(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Trần Mục nhìn thấy kiếm quang chói mắt, như thể cắt đứt thời gian, không gian ngưng động, bên tai hắn thậm chí cũng không nghe thấy tiếng vung kiếm.
Sau khi xem xong màn diễn kiếm của sư tôn, Trần Mục đã hiểu ra nhiều điều, vốn tưởng rằng chiêu kiếm cơ bản của mình đã luyện đến mức hoàn mỹ vô khuyết, bây giờ so sánh với sư tôn, chênh lệch không chỉ là một chút.
Trần Mục đang luyện kiếm bên vách núi, dưới bồ đồ bảo hộ nặng nề, rất nhanh hắn đã đổ mồ hôi như mưa, hiệu quả của việc tu luyện như vậy vô cùng tốt.
Tô Mân đang hóng mát dưới bóng cây, ông ta nhìn Trần Mục đang không ngừng tiến bộ, gật đầu liên tục.
Gần đến trưa, Tô Mân hái rau và rửa rau trong sân, ông ta cười nhẹ nói: “Tiểu Mục, con trở về Ngạo Kiếm phong luyện đi, vi sư phải nghỉ trưa một lát.”
Tô Mân là một lão nhân rất biết dưỡng sinh, mỗi ngày đều sẽ nấu ít cháo để ăn, Trần Mục muốn giúp đỡ đều bị ông ta từ chối, sư tôn thích tự mình làm lấy.
Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong.
Hắn đi đến đỉnh núi của Ngạo Kiếm phong.
Chuẩn bị luyện tập các chiêu kiếm cơ bản ở đây.
Dây leo trên đỉnh núi mọc thành bụi, Trần Mục nhìn thấy thanh trường kiếm đuôi kiếm bị quấn đầy dây leo, thanh kiếm kia cắm ngang đỉnh núi, trông có cảm giác rất lâu đời.
Trần Mục giải phóng khí tràng.
Hỏa diễm thiêu rụi toàn bộ dây leo trên đỉnh núi.
Thanh kiếm này dính đầy tro bụi, Trần Mục muốn rút trường kiếm lên, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào trường kiếm, linh hồn đều đang run rẩy, trong trường kiếm ẩn chưa Kiếm Ý đáng sợ, có chấp niệm bị phong ấn bên trong trường kiếm.
Chấp niệm trong thanh kiếm này vô cùng nặng, Trần Mục không tùy tiên luyện hóa nó.
“Vẫn nên luyện kiếm trước!”
Trần Mục luyện kiếm nửa ngày trên đỉnh núi.
Ban đêm, Triệu Phi Yến cùng tu luyện với hắn, cũng may có linh dịch cao giai khôi phục linh lực, nếu không thật sự rất khó có thể chịu được cường độ tu luyện cao như vậy.
Cứ cách hai ngày Trần Mục sẽ đến Trích Tinh phong, Tô Mân sẽ chỉ ra những khiếm khuyết trong chiêu kiếm của hắn, nền tảng của Trần Mục ngàng càng vững chắc hơn.
Một buổi chiều nóng rực.
Trần Mục đang luyện kiếm trên đỉnh núi.
Triệu Phi Yến bỗng nhiên chạy tới tìm hắn.
Trần Mục nghi hoặc hỏi: “Phi Yến tỷ, ta còn phải luyện kiếm, hôm nay tỷ đến sớm như vậy?”
Triệu Phi Yến nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Ta không phải tới tìm ngươi để tu luyện, là sư tôn tìm ngươi, muốn ngươi tối nay đến Lăng Vân phong.”
“Tìm ta?”
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục trở nên nghiêm túc.
Đến Lăng Vân tông mười mấy ngày, vị hôn thê chưa từng để ý tới hắn, Trần Mục vẫn luôn cảm thấy nàng ta đang tức giận, tuy rằng không có chứng cứ.
Hắn từ lâu đã muốn đến Lăng Vân phong để đánh dấu, nhưng lo lắng Khương Phục Tiên sẽ không vui nên mới không đi.
Triệu Phi Yến nhàn nhạt nói: “Ngươi căng thẳng gì chứ, sư tôn cũng không ăn thịt người.”
“Ta trở về chuẩn bị một chút.” Trần Mục thu lại Chiết Dực, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Phía sau Ngạo Kiếm phong có một dòng suối chảy từ trong núi.
Dòng nước trong vắt, nơi đây là nhà tắm thiên nhiên của Trần Mục, hắn đã dỡ bỏ đồ bảo hộ nặng nề xuống, bơi sâu xuống lòng suối để thanh tẩy cơ thể.
Cơ thể vừa luyện kiếm xong đổ đầy mồ hôi, phải đi gặp vị hôn thê, tất nhiên là phải sửa soạn sạch sẽ.
“Thoải mái quá!”
Trần Mục tắm xong, đổi một chiếc áo choàng trắng mới tinh, cái này là Lăng Vân tông thiết kế riêng cho hắn, dùng vật liệu đặc thù, có sức phòng ngự rất mạnh.
Quần áo đã cởi ra thuận tiện chà rửa sạch sẽ trong suối, mặc dù Trần Mục là tiểu sư thúc cao quý, nhưng cũng không có tiểu bối hầu hạ hắn.
Cho quần áo phơi nắng ở trên núi.
Trần Mục lấy ra một sợi dây màu đen, cột mái tóc dài đen nhánh của mình lên, trông giống như kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao, hắn không thích dùng trâm để quấn tóc.
Khuôn mặt nhỏ của hắn thanh tú, tính trẻ con vẫn chưa thoát ra, toàn thân lại toát lên bá khí như có như không, có sự trầm ổn vượt xa so với tuổi tác.
Chạng vạng.
Ngự kiếm của Trần Mục cưỡi gió bay đi.
Không bị bó buộc bởi bộ đồ bảo hồ nặng nề, hắn cảm thấy tốc độ của mình nhanh hơn trước rất nhiều, rất nhanh đã đến gần Lăng Vân phong.
Lăng Vân phong nằm ở trung tâm của Lăng Vân tông, cao vút kiên cường, không với tới được, xung quanh rất hoang vắng, nơi đây là cấm địa, cho dù là đệ tử nội môn và tông môn trưởng lão thì cũng không được phép đến gần, ngay cả Triệu Phi Yến cũng cần phải nhận được tin tức mới có thể đến.
Ngự kiếm của Trần Mục tiến về phía đỉnh núi của Lăng Vân phong, vừa đến sườn núi đã cảm nhận được áp lực gia tăng, muốn cho ngự kiếm lên đến đỉnh núi, Kiếm Hậu bình thường khó mà làm được, may mà hắn không phải là Kiếm Hậu phổ thông.
Lúc đi qua Vân Hải, chính là lúc mặt trời lặn về phía Tây, ánh chiều tà rơi trên Vân Hải, những đám mây hồng trải dài đến tận chân trời đẹp không sao tả xiết.
Trần Mục bị phong cảnh thu hút trong chốc lát, nghĩ đến vị hôn thê, ngự kiếm của hắn đã tới đỉnh núi.
【Đánh dấu Lăng Vân phong thành công】
【Chúc mừng bạn nhận được Tu Di giới】
Đỉnh núi còn lớn hơn cả sân đá bóng.
Mặt đất bị bao phủ bởi lớp tuyết dày.
Ở giữa là cung điện băng tuyết hùng vĩ.
Giọng nói âm u vang lên.
Trần Mục khẽ cười bước vào cung điện.
Bên trong cung điện rất lạnh, thể chất Trần Mục đặc thù, hoàn toàn có thể thích ứng được với môi trường ở đây.
Khương Phục Tiên ngồi ở trước chiếc bàn bạch ngọc, làn da nõn nà, mắt sáng như sao, nàng ta ngồi yên lặng ở đó, giống như tiên nữ tĩnh lặng xuất trần, trên người mặc chiếc váy màu tuyết chạm đến đất, mái tóc bạch kim rơi trên váy như thác nước, eo thon không đủ một nắm tay, dáng người thướt tha, dung mạo thần tiên tuyệt thế, không cần phải tô son trát phấn cũng đã là đệ nhất nhân gian.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");