Chương 6 Kiếm Đồ bát phẩm viên mãn
Trần Nghiêm cũng không hiểu dụng ý của phụ thân, tuy nhiên Trần Mục diễn luyện kiếm chiêu rất trôi chảy, chứng tỏ rằng ngộ tính của hắn vượt trội hơn nhiều so với đám người cùng thế hệ.
Trần Mục tiếp tục luyện tập kiếm kỹ, trong lòng sợ hãi than nói: "Gia gia không hổ là cường giả Kiếm Tông, vậy mà có thể tra xét được tu vi của ta."
Còn may là ở trong nhà chứ ra ngoài vẫn là phải cẩn thận một chút, để tránh gặp phải phiền phức.
"Hai huynh đệ các ngươi trước tiên tự mình luyện." Trần Thiên Nam cười ha ha, hắn chạy tới từ đường tổ dâng hương, cảm tạ liệt tổ liệt tông phù hộ.
Trần Mục và Trần Hạo luyện kiếm ở Diễn Võ trường.
Trong lúc rảnh rỗi Trần Nghiêm và Trần Uy nếm thử phương pháp hô hấp do Trần Mục cải tiến, hiệu quả thu được vậy mà khiến cho hai người phải chấn kinh.
"Bộ phương pháp hô hấp này ít nhất có thể tăng tốc độ tu hành lên ba tới năm lần, trước đó ta nghĩ phải mất ba năm tới năm năm mới có thể tấn thăng tới Kiếm Tông, bây giờ dùng bộ phương pháp hô hấp này đoán chừng chỉ trong vòng một năm là có khả năng đột phá tới Kiếm Tông." Trần Uy mừng rỡ như điên.
Trần Nghiêm cười chúc mừng nói: "Đại ca, một nhà có hai Kiếm Tông, Trần gia chúng ta ở Hắc Thạch thành cũng có thể ngẩng đầu lên để mà nói chuyện."
"Ha ha ha, nhờ có Tiểu Mục, hắn sau này chắc chắn sẽ vượt trội chúng ta." Trần Uy nói lời chắc chắn.
Trên mặt Trần Nghiêm hiển hiện ý cười, "Tiểu Mục có thiên phú dị bẩm, không biết căn cốt sẽ như thế nào."
"Lão nhị, lúc này còn sớm, đi cùng ta tới thương hội trong thành đặt trước hai phần Thối Thể đan."
"Được, chúng ta đi."
Hai huynh đệ rời khỏi Trần gia.
Trên Diễn Võ trường, nắng gắt như lửa, Trần Mục và Trần Hạo còn đang luyện kiếm một cách nghiêm túc.
Trời gần tối.
Trần Mục tắm rửa xong.
Trở lại đại sảnh tổ trạch một lần nữa.
Ngoại trừ đại tỷ Trần Hi đang ở Hành Châu võ viện ra thì người còn lại trong nhà đều ở chỗ này.
Chỉ có lúc gia gia ở nhà thì mọi người mới có thể tập trung lại một chỗ náo nhiệt như thế này.
Trên bàn cơm, Trần Thiên Nam phân phó nói: "Trần Uy, ngươi chia Thối Thể đan cho hai huynh đệ bọn hắn, bảo bọn hắn tìm khoảng thời gian thích hợp mà sử dụng."
Trần Uy nhức nhối khi chia Thối Thể đan cho Trần Hạo và Trần Mục, thứ này ở trong tông môn và thành thị lớn thì không tính là gì thế nhưng ở trong Hắc Thạch thành này thì chính là mặt hàng bán chạy, thứ mà hiếm thì đều là đồ quý, trong nháy mắt tiêu phí mất thu nhập hơn nửa năm của Trần gia.
Bọn họ phải đi ra ngoài vất vả chạy mấy chuyến thì mới có thể kiếm về, giống như là bị cắt miếng thịt vậy.
Trần Thiên Nam trầm giọng nói: "Tiểu Hạo, hy vọng viên Thối Thể đan này có thể giúp ngươi ở vào thời điểm cuối năm đột phá tới Kiếm Đồ bát phẩm, mùa xuân sang năm là có thể tới tham gia khảo hạch nhập môn của Huyền Kiếm tông."
Trần Hạo nặng nề gật đầu, nở ra nụ cười chất phác nói: "Gia gia, ta sẽ tiếp tục cố gắng."
Từ Yến và Trần Uy trên mặt đều nở nụ cười, Trần Hạo bây giờ là Kiếm Đồ thất phẩm, ở bên trong đám tiểu bối của Hắc Thạch thành thì đều xem như là xuất sắc, chỉ cần ở vào cuối năm đột phá tới Kiếm Đồ bát phẩm, tiến vào Huyền Kiếm tông là chuyện dễ dàng.
Trần Thiên Nam nhìn về phía Trần Mục, nhịn không được mà cười ra tiếng, sau đó nói ra lời nói sâu xa: "Tiểu Mục cũng phải nỗ lực, không được bỏ bê thiên phú."
Trần Mục chớp chớp mắt, giọng nói như trẻ con đang tập nói: "Vâng, gia gia."
Sau bữa ăn, Trần Thiên Nam cố ý giữ Trần Uy và Trần Nghiêm lại, dặn dò với bọn hắn: "Hai người các ngươi phải chiếu cố Tiểu Mục cho tốt, hắn có thiên phú dị bẩm, tuổi còn nhỏ đã là Kiếm Đồ lục phẩm, tiền đồ sau này rất rộng mở, sau này việc áp tiêu các ngươi phải có một người ở lại nhà."
"Kiếm Đồ lục phẩm!"
"Cha, không thể nào!"
Ba tuổi Kiếm Đồ lục phẩm, bọn họ chỉ nghe nói dòng chính của những gia tộc lớn kia mới từng xuất hiện, không nghĩ tới Trần gia cũng có thể xuất hiện loại thiên kiêu này.
"Ta còn có thể nhìn nhầm sao?" Trần Thiên Nam vẻ mặt nghiêm túc, hắn không muốn chuyện này được tiết lộ ra ngoài cho nên mới cố ý chỉ nói cho Trần Nghiêm và Trần Uy, mặc dù rất khó giấu thế nhưng là giấu được bao lâu thì tốt bấy lâu.
Trần Uy nửa tin nửa ngờ, sau đó đề nghị: "Cha, đệ muội đang có thai, để cho lão nhị ở nhà đi, như vậy là có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Như vậy cũng tốt."
Trần Thiên Nam gật đầu đồng ý.
Trần Nghiêm trở lại đình viện nhà mình, Trần Mục đang đi dạo với Đường Uyển ở trong sân.
"Mục nhi, tới."
Trần Mục đi tới trước người Trần Nghiêm.
Trần Nghiêm vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Mục nhi, ngươi bắt đầu tu luyện vào lúc nào?"
"Tháng trước, nhị ca dạy ta." Trần Mục trả lời thành thật.
Trần Nghiêm xòe bàn tay ra, trầm giọng nói: "Dùng tất cả lực lượng của ngươi đánh cha một quyền."
Trần Mục chớp chớp mắt.
Trần Nghiêm cười nói: "Dùng sức đánh là được rồi, yên tâm, cha ngươi thế nhưng là Kiếm Sư thất phẩm."
Trần Mục không biết làm sao nên chỉ có thể làm theo.
Ầm!
Cánh tay Trần Nghiêm cũng phải rung động, vẻ mặt hắn kích động nói: "Tiểu tử được, thâm tàng bất lộ a (giấu tài)."
Hắn không có thực lực giống như Trần Thiên Nam, chỉ có thể thông qua loại phương thức này tới phán đoán thực lực của Trần Mục.
Trên mặt Trần Nghiêm tràn đầy sự vui mừng, lực lượng của Trần Mục vượt trội người tu hành cùng cảnh giới, mạnh hơn so với Kiếm Đồ lục phẩm.
Đường Uyển đỡ bụng bầu đi tới, cười hỏi: "Cha con các ngươi đang chơi cái gì vậy?"
Trần Nghiêm ôm lấy Trần Mục cười to nói: "Ha ha ha, Uyển nhi, con của chúng ta là thiên tài."
Đường Uyển nhớ lại vẻ mặt của lão gia tử, che miệng cười nói: "Đó là chắc chắn."
Trần Mục nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cha mẹ thì trong lòng cũng cảm thấy vui mừng theo, sau khi hắn đi dạo cùng với cha mẹ xong thì mang theo Thối Thể đan về phòng.
"Đây chính là Thối Thể đan?"
Trần Mục cầm Thối Thể đan tròn trịa lên, mùi thơm nồng đậm của đan tràn ra, ở trong thương thành của hệ thống, một viên Thối Thể đan này cũng phải cần tới một trăm điểm giá trị đánh dấu mới có thể đổi được, sự trân quý của nó là có thể nghĩ ra được.
Trần Mục nhét Thối Thể đan vào trong miệng, không có quá nhiều do dự, lập tức sử dụng.
Đan dược tiến vào trong bụng, dòng nước ấm nóng ấm nổi lên, sau đó tập kích toàn thân, huyết nhục đang sôi trào, phảng phất giống như có một ngàn cây kim đâm vào trên người.
Trần Mục cắn răng, lập tức vận chuyển Tạo Hóa Hô Hấp pháp, dòng nước nóng ấm này vận chuyển theo phương pháp hô hấp, kinh mạch trong cơ thể được phá mở không ngừng, linh khí dồi dào tràn ra toàn thân, rèn luyện gân cốt cùng với huyết nhục của hắn.
Thẳng tới sau nửa đêm, hiệu quả mà Thối Thể đan mang lại mới biến mất, toàn thân hắn tuyệt đại đa số kinh mạch đều được đả thông, linh khí trong cơ thể dồi dào, lực lượng còn mạnh hơn rất nhiều so với trước đó.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới, Kiếm Đồ bát phẩm viên mãn.
Giá trị đánh dấu: 225
Nhiệm vụ: Đánh dấu Bạch Ngân thành.
Nhiệm vụ ban thưởng: 1000 điểm giá trị đánh dấu.
Trần Mục nhịn không được mà lẩm bẩm: "Ba năm qua, cuối cùng nhiệm vụ của hệ thống mới xuất hiện."
Một ngàn điểm giá trị đánh dấu là có thể đổi được mười viên Thối Thể đan, hoặc là đổi một bộ kiếm kỹ Linh giai hạ phẩm, ban thưởng như thế này là rất phong phú (rất nhiều).
Bạch Ngân thành cách Hắc Thạch thành không xa, chỉ có khoảng trăm dặm đường, một tòa thành thì sản sinh ra Hắc thạch, một tòa thành thị sản sinh ra Ngân khoáng (mỏ bạc), Bạch Ngân thành còn giàu có hơn so với Hắc Thạch thành, chỗ đó có rất nhiều gia tộc lớn.
"Một mình chạy tới Bạch Ngân thành thì cha mẹ chắc chắn sẽ rất lo lắng, vẫn là chờ sau này có cơ hội thì lại đi." Trần Mục âm thầm lẩm bẩm.
Hắn cũng không muốn để cho cha mẹ phải lo lắng.
Trần Mục cầm lấy kiếm gỗ đặt ở bên giường, linh khí trong cơ thể theo cánh tay bám vào trên Mộc kiếm, Kiếm gỗ vốn nhẹ nhàng linh hoạt lại trở nên nặng nề và cứng rắn, cường độ thậm chí còn không kém gì kiếm sắt.
Nguyên nhân có thể là sử dụng Thối Thể đan, Trần Mục ngủ không được, tu luyện trong sân thì sẽ đánh thức cha mẹ, hắn cầm kiếm gỗ đi tới Diễn Võ trường, luyện tập Long Ngâm Thập Tam Kiếm lặp đi lặp lại.
Tới trời gần sáng.
Một tiếng long ngâm làm cho tất cả mọi người ở Trần gia bừng tỉnh.
Chương 7 Thuận Phong tiêu cục
Tiếng long ngâm thanh thúy vang vọng Trần phủ.
Trần Uy còn chưa tỉnh ngủ, hắn đang nằm trên giường thầm nói: "Đây là tiếng long ngâm? Chẳng lẽ kiếm thuật của lão gia tử có chỗ tinh tiến?"
Trần Nghiêm cũng cảm thấy là do lão gia tử.
Kiếm kỹ Long Ngâm đạt tới đại thành thì mới có thể xuất hiện tiếng long ngâm, đây là lão gia tử nói với bọn hắn.
Trần Nghiêm tu luyện nhiều năm cũng chỉ mới xuất hiện kiếm reo, lão gia tử trước kia miễn cưỡng có thể thi triển ra tiếng hổ gầm, bọn họ cảm thấy là kiếm thuật của Trần Thiên Nam có chỗ tinh tiến.
"Cha nói hắn đã đạt tới cực hạn, ta thấy vẫn là có cơ hội bước vào Kiếm Hậu." Trần Nghiêm thầm nói.
Nếu như Trần gia xuất hiện cường giả Kiếm Hậu cảnh, vậy chắc chắn có thể chen vào trong danh sách gia tộc quyền thế.
Toàn bộ Hắc Thạch thành này chỉ có Mộ Đông Lưu phủ thành chủ là cường giả Kiếm Hậu, có thể tưởng tượng ra được, hàm lượng vàng của Kiếm Hậu là nặng tới cỡ nào.
Sâu trong tổ trạch, Trần Thiên Nam đột nhiên bừng tỉnh, hắn chuyển mình ngồi dậy, rời giường, bước đi như bay, mấy hơi thở đã xuất hiện ở Diễn Võ trường.
Trong Diễn Võ trường, Trần Mục đang nhìn vào kiếm gỗ cầm trong tay, vừa rồi không biết là chuyện gì xảy ra, kiếm gỗ vậy mà phát ra tiếng long ngâm.
"Thiên quan tâm Trần gia!"
Tay Trần Thiên Nam cũng đang run rẩy.
Quả nhiên là Trần Mục đang luyện kiếm ở Diễn Võ trường.
"Gia gia."
Trần Mục ngẩng đầu hô.
Hốc mắt Trần Thiên Nam ẩm ướt, hắn kích động tới nói không ra lời, vội vàng đi tới bên cạnh Trần Mục, sau đó thì ngồi xổm người xuống, kiểm tra thân thể của hắn.
Con ngươi Trần Thiên Nam đột nhiên co rụt lại, hắn phát hiện, linh khí trong cơ thể Trần Mục còn hùng hậu hơn mấy lần so với ngày hôm qua, đã mạnh hơn Trần Hạo tu luyện nhiều năm.
"Tiểu Mục, có phải là ngươi đã dùng Thối Thể đan rồi hay không?" Trần Thiên Nam dò hỏi.
"Vâng, đúng vậy, gia gia, sau khi ta sử dụng Thối Thể đan thì rất có tinh thần, không ngủ được, cho nên mới tới Diễn Võ trường để luyện kiếm." Trần Mục trả lời thành thật.
Sự vui sướng hiện rõ trên mặt Trần Thiên Nam, Trần Mục mới ba tuổi mà đã tới Kiếm Đồ bát phẩm, còn muốn nghịch thiên hơn so với thiên kiêu vương thành.
Đây không phải là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất chính là ngộ tính của hắn, vậy mà chỉ trong vòng một đêm đã tu luyện Long Ngâm Thập Tam Kiếm tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Trần Thiên Nam tu luyện mấy chục năm cũng chưa thể nắm giữ, thiên phú này là hiếm thấy trên đời.
"Tiểu Mục, sau này gia gia sẽ giúp ngươi mua càng nhiều linh đan diệu dược hơn!" Trần Thiên Nam vỗ nhẹ vào bả vai của Trần Mục, tương lai của hắn chắc chắn sẽ vô cùng huy hoàng.
Trần gia có thể bởi vì hắn mà quật khởi.
Trần Mục trợn mắt đáng yêu mà nhìn.
Trần Thiên Nam trải qua mưa gió, hắn biết rõ đạo lý cây có thể mọc thành rừng thì gió vẫn có thể thổi bật rễ.
"Tiểu Mục, sau này không nên thể hiện ra thiên phú hơn người của ngươi khi ở trước mặt người khác."
"Vâng, gia gia."
Trần Mục ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Thiên Nam nhìn vào kiếm gỗ trong tay hắn, trịnh trọng nói: "Gia gia đi đổi cho ngươi một thanh kiếm tốt."
"Cảm ơn gia gia, tuy nhiên kiếm này là đại tỷ tặng cho dùng rất tốt." Trần Mục nói lời từ chối.
Đây là đại tỷ tặng cho hắn, Trần Mục cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên chưa có ý định đổi kiếm.
Trần Thiên Nam cảm thấy rất thú vị, sau đó thì nở nụ cười hòa ái nói: "Cả tối hôm qua ngươi còn chưa có nghỉ ngơi, vẫn là trở về phòng nghỉ ngơi một lát trước đi đã."
"Gia gia, ta muốn ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi." Trần Mục cảm thấy bụng có hơi đói.
Trần Thiên Nam nghe vậy thì cười lên ha hả, "Vừa đúng gia gia hôm nay có rảnh, dẫn ngươi đi nội thành ăn một bữa ăn ngon."
Túy Hương lâu.
Bên trong Hắc Thạch thành ít có quán rượu.
Trần Mục và gia gia ăn mì thịt bò ở chỗ này.
Trần gia không phải là gia tộc giàu có gì, Trần Thiên Nam không có gọi những món ngon lạ mà chỉ mời cháu trai đi ăn mòn mì thịt bò ngon nhất ở đây.
"Ừm, thật là thơm a." Trần Mục bưng lấy bát sứ còn lớn hơn so với cái mặt của mình, uống sạch hết nước canh trong bát, hắn ăn liên tục năm bát mì thịt bò.
Sức ăn của hắn lớn tới kinh người.
Tiểu nhị của quán cũng bị sức ăn này dọa sợ.
Trần Thiên Nam cười ha hả nói: "Tiểu Mục, ăn no chưa? Có còn muốn thêm một bát nữa hay không?"
"Đã no rồi."
Trần Mục lau miệng.
Ý cười trong mắt Trần Thiên Nam càng lúc càng đậm.
Thời gian còn sớm, Trần Thiên Nam đề nghị: "Tiểu Mục, có muốn đi xem tiêu cục hay không?"
"Có ạ."
Trần Mục chưa từng tới Thuận Phong tiêu cục.
Hắn cũng muốn biết tiêu cục có dáng vẻ ra làm sao.
Hai ông cháu đi ở trên đường lớn, Trần Thiên Nam thi thoảng gặp được người quen biết cũ, sẽ còn giới thiệu cháu trai nhà mình cho bằng hữu quen biết, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ tự hào.
Thuận Phong tiêu cục.
Nằm ở góc phía tây của thành.
Ở quầy lễ tân, người phụ nữ trung niên đang túc trực, nàng ta cung kính nói: "Trần thúc."
Trần Thiên Nam gật đầu ra hiệu, sau đó mỉm cười nói lời giới thiệu: "Tiểu Mục, đây là Lý di."
"Lý di (dì Lý) tốt."
Giọng nói của Trần Mục như trẻ đang bú sữa.
"Tới để Lý di ôm một cái." Lý Duyệt trông thấy dáng vẻ của Trần Mục, không nhịn được mà muốn hôn một cái.
"..."
Trần Mục lắc đầu liên tục.
Lý Duyệt nói lời trêu ghẹo: "Ai u, tiểu gia hỏa này còn sợ người lạ, Lý di cũng không có ăn thịt trẻ con a."
Trần Mục tỏ ra xấu hổ gãi đầu một cái.
Đi qua sảnh trước, bọn họ đi tới hậu viện nơi chất đống hàng hóa, bên trong có công nhân đang vận chuyển hàng hóa, có một tráng hán đầu trọc đang kiểm kê hàng hóa.
Hầu hết hàng hóa chủ yếu là khoáng thạch và lương thực.
Trần Thiên Nam chỉ vào tráng hán đầu trọc nói ra: "Đó là Trương thúc ngươi, Kiếm Sư lục phẩm, người đã đi theo chúng ta áp tiêu ra ngoài lâu rồi."
Tráng hán đầu trọc quay người về phía Trần Mục và khoe cơ bắp trên cánh tay, nhiệt tình nói: "Tiêu đầu, đây là cháu trai nhỏ của ngươi đi, thật đáng yêu a."
Trần Thiên Nam gật đầu cười, sau đó nói: "Trương Sơn, lần này có bao nhiêu hàng?"
Trương Sơn lắc đầu cười khổ nói: "Chỉ có ba xe rưỡi hàng hóa, hơn nữa Bạch Ngân thành cũng không xa, cho nên chuyến này sẽ không kiếm được nhiều tiền."
Bạch Ngân thành!
Hai mắt Trần Mục sáng lên.
Đó không phải là vị trí của nhiệm vụ này sao?
"Lộ trang chủ thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của chúng ta, cũng xem như là lão bằng hữu của chúng ta, lần này nhất định phải đưa tới đúng hạn, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát." Trần Thiên Nam phân phó nói.
Trương Sơn gật đầu nói: "Không thành vấn đề, tiêu đầu, ta bây giờ đi sắp xếp hàng hóa, sáng mai xuất phát, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ trong ba ngày."
Trần Mục nhìn về phía gia gia, nói: "Gia gia, ta cũng muốn đi tới Bạch Ngân thành."
"Chuyện này. . ."
Trần Thiên Nam sửng sốt một lát.
Trương Sơn không thể không nhướng mày, chân thành nói: "Ha ha ha, áp tiêu cũng không có chơi vui đâu, ta nhớ được tiểu tử Trần Hạo kia, cứ đòi nhất định phải đi theo chúng ta đi áp tiêu, cuối cùng đi được nửa đường thì khóc hô hào muốn về nhà tìm mẹ, còn là ta đưa tiểu tử kia về."
"Gia gia, ta sẽ không mang thêm phiền phức cho các ngươi, ta muốn đi xem một chút, còn chưa từng được chứng kiến thế giới bên ngoài Hắc Thạch thành." Trần Mục chân thành nói.
Trần Thiên Nam luôn chiều cháu trai của mình, lần trước Trần Hạo đòi muốn đi áp tiêu, cũng là hắn cho phép, hắn suy nghĩ một lúc sau đó thì cưng chiều nói: "Được a, gia gia sẽ mang theo ngươi đi áp tiêu."
Trương Sơn nhịn không được mà lắc đầu, sao đó thầm nói: "Xem ra lần này lại có chuyện vui."
Hắn cảm thấy Trần Mục đi được nửa đường là sẽ khóc rống.
Sau khi trở lại Trần gia.
Trần Mục trước tiên trở về gian phòng của mình để nghỉ ngơi.
Trần Thiên Nam tìm tới Trần Nghiêm, nói chuyện muốn mang theo Trần Mục đi áp tiêu cho hắn biết.
"Cha, sáng sớm ngày mai mọi người cứ ra điểm xuất phát, nhân lúc Tiểu Mục còn đang ngủ thì rời đi." Trần Nghiêm đề nghị, hắn không muốn để Trần Mục đi xa nhà, vừa không yên lòng lại vừa sợ hắn tạo thêm phiền phức cho tiêu cục.
Trần Thiên Nam trịnh trọng nói: "Làm người phải nói chữ tín, ta đã đáp ứng Tiểu Mục thì sẽ không đổi ý, không thể để cho tiểu bối phải thất vọng."
"Ngày mai ta và Trần Uy áp tiêu, ngươi vẫn là ở nhà chăm sóc Uyển nhi đi, nàng ta đang mang bầu, Tiểu Mục thì ngươi yên tâm, có chúng ta chiếu cố." Trần Thiên Nam an bài.
Hắn là gia chủ.
Trần Nghiêm tự nhiên không có ý kiến.
Chương 8 Gặp phải sơn tặc
Chương 8: Gặp phải sơn tặc
Trần Mục ở nhà chợp mắt được một lát, sau khi tinh thần dồi dào thì lại tới Diễn Võ trường để luyện kiếm.
Trần Hạo gần như quên đi kiếm kỹ mà hôm qua gia gia dạy cho hắn, đang mặt mày ủ rũ.
"Tam đệ, ngươi tới đúng lúc, kiếm kỹ mà hôm qua gia gia dạy ngươi còn nhớ rõ bao nhiêu?"
"Đều nhớ, nhị ca, ta tới dạy cho ngươi."
"Đa tạ tam đệ."
Trên Diễn Võ trường, Trần Mục bắt đầu dạy Trần Hạo sử dụng Long Ngâm Thập Tam Kiếm, trải qua sự hướng dẫn cẩn thận của Trần Mục, Trần Hạo cũng dần dần nắm giữ được.
Chỉ ngắn ngủi trong khoảng thời gian hơn nửa tháng, Trần Hạo từ sư phụ biến thành đồ đệ, hắn cũng không có để ý, đều là huynh đệ, học không phân trước sau, người giỏi làm sư.
Trần hạo còn chưa sử dụng Thối Thể đan, hắn dự định tu luyện thêm một thời gian nữa rồi sau đó mới sử dụng Thối Thể đan trực tiếp đột phá.
Vào buổi tối.
Tất cả mọi người cùng ăn cơm ở tổ trạch.
Trần Thiên Nam cười hỏi: "Tiểu Hạo, Tiểu Mục muốn đi theo chúng ta đi áp tiêu, ngươi có muốn đi cùng chơi mấy ngày hay không?"
"Gia gia, mọi người đi thôi, ta phải tranh thủ để đột phá ở trước cuối năm." Trong mắt Trần Hạo là có động tâm, chỉ là không muốn lãng phí thời gian.
Trần Uy và Từ Yến vui mừng gật đầu.
Trần Nghiêm thì nhắc nhở: "Tiểu Mục, cha phải ở nhà để chăm sóc mẹ ngươi, ngươi ở bên ngoài phải nghe lời gia gia và đại bá, không được chạy loạn có biết hay không?"
"Vâng."
Trần Mục nặng nề gật đầu.
Trong mắt Đường Uyển có chút lo lắng, nhưng chuyện này lão gia tử đã đồng ý rồi, nàng ta cũng chỉ có thể nuốt lời vào trong lòng.
Cơm nước xong xuôi.
Trần Mục đi dạo với mẫu thân.
Đường Uyển liên tục căn dặn hắn phải chú ý an toàn.
"Mẫu thân, người yên tâm, Tiểu Mục sẽ nghe lời." Trần Mục nghiêm túc nói.
Đi dạo xong.
Trần Mục trở về gian phòng của mình.
Hắn chuẩn bị đổi pháp phòng thân cho bản thân.
Điểm giá trị đánh dấu còn lại cũng không nhiều, chỉ có thể đổi được một quyển thân pháp Linh giai hạ phẩm.
Trần Mục nhìn trúng quyển Tật Ảnh bộ Linh giai hạ phẩm, không có lực công kích, tuy nhiên bộ pháp nhẹ như quỷ mị, dùng để chạy trốn và đánh lén cũng không tệ.
"Thành công đổi được Tật Ảnh bộ."
"Tiêu hao 200 điểm giá trị đánh dấu."
Nắm giữ Tật Ảnh bộ, sau này lúc gặp phải nguy hiểm, Trần Mục cũng có năng lực tự bảo vệ chính mình.
Trần Mục ngược lại là không lo lắng mình sẽ gặp phải nguy hiểm, có gia gia ở bên cạnh thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
...
Lăng Vân tông, Nam Hoang.
Trên đỉnh băng núi tuyết vạn năm.
Trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, có một bóng dáng lẻ loi, Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm về phía Bắc, tiên nhan tuyệt thế, trong con ngươi chứa đầy ánh sao.
"Phi Yên, vi sư có nhiệm vụ giao cho ngươi." Khương Phục Tiên xoay người khẽ nói.
Nữ tử váy tím nửa quỳ ở cách đó không xa, vẻ mặt Triệu Phi Yên cung kính nói: "Sư tôn, có nhiệm vụ gì mà phải cần ta tự mình xuống núi?"
Khương Phục Tiên khẽ bước nhẹ nhàng từng bước, nàng ta xuất hiện ở trước người Triệu Phi Yên, khẽ nói: "Vi sư muốn ngươi xuống núi đi bảo vệ một người."
"Là ai?"
Triêu Phi Yên trợn tròn mắt.
Nàng ta là đồ đệ duy nhất của Khương Phục Tiên, một trong thập đại thiên kiêu ở Hoang châu, còn được gọi là Thiếu tông chủ, tương lai có khả năng sẽ tiếp nhận Lăng Vân tông.
Trên mặt Triệu Phi Yên hiện lên vẻ kinh ngạc, loại chuyện nhỏ nhặt này, thế mà bảo nàng ta tự mình xuất thủ, bình thường đều là để cho người khác trong tông đi làm, hoặc là loại hình chấp sự đi làm, trừ khi người này rất quan trọng đối với sư tôn.
Khương Phục Tiên khẽ nói: "Trần Mục, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang, hắn có thiên phú dị bẩm, tuổi còn nhỏ, trước tiên ngươi tới Hắc Thạch thành bảo vệ hắn ba năm, chờ sau khi hắn tới bảy tuổi thì dẫn hắn tới Lăng Vân tông tu hành."
"Sư tôn yên tâm."
"Yên Nhi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Trong lòng Triệu Phi Yên vẫn là có phần chống cự, suy cho cùng nơi đó là vùng đất cằn cỗi ở phía bắc của Hoang châu, nhưng bởi vì đây là nhiệm vụ của sư tôn cho nên nàng ta mới không từ chối.
"Người có thể để cho sư tôn nhìn trúng, nghĩ tới cũng không đơn giản, hy vọng sẽ không lãng phí thời gian của ta." Triệu Phi Yên thầm nói trong lòng, sau đó bay lên không trung, trong chớp mắt biến mất ở trong mây mù.
Phải biết.
Đạp không mà đi.
Là tiêu chí của cường giả Kiếm Vương.
...
Sáng sớm.
Trần Mục rời khỏi giường rất sớm.
Hắn rửa mặt xong, thay một bộ áo vải màu nâu sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn sáng bóng, hai con ngươi trong veo sáng ngời, bên trong mang theo kiếm gỗ.
Trần Thiên Nam mang theo Trần Mục đi tới tiêu cục, trước cửa tiêu cục có bốn chiếc xe ngựa lớn, ở trên chất đầy hàng hóa, xung quanh còn có tám con tuấn mã.
"Tiểu Mục, ngươi ngồi ở trên hàng hóa."
Trần Thiên Nam bế Trần Mục đưa lên trên xe hàng.
Đội xe xuất phát lên đường, gia gia đi ở trước nhất, đại bá Trần Uy đi theo bên cạnh Trần Mục, còn có sáu vị Kiếm Sư đi xung quanh đội xe.
Mấy canh giờ sau, đội xe rời khỏi khu vực của Hắc Thạch thành, mặt trời đỏ trên cao, thời tiết nóng bức, Trương Sơn trọc đầu cưỡi ngựa tới gần, hắn lấy ra một cái mũ rơm đội vào trên đầu của Trần Mục.
"Cảm ơn Trương thúc."
Trần Mục nở nụ cười tươi chân thành.
Trương Sơn trêu chọc nói: "Trên đường này có rất nhiều rắn và mãnh thú, có sợ hay không?"
"Có gia gia và Trương thúc ở đây, không sợ." Trần Mục ăn nói rõ ràng, vẻ mặt thản nhiên.
Trương Sơn phải lau mắt mà nhìn đối với hắn.
Trần Uy trầm giọng nói: "Trên đường này đáng sợ không phải là rắn và mãnh thú, mà là giặc cỏ sơn tặc, những tên đó còn khó đối phó hơn so với mãnh thú."
Đi tới lúc trời gần tối.
Đội xe hạ trại ở trong rừng cây.
Mọi người chuẩn bị thức ăn ở trước khi mặt trời lặn, sau đó thì phải dập tắt lửa để tránh dẫn thú hoang dã tới, ở trong môi trường hoang dã cũng chỉ có thể ăn uống một cách tùy tiện.
Bởi chở hàng nên đội xe rất đầy, mãi tới ngày mai mới có thể tới Bạch Ngân thành, Trần Thiên Nam cười hỏi: "Tiểu Mục, đã quen thuộc chưa?"
Tiểu Mục gật đầu, nói lanh lảnh: "Gia gia, mọi người đi áp tiêu thật là vất vả."
Nghe thấy vậy.
Tất cả mọi người cười lên ha ha.
Sau khi cười xong, Trương Sơn nói lời cảm khái: "Đều phải vất vả thì mới kiếm được tiền, không dễ dàng a."
Mọi người trong tiêu cục thường xuyên nhễ nhại mồ ôi, thường xuyên phải đi xa ở dưới ánh nắng mặt trời chói chang như vậy, đây là công việc rất vất vả.
Trần Mục hiểu, chuyến này cũng không tính là xa, đám người gia gia thường xuyên đưa hàng tới Vương đô, thậm chí tới nơi còn xa hơn, một chuyến như vậy phải đi từ mười ngày tới nửa tháng.
"Mọi người thay nhau trực để nghỉ ngơi."
"Tiểu Mục, ngươi đi ngủ trước đi."
Trần Mục gật đầu, hắn ngủ rất nhanh, Trương Sơn cười nói: "Đứa nhỏ này không đơn giản, ta còn tưởng rằng vào buổi tối hắn sẽ khóc đòi mẹ."
"Hắn hoàn toàn không sợ nơi có hoàn cảnh lạ lẫm."
"Từ nhỏ sự gan dạ đã khác hẳn với người bình thường."
Mọi người cười cười nói nói.
Sáng sớm hôm sau.
Khi sương mù còn chưa tan đi.
Đội xe đã xuất phát lần nữa, Trần Mục ngồi ở bên trên đống hàng hóa, chờ mong có thể tới Bạch Ngân thành sớm một chút.
Tới gần giữa trưa.
Đội xe đột nhiên dừng lại.
Trần Mục ngửi được mùi vị đặc thù.
Trần Thiên Nam quát lớn: "Đừng hốt hoảng."
Cách đó không xa, một đám sơn tặc từ trong rừng cây xông tới, có khoảng chừng hơn hai mươi người, cuốn lên khói bụi đầy trời, thanh thế to lớn.
Đám người Trần Thiên Nam đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, Trần Mục cau mày, không nghĩ tới lần đầu tiên đi áp tiêu cùng mọi người đã gặp phải sơn tặc khó dây dưa nhất.
Cầm đầu bên đối diện là hai tên Kiếm Tông.
Lão đại một mắt là cường giả Kiếm Tông tam phẩm, mang theo một thanh kiếm bản to, dáng vẻ phách lối.
Bên cạnh hắn là một tên mặt thẹo, Kiếm Tông nhị phẩm, trong mắt mang theo nụ cười xấu xa.
Trương Sơn trầm giọng nói: "Là Hắc Phong Song Sát!"
"Ta nghe nói Hắc Phong lĩnh bị triều đình tiêu diệt, không nghĩ tới Hắc Phong đạo lại chạy trốn tới nơi này!" Trần Uy vẻ mặt ngưng trọng, đối diện cũng không phải là đạo tặc bình thường, mà là Hắc Phong đạo có tiếng ở Hành châu.
Chương 9 Nguy hiểm
Trần Mục duy trì bình tĩnh, đối diện có hai tên Kiếm tông, chẳng qua chỉ là Kiếm Tông tam phẩm và Kiếm Tông nhị phẩm, hai người cùng nhau nhiều lắm là ngăn cản gia gia.
Đạo tặc còn lại thì không có nhiều uy hiếp, đại bá và đám người Trương thúc có thể ứng phó, có điều đối phương có nhiều người, sợ rằng sẽ xảy ra một trận ác chiến.
Trần Thiên Nam chắp tay nói: "Hóa ra là Hắc Phong song hùng, sớm đã nghe nói tới đại danh của hai vị, ta là Trần Thiên Nam của Thuận Phong tiêu cục, còn xin tạo thuận lợi."
"Bớt lôi kéo làm quen với gia gia đây, các ngươi hoặc là để hàng hóa lịa, hoặc là để mạng lại." Tráng hán một mắt lạnh lùng nói.
Sắc mặt Trần Thiên Nam tái xanh, hắn từ trong ngực móc ra túi tiền, lập tức ném cho tráng hán một mắt ở bên đối diện, sau đó cười làm lành nói: "Vốn là mua bán nhỏ, còn xin hai vị anh hùng tạo thuận lợi."
Tiền qua đường.
Đây là quy tắc tặng quà sơn tặc.
Tráng hán một mắt nhìn vào vàng bạc trong túi, vẻ mặt chế giễu nói: "Hôm nay tính các ngươi thức thời, lão tử sẽ tha cho các ngươi một lần."
Đám sơn tặc giục ngựa rời đi.
Trong lòng đám người Trần Uy rất khó chịu.
Trương Sơn khó hiểu nói: "Tiêu đầu, chiến tới cùng với bọn hắn, nuông chiều bọn hắn làm cái gì, nếu thật đánh nhau, các huynh đệ đều không sợ."
Trần Thiên Nam lắc đầu khẽ thở dài: "Tiểu Mục còn ở trên xe, nếu như thật đánh nhau ta sợ hắn sẽ bị thương, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện."
"Yên tâm đi, tiền công của các ngươi một phần cũng sẽ không thiếu, tổn thất lần này ta tới chịu trách nhiệm."
"Tiêu đầu!"
Tất cả mọi người không nói gì thêm.
Dù sao bọn họ đều cần kiếm tiền để nuôi gia đình.
Trần Mục nắm chặt nắm đấm, đám sơn tặc này để hắn hiểu được, đây là thế giới lấy mạnh hiếp yếu, xem ra nhất định phải có thực lực mới được.
Trần Uy thở dài nói: "Chỉ sợ đám sơn tặc này sau này sẽ còn tới tìm phiền phức với chúng ta."
"Nếu như có lần sau sẽ để cho bọn chúng có đi mà không có về." Trần Thiên Nam tức giận nói.
Trương Sớn thấy Trần Mục nắm quả đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào rừng cây phương xa, cười hỏi: "Tiểu tử, sợ choáng váng rồi chứ?"
Trần Mục lắc đầu, lần này là hắn khiến gia gia tổn thất nặng nề, hàng lần này chẳng những không kiếm được, ngược lại còn phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Sau này phải nghĩ biện pháp tới đền bù cho gia gia.
Xế chiều hôm đó, đội xe đi tới Lộ Gia trang, để Trần Mục kinh ngạc chính là, Lộ Gia trang cũng không có ở Bạch Ngân thành mà là ở vùng ngoại ô gần Bạch Ngân thành, hắn ở chỗ này không cách nào đánh dấu.
Lộ Gia trang.
Sơn trang đúc kiếm nức tiếng gần xa.
"Trần tiêu đầu, phải thật cám ơn các ngươi, lại có thể đưa hàng tới sớm, hôm nay ta tổ chức một bữa tiệc tại sơn trang để chiêu đãi tất cả các vị, mời vào bên trong."
Lộ trang chủ tự mình đi ra ngoài nghênh đón, đó là một lão giả có tuổi tác khá lớn.
"Đều là việc nên làm." Trần Thiên Nam cười nói, vẻ mặt hắn tươi cười, căn bản không nhìn ra được vẻ lo lắng bị cướp trên đường.
Áp tiêu mà để xảy ra chuyện thì là trách nhiệm của hắn, loại tổn thất này không có khả năng để cho người thuê tới gánh chịu.
Lộ trang chủ có mái tóc trắng bồng bềnh, trên người mặc áo bào trắng, là Chú Kiếm Sư (Người tạo kiếm) nức tiếng gần xa, từng rèn đúc ra linh kiếm, rất có danh vọng trên giang hồ trọng phạm vi xung quanh đây.
Hắn nhìn thấy Trần Mục, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, bên hông còn đeo kiếm gỗ, còn đội lên chiếc mũ rơm, "Trần tiêu đầu, đây là cháu trai của ngươi sao?"
Trần Thiên Nam cười trả lời: "Không sai, đây là cháu trai của ta, tên là Trần Mục."
Lộ trang chủ giơ ngón tay cái lên, "Đứa nhỏ này có khí chất phi phàm, sau này chắc sẽ là rồng phượng trong loài người."
"Ha ha ha." Trần Thiên Nam nghe vậy thì cười không ngậm được mồm vào, hắn biết đây là lời khách sáo.
Tiến vào sơn trang, có thiếu nữa buộc tóc đuôi ngựa chạy tới, đôi mắt to sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn có thần sắc, trên người mặc một chiếc váy màu xanh lá cây rất đẹp.
"Gia gia."
Thiếu nữ giọng dịu dàng mà gọi.
Lộ trang chủ mỉm cười nói lời giới thiệu: "Trần tiêu đầu, đây là cháu gái của ta, Lộ Tiểu Tiểu."
"Trần tiêu đầu, hì hì." Lộ Tiểu Tiểu thè lưỡi, dáng vẻ cổ linh tinh quái.
Lộ trang chủ cười nói: "Tiểu Tiểu, đây là Trần Mục cháu trai của Trần tiêu đầu, ngươi mang tiểu đệ đệ đi dạo chơi trong sơn trang đi."
"Được."
Lộ Tiểu Tiểu gật đầu.
Trần Mục rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, trông như búp bê, nàng ta hận không thể hôn vài cái.
Lộ Tiểu Tiểu kéo lấy tay của Trần Mục, dịu dàng nói: "Tiểu đệ đệ, ta dẫn ngươi đi chơi."
Lộ Tiểu Tiểu muốn kéo Trần Mục đi, tuy nhiên nàng ta lại không thể làm được, phải biết nàng ta năm nay mới chín tuổi đã là Kiếm Đồ lục phẩm.
Nơi này là Lộ Gia trang, rất an toàn, Trần Thiên Nam khẽ cười nói: "Tiểu Mục, đi chơi với tiểu tỷ tỷ đi, tuy nhiên phải nghe lời tỷ tỷ."
"Vâng."
Trần Mục gật đầu.
Lộ Tiểu Tiểu lúc này mới kéo được Trần Mục rời đi.
Lộ gia trang có diện tích rất rộng, Lộ Tiểu Tiểu dẫn hắn đi tham quan kiếm lô, còn có Tẩy Kiếm trì, tuy nhiên Trần Mục không cảm thấy hứng thú đối với nơi này.
"Trần Mục đệ đệ, có muốn ăn kẹo không, Tiểu Tiểu tỷ cho ngươi kẹo ăn." Lộ Tiểu Tiểu dịu dàng nói.
Những đứa bé khác đều thích ăn kẹo, Trần Mục thì lại lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn."
"Tiểu Tiểu tỷ mang ngươi vào thành chơi, trong thành có rất nhiều thứ chơi vui." Lộ Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói.
Trần Mục suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu, "Tự chạy tới Bạch Ngân thành, gia gia chắc chắn sẽ lo lắng."
Lộ Tiểu Tiểu cười duyên nói: "Yên tâm đi, Bạch Ngân thành cách Lộ gia trang rất gần, chúng ta đi nhanh lên, vừa đi vừa về nhiều nhất chỉ mất nửa canh giờ."
"Thế thì cũng không xa." Trần Mục vẫn muốn đi Bạch Ngân thành, dù sao phải tới chỗ đó thì mới có thể đánh dấu.
"Đi đi đi, dù sao mấy người gia gia phải trò chuyện lúc lâu, Tiểu Tiểu tỷ đưa ngươi vào trong thành chơi cho vui." Lộ Tiểu Tiểu nắm lấy tay Trần Mục kéo Trần Mục rời khỏi Lộ gia trang.
Đường núi quanh co, khúc khuỷu.
Đi đường nhỏ thì có thể tới Bạch Ngân thành càng nhanh hơn.
Lộ Tiểu Tiểu nắm lấy tay nhỏ của Trần Mục, dịu dàng nói: "Trần Mục đệ đệ, ngươi có mệt hay không? Có muốn tỷ tỷ cõng ngươi hay không?"
Trần Mục khẽ lắc đầu, khẽ nói: "Ta không mệt, cảm ơn Lộ tỷ tỷ."
"Trong thành còn có biểu diễn xiếc khỉ, đợi lát nữa tỷ tỷ dẫn ngươi đi xem xiếc khỉ, mua bánh cho ngươi ăn." Lộ Tiểu Tiểu dịu dàng nói.
Trong núi rừng tràn ngập mùi máu tươi.
Cảm giác của Trần Mục khác hẳn với người bình thường, hắn không thể không nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Lộ tỷ tỷ, trong núi có dã thú hay không?"
Lộ Tiểu Tiểu cười duyên nói: "Gia gia của ta rắc máu của dị thú ở gần đây, dã thú không dám tới gần nơi này, hơn nữa có tỷ tỷ ở đây, không cần phải sợ."
Máu của dị thú là máu của yêu thú phương bắc, dã thú bình thường chỉ cần ngửi được thì đều sẽ chạy trối chết.
Trần Mục luôn cảm thấy không thích hợp, mùi máu tươi này càng ngày càng gần, chắc chắn có vấn đề.
Hô! hô!
Có tiếng thở dồn dập truyền tới.
Trên đường núi xuất hiện một con sói lưng xám khổng lồ, dáng người vạm vỡ, cao hơn hai mét, miệng đầy răng nanh, hai mắt đỏ như máu, trong miệng còn bốc lên hơi nóng.
"A!"
Tiếng thét chói tai vang lên.
Lộ Tiểu Tiểu lộ vẻ mặt hoảng sợ, nàng ta từ nhỏ tới lớn còn chưa từng gặp qua dã thú nào đáng sợ tới như vậy.
Con sói lưng xám khổng lồ kia từ từ đi về phía hai người, Trần Mục lúc này mới để ý tới, chân trái trước của nó có vết thương, là một con sói chân thọt.
"Lộ tỷ tỷ, chạy mau!"
Trần Mục vẫn duy trì bình tĩnh, hắn hô Lộ Tiểu Tiểu, Lộ Tiểu Tiểu lập tức xoay người chạy.
Tuy nhiên sói lưng xám khổng lồ không có đuổi theo Lộ Tiểu Tiểu, bởi vì Trần Mục còn đang đứng nguyên tại chỗ.
Trần Mục không có trốn, tuy rằng nó là một con soi bị thương ở chân, nhưng có thể xác định, nếu như hai người cùng chạy thì sói lưng xám khổng lồ này chắc chắn có thể đuổi theo kịp.
Hắn rút thanh kiếm gỗ bên hông ra, hai tay nắm ở chuôi kiếm, làm ra tư thế nghênh chiến.
Chương 10 Gặp nhau trên đường nhỏ
Kiếm gỗ trong tay Trần Mục trở nên nặng nề, ánh mắt hắn kiên định, không có một chút dự định nhượng bộ nào.
Trong núi rừng, gió nhẹ thổi lướt qua mang tới mùi máu tươi nồng đậm, tóc ở thái dương Trần Mục được gió thổi lên, nhưng kiếm gỗ của hắn không nhúc nhích một chút nào.
Sói lưng xám khổng lồ đứng ở cách đó không xa, nó nhìn chằm chằm vào Trần Mục, hai bên đang đối đầu, chỉ cần Trần Mục lộ ra vẻ sợ hãi thì con sói khổng lồ này sẽ nhào tới.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào cái chân bị thương của con sói lưng xám khổng lồ, hắn đang nghĩ nên đánh như thế nào mới thắng, hắn vẫn còn có cơ hội.
Hắn tính toán nên xuất thủ như thế nào.
Sói lưng xám khổng lồ mang theo kiêng kỵ, nó từ từ lui lại, sau đó thì biến mất ở trong khu rừng, con sói khổng lồ kia có linh tính, cũng không phải là dã thú chỉ biết đi săn, nó phát giác được nguy hiểm.
"Hô!"
Trần Mục thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc giằng co với con sói lưng xám khổng lồ kia, đằng sau lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, vẫn là lần đầu tiên trong đời gặp phải nguy hiểm.
Lộ gia trang.
"Gia gia! Có sói!"
Lộ Tiểu Tiểu khóc lóc chạy về tới.
Lộ trang chủ trầm giọng nói: "Tiểu Tiểu, Lộ gia trang làm sao có thể có sói?"
Lộ Tiểu Tiểu lo lắng nói: "Ta chuẩn bị mang Trần Mục đệ đệ đi tới Bạch Ngân thành chơi thì gặp phải lão sói xám ở trên núi, lão sói sám kia cao chừng hơn hai mét!"
Nghe thấy vậy.
Trần Thiên Nam đột nhiên đứng lên.
Tất cả mọi người ở tiêu cục xung quanh đều kinh hãi.
"Tiểu Mục đâu?"
"Tiểu Mục còn đang ở trên núi."
Lộ Tiểu Tiểu mang theo tiếng khóc nức nở mà nói.
Nàng ta thực sự là quá sợ hãi, cho nên một mình chạy về trong trang tìm giúp đỡ.
Trần Thiên Nam không nói hai lời, lao thẳng ra khỏi Lộ gia trang, Lộ trang chủ cũng vội vàng phân phó nói: "Mấy người các ngươi tranh thủ thời gian đi với ta giúp một tay."
Lộ trang chủ mang theo hộ vệ ra khỏi trang.
"Hỏng!" Sắc mặt Trần Uy tái mét lại, nếu như Tiểu Mục xảy ra chuyện gì thì hắn không còn mặt mũi nào để mà trở về gặp vợ chồng Trần Nghiêm, Trần Thiên Nam thì càng là hai mắt đỏ lên.
Trần Thiên Nam và Lộ trang chủ có tu vi cao nhất, bọn họ đi ở trước nhất, "Tiểu Mục, ngươi không được xảy ra chuyện gì, đều là gia gia không tốt!"
Trong núi rừng.
Trần Mục vừa ăn quả dại vừa đi trở về.
Hắn phát giác được khí tức của gia gia thì vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Thiên Nam đang di chuyển vòng quanh trong rừng cây.
Trần Thiên Nam nhìn thấy Trần Mục bình yên vô sự, trong mắt hiện lên bước mắt, "Tiểu Mục, cháu ngoan của ta, ngươi không bị làm sao thì tốt rồi, thiếu chút nữa thì dọa chết gia gia."
"Gia gia!"
Trần Mục gãi đầu một cái.
Hắn có chút xấu hổ.
Lần này lại mang tới thêm phiền phức cho mọi người.
Trần Thiên Nam ôm Trần Mục kiểm tra, "Quần áo đều ướt đẫm, dọa cho ta phát sợ a."
Trần Mục khẽ gật đầu.
"Không bị làm sao là tốt rồi."
"Lần sau không được như vậy nữa."
Trần Thiên Nam cũng không có khiển trách gì nhiều.
Lộ trang chủ theo sát mà tới hiếu kỳ hỏi: "Lão sói xám trong miệng Tiểu Tiểu đâu rồi?"
Trần Mục trả lời thành thật: "Đi rồi."
Lộ trang chỉ kinh ngạc nói: "Đi rồi? Tiểu tử này vận khí không tệ, đại nạn không chết tất có hậu phúc."
Lộ Tiểu Tiểu chạy tới, nàng nhìn thấy Trần Mục không bị thương thì ôm lấy hắn khóc thút tha thút thít nói: "Thật xin lỗi, tỷ tỷ sau này sẽ không bỏ mặc lại ngươi."
"Không sao."
Trần Mục cũng không hề để ý.
Dù sao Lộ Tiểu Tiểu vẫn chỉ là một đứa bé.
"Mấy người các ngươi đi tìm kiếm tung tích của con sói kia, gần Lộ gia trang không cho phép có sự xuất hiện của dã thú." Lộ trang chủ phân phó.
Đám hộ vệ chạy tứ tán vào trong rừng cây.
Lộ trang chủ ôm quyền đối với Trần Thiên Nam, hổ thẹn nói: "Trần tiêu đầu, xin lỗi, cháu gái nhà ta lại mang thêm phiền phức lớn như vậy cho các ngươi."
Trần Mục đứng ra xin lỗi, giọng nói như thể đang bú sữa nói: "Lộ gia gia, đều là lỗi của ta, ta là muốn cùng Lộ tỷ tỷ đi Bạch Ngân thành chơi."
"Đều là lỗi của ta, ta không nên bỏ mặc Tiểu Mục ở lại." Lộ Tiểu Tiểu khóc thút thít nói, nghĩ tới hành động của mình đã cảm thấy chính mình vô cùng vô dụng.
"Không sao là tốt rồi, các ngươi phải nhớ lần giáo huấn này cho kỹ." Trần Thiên Nam nhắc nhở.
Lộ Tiểu Tiểu và Trần Mục nặng nề gật đầu.
Mọi người trở lại Lộ gia trang.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người của Thuận Phong tiêu cục lên đường trở về Hắc Thạch thành.
Lộ Tiểu Tiể tiễn bọn họ ra ngoài trang, nàng ta dịu dàng nói: "Trần Mục đệ đệ, sau này lại tới a, tỷ tỷ lần sau sẽ dẫn ngươi đi tới Bạch Ngân thành chơi."
Trần Mục khẽ gật đầu đối với nàng.
Trong trang, Lộ trang chủ ngồi ở trên đại sảnh, có hộ vệ trở về báo cáo tin tức về chuyện sói xám khổng lồ.
Hộ vệ trung niên cung kính nói: "Trang chủ, chúng ta không tìm được con sói kia, nhưng phát hiện có dấu vết hoạt động của một con sói lớn."
"Từ dấu vết kia suy đoán được, chắc là một con Độc Lang có ba chân, hơn nữa dáng người rất to lớn."
"Chúng ta còn phát hiện có mấy bộ hài cốt, trong đó còn có dấu vết Kiếm Sư bị gặm ăn."
Vẻ mặt Lộ trang chủ trở nên ngưng trọng nói: "Một con sói rời khỏi làng, chẳng lẽ là Yêu Lang phương bắc?"
Sói là động vật sống theo bầy đàn, có rất ít khi rời khỏi bầy đàn, trông hình thể kia thì chắc là một con Yêu Lang phương bắc, là loại mà ngay cả Kiếm Sư cũng phải đau đầu.
Xem như Yêu Lang bị thương thì cũng không phải Kiếm Sư bình thường là có thể đối phó.
Lộ trang chủ không thể không cảm khái nói: "Tiểu Tiểu và Tiểu Mục có thể sống sót trong tay Yêu Lang này là mạng bọn chúng lớn, mệnh chưa tới đường cùng a!"
"Trong khu vực Bắc Hoang xuất hiện Yêu Lang, chẳng lẽ là dấu hiệu báo yêu triều sắp tới?" Lộ trang chủ trầm tư nói.
"Tại nơi Tiểu Tiểu gặp phải Yêu Lang có dấu vết đánh nhau gì hay không?" Lộ trang chủ đột nhiên hỏi, hắn đột nhiên có một cái suy đoán không hợp lẽ thường.
Hộ vệ trung niên kia lắc đầu nói: "Bẩm trang chủ, gần đó không có dấu vết đánh nhau."
"Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi." Lộ trang chủ cười lắc đầu, đây chẳng qua chỉ là một đứa bé ba tuổi mà thôi a.
Trần Mục ngồi ở trên xe hàng trống không, Trần Thiên Nam cưỡi ngựa tới gần, hắn trầm giọng hỏi: "Tiểu Mục, nói cho gia gia, con sói kia đến cùng đi như thế nào?"
Trần Uy cùng với mấy người Trương Sơn đều rất hiếu kỳ.
Trần Mục trả lời thành thật: "Lúc đó ta nhìn thấy con sói đó đi tới thì bảo Lộ Tỷ Tỷ chạy mau, nhưng là ta không có chạy."
"Tại sao ngươi lại không chạy?"
Trên mặt mũi Trương Sơn đầy vẻ nghi hoặc.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Bởi vì Lộ Tỷ Tỷ chắc chắn chạy không thắng được ta."
"Ha ha ha."
Mọi người bị câu trả lời của hắn chọc cười.
Trần Uy tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trần Mục tiếp tục nói ra: "Gặp nhau trên đường nhỏ kẻ gan dạ thì thắng, cho nên ta không có trốn mà là rút kiếm gỗ bên hông ra đứng đối lập với nó."
"Sau đó thì con sói to lớn đó rời đi."
"Khá lắm, gặp nhau trên đường nhỏ kẻ gan dạ thắng!" Trần Thiên Nam nghe thấy thôi mà nhiệt huyết sôi trào, cháu trai của hắn tuổi còn nhỏ mà đã có sự gan dạ như thế, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là anh hùng hào kiệt một phương.
"Anh hùng xuất thiếu niên, cháu của ta có phong thái của Kiếm Thánh, ha ha ha." Trần Uy mặt mũi đầy vẻ bội phục.
Trương Sơn giơ ngón tay cái lên cho Trần Mục, "Tiểu tử giỏi, nếu như lúc đó ngươi sợ vậy thì nguy hiểm, Trương Thúc trước đó xem thường ngươi rồi."
Tất cả mọi người đều lau mắt mà nhìn đối với Trần Mục.
Trần Mục vẻ mặt hoài nghi nói: "Gia gia, đây không phải là đường trở về Hắc Thạch thành?"
Trần Thiên Nam gật đầu cười, "Thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, chúng ta đi Bạch Ngân thành dạo chơi."
"Cảm ơn gia gia." Trần Mục vui vẻ nói, lần này đi ra ngoài hắn mang tới cho mọi người không ít phiền phức, lúc đầu cũng không tính sẽ tới Bạch Ngân thành nữa.
Trần Thiên Nam biết Trần Mục rất muốn tới Bạch Ngân thành, thế là cho đội xe thay đổi tuyến đường đi tới Bạch Ngân thành, dù sao cũng không phải là xa.