(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Chương 171: Thanh Vân tiên phủ (4)
Hỏa Mị phát giác thấy nguy hiểm, đột nhiên lùi về sau, nhưng tốc độ của thanh niên hắc y nhanh hơn tốc độ của nàng ta, hắn ta vê kiếm chỉ, có huyết quang vọt ra theo đầu ngón tay.
Soạt!
Chân của Hỏa Mị bị rạch rách.
Nàng ta nặng nề ngã vào trong rừng cây, núi Thanh Vân có cấm chế, đám tiểu bối khó có thể ngự kiếm phi hành, nếu như chân bị thương thì sẽ rất khó leo được lên đỉnh.
Hỏa Mị nhìn thanh niên hắc y đang đến gần, mắt phượng phẫn nộ nói: "Cuối cùng thì ngươi là ai?"
Thanh niên áo đen thấp gầy giễu cợt nói: "Tà tông, Nam Cung Húc, sau này sẽ là cái tên khiến Hoang Châu khiếp sợ."
"Ha ha, đi chết đi."
Hỏa Mị thừa dịp hắn không chú ý.
Thôi động hỏa phù trong tay áo.
Hỏa quang chói lọi thắp sáng cả tòa núi Thanh Vân, thanh niên hắc y phản ứng rất nhanh, trước khi cỗ sức mạnh hỏa diễm kia xuất hiện, hắn ta lấy gương đồng màu vàng ra, ngăn cỗ sức mạnh khủng khiếp kia.
Bên ngoài bí cảnh.
Bà lão của Phượng các cảm giác được gì đó, bà ta cau mày nói: "Không ổn, Hỏa Mị gặp nguy hiểm."
Đó là hỏa phù mà Hỏa Mị dùng để bảo vệ tính mạng, là thứ đứng trước sự sống chết mới có thể sử dụng.
Vẻ mặt bà lão Phượng các căng thẳng.
Nếu như Hỏa Mị xảy ra chuyện thì trở về tông bà ta không có cách nào giao phó với sư tôn của nàng ta.
Các tông ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cho dù tiểu bối xảy ra xung đột ở bên trong, thì cũng sẽ không giết người, sắc mặt của bà lão khó coi, nếu như Hỏa Mị xảy ra chuyện, cho dù là Lăng Vân tông hay Thánh Kiếm sơn thì Phượng các bọn họ cũng phải đòi một lời giải thích.
Vân Dịch đột nhiên mở miệng nói: "Tôn Nguy, lão phu còn có việc, Thanh Vân đại hội do ngươi phụ trách."
Tôn Nguy nghe vậy tê cả da đầu: "Các chủ..."
Hắn ta còn chưa nói xong, Vân Dịch đã biến mất không thấy bóng dáng, hai người Tôn Nguy và Trần Trúc đều cảm thấy có chuyện lớn không xong rồi
...
Trên núi nhỏ.
Tiên Nguyên Tẩy Tủy kết thúc.
Trần Mục cuối cùng cũng có thể rời khỏi đài sen.
Da thịt của hắn tới phát sáng, áo trắng tung bay, tựa như tiên giáng trần, có điều y phục của hắn có vẻ hơi rộng, sau khi Tiên Nguyên Tẩy Tủy, thân thể của Trần Mục vậy mà lại co nhỏ đi rất nhiều.
Khó khăn lắm mới có thể cao được như thế, đột nhiên lại bị đánh về nguyên hình, Trần Mục có chút không thể tiếp nhận nổi, may mà sức mạnh thân thể được nâng lên rất nhiều lần, máu trong cơ thể cũng rong ruổi như tiếng sấm.
Tiên Nguyên Tẩy Tủy không chỉ giúp cơ thể của hắn siêu phàm thoát tục, còn làm cho tu vi của hắn trực tiếp đột phá đến Tam phẩm Kiếm Vương đỉnh phong, nếu không phải Trần Mục có ý áp chế thì hắn còn có thể tiếp tục đột phá.
"Đa tạ tiền bối."
"Mời ngài ăn đào."
Trần Mục ném linh đào cho Bạch Viên.
Bạch Viên nhìn thấy Trần Mục đạp trên không trung rời đi, nó lau linh đào, sau đó ăn linh đào, trong miệng làu bàu nói: "Đây là đào nhà ta."
Lưng chừng núi.
Ngọn lửa hừng hực bốc lên trời.
Ngoài mật thất vang lên tiếng nổ lớn.
Trong bí cảnh, tiểu bối thiên kiêu không rõ tình huống bên kia là như thế nào, các tiểu bối cũng đều ở cách xa khu vực kia, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng leo lên đỉnh núi, cũng không muốn góp vui.
Hỏa phù đánh Nam Cung Húc ra ngoài rất xa.
Gương đồng phóng thích ra thổ hoàng kim sắc, Nam Cung Húc dùng gương đồng ngăn cản sát chiêu của Hỏa Mị, hắn ta không bị thương, Hỏa Mị lại nhân cơ hội chạy trốn.
Nam Cung Húc nhìn vết máu trên mặt đất, trong mắt mang theo giễu cợt, cười lạnh nói: "Còn muốn chạy!"
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Thanh Vân bí cảnh vốn u ám nay đã sáng tỏ, cột sáng màu vàng kia cũng biến mất không thấy, mây mù bên ngoài mật thất cũng chậm rãi tan biến, trên Thanh Vân sơn đã lộ ra một chút đường nét.
Khi mây mù dày đặc bao phủ Thanh Vân bí cảnh hoàn toàn biến mất, Thanh Vân đại hội sẽ chấm dứt, đến lúc đó tiểu bối còn sống bên trong sẽ bị truyền tống đến Bạch Ngọc đài, hoặc là sau khi lên tới trên ngọn núi, dùng ngọc điệp mang theo bên người có thể khởi động truyền tống trận trên ngọn núi, tiểu bối có thể nhân cơ hội rời khỏi Thanh Vân bí cảnh.
Mặt trời lặn về phía Tây.
Ánh mặt trời lần nữa chiếu sáng Thanh Vân sơn.
Triệu Tư Tư còn ngồi giữa núi nghỉ ngơi.
Huyễn Điệp dừng ở trên thanh thạch cách đó không xa, bọn họ đều tương đối nóng vội, thành tích của Thanh Vân đại hội rất quan trọng, tiếp tục trì hoãn ở chỗ này thì có thể những tiểu bối của tông môn khác đã lên đỉnh rồi.
Đột nhiên.
Tiếng trống rỗng vang lên.
Lâm Dịch và La Bằng đứng dậy nhìn lại.
Cả hai đều mở to mắt.
"Ta không nhìn nhầm đúng không? Vậy mà tiểu sư thúc lại bay lên trời mà đến! Làm sao có thể!"
"Tiểu sư thúc vậy mà lại có thể không để ý đến cấm chế của nơi này, có hắn ở đây, chúng ta vẫn còn có cơ hội."
Vẻ mặt của La Bằng và Lâm Dịch kích động.
Trần Mục đến gần đó, trầm giọng nói: "Đường lên đỉnh đã tìm được, các ngươi đi theo Triệu Tư Tư, bây giờ ta đi cứu người."
La Bằng và Lâm Dịch không biết làm sao, Triệu Tư Tư nhìn thấy Huyễn Điệp kia bay lên trên núi, nàng ta lập tức đuổi theo, hai người cũng đi theo nàng ta.
Trần Mục và bọn họ đi con đường khác nhau, bây giờ hắn muốn nhanh đi giải quyết cái tên hắc y kia
"Cứu mạng!"
Hỏa Mị vừa chạy vừa kêu cứu.
Nhưng mà kêu cứu cũng không có hiệu quả, Hỏa Mị cực kỳ tuyệt vọng, thầm nghĩ nàng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, làm thế nào lại không có thiên kiêu nào đến cứu nàng ta.
Nam Cung Húc đuổi theo, trên tay hắn ta cầm trường kiếm đỏ như máu, vung kiếm chém ra huyết sắc kiếm quang.
Nếu như không có nhuyễn giáp bạc hộ thể, nhát kiếm vừa rồi đã có thể giết chết nàng ta.
"Cầm thú!"
Hỏa Mị cắn răng.
Nàng ta không chút do dự đứng lên tiếp tục chạy trốn, huyết mạch đặc biệt trong cơ thể bộc phát, cả người tràn ngập hỏa quang, tựa như Phượng Hoàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");