Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 177: Chân đạp mây xanh (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");  

 Lần Thanh Vân đại hội này, Thánh Kiếm sơn có ý nhắm vào Lăng Vân tông, khiến lão Kiếm Hoàng điềm tĩnh như Lý Thanh Lưu cũng trở nên gắt gỏng. 

 Các cường giả danh tông đều thấy dáng vẻ thảm hại của Kiếm Khinh Cuồng, bọn họ có thể đoán được là ai làm, trừ tiểu sư thúc của Lăng Vân tông ra, còn ai có thể có bản lĩnh này? 

 Bọn họ có thể cảm nhận được cơn tức giận của Dư Tung, lần lượt cách xa hắn ta, sợ rằng hắn sẽ bạo phát. 

 Hỏa Mị của Phượng các bị sư muội nàng ta cưỡng chế cõng lên đỉnh núi, thành tích của bọn họ ngược lại đã dẫn trước Man tông, đứng ở vị trí thứ tư. 

 Còn có một số tiểu bối trèo lên đỉnh, nhưng số tiểu bối đến đỉnh năm nay ít hơn trước kia rất nhiều, thứ hạng trước mặt không hề thay đổi, chỉ có Hoang tông bởi vì có hai vị tiểu bối Phiếu Miểu các đến đỉnh mà bị gạt xuống thứ năm. 

 Bởi vì hai vị tiểu bối kia của Phiếu Miểu các không tự tin vào bản thân nên bọn họ luôn tùy tiện ở phía sau, không tham gia vào cuộc hỗn chiến trên núi, bây giờ lại thành công lên đến đỉnh núi, giành được điểm tích lũy quý giá. 

 Phiếu Miểu các đạt được thành tích xuất sắc nhất của Bắc Hoang bao năm qua, bà lão phụ trách dẫn đội đang ha ha cười lớn, tài nguyên bọn họ được phân bổ trong mười năm tới đủ để bồi dưỡng thêm nhiều tiểu bối ưu tú, lần Thanh Vân đại hội sau, thực lực của Phiếu Miểu các sẽ càng mạnh. 

 Lượng tài nguyên có được càng nhiều, thực lực tổng thể sẽ càng ngày càng mạnh, đây là quy luật bất biến. 

 Đã rất lâu không có tiểu bối trèo lên được đỉnh núi, thứ hạng của Thanh Vân đại hội gần như đã cố định, các cường giả danh môn đều có loại dự cảm không tốt. 

 Những thiên kiêu có thể trèo lên đỉnh không thể chỉ có chừng này, bọn họ không thể đến đỉnh, chắc chắn là đã xảy ra chuyện. 

 Bởi vì truyền tống trận bị phá hủy, bọn họ chỉ có thể rời khỏi đây bằng lối ra của bí cảnh, có một số tiểu bối không để lãng phí cơ hội được tiến vào bí cảnh, bọn họ chạy đến chỗ sâu trong Thanh Vân, muốn tìm kiếm tạo hóa. 

 Các tiểu bối của Thánh Kiếm Tiên đi ra đầu tiên. 

 Vẻ mặt Dư Tung nôn nóng, hắn ta lập tức dẫn theo Kiếm Khinh Cuồng trở về Thanh Vân trấn trị thương, đây chính là tương lai của Thánh Kiếm Tiên bọn họ, không thể có sai sót. 

 Không ngừng có các tiểu bối rời khỏi bí cảnh. 

 Hỏa Mị mang vết thương nặng rời khỏi bí cảnh, bà lão của Phượng các kinh ngạc hô lên: “Mị Nhi, là ai làm con bị thương, bà bà phải đi đòi lại công đạo cho con.” 

 “Bà bà, là Tà Tu làm, Dương sư muội đã bị Tà Tu hại!” Nước mắt Hỏa Mị lăn dài, nếu như không nhờ Trần Mục, nàng ta cũng sẽ chết ở trong đó. 

 Nghe thấy hai chữ Tà Tu, các cường giả danh tông đều căng thẳng lên, ngay cả đỉnh tiêm thiên kiêu đứng thứ hai Thanh Vân bảng như Hỏa Mị mà cũng bị bạo ngược thành dáng vẻ như vậy, các tiểu bối của tông môn bọn họ làm sao có thể chịu nổi. 

 Một số tông môn không những không giành được tài nguyên, mà ngay cả bốn tiểu bối tham gia cuộc thi cũng có thể bị mất đi, rất nhiều cường giả tông môn đang mất kiểm soát, Tôn Nguy và Trần Trúc bị các cường giả danh tông bao quanh chất vấn. 

 Lý Thanh Lưu nghe xong cũng nghĩ mà sợ, cũng may tiểu bối của Lăng Vân tông đều không bị gì. 

 Tôn Nguy bị vây lấy, hắn ta chắp tay nói: “Xin mọi người hãy bình tĩnh chớ vội, Tà Tu làm loạn, xin mọi người đừng hướng nhằm mũi dùi!” 

 Cùng lúc đó Trần Trúc cũng ôm quyền cúi người: “Các vị, lần này là do sai sót của Thiên Cơ các chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm và giải quyết hậu quả.” 

 Hai người bọn họ chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu. 

 Các tiểu bối rời khỏi bí cảnh càng lúc càng nhiều, những người có thực lực yếu hơn thì lại không sao, đối với những tông môn có thức lực yếu kia cũng xem như là trong rủi có may. 

 Những người Nam Cung Húc săn giết đều là các tiểu bối đã bị thương nặng, chỉ truy sát duy nhất một mình Hỏa Mị, cuối cùng lại để Hỏa Mị trốn thoát. 

 Những tiểu bối đã chết kia đều đến từ các đại tông môn, điều này khiến Thiên Cơ các càng thêm buồn khổ, những tông môn này không phải chỉ cần bồi thường là có thể giải quyết được. 

 Cơn giận của bọn họ rất khó nguôi ngoai. 

 Đám Triệu Tư Tư bọn họ cũng rời khỏi bí cảnh, Lâm Dịch và La Bằng đã bị thương, vì thế nên ra trước thời hạn. 

 Trần Mục ngồi xếp bằng một mình trên đỉnh núi, ngoại trừ một số thiên kiêu còn ở sâu trong Thanh Vân, đại đa số các thiên kiêu đều đã rời khỏi bí cảnh. 

 Lý Thanh Lưu để đám người Triệu Tư Tư trở về trước, ông ta vẫn ở bên ngoài bí cảnh chờ đợi Trần Mục. 

 Trong Thanh Vân bí cảnh có thể xảy ra ám sát, ở bên ngoài bí cảnh sẽ lại càng nguy hiểm. 

 Quỷ Diện Tu La đã biến mất nhiều năm lại xuất hiện ở gần đây, hắn ta có thể sẽ lại tấn công, chỉ dựa vào một mình Lý Thanh Lưu thì không thể bảo vệ được những tiểu bối này. 

 Bây giờ cho dù có ở lại Thanh Vân trấn hay là quay về Lăng Vân tông thì có lẽ đều không an toàn. 

 Vốn dĩ còn có Bạch Mi Kiếm Thánh Vân Dịch là có thể xin giúp đỡ được, nhưng sau khi bí cảnh xảy ra vấn đề, Vân Dịch đã bỏ chạy, cũng không biết đang ở nơi nào. 

 “Thế này phải làm sao đây?” 

 Lý Thanh Lưu mặt ủ mày ê. 

 Đưa Trần Mục trở về tông đã trở thành vấn đề lớn. 

 Sắc mặt của Lý Thanh Lưu chẳng khác gì các cường giả lão bối đang chờ đợi thiên kiêu của tông môn sống sót ra ngoài. 

 Thanh Vân sơn, đỉnh núi. 

 Nơi này là bí cảnh do Kiếm Tiên để lại. 

 Trần Mục cảm nhận được vạn vật ở đây, hắn nghe thấy tiếng gọi từ bầu trời. 

 Trần Mục mở đôi mắt màu vàng, hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm: “Đó là do Kiếm Tiên tạo thành?” 

 Hắn đang bước lên trời. 

 “Làm sao có thể!” 

 Các cường giả danh tông đều chấn kinh. 

 Thanh Vân sơn có cấm chế của Kiếm Tiên, thiên kiêu Kiếm Vương cũng không thể nào lên trời, Trần Mục lại bước lên trời, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cấm chế.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.