Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 161: Quyết Đấu Trên Đỉnh Núi (2)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");  

 Dư Tung cười lạnh nói: "Phong Bạo Kiếm Ý có thể tăng cao tốc độ và sự bùng nổ trên diện rộng, xem ra là Khinh Cuồng không muốn dây dưa nhiều với hắn." 

 Đám tiểu bối đều trố mắt đứng nhìn, tốc độ của Kiếm Khinh Cuồng đột nhiên tăng vọt, lưu lại tàn ảnh màu tím ở đỉnh núi, không ngừng có thanh quang được chém ra. 

 Nhưng tốc độ của Trần Mục lại vẫn như cũ, trong Bạo Phong Kiếm Ý cũng không hề chậm lại, hắn không chọn việc lấy cứng chọi cứng mà chọn không ngừng né tránh, cũng không khác lắm so với lúc đối chiến với Từ Nham, vẻ mặt tiêu sái, rất nhẹ nhàng. 

 Cường giả các tông đều đang thán phục, Kiếm Khinh Cuồng sử dụng Phong Bạo Kiếm Y vậy mà cũng không cách nào đuổi kịp Trần Mục, tốc độ như vậy quá kinh khủng! 

 Trần Mục vẫn có chút áp lực, có sự trợ giúp của Phong Bạo Kiếm Ý, tốc độ của Kiếm Khinh Cuồng cực kỳ nhanh, kiếm quang cách hắn càng ngày càng gần. 

 Đám Lâm Dịch chăm chú nhìn Trần Mục, trong tay đổ đầy mồ hôi, Kiếm Khinh Cuồng không phải Từ Nham, mỗi lần Trần Mục trốn tránh đều là đang bước đi bên bờ nguy hiểm, chỉ cần sai sót sẽ lập tức bị kiếm quang đánh trọng thương. 

 "Sao tiểu sư thúc còn chưa phản kích?" La Bằng xem có chút nóng ruột, chỉ có Triệu Tư Tư nở nụ cười, nàng ta tin tưởng Trần Mục có thể thắng. 

 Trong nhận thức của Triệu Tư Tư, Trần Mục vẫn bình tĩnh như cũ, thế mà Kiếm Khinh Cuồng đã bắt đầu cuống lên. 

 Lý Thanh Lưu trầm giọng nói: "Không phải hắn không muốn phản kích, mà là đang chờ cơ hội, Kiếm Khinh Cuồng thi triển kiếm ý mạnh mẽ tấn công, chỉ có thể duy trì trạng thái đỉnh phong trong thời gian rất ngắn, tiểu sư thúc của các ngươi là đang chờ thời cơ trạng thái của hắn trượt dốc, lộ ra sơ hở." 

 Có tiền bối cường giả nhìn ra manh mối, Trần Mục không lựa chọn cứng chọi cứng là do hắn không muốn lãng phí sức mạnh, đối mặt với Kiếm Khinh Cuồng cũng không xuất ra toàn bộ thực lực, rốt cuộc là hắn tự tin đến nhường nào? 

 Bọn họ nhìn Trần Mục cũng đều cảm thấy sợ hãi. 

 Triệu Tư Tư nghĩ đến mình năm đó, vậy mà lại đần độn muốn ép tiểu sư thúc xuất ra toàn bộ thực lực, khi ấy thật ngốc quá. 

 Cách đó không xa, Dư Tung khẽ nhíu mày, không còn tự tin như lúc mới bắt đầu, hắn ta không ngờ được Trần Mục chọn phòng thủ mà không chiến, Kiếm Khinh Cuồng mạnh mẽ tấn công nhưng không hề thuận lợi thì sẽ cực kỳ thiệt thòi. 

 Ở nơi cao, Vân Dịch liên tục gật đầu: "Thực lực của Kiếm Khinh Cuồng rất mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Trần Mục càng dày dặn hơn, xem ra hắn đã chịu khổ không ít." 

 Trần Trúc kinh ngạc, Trần Mục mới bảy tuổi, hắn lấy đâu ra kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy? 

 Chiến trường trên đỉnh núi, long nhãn của Kiếm Khinh Cuồng trợn lên, hắn ta biết nếu cứ tiếp tục kéo dài thì sẽ càng lúc càng thiệt, hiện tại chỉ có thể lấy ra con át chủ bài để đối phó. 

 Ngoại trừ Phong Bạo Kiếm Ý thì trên đỉnh núi còn xuất hiện kiếm ý thứ hai, Trần Mục trông thấy ánh sáng tím chói mắt, sau lưng Kiếm Khinh Cuồng xuất hiện mặt trời màu tím. 

 "Đây là kiếm ý gì thế?" 

 Đám tiểu bối khó có thể phân biệt rõ ràng. 

 Trái lại là Phong Bạo Kiếm Ý thì mọi người đều biết, nhưng đạo kiếm ý này rất thần bí, Vân Dịch khẽ cười nói: "Có thể ngưng tụ ra tử dương! Thú vị." 

 Tử dương kia chứa đựng sức mạnh đáng sợ. 

 Trong mắt Dư Tung ẩn chứa vui mừng: "Có thể khiến cho Khinh Cuồng đồng thời sử dụng Tử Vân Kiếm Ý và Phong Bạo Kiếm Y, cho dù hắn có thua, cũng sẽ không mất mặt." 

 Tiểu bối ở xung quanh đều đang run lẩy bẩy. 

 Hỏa Mị cảm thấy bản thân mình có huyết mạch thôi động đặc thù thì cũng không có cách nào lay động được hai người trong trận chiến. 

 Cường giả của các tông nhìn bọn họ đầy hâm mộ, cho dù có được thì bọn họ cũng bồi dưỡng không nổi. 

 Vẻ mặt Lý Thanh Lưu ngưng trọng, vẻ mặt của La Bằng và Lâm Dịch thì đều là khẩn trương, bọn họ có thể cảm giác được, đợt giao chiến cuối cùng sắp đến rồi. 

 Trần Mục nhận thấy nguy hiểm, Kiếm Khinh Cuồng ép hắn lấy ra thực lực, hắn nắm Chiết Dực, trong không trung xuất hiện hồ quang điện, quanh người Trần Mục được bao bởi sấm sét. 

 Trần Mục sử dụng Lôi Đình Kiếm Ý, đột nhiên hắn lao về phía Kiếm Khinh Cuồng, nhanh như chớp. 

 Kiếm Khinh Cuồng nhắm chuẩn vị trí của Trần Mục, long nhãn của hắn có thị lực nhạy bén của rồng. 

 "Tới tốt lắm!" 

 Kiếm Khinh Cuồng vung kiếm nghênh đòn. 

 Tử dương kia bao bọc lấy Kiếm Khinh Cuồng. 

 Kiếm của Trần Mục mang theo Lôi Đình Kiếm Ý, hắn thi triển Trảm Đoạn Chi Thế, trước lúc va chạm với Kiếm Khinh Cuồng, lại biến mất trong chớp mắt. 

 Đám tiểu bối đều đang tìm kiếm bóng dáng Trần Mục. 

 Cường giả các tông thất thần trong giây lát, chỉ có nhóm cường giả Dư Tung và Vân Dịch có thể tùy thời bắt được bóng dáng của Trần Mục, nhất thời đồng tử của Kiếm Khinh Cuồng đột nhiên co rút. 

 Bình Đỉnh sơn. 

 Ánh sao chiếu rọi đỉnh núi. 

 Cả người Kiếm Khinh Cuồng được bao bọc trong tử dương, hắc kiếm trong tay mang theo gió dữ, lưỡi kiếm phóng ra thanh quang sáng chói giống như là trăng xanh lưỡi liềm mảnh mai. 

 Giây phút hắn ta vung kiếm chém ra, Trần Mục đột nhiên biến mất, ngay đến cả tàn ảnh cũng không lưu lại, nhanh đến mức long nhãn của hắn ta cũng không thể bắt kịp. 

 Mà chiêu này chính là đạo kiếm kỹ thứ ba do vị Kiếm Hoàng thần bí kia lĩnh ngộ ra, Ảnh Vô Tung, lợi dụng sức mạnh cường đại bùng nổ để dịch chuyển trong nháy mắt. 

 Đạo kiếm kỹ này mạnh không phải vì uy lực, mà vì có thể tìm vị trí xuất kiếm tốt nhất. 

 Trần Mục xuất kiếm ở sau lưng Kiếm Khinh Cuồng. 

 Ánh sáng đỏ rực được phóng ra, đạo kiếm quang kia lao tới trong nháy mắt khiến cho cường giả các tông môn xem thôi cũng tê dại cả da đầu, đám tiểu bối đều hít ngược một ngụm khí lạnh, sau khi Trần Mục xuất kiếm bọn họ mới nhìn thấy vị trí của Trần Mục.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.