Bị Độc Thân

Chương 8-5: Có biết khoảng cách quay lưng với nhau là bao xa không?




8.5 Có biết khoảng cách quay lưng với nhau là bao xa không?

“Để trở thành người phụ nữ của một người đàn ông thành công, điều duy nhất có thể làm chính là hi sinh và cho đi vô điều kiện thì mới có thể giành được thắng lợi sau cùng.

Tình yêu của cô quá đỗi thuần khiết, quá đỗi hoàn mĩ, như vậy không phải đang tạo áp lực cho bản thân và cả người kia sao? Công chúa độc nhất vô nhị, hoa hồng độc nhất vô nhị, có lẽ đây mới là câu chuyện cổ tích thực sự.

Đến lúc ta nhận ra bản thân càng ngày càng thấu hiểu đàn ông thì cũng là lúc càng ngày càng không hiểu gì về tình yêu cả.”

Hiểu Khê lại một lần nữa ôm Trác Nhiên khóc lớn, may là cô vẫn còn Trác Nhiên. “Cô bé ngốc, đáng lẽ cô không nên ôm bất cứ hi vọng gì. Cô vẫn chưa thấu hiểu đàn ông đâu.” Trác Nhiên vỗ nhẹ Hiểu Khê nói, đích thực trước mặt Trác Nhiên, cô chỉ là một cô bé ngốc nghếch.

“Sẽ ổn thôi, cô sẽ trưởng thành, cô sẽ dần dần hiểu ra.” Đôi mắt Trác Nhiên bỗng mơ màng nhìn về phía xa xăm.

“Hiểu Khê, chúng ta không dây vào được thì cũng có thể trốn tránh được. Sau này, nhìn thấy người thuộc cung Ma Kết thì hãy đi đường khác! Cô không thể thắng nổi Ma Kết đâu, cô quá đỗi đơn giản. Cô giống như một con cừu non, còn Nguyên Kiệt là một con sói già lão luyện. Ma Kết luôn có chút tính cách lang sói trong mình, làm sao có thể đối xử tốt với cừu được chứ? Cô chắc chắn sẽ bị Ma Kết xơi tái. Người thuộc cung Ma Kết giống như con sói, độc đoán, cảnh giác, gian trá, nguy hiểm, kiên trì, lạnh lùng và ngạo mạn, tất cả những đặc điểm này đều sẽ thể hiện hết trên người thuộc cung Ma Kết. Người ta thường thấy Ma Kết giằng co qua lại giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục, Ma Kết vô cùng tự tin, tự tin rằng mình có thể gánh chịu được tất cả đau khổ, hăng hái tiến về phía trước bởi họ kiên trì đi tới mục tiêu cuối cùng của mình. Ma Kết bị rơi vào địa ngục cũng không cần được thương xót, bởi vì người trong cung Ma Kết đều biết, đây là kết quả của việc họ không nỗ lực, cho dù họ gần như đã đánh cược cả tính mạng mình vào đó. Mỗi người thuộc cung Ma Kết đều trải qua những chuyện như thế, Ma Kết sẽ nhất quyết chối từ tất cả những ánh mắt thương hại thiện chí hoặc không thiện chí, bởi vì họ biết rằng mình căn bản không có quyền tự thương hại bản thân nên người khác lại càng không thể.”

“Anh ta thực là xảo trá. Tôi cảm thấy anh ta là một người luôn có những âm mưu.” Hiểu Khê gật gật đầu.

“Nào, chúng ta cùng làm một ly Single Malt nhé!” Trác Nhiên rót cho Hiểu Khê một ly rồi đặt trước mặt cô. Trác Nhiên không chỉ là một chuyên gia về tình yêu mà còn rất rành về các cung hoàng đạo. Cô đã hết lần này đến lần khác nói với Hiểu Khê là: “Nhớ kĩ rằng, cô có thể chơi với các chòm sao, nhưng đừng để nó chơi lại mình!” Hiểu Khê say đắm rượu Single Malt cũng là chịu ảnh hưởng của Trác Nhiên.

“Ma Kết rất tàn nhẫn, sự kiên quyết của họ sẽ làm tổn thương những người thực lòng yêu thương họ. Mọi người thường tìm cách để Ma Kết bỏ chiếc mặt nạ của mình xuống, còn diễn xuất thần kì của Ma Kết lại khiến người khác khó lòng đoán biết được nụ cười đó rốt cuộc là sự ngụy tạo trên mặt nạ hay xuất phát từ trái tim. Thế nên những người yêu thương Ma Kết, từng người từng người đều từ bỏ Ma Kết mà đi. Ma Kết coi cuộc đời như một trò chơi, chơi được thì tiếp tục mà không chơi được nữa thì rút lui. Ma Kết cao ngạo sẽ không bao giờ để mình thất bại thêm lần nữa. Anh ta chỉ được phép chiến thắng, dù sao đi nữa, lạnh lùng đứng cạnh quan sát thì mới có thể trở thành người chiến thắng sau cùng. Khi đối mặt với sự nghiệp và phụ nữ, anh ta không do dự lựa chọn sự nghiệp, nó xuất phát từ bản năng của anh ta. Đừng cho rằng anh ta không đau khổ, có lẽ anh ta cũng cảm thấy khổ sở, nhưng vẫn coi trọng mục tiêu của bản thân hơn. Đặc biệt là khi anh ta đi Quảng Châu và chịu ảnh hưởng hệ tư tưởng ở nơi dó, anh ta sẽ cho rằng, đợi đến khi đã công thành danh toại, muốn người phụ nữ thế nào mà chẳng được.” Trác Nhiên vừa nhâm nhi rượu vừa thao thao bất tuyệt, đúng là một bác sĩ tâm lý thứ thiệt.

“Người thuộc cung Ma Kết rất ít khi chủ động trong tình yêu. Trong hôn nhân và tình yêu, bọn họ luôn có yêu cầu cao với bản thân và đối phương, đặc biệt là về phương diện tinh thần. Nếu anh ta yêu cô thì cô chẳng phải làm gì hết, bởi vì anh ấy sẽ làm giúp cô tất cả. Nếu anh ta không yêu cô thì cô càng chẳng cần phải làm gì cả, bởi vì dù làm gì cũng vô ích mà thôi. Ma Kết phân biệt rõ ràng bạn gái và người vợ, họ cho rằng tất cả mọi thứ bản thân phấn đấu được đều dành cho người vợ của mình hết. Từ bạn gái đến người vợ, bọn họ sẽ phải dành thời gian quan sát rất lâu rất lâu.”

Đúng vậy, Hiểu Khê nghĩ: “Nguyên Kiệt không yêu mình quá nhiều. Ngay cả khi rất yêu thì cuối cùng anh ấy vẫn cứ từ bỏ mình thôi.”

“Cho nên, Hiểu Khê à, hãy rút lui đi! Anh ta không thể mang lại cho cô hạnh phúc và niềm vui mà cô mong muốn đâu! Để trở thành người phụ nữ của một người đàn ông thành công, điều duy nhất có thể làm chính là hi sinh và cho đi vô điều kiện thì may ra mới giành được thắng lợi sau cùng. Anh ta có lẽ sẽ kết hôn cùng người phụ nữ giúp anh ta nấu cơm, giặt quần áo kia, nhưng nhất định vẫn sẽ lăng nhăng với những người phụ nữ khác. Anh ta sẽ trở thành hình mẫu người đàn ông phương nam thành đạt, giàu có điển hình, cờ đỏ ở nhà không đổ, mà cờ màu rực rỡ bên ngoài vẫn phấp phới [Ám chỉ vẫn có người vợ chính thức ồ nhà, nhưng ra ngoài vẫn có rất nhiều tình nhân khác]. Với tính cách của cô, chắc chắn không thể chấp nhận nổi tình trạng dó. Cô không thể làm nổi lá cờ đỏ mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện, mà cũng chẳng thể yên phận làm cờ màu sặc sỡ được đâu.”

Trác Nhiên phân tích đâu ra đấy, câu nào câu ấy đều rất có lí. Hiểu Khê nâng ly rượu uống ừng ực ừng ực cạn hết, rượu vào trong bụng hóa lệ sầu.

Hiểu Khê thực sự không làm thế được, cô tuyệt đối không thể. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn muốn là duy nhất, chí ít là duy nhất trong một khoảng thời gian nào đó. Tình yêu của cô quá đỗi thuần khiết, quá đỗi hoàn mĩ, như vậy không phải đang tạo áp lực cho bản thân và cả người kia sao? Công chúa độc nhất vô nhị, hoa hồng độc nhất vô nhị, có lẽ đây mới là câu chuyện cổ tích thực sự.

Nhớ lại trong bộ phim Sex and the City, sau khi chia tay cùng Mr Big, nhân vật Carrie đến biển Caribê nghỉ hè đã tự nhủ với mình rằng: “And then, I realized I do have faith. Faith in myself. Faith that I woulđ one day meet someone who would be sure that I was the one [Và sau đó, tôi nhận ra rằng tôi có niềm tin. Niềm tin vào chính mình. Niềm tin rằng một ngày nào đó, tôi sẽ gặp một người chắc chắn rằng tôi là duy nhất].”

Từ lúc Giai Hân qua đời, Hiểu Khê vẫn chưa hề đến thăm mộ chị ấy. Cô thực sự đã từng rất oán hận Giai Hân, oán hận chị đã kết thành mối nhân duyên đó cho mình, oán hận chị đã coi mình như một quân cờ thao túng trong tay. Có điều, một năm qua đi, không ngờ lại xảy ra nhiều việc đến thế, nỗi oán hận với Giai Hân trong cô dần dần tan biến hết. Có lẽ Hiểu Khê là người chẳng thể hận nổi người khác, hoặc cô là một người dễ quên đi vết thương lòng.

Hôm nay, thời tiết rất tuyệt, Hiểu Khê đến siêu thị hoa mua một bó cúc trắng, từng cánh hoa dài nhỏ đang nở tung đón lấy ánh mặt trời rạng rỡ. Hiểu Khê đặt bó hoa trước mộ của Giai Hân, lúc này, chị đã ở một thế giới khác, nhưng có lẽ vẫn sẽ nhìn thấy được những tâm tư của Hiểu Khê. Giai Hân đã từ biệt nhân gian khi mới có ba mươi. Có lẽ chị còn rất nhiều khát vọng chưa thực hiện được, làm sao chị có thể cam tâm? Trên thương trường ở thế giới bên kia, Giai Hân nhất định vẫn sẽ là một người phụ nữ khôn khéo để tồn tại giữa biết bao quy tắc và nhiều điều u tối ẩn dật khắp nơi.

Ngồi trước mộ của Giai Hân, Hiểu Khê nói chuyện với chị rất lâu, giống như vào ba năm trước vậy.

“Giai Hân, em tới thăm chị này. Hãy tha thứ cho em vì đến bây giờ mới tới thăm chị được. Em không còn oán hận chị nữa, cứ oán hận chị mãi cũng chẳng có tác dụng gì. Thực sự em vẫn mong muốn chị có thể sống hạnh phúc vui vẻ, không muốn hai chúng ta phải âm dương cách biệt thế này. Người với người gặp gỡ nhau liệu có phải do định mệnh? Nếu em không tới phương bắc học đại học thì chắc sẽ không quen biết được chị. Nếu không quen biết chị, em sẽ không quen biết Nguyên Kiệt. Nếu không quen biết Nguyên Kiệt thì em sẽ không đau đớn khổ sở đến thế. Nếu không đau đớn khổ sở đến thế thì em sẽ không thể trưởng thành nhanh chóng vậy được. Sự trưởng thành ở em là tất nhiên, chỉ có điều, chị với Nguyên Kiệt là người chứng kiến sự trưởng thành đó. Có lẽ tất cả mọi việc đều do định mệnh an bài. Cuộc đời em nhất định phải bước qua cửa ải này.

Chị có biết không, em thực sự muốn được trở thành hoàng tử bé trong truyện cổ tích, mãi mãi có một đôi mắt ngây thơ không hiểu và cũng chẳng cần phải hiểu các loại trạng thái của tinh cầu. Nhưng đó chỉ là truyện cổ tích, chị từng nói với em rằng đừng đắm chìm trong thế giới cổ tích nữa. Chị nói với em: “Đến lúc ta nhận ra bản thân càng ngày càng thấu hiểu đàn ông thì cũng là lúc càng ngày càng không hiểu gì về tình yêu cả. Một ngày nào đó, nếu có một ông chú độ tuổi trung niên đầu hói, bụng phệ, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, hỏi em có dồng ý lấy anh ta không, em sẽ chọn gì? Sắc? Hay là giới [Nhẫn]? Truyện cổ tích đều là lừa gạt, trên thế giới này không có hoàng tử của em đâu, chỉ có đàn ông và chó mà thôi.” Có lẽ chị nói rất đúng, có lẽ ban đầu chị lựa chọn như vậy là có nỗi khổ riêng. Trên thế giới này, chỗ dựa vững chắc nhất chính là bản thân mình, có lẽ chị đã hiểu ra sự thật tàn khốc này từ lâu, cho nên đàn ông với chị chỉ là tiền bạc và con cờ để chị có thể đạt được những gì mình mong muốn. Em nói vậy có đúng không hả chị? Em hiểu chị, thế nhưng em không làm như vậy được, trái tim em quá đỗi yếu mềm, em vẫn quá khát khao có được tình yêu trọn vẹn. Liệu có phải chính điều này đã hại em?” Nói mãi nói mãi, Hiểu Khê cầm bó hoa trên tay, những giọt nước mắt long lanh rơi trên cánh hoa rồi từ từ rơi xuống, ngấm dần vào đất.

Lúc Hiểu Khê lau sạch nước mắt rồi đứng dậy thì nhận thấy phía sau lưng có một người phụ nữ trung niên búi tóc cao, trong tay cầm một bó hoa bách hợp, trang phục thanh nhã, khuôn mặt điềm tĩnh. Bách hợp là loại hoa mà khi còn sống chị Giai Hân thích nhất và cũng là loài hoa Hiểu Khê thích nhất.

“Bác có phải là mẹ chị Giai Hân không ạ?”

“Chắc cháu là Hiểu Khê, bạn thân của Giai Hân. Trước đây, Giai Hân rất hay nhắc về cháu với bác.”

Hả? Thường xuyên nhắc tới cô? Hiểu Khê cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Không phải cô bị lợi dụng rồi chìm yào lãng quên sao? Như vậy, bản thân cô vẫn có địa vị nhất định trong lòng chị Giai Hân.

Thì ra hàng tháng, mẹ chị Giai Hân đều đến đây thăm con. Bà chỉ có đúng một người con gái, bố Giai Hân đã mất từ lâu rồi. Thế nên việc quan trọng và có ý nghĩa nhất với bà chính là đến thăm Giai Hân. Nhìn thấy người mẹ trước mặt mình tóc đã điểm bạc, trong lòng Hiểu Khê cảm thấy đau đớn, nếu chị Giai Hân còn sống thì tốt biết mấy. Người chết đi thì chẳng còn biết gì, còn người ở lại luôn phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, nhớ nhung da diết.

“Con do bác sinh ra nên bác rất hiểu nó. Giai Hân nhà bác quá hiếu thắng, quá tham vọng, thứ mà nó đã muốn có thì nhất định phải đạt được bằng mọi giá. Chỉ tại hai bác không có tài cán gì, không thể cho nó điều kiện sống tốt hơn. Nếu hai bác có chút tiền của thì nó đã không phải sống khổ sở như thế. Nếu nó có làm chuyện gì có lỗi với cháu, cháu hãy bỏ qua cho nó. Bác nói lời xin lỗi với cháu ngay tại đây...” Nước mắt bỗng trào ra, bác ấy nghẹn ngào nói.

Hiểu Khê nhanh chóng bước lại gần ôm lấy mẹ Giai Hân, cũng khóc theo: “Bác ơi, bác đừng nói thế, chị ấy mãi mãi là chị Giai Hân, người bạn tốt của cháu.”

Hiểu Khê và bác gái vừa đi vừa hàn huyên lại những chuyện ngày xưa, khi chị Giai Hân còn sống. Trước kia, hồi học đại học, chị ấy là một người ngây thơ, vui vẻ và hoạt bát. Tất cả mọi thay đổi của chị ấy đều bắt đầu từ một chuyện tình với một người đàn ông. Người đó là thầy giáo đại học của Giai Hân. Chị rất ngưỡng mộ, sùng bái kiến thức của thầy nên đã phải lòng người đó, yêu hết lòng hết dạ. Ở mối tình đầu, người con gái luôn luôn nghĩ rằng cho là phải cho đi tất cả, yêu là phải yêu đến tận cùng. Một ngày, Giai Hân phát hiện mình mang thai, vô cùng căng thẳng và âu lo, chị liền nói cho người đàn ông đó. Chẳng ngờ được, người đàn ông đó lại vô tình nói: “Ai biết được đứa trẻ này có phải là của tôi hay không?” Giai Hân tức tới mức ném luôn chiếc ly trên bàn vào người ông ta. Đây chính là mối tình đầu của chị, là người đàn ông đầu tiên mà chị yêu thương, không ngờ ông ta lại tuyệt tình nói những lời tàn nhẫn đó. Giai Hân vô cùng đau đớn, bố đứa trẻ không nhận, bản thân lại đang đi học mà đã mang thai, việc này dù nói thế nào đi nữa cũng chẳng tốt lành gì. Nhân lúc cái bụng còn chưa lộ rõ, chị đành phải một thân một mình đi đến bệnh viện phụ sản giải quyết. Do tâm trạng không thoải mái nên chị bị xuất huyết nhiều, có thể vì thế mà mất đi khả năng sinh con...

Thì ra chị Giai Hân đã từng trải qua một kiếp nạn lớn đến vậy. Có lẽ từ sau mối tình đầu oan nghiệt đó, chị đã hoàn toàn mất hết lòng tin vào đàn ông. Chị mất đi khả năng và lòng tin vào tình yêu, thế nên, chị bắt đầu trốn tránh. Đàn ông không phải để yêu thương mà chỉ để lợi dụng. Đây chính là quan điểm về đàn ông của chị. Ngày ngày, Giai Hân chỉ cố “nặn” ra nụ cười với mọi người, thực sự trong lòng chị đau đớn, khổ sở biết bao!

Trước đây, Giai Hân đã từng nói với Hiểu Khê rằng nếu đàn ông có thể dựa dẫm được thì heo với chó cũng leo được lên cây. Nói cho cùng, đàn ông cũng chỉ là một loài động vật mà thôi. Cứ nhìn thấy người khác giới là chẳng cần quan tâm xem bản thân mình có khả năng đem lại hạnh phúc cho người ta hay không đã đường đột chiếm hữu làm của riêng rồi. Có lẽ trong thế giới của Giai Hân chỉ có duy nhất tiền bạc và sự nghiệp là đáng tin cậy, có thể dựa dẫm được. Chuyện đến nước này, Hiểu Khê cũng chẳng có quyền bình luận, phán xét lựa chọn của chị, có lẽ không nên trách cứ hành động của chị lúc đó, hồng nhan bạc mệnh, tính toán so đo cũng thế thôi! Lúc này, cô chỉ cảm thấy thương cảm, xót xa cho Giai Hân.

Ngồi trên xe về nhà, Hiểu Khê tựa đầu vào cửa sổ ô tô, nghĩ rất nhiều, rất lâu. Giai Hân, hi vọng ở thế giới bên kia, chị không phải sống mệt mỏi như vậy nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.