Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 2-5




Chương 2 Ba tuổi tu hành

Trần gia, Hắc Thạch thành.

Trần Mục năm nay đã ba tuổi, hắn mặc một bộ quần áo trắng sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai con ngươi có thần.

Những đứa cùng lứa tuổi thì đang chơi đùa ở bên ngoài, còn hắn thì ngồi một mình trong đình viện, trong tay thì đang cầm sách, đọc tới say sưa ngon lành.

Trong tay Trần Mục cầm chính là Kiếm phổ cơ sở, đây là hắn tìm được ở trong phòng Trần Nghiêm phụ thân hắn, bên trong có ghi lại phương pháp hô hấp đơn giản, nội dung còn lại thì là các kiếm chiêu thường gặp.

Đối với Kiếm Đồ cảnh mà nói chứ không riêng gì Trần Mục, quyển sách này là rất hữu ích, những đứa bé bình thường có thể bắt đầu tu hành vào lúc bảy tuổi, tuy nhiên hắn lại nóng lòng tu hành từ ngay bây giờ.

Trùng sinh tới thế giới lấy võ làm đầu, thực lực mới chính là vương đạo, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội.

Kiếm Đồ cảnh chủ yếu là thối thể, dùng phương pháp hô hấp tới đả thông kinh mạch trong cơ thể, làm cho thể phách cường tráng lên.

Ngoài việc dùng phương pháp hô hấp ra thì còn có thể sử dụng linh đan diệu dược tới khơi thông kinh mạch, tăng cường khí huyết.

Trong khoảng thời gian qua Trần Mục đã đọc qua rất nhiều sách, đã có sự hiểu biết về hệ thống tu hành và cảnh giới, hệ thống tu hành khác nhau chủ yếu là ở binh khí.

Có kiếm tu, đao tu, thương tu các loại.

Lấy kiếm tu thường thấy nhất làm ví dụ, cảnh giới tu hành theo thứ tự là Kiếm Đồ, Kiếm Sư, Kiếm Tông, Kiếm Hậu, Kiếm Vương, Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh, Kiếm Tiên, tổng cộng có tới tám cánh cảnh giới lớn.

Mỗi cảnh giới lớn lại được phân chia ra làm cửu phẩm, mỗi một cảnh giới nhỏ (mỗi một phẩm) được chia ra làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn, đỉnh phong.

Kiếm Tiên chỉ là tồn tại trong truyền thuyết được người người truyền nhau.

Bây giờ Kiếm Thánh chính là nóc nhà.

Trần Thiên Nam, gia gia của Trần Mục là Kiếm Tông ngũ phẩm, Trần Nghiêm phụ thân của Trần Mục là Kiếm Sư thất phẩm, Trần Uy đại bá là Kiếm Sư cửu phẩm.

Trần Thiên Nam là gia chủ Trần gia, hắn kinh doanh Thuận Phong tiêu cục ở Hắc Thạch thành, thường xuyên ra ngoài áp tiêu, bình thường hiếm khi về nhà.

Trong nhà Trần Mục đứng vào hàng lão tam, nhà đại bá có hai người con, đại tỷ là Trần Hi năm nay mười bốn tuổi là Kiếm Đồ bát phẩm, nhị ca là Trần Hạo, năm nay mười một tuổi, là Kiếm Đồ lục phẩm.

Tu vi của đại tỷ và nhị ca ở bên trong đám tiểu bối của Hắc Thạch thành thì xem như không tệ, phóng tầm mắt cả Bắc Hoang thì lại thuộc về loại không đáng nhắc tới, bọn họ ngay cả tư cách tiến về Lăng Vân tông cũng không có, trở thành Kiếm Sư trước mười hai tuổi thì mới có khả năng tiến vào Lăng Vân tông.

Lăng Vân tông là thế lực mạnh nhất ở Hoang châu, nằm ở Nam Hoang (phía nam của Hoang châu) nơi trù phú nhất, Bắc Hoang nơi mà Trần Mục ở thì tương đối cằn cỗi, bởi vì phía bắc của Hoang châu có Yêu tộc nhìn chằm chằm vào, nơi này cứ lâu dài lại bộc phát một lần Yêu triều, tài nguyên thường xuyên bị Yêu tộc cướp đoạt mất.

"Tiểu Mục."

Một giọng nữ lanh lảnh truyền tới.

Trần Mục ngước mắt nhìn lên thì nhìn thấy một thiếu nữ trên người mặc váy đỏ, thế là giọng cười nói như trẻ đang bú sữa: "Đại tỷ."

Trần Hi vui vẻ bước chân đi tới, hai năm trước nàng ta còn thường xuyên thay tã cho Trần Mục, còn thường xuyên cho hắn ăn thay cho Đường Uyển mẫu thân của hắn.

Cho nên quan hệ giữa hai tỷ đệ đều rất tốt.

Trần Hi nhìn thấy Trần Mục cầm sách trong tay thì che miệng khẽ cười nói: "Tiểu Mục, ngươi có thể đọc hiểu sao?"

"Miễn cưỡng đi."

Trần Mục trả lời một cách khiêm tốn.

Kiếp trước ngay cả toán học cao cấp cũng không làm khó được hắn, Kiếm phổ cơ sở này càng không tính là gì, hắn sớm đã khắc nội dung trong quyển sách này vào trong đầu.

"Đi, tỷ tỷ đưa ngươi đi chơi."

"Đại tỷ, ta muốn ở nhà đọc sách."

Trần Hi đi tới trước mặt Trần Mục, đưa tay khẽ xoa xoa khuôn mặt nhỏ trắng nõn của hắn, nàng rất là thích, giọng trong trẻo nói: "Đọc sách rất chán, đi chơi với tỷ tỷ, tỷ tỷ mua kẹo hồ lô cho ngươi."

Trần Mục lắc đầu, giọng nói như trẻ con đang bú cười nói: "Cảm ơn đại tỷ, nhưng ta thật không muốn ra khỏi nhà."

"Được a, tiểu Mục muốn cái gì? Tỷ tỷ mua cho ngươi." Trần Hi cười hỏi.

Trần Mục suy nghĩ một lát, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Đại tỷ, ta muốn một thanh kiếm."

Trần Hi nghe vậy thì cười lên khanh khách không ngừng, "Ha ha ha, tiểu Mục thật đáng yêu, nhỏ như vậy đã biết đọc sách luyện kiếm, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ."

"..."

Trần Mục chớp chớp mắt.

Trần Hi ngâm nga hát rời khỏi đình viện.

Trần Mục đọc Kiếm phổ cơ sở qua mấy lần, quyết định đi xem Nhị ca luyện kiếm.

Nhị ca mỗi ngày đều luyện kiếm trong nhà, thi thoảng có rảnh sẽ còn bắt dế cho Trần Mục chơi.

Nhà của đại bá nằm ở sát vách, trong đình viện trống trải, Trần Hạo mặc áo sát nách, hai tay cầm kiếm sắt, trong miệng thì lẩm bẩm hô hào.

Trần Hạo sử dụng chính là kiếm chiêu cơ sở, xung quanh miệng có sương trắng mờ ảo, đó là linh khí, thông qua phương pháp hô hấp hút vào trong cơ thể.

Ở trong sách Trần Mục từng thấy giới thiệu có liên quan tới phương pháp hô hấp, phương pháp hô hấp cấp cao có khả năng hấp thu linh khí thông qua mỗi một cái lỗ chân lông trên toàn cơ thể, thể chất càng mạnh, tốc độ hấp thu linh khí cũng càng nhanh.

Hắn chuẩn bị trao đổi phương pháp hô hấp cấp cao trong hệ thống thương thành tới tu luyện.

Lúc Trần Mục mới sinh ra đời trên người mang theo hệ thống đánh dấu, chỉ có vào cái ngày sinh ra đời đó thì mới đạt được phần thưởng phong phú, còn từ đó tới ba năm nay thì đều không có động tĩnh gì, còn may mỗi một ngày đều có thể có được một điểm 'giá trị đánh dấu'.

Có thể dùng điểm giá trị đánh dấu để đổi lấy phương pháp hô hấp, kiếm kỹ, linh đan, linh binh vân ... vân ở trong hệ thống thương thành.

Trần Mục bây giờ có 1200 điểm giá trị đánh dấu, trước đó đều không sử dụng, bởi lo lắng sẽ dùng lung tung mà làm lãng phí điểm giá trị đánh dấu, hiện tại sau khi hiểu rõ về hệ thống tu hành thì hắn chuẩn bị đổi lấy phương pháp hô hấp tới tu luyện.

"Tiểu Mục?"

Trần Hạo dừng tu luyện lại.

Hắn mày rậm mắt to, khuôn mặt chất phác hiền lành, nguyên nhân thân thể cường tráng là bởi vì tu luyện.

Giọng nói của Trần Mục như trẻ đang bú nói: "Nhị ca, ta ở nhà nhàm chán, cho nên qua đây xem ngươi tu luyện."

Trần Hạo đi tới, vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn, trên mặt nở nụ cười ngây ngô, "Hắc hắc, tiểu Mục, có muốn Nhị ca dạy ngươi tu luyện hay không?"

"Muốn!" Trần Mục gật đầu đồng ý, Nhị ca đã tu luyện được bốn năm nên có rất nhiều kinh nghiệm.

Quan trọng nhất chính là, gia gia Trần Thiên Nam cùng với phụ thân Trần Nghiêm ra ngoài áp tiêu, ở nhà thì lợi hại nhất của Trần gia chính là đại tỷ và nhị ca.

Trần Hạo mười một tuổi chính là Kiếm Đồ lục phẩm, tương lai có cơ hội tiến vào Huyền Kiếm tông gần đây, ngay cả gia gia cũng khoe hắn có tiềm lực trở thành Kiếm Hậu.

"Tu luyện rất là vất vả."

"Ta không ngại vất vả."

"Vậy trước tiên ngươi đứng trung bình tấn ở chỗ này đi."

"Khoảng cách giữa hai chân rộng bằng vai, nửa ngồi xổm, hóp bụng ưỡn ngực ngẩng đầu, song chưởng (lòng hai bàn tay) đẩy về trước đồng thời giữ cho tay thẳng, giữ nguyên tư thế này không được cử động." Trần Hạo nghiêm túc nói, rất có phong phạm của lão sư.

Trần Hạo xoa xoa đầu cười ngây ngô, thầm nghĩ tam đệ thật thông minh, tư thế này thực hiện rất ra dáng.

Sau đó thì hắn nói phương thức hô hấp cho Trần Mục, chính là phương pháp hô hấp bên trong Kiếm phổ cơ sở, cũng chính là phương thức hô hấp thường thấy nhất.

"Sử dụng phương pháp hô hấp, làm cho hô hấp ổn định, khí nhất định phải chìm tới đan điền."

"Được, nhị ca."

Trần Mục cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm đang du động, mỗi lần hô hấp thì dòng nước ấm này càng mạnh hơn.

Chương 3 Đại tỷ tặng kiếm gỗ

Trần Hạo để cho Trần Mục thực hiện trung bình tấn trước, hắn thì tiếp tục luyện tập kiếm chiêu cơ sở ở trong đình viện.

Nửa canh giờ sau, Trần Hạo có chút mệt mỏi, hắn dừng lại việc tu luyện, sau đó thì nhìn về phía Trần Mục cách đó không xa, muốn biết tam đệ đã từ bỏ hay chưa.

"Lợi hại a!"

Trần Hạo trợn tròn mắt.

Tư thế đứng trung bình tấn của Trần Mục rất chuẩn mực, bên miệng hắn có dòng khí lưu màu trắng, giống như rắn nhỏ chạy vào bên trong miệng liên tục không ngừng.

Cùng một loại phương pháp hô hấp mà tạo ra hiệu quả khác nhau thì chứng minh thể chất của tam đệ càng tốt hơn.

Trần Hạo xoa đầu mình cười ngây ngô, phấn khởi nói: "Lợi hại a, không hổ là tam đệ của ta."

Trần Hạo đang định nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy tam đệ của mình còn đang kiên trì như vậy thì hắn quyết định phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Lúc trời gần tối, Trần Hi trở về đình viện, "Tiểu Mục, hóa ra là ngươi ở chỗ này."

Trần Mục nghe thấy giọng nói thì mở mắt ra, trên mặt có mồ hôi lớn như hạt đậu, hắn cảm thấy tinh thần mệt mỏi, nhưng toàn thân lại có một loại thoải mái nói không nên lời.

Trên chân có kinh mạch được khơi thông.

Hắn đứng lên cười ngọt ngào nói: "Đại tỷ."

"Làm sao mà ngươi lại đứng trung bình tấn? Có phải nhị ca bắt nạt ngươi hay không, để tỷ tỷ đi chỉnh đốn hắn." Trần Hi vén tay áo lên chuẩn bị giáo huấn Trần Hạo.

Trần Hạo trợn to mắt, không biết làm sao, Trần Mục vội vàng nói lời giải thích: "Đại tỷ, ngươi đừng hiểu lầm, là ta bảo nhị ca dạy ta tu hành."

"Đúng vậy a, tam đệ rất có thiên phú, sau này chắc chắn sẽ là thiên kiêu ở Bắc Hoang." Trên mặt Trần Hạo đầy vẻ tự hào, vỗ ngực nói lời bảo đảm.

Tràn Hi nhíu mày cười nói: "Tiểu Mục nếu như thật có tiền đồ, tỷ tỷ còn có thể được nhờ theo, cho, đây là kiếm tỷ tỷ tặng cho ngươi."

Đó là một thanh kiếm gỗ, ngắn hơn một nửa so với kiếm sắt bình thường, không có mũi nhọn, tuy nhiên đúng là kiếm.

"Cảm ơn đại tỷ." Trần Mục không có chê, hắn vươn hai tay ra nhận lấy.

"Thiếu gia, phu nhân gọi ngươi về nhà ăn cơm." Nha hoàn chạy tới đình viện truyền lời.

"Về ngay đây." Trần Mục gật đầu nói với nha hoàn, hắn vung vung kiếm gỗ trong tay, "Nhị ca, ngày mai ta lại tới tìm ngươi học kiếm."

Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Được."

Hắn tu luyện một mình thì cảm thấy rất nhàm chán, bây giờ có tam đệ tu luyện cùng tự nhiên cảm thấy có động lực hơn.

Về tới nhà.

Trần Mục cung kính (lễ phép) nói: "Mẫu thân."

Đường Uyển quan tâm mà hỏi: "Mục nhi, hôm nay ngươi chơi cái gì vậy, làm sao mà đầu đầy mồ hôi thế này?"

"Mẫu thân, hôm nay ta ở nhà đại bá tu luyện cùng với nhị ca." Trần Mục thành thật trả lời.

Đường Uyển nghe xong thì cười nói: "Mục nhi, nếu như ngươi muốn tu luyện thì mẫu thân sẽ đi mời sư phó ở tiêu cục tới dạy ngươi."

Trên con đường tu luyện, căn cơ rất quan trọng, nếu như căn cơ xảy ra vấn đề thì sẽ để lại tai họa ngầm.

Trần Mục lắc đầu cười nói, "Mẫu thân, không cần phiền phức như vậy, ta chính là nhàm chán mà vui đùa một chút."

Mời sư phó ở tiêu cục thì cần phải dùng tiền mà Trần gia cũng không giàu có cho lắm, ngay cả nhị ca cũng không có sư phó chuyên môn chỉ điểm, đều là đại bá và gia gia lúc nhàn rỗi mà chỉ điểm nhị ca tu luyện.

Đường Uyển tưởng là Trần Mục chỉ là chơi đùa thật, những đứa bé ở vào tuổi này bình thường đều chỉ thích chơi, không có mấy đứa sẽ thật chịu khổ để mà tu luyện.

Đường Uyển khẽ xoa xoa bụng lớn của chính mình, đây là cái thai thứ hai của nàng, dịu dàng hỏi: "Mục nhi, ngươi thích đệ đệ hay là thích muội muội?"

"Không cần biết là đệ đệ hay là muội muội, ta đều thích." Trần Mục mỉm cười trả lời.

Kiếp trước hắn là con một, hiện tại ngược lại là hy vọng mình có thể có được đệ đệ hoặc muội muội.

Trần Mục còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, Đường Uyển cũng không phải lo lắng nhiều cho hắn, nghĩ rằng trẻ con rất dễ chăm, còn thương lượng với Trần Nghiêm chuẩn bị sinh nhiều thêm mấy đứa.

Sau bữa ăn.

Hai mẹ con nói chuyện phiếm ở trong đình viện.

Trần Mục đi dạo với mẫu thân ở trong sân, hắn rất thích loại cuộc sống nhàn nhã và thoải mái như thế này.

Vào ban đêm, sau khi Trần Mục tắm rửa xong, hắn trở lại gian phòng của mình, ngồi xếp bằng trên giường, chuẩn bị đổi phương pháp hô hấp cấp cao.

Đã trùng sinh tới cái thế giới lấy võ làm đầu này, Trần Mục lập chí phải trở thành Kiếm Tiên được vạn người kính ngưỡng, mang theo Tam Xích kiếm, tiêu sái cả đời.

Ký chủ: Trần Mục.

Cảnh giới: Không.

Giá trị đánh dấu: 1200.

Nhiệm vụ: Không.

Phương pháp hô hấp ở trong hệ thống thương thành phải nói là rực rỡ muôn màu bày ra la liệt.

Hắn chọn trúng Tạo Hóa Hô Hấp pháp mà trước đó từng để ý tới, mặc dù chỉ là Linh giai tứ phẩm, không tính là nghịch thiên, nhưng so với phương pháp hô hấp bên trong Kiếm phổ cơ sở thì mạnh hơn rất nhiều lần.

"Đổi thành công!"

"Tiêu hao 1000 điểm giá trị đánh dấu!"

Công pháp được khắc vào trong thức hải, Trần Mục giống như được rót kiến thức vào đầu, nắm giữ ngay lập tức.

Đêm hôm đó, linh khí xung quanh Trần phủ tập trung một cách điên cuồng hướng về phía gian phòng của Trần Mục, xung quanh người hắn xuất hiện điểm điểm óng ánh.

Linh khí dồi dào tràn vào trong cơ thể, lưu động trong toàn thân, kinh mạch phong bế được đả thông, huyết nhục cũng đang hấp thu linh khí dư thừa trong cơ thể.

Trần Mục không biết rằng, sau khi hắn đả thông kinh mạch thì càng cường tráng hơn so với người bình thường.

...

Sáng sớm.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào trong phòng.

Trần Mục từ từ mở hai mắt ra, tối hôm qua thức đêm tu luyện, nhưng sáng ra lại không những không mệt mỏi, ngược lại tinh thần còn cảm thấy sảng khoái, trong cơ thể cảm thấy ấm áp, toàn thân tràn ngập lực lượng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn sáng bóng, hai con ngươi càng có thần hơn, ngũ giác (tai, mắt, mũi ...) được đề cao một cách rõ ràng, có thể cảm nhận được những chuyển động nhỏ bé xung quanh.

Trong cơ thể hắn kinh mạch được đả thông không ít, ban đầu có một số kinh mạch đả thông dễ dàng, có một số kinh mạch thì lại cần lượng lớn linh khí tới trùng kích.

Ký chủ: Trần Mục.

Cảnh giới: Kiếm Đồ tam phẩm trung kỳ.

Giá trị đánh dấu: 201.

Nhiệm vụ: Không.

"Kiếm Đồ tam phẩm trung kỳ!" Trần Mục giật mình, chiều hôm qua mới bắt đầu tu luyện, khoảng thời gian tu luyện là nửa ngày vậy mà liên tục phá tam phẩm, tốc độ thật kinh người.

Chuyện này nếu như nói ra thì ai sẽ tin?

Trần Mục không thể không suy nghĩ, trầm giọng nói: "Chắc chắn có liên quan tới thể chất đặc thù của ta."

Bá Đạo Kiếm thể nghe thôi đã cảm thấy rất lợi hại rồi, tuy nhiên tới bây giờ còn chưa rõ nó có thể làm được cái gì.

Trần Mục lấy ngọc bội trắng như tuyết trong ngực ra, miếng ngọc bội này vào đông thì ấm tới hè thì mát, đêm qua trong lúc tu luyện, hắn cảm thấy ngọc bội này như đang hỗ trợ hắn hấp thu linh khí.

"Xem ra ngọc bội này còn có thể trợ giúp cho việc tu luyện." Trần Mục thu hồi ngọc bội, khóe miệng mang theo ý cười, vị hôn thê chắc là có hảo cảm đối với mình, không phải vậy thì sẽ không tặng loại lễ vật này.

Trần Mục thật không nghĩ tới việc phải dựa vào Khương Phục Tiên, hắn lập chí cần phải dựa vào sự cố gắng của mình để mà cường đại lên.

Trần Mục đi tới phòng lớn để ăn cơm, nha hoàn đều đã chuẩn bị kỹ càng sớm một chút, lượng cơm hắn ăn hôm nay hơn ngày thường tới mấy lần, Đường Uyển nhìn vào trong mắt.

Trên mặt Đường Uyển nở nụ cười hiền lành, dịu dàng nói: "Mục nhi, ăn no chưa?"

"Mẫu thân, ta đã no rồi."

"Ngươi chính là đang ở vào độ tuổi lớn, sau này mẹ sẽ bảo nha hoàn chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon hơn cho ngươi."

Trần Mục cười gật đầu, giọng nói như trẻ đang bập bẹ nói: "Cảm ơn mẫu thân, ta đi tìm nhị ca luyện kiếm."

"Đi chơi đi."

Đường Uyển mỉm cười nói.

Nàng ta còn tưởng rằng Trần Mục là đi chơi.

Thầm nghĩ chờ Trần Nghiêm áp tiêu trở về phải thương lượng chuyện này với hắn, nói không chừng Trần Mục thật sự có thiên phú, có thể tu hành từ sớm.

Chương 4 Trần Hạo: Kiếm Đồ thất phẩm

Nắng gắt mới lên.

Trong khoảng trống của đình viện, Trần Hạo uốn nắn tư thế cầm kiếm của Trần Mục, diễn luyện kiếm chiêu cơ sở cho hắn.

Trần Mục quan sát rất cẩn thận, không dùng bao nhiêu thời gian đã nắm giữ hoàn toàn, hắn cầm kiếm rất ổn, xuất kiếm thậm chí còn rất có lực.

"Lợi hại a, tam đệ, mới nửa ngày mà đã học ra dáng, trước đây ta thế nhưng là phải khổ luyện tới hơn nửa năm." Trần Hạo giơ ngón tay cái lên đối với Trần Mục.

Trần Mục không có kiêu ngạo, khiêm tốn nói: "Đều là nhị ca dạy giỏi."

Kiếm Đồ tam phẩm còn chưa cách nào sử dụng linh khí, sau khi đột phá Kiếm Đồ tam phẩm tới tứ phẩm thì mới có thể sử dụng linh khí tới cường hóa thân thể, sau khi đột phá Kiếm Đồ lục phẩm thì có thể sử dụng linh khí tới cường hóa binh khí trong tay, cường giả Kiếm Sư trở lên thì mới có thể làm tới phóng linh khí ra ngoài.

Hôm nay Trần Hi sẽ đi Hành Châu võ viện.

Mấy ngày nay nàng ta ở nhà nghỉ ngơi, bây giờ chuẩn bị về võ viện để tiếp tục tu hành.

Sự khác biệt lớn nhất giữ võ viện và tông môn chính là, võ viện thì cần tự mình bỏ tiền ra thì mới có thể đi vào, tông môn thì sẽ cấp linh thạch cho đệ tử trong tông môn.

Sự khác biệt giữa hai bên là có thể nhìn ra được.

Bọn họ thân ở Đại Yên vương triều, tông môn gần nhất chính là Huyền Kiếm tông, hơn nữa tiêu chuẩn muốn thấp hơn rất nhiều so với những tông môn khác.

Trần Hi có thiên phú bình thường, không thể thông qua khảo hạch nhập môn của Huyền Kiếm tông, Trần gia chỉ có thể bỏ ra nhiều tiền đưa nàng ta tới Hành Châu võ viện để tiếp tục bồi dưỡng.

Trần Hạo và Trần Mục nghe nói đại tỷ sắp đi, hai huynh đệ quyết định đưa nàng ta tới dịch trạm đón xe.

Hai bên đường của Hắc Thạch thành đều là bán hàng rong, Trần Hi tiện đường mua kẹo hồ lô cho Trần Mục.

Trước khi đi, Trần Hi dặn dò: "Tiểu Hạo, ngươi là ca ca, ở nhà phải chiếu cố tiểu Mục cho thật tốt."

"Tỷ, ngươi yên tâm đi." Trần Hạo ôm bả vai Trần Mục, trên mặt nở nụ cười thật thà.

Trần Mục vẫy vẫy tay với Trần Hi, giọng nói như trẻ đang tập nói: "Đại tỷ, chờ ngươi về nhà ăn tết."

"Được, ăn tết gặp lại." Trần Hi vẻ mặt không nỡ mà phất tay, nàng ta lần này đi Hành Châu võ viện, chỉ có thể chờ đợi tới thời điểm ăn tết thì mới có thời gian về nhà.

Sau khi tiễn đại tỷ rời đi.

Hai huynh đệ trở về Trần gia tiếp tục tu luyện.

Trong đình viện, những ngày qua đều có thể nhìn thấy bóng dáng luyện kiếm của Trần Hạo và Trần Mục.

Từ Yến mẫu thân của Trần Hạo thường xuyên tới nhà của Đường Uyển để nói chuyện phiếm, nàng ta trêu ghẹo nói: "Uyển nhi, ta thấy tiểu Mục nhà ngươi sau này không đơn giản, tuổi còn nhỏ đã cầm kiếm rất ra dáng."

Đường Uyển che miệng mỉm cười nói: "Khả năng hắn thật có thiên phú đi."

Nàng ta mới đầu cho rằng Trần Mục chỉ là đang chơi, không nghĩ tới thật đang luyện kiếm một cách nghiêm túc.

Từ Yến có chút lo lắng, "Không biết Hạo nhi nhà ta có thể tiến vào Huyền Kiếm tông được hay không, gần đây hắn còn cố gắng hơn so với trước kia, hy vọng sẽ có hồi báo."

"Đại tẩu, tiểu Hạo chắc chắn có thể tiến vào Huyền Kiếm tông, đại tẩu cứ yên tâm đi, sự cố gắng của đứa bé kia thì chúng ta rõ như ban ngày." Đường Uyển an ủi.

Bên trong khoảng trống của đình viện.

Trần Mục nhìn vào hai tay của mình, hắn có thể cảm nhận được linh khí bám vào trên hai tay, hắn thành công bước vào Kiếm Đồ tứ phẩm.

Ký chủ: Trần Mục.

Cảnh giới: Kiếm Đồ tứ phẩm sơ kỳ.

Giá trị đánh dấu: 207.

"Nhiệm vụ: Không."

Toàn thân hắn bây giờ tràn ngập lực lượng, một quyền có tới bốn trăm cân lực đạo, xem như con bò cũng có thể lật ngửa một cách dễ dàng.

Trần Mục thấy Trần Hạo còn đang đổ mồ hôi như mưa, hắn cao hứng hô: "Nhị ca."

Trần Hạo nghe tiếng thì dừng lại hỏi, "Tam đệ, ngươi có vấn đề gì không?"

"Nhị ca, ta cảm thấy phương pháp hô hấp mà ngươi dạy ta có hơi khó dùng, cho nên ta có chỗ sửa đổi."

"A? Khó dùng? Phương pháp hô hấp là không được sửa lung tung, như vậy sẽ tẩu hỏa nhập ma." Trần Hạo nghiêm túc nói, đây là chuyện lớn.

Trần Mục nói phương pháp hô hấp mới cho Trần Hạo, đây là hắn dựa vào Tạo Hóa Hô Hấp pháp để mà cải tiến phương háp hô hấp cơ sở, tuy rằng không phải Tạo Hóa Hô Hấp pháp nhưng mạnh hơn mấy lần so với phương pháp hô hấp cơ sở.

Trần Hạo thử dùng phương pháp mà Trần Mục nói đi hô hấp (hít thở), sau đó hắn phát hiện tốc độ hấp thu linh khí của chính mình quả nhiên nhanh hơn rất nhiều.

"Tam đệ, ngươi thật sự là thiên tài." Trần Hạo phấn khởi ôm lấy Trần Mục để mà ăn mừng.

Trần Mục có vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng thân hình lại rất nặng, còn may Trần Hạo là Kiếm Đồ lục phẩm hậu kỳ, lực lượng rất lớn, còn có thể ôm nhấc lên được.

Trần Hạo bắt đầu từ đây sử dụng phương pháp hô hấp mới, tốc tộ tu luyện tăng lên rất nhiều, nửa tháng sau càng là thành công bước vào Kiếm Đồ thất phẩm, so với khoảng thời gian đột phá như mong muốn thì còn nhanh hơn mấy tháng.

Công lao không chỉ ở vào phương pháp hô hấp, phần nhiều hơn chính là bản thân chăm chỉ, gần đây cùng luyện kiếm với Trần Mục, khoảng thời gian tu luyện của hắn còn nhiều hơn so với trước kia.

"Ha ha ha."

"Ta là Kiếm Đồ thất phẩm!"

Trần Hạo vẻ mặt kích động, hắn nhảy cẫng lên, Trần Mục bên cạnh nói lời chúc mừng: "Chúc mừng nhị ca."

"Nhờ có phương pháp hô hấp mà tam đệ cải tiến." Trần Hạo ôm thân thể Trần Mục lên hai lần.

Ngay sau đó Trần Hạo chạy vào trong nhà, thông báo tin tức tốt này cho mẫu thân của mình.

Từ Yến nghe được thì hốc mắt tràn đầy nước mắt vui mừng, nàng ta vui vẻ nói: "Nếu như cha ngươi và lão gia tử biết được thì chắc chắn sẽ cười không ngậm được miệng."

Trần Hạo còn chạy tới nhà Trần Mục, "Bá nương, ta là Kiếm Đồ thất phẩm."

Đường Uyển gật đầu nói lời khích lệ: "Kiếm Đồ thất phẩm, tiểu Hạo thật lợi hại."

Trần Hạo hận không thể lập tức thông báo tin tức này cho tất cả mọi người ở Trần gia đều biết.

Trần Mục thấy nhị ca vui vẻ như vậy thì trong lòng cũng vui vẻ theo, thậm chí còn vui vẻ hơn so với chuyện mình đột phá tới Kiếm Đồ lục phẩm.

Trần Hạo không bởi vậy mà lười biếng, hắn nhìn thấy tam đệ còn đang luyện kiếm trong sân thì cũng cầm kiếm sắt lên, tiếp tục tu luyện.

Hôm sau.

Trần gia trở nên náo nhiệt.

Bởi vì các nam nhân của Trần gia trở về.

Trần Mục cùng với mẫu thân đã đi tới tổ trạch từ rất sớm.

Trần Thiên Nam dẫn đầu sải bước đi vào đại sảnh, trên người hắn mặc áo vải màu xám, tóc trắng phơ, còn có chòm râu trắng dài bằng nửa bàn chân, tuổi thì đã trên bảy mươi nhưng thể trạng vẫn còn vạm vỡ.

Hắn là gia chủ của Trần gia, cũng là trụ cột trong nhà, Trần gia có thể đứng vững vàng ở Hắc Thạch thành, toàn bộ là nhờ vào lão gia tử hắn.

"Gia gia."

Trần Mục và Trần Hạo cùng nhau hô.

Trần Thiên Nam nhìn thấy hai đứa cháu trai, khuôn mặt nhăn nheo của hắn ta tràn đầy nụ cười.

Hắn xoa xoa đầu Trần Mục, sau đó thì để ý tới linh khí trên người Trần Hạo tràn ra ngoài, cười hỏi: "Tiểu Hạo, đột phá lúc nào?"

Kiếm Đồ lục phẩm đột phá tới Kiếm Đồ thất phẩm, sẽ có một phần linh khí tràn ra ngoài, Kiếm Đô thất phẩm trở xuống, linh khí nội liễm (thu vào trong), cho nên dùng mắt thường là rất khó để mà phân biệt được cảnh giới của bọn hắn.

Trần Hạo gật đầu cười ngây ngô nói, "Hắc hắc, gia gia, ta vừa mới đột phá vào hôm qua."

Nghe thấy vậy, khắp khuôn mặt Trần Thiên Nam là sự vui sướng, không thể không cao hứng nói: "Tiểu tử được, tiếp tục như vậy thì ngươi tiến vào Huyền Kiếm tông sẽ có xác suất rất lớn."

Trần Nghiêm và Trần Uy đi tới.

Trần Mục hô tô nói: "Cha."

Trần Nghiêm ôm lấy Trần Mục, chạm nhẹ vào trên mũi của hắn, nở nụ cười trêu ghẹo nói: "Con trai, mẹ ngươi rất tốt với ngươi, nuôi ngươi tới trắng trắng mập mập, trong khoảng thời gian này nặng lên không ít a."

Trần Mục chớp chớp mắt.

Đường Uyển ngược lại thì cười không ngậm được mồm.

Chương 5 Long Ngâm Thập Tam Kiếm

Trần Uy cũng hiếu kỳ mà hỏi: "Chuyện gì vậy, sao trông các ngươi vui vẻ như vậy?"

Từ Yến vui vẻ nói: "Phu quân, con của ngươi vừa đột phá tới Kiếm Đồ thất phẩm."

"Cái gì! Kiếm Đồ thất phẩm! Tiểu tử này được, ngươi được lắm đấy." Trần Uy nhịn không được mà vỗ vào bả vai của Trần Hạo, trên mặt lộ rõ nét mặt tự hào.

Trần Thiên Nam ngồi vào trên vị trí gia chủ, vui vẻ cười nói: "Trần Uy, đi mua bình Thối Thể đan cho Tiểu Hạo đi, chỉ cần hắn đạt tới Kiếm Đồ bát phẩm trước mười hai tuổi, tiến vào Huyền Kiếm tông là chuyện mười phần chắc chín."

Từ Yến nghe thấy vậy thì có hơi kích động.

Thối Thể đan là đan dược Linh giai nhị phẩm, có thể trợ giúp việc thối thể, hiệu quả lần đầu tiên là tương đối tốt, bình thường đều sẽ sử dụng sau khi đột phá Kiếm Đồ thất phẩm.

Vẻ mặt Trần Uy trở nên nghiêm túc nói: "Phụ thân, làm như vậy không ổn đâu, Thối Thể đan có giá rất đắt, tương đương với việc chi tiêu mấy tháng trong nhà chúng ta, ngài cũng cần tài nguyên để tu luyện."

Trần Thiên Nam khoát tay, khẽ thở dài: "Ta khó có thể đột phá, đám tiểu bối này đáng giá bồi dưỡng hơn, bọn chúng mới là tương lai của Trần gia."

Trần Uy và Trần Nghiêm theo đó mà gật đầu.

Trần Hạo vỗ vào ngực, trịnh trọng nói: "Gia gia, ta sẽ không để cho gia gia phải thất vọng."

"Ha ha ha." Trần Thiên Nam cười to lần nữa, lập tức nói ra: "Lần này gia gia sẽ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, tới lúc đó sẽ dạy cho ngươi mấy chiêu."

Trần Hạo kích động gật đầu liên tục.

Trần Mục cũng rất chờ mong, hắn học chính là kiếm chiêu cơ sở, còn chưa được tiếp xúc kiếm kỹ chân chính.

Trần Hạo đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, dáng vẻ chân thành nói: "Gia gia, ta có thể đột phá sớm tới như vậy là công lao của tam đệ."

"Hắn còn cải tiến phương pháp hô hấp cơ sở."

Nghe thấy vậy.

Người trong nhà đều chấn kinh.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Mục.

Trần Mục chớp chớp mắt một cách dễ thương, trên mặt là biểu cảm ngây thơ và đáng yêu.

Trần Hạo nói phương pháp hô hấp sau khi cải tiến cho mọi người, chân thành nói: "Tam đệ là thiên tài."

"Tiểu Mục, tại sao phải sửa đổi phương pháp hô hấp thành như này?" Trần Thiên Nam rất hiếu kỳ.

Tiểu Mục trả lời thành thật: "Gia gia, ta cảm thấy hô hấp như vậy mới thoải mái hơn."

Câu trả lời đơn giản, sau khi Trần Thiên Nam suy nghĩ, trầm giọng nói: "Rất là không đơn giản!"

Trần Thiên Nam đã kiểm tra phương pháp hô hấp mới, hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa nghiền ép phương pháp hô hấp cũ.

Vợ chồng Trần Uy cảm thấy không thể tưởng tượng được, vợ chồng Trần Nghiêm cũng rất ngạc nhiên, tất cả bọn họ đều bị kinh ngạc bởi thiên phú của Trần Mục.

Trần Thiên Nam nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, chuyện Tiểu Mục sửa đổi phương pháp hô hấp này không được để cho người ngoài biết được, để tránh dẫn tới phiền phức."

Mọi người thi nhau gật đầu, Trần Mục tuy có thiên phú dị bẩm, nhưng tuổi còn quá nhỏ, cần được mọi người bảo vệ.

Tâm trạng Trần Thiên Nam vui vẻ, cười to nói: "Tiểu Hạo, cùng gia gia tới Diễn Võ trường, gia gia dạy ngươi kiếm kỹ chân chính."

"Vâng."

Trần Hạo gật đầu lia lịa.

Tất cả mọi người có thể thấy được lão gia tử hôm nay rất vui vẻ, bọn họ bôn ba bên ngoài thật lâu, về nhà cũng không có nghỉ ngơi.

"Gia gia, ta cũng muốn học."

Trần Mục đột nhiên mở miệng nói.

Trần Thiên Nam vỗ vào cái trán, thiếu chút quên vị thiên tài cải tiến phương pháp hô hấp trong nhà này, bởi vì Trần Mục còn quá nhỏ, cho nên hắn tạm thời không để ý tới.

"Các ngươi đều đi cùng với gia gia."

Tổ trạch Trần gia có một tòa Diễn Võ trường mới xây.

Đây là Trần Thiên Nam đặc biệt chuẩn bị cho tiểu bối Trần gia, sau này hai huynh đệ có thể luyện kiếm ở chỗ này.

Trần Thiên Nam trong tay cầm trường kiếm, đứng ở giữa Diễn Võ trường, Trần Mục và Trần Hạo thì đứng ở gần đó, bọn họ nhìn chằm chằm vào gia gia mắt không chớp phát nào.

Một cơn gió ập tới, Trần Mục và Trần Hạo đều không tự chủ được mà lui lại, Trần Hạo vui mừng nói: "Đây là khí tràng của cường giả Kiếm Tông!"

Trần Mục lui lại sau năm sáu bước thì mới đứng lại, hắn nhìn vào cách xuất kiếm của gia gia, kiếm quang màu xanh tung hoành, đó là linh lực thuộc tính Mộc.

Cường giả Kiếm Sư trở lên khi dùng kiếm đều sẽ xuất hiện khí tràng, Kiếm Sư tuy rằng có thể làm được tới kiếm khí phóng ra ngoài, nhưng còn chưa thể ngưng tụ được kiếm quang, chỉ có cường giả Kiếm Tông trở lên thì mới có thể ngưng tụ ra kiếm quang.

Trần gia chỉ có gia gia Trần Thiên Nam là có thể ngưng tụ ra được kiếm quang (ánh kiếm), toàn bộ Hắc Thạch thành, cường giả Kiếm Tông cộng lại cũng không có nhiều hơn hai chữ số.

"Tiểu gia hỏa, các ngươi cần phải quan sát cho tốt." Trần Thiên Nam nhắc nhở, chỉ thấy hắn vung trường kiếm lên, kiếm quang bao phủ Diễn Võ trường.

Trong Diễn Võ trường có rất nhiều lá rụng, lúc này những chiếc lá rụng kia đang bay theo kiếm của gia gia, giống như long lượn vậy, còn mang theo tiếng gào.

"Long Ngâm Thập Tam Kiếm."

"Kiếm thứ nhất, Long Bãi Vĩ."

"Kiếm thứ hai, Long Sĩ Đầu."

"Kiếm thứ ba, Kiếm Xuất Như Long."

"Kiếm thứ tư, Phi Long Tại Thiên."

Ánh sáng xanh bay lên trời, đám lá xanh kia giống như một con Thanh Long bay lên trời, cuối cùng tản ra trên không trung, Trần Mục và Trần Hạo đứng xem mà trợn tròn cả mắt há hốc mồm.

Trần Thiên Nam thu hồi kiếm, cười ha hả hỏi: "Các ngươi quan sát hiểu được bao nhiêu?"

Trần Hạo lắc đầu liên tục, hắn nhìn cái gì cũng không hiểu được, Trần Mục ngược lại thì nhớ rõ kiếm chiêu, chỉ là hoài nghi mà hỏi: "Gia gia, Long Ngâm Thập Tam Kiếm, làm sao gia gia lại mới chỉ dùng có bốn kiếm?"

"Nói ra thì rất dài dòng." Trần Thiên Nam vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói lời giải thích: "Bản kiếm kỹ này là gia gia ở vào lúc còn trẻ tuổi ngẫu nhiên đoạt được, mặc dù chỉ là bản thiếu thế nhưng uy lực của bốn kiếm này đã không kém gì kiếm kỹ Linh giai hạ phẩm."

Trần Mục đột nhiên hiểu ra.

Kiếm kỹ và vũ khí chia làm Phàm giai, Linh giai, Thánh giai, mỗi giai lại chia nhỏ ra làm cửu phẩm, dưới tam phẩm gọi chung là hạ phẩm.

Cửu phẩm thì gọi là cực phẩm.

Trần gia chỉ có mỗi Trần Thiên Nam là cầm linh kiếm Linh giai hạ phẩm ở trong tay, những người còn lại thì đều dùng kiếm sắt Phàm giai, trong tay Trần Mục còn là kiếm gỗ.

Kiếm kỹ là bí mật bất truyền, ngoài tông môn ra, trong thế tục chỉ có gia tộc lớn mới có được kiếm kỹ Linh giai, Trần Thiên Nam là dựa vào bản kiếm kỹ không trọn vẹn này mà quật khởi, miễn cưỡng chiếm được một chỗ cắm dùi ở Hắc Thạch thành.

"Gia gia diễn luyện chậm hơn cho các ngươi xem lại một lần, nói một chút kỹ xảo trong đó, các ngươi quan sát cho kỹ."

Trần Mục và Trần Hạo gật đầu liên tục.

Lúc Trần Thiên Nam đang biểu diễn kiếm kỹ, thuận tiện nói chỗ quan trọng của kiếm kỹ cùng với tuyến đường vận chuyển linh khí trong cơ thể cho hai huynh đệ.

Cách đó không xa, Trần Uy nhỏ giọng nói: "Bốn kiếm này ta tốn mất khoảng thời gian ba năm mới nắm giữ hoàn toàn, không biết hai tên tiểu gia hỏa này sẽ mất bao lâu."

"Đại ca, bọn chúng chắc chắn sẽ mạnh hơn chúng ta, nhiều lắm là khoảng nửa năm tới một năm." Trần Nghiêm nói ra phán đoán.

Hoàn cảnh tu luyện của hai huynh đệ bọn họ năm đó là rất kém cỏi, chứ không phải là hoàn toàn không có thiên phú.

Trên Diễn Võ trường.

Trần Mục và Trần Hạo bắt đầu diễn luyện chiêu thức.

Học được chiêu thức cũng không khó, cái khó thực sự chính là phát huy ra uy lực của kiếm kỹ.

Trần Mục học ra dáng, tư thế vung kiếm của hắn rất có lực đạo, hai mắt Trần Thiên Nam sáng ngời, càng cảm thấy không đơn giản.

Hắn quan sát thật kỹ, đột nhiên cả kinh.

Trần Thiên Nam bước nhanh về phía trước, bàn tay già nua đặt vào trên bờ vai của Trần Mục.

Trần Mục cảm thấy đầu vai rất nặng, có một cỗ lực lượng hùng hậu đang di chuyển trong kinh mạch.

"Ha ha ha, quả đúng là thiên tài!" Trần Thiên Nam cười lên ha hả, hắn kiểm tra ra được phần lớn kinh mạch trong cơ thể Trần Mục đã được đả thông, hơn nữa kinh mạch cứng cáp, là thể chất hiếm thấy.

Trần Nghiêm nghi hoặc hỏi: "Cha, sao vậy?"

Trần Thiên Nam chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, hắn không có bởi vui mừng mà làm choáng váng đầu óc, trịnh trọng nói: "Không có việc gì, Trần Uy, đợi lát nữa lúc ngươi đi mua Thối Thể đan thì cũng mua thêm một phần cho Tiểu Mục."

Trần Uy sửng sốt một lát, cung kính nói: "Cha, Tiểu Mục năm nay mới có ba tuổi, có thể chịu đựng được khi sử dụng Thối Thể đan sao? Rất có thể sẽ có tác dụng phụ."

"Cứ làm theo như lời ta bảo là được rồi." Trần Thiên Nam vẻ mặt nghiêm túc, Trần Uy chỉ có thể gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.