Bị Độc Thân

Chương 3-2: Ếu như em không phải là gái trinh thì hay biết mấy




3.2 Nếu như em không phải là gái trinh thì hay biết mấy

“Đừng có phí thời gian vô ích với những người đàn ông thích con gái còn trinh trắng. Loại đàn ông như vậy không phải tự đại thì là tự ti.

Bởi vì đã từng có được anh nên em khác biệt với tất cả những người phụ nữ khác trên thế giới này. Có được anh là điều may mắn. Đã từng có được anh lại là một hối tiếc!

Nếu như người ấy yêu bạn thì bạn chẳng phải làm gì hết, bởi vì người ấy sẽ giúp bạn làm mọi thứ. Nếu như người ấy không yêu bạn thì bạn cũng chẳng phải làm gì hết, bởi vì dù có làm gì thì cũng vô ích.”

Mấy tháng cuối năm, Nguyên Kiệt ngày càng bận rộn hơn. Có lẽ bất cứ ai làm ông chủ thì đều bận rộn cả. Lúc trước, anh và Hiểu Khê vẫn còn ở giai đoạn đang qua lại, tìm hiểu nên anh dành ra một chút thời gian. Nhưng bây giờ, chiến lược tấn công đã có hiệu quả, anh lại bắt đầu bận rộn như thường lệ. “Người có tiền thì không có thời gian, người có thời gian thì không có tiền”, Hiểu Khê đột nhiên nhớ lại câu nói của Giai Hân, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng lạc lõng, chán nản.

Như mọi cuối tuần, hai người vẫn hẹn nhau đi ăn uống và xem phim – một chương trình quen thuộc kể từ hai tháng nay khi họ bắt đầu hẹn hò, tới giờ Hiểu Khê mới phát hiện những sự lãng mạn trước kia đều chỉ là giả bộ vậy thôi. Trên thực tế, Nguyên Kiệt là người đàn ông xem trọng công việc. Mong muốn anh bỏ ra chút tâm tư vào chuyện tình cảm thì chắc chắn Hiểu Khê sẽ phải thất vọng rồi.

Sau khi xem phim xong, hai người ôm hôn thắm thiết, nồng nàn, lưu luyến mãi không thôi.

“Hay là đến nhà anh đi!” Nguyên Kiệt thì thầm bên tai Hiểu Khê.

“Đã quá muộn rồi, để lần sau anh nhé!” Hiểu Khê ngập ngừng.

“Hiểu Khê, chắc không phải em vẫn còn là…” Anh dừng lại, nhìn vào đôi mắt của Hiểu Khê dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo.

Thực ra, về vấn đề này, Hiểu Khê đã muốn nói với anh từ rất lâu rồi, có điều, cô không biết phải mở đầu như thế nào. Đúng vậy, cô chưa bao giờ yêu đương một cách nghiêm túc cả, đương nhiên bản thân vẫn còn là một xử nữ. Hiện nay, rất nhiều người đàn ông bất lương tìm cách hại những cô gái còn trinh trắng, cho nên cô thường che đậy bí mật này, không cho người khác biết. Cô hoàn toàn không mong rằng đàn ông chịu ở bên cạnh mình chỉ bởi vì một điều cụ thể gì đó. Cái cô cần đơn giản là một tình yêu trọn vẹn. Lúc này, đối diện với câu hỏi của người mình yêu, cô không thể không thành thật rồi thẹn thùng gật nhẹ đầu.

“Trời đất ơi, em thực sự vẫn còn trinh trắng sao?” Nguyên Kiệt vô cùng kinh ngạc.

“Đây có phải là một điều rất đáng vui mừng không?” Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Nguyên Kiệt. Hi vọng có thể nhận được một lời tán thưởng nào đó.

Anh im lặng một lúc rồi nói: “Đích thực là vậy, đúng là một bất ngờ đáng vui mừng. Anh thực sự không thể nào tưởng tượng nổi. Thông thường, các cô gái xinh đẹp đã không còn từ khi ngồi trên ghế trường đại học rồi.”

“Vậy chẳng phải anh đã nhặt được một bảo vật quý giá sao?” Hiểu Khê nhéo nhéo má Nguyên Kiệt.

“Ừm, đúng là bảo vật vô giá, bảo vật vô giá! Anh đúng là may mắn vô cùng.” Nguyên Kiệt ôm chặt lấy cô.

Hiểu Khê lúc này cảm thấy mình quả thực đã nhận được sự may mắn trước nay chưa từng có. Khoảng thời gian chờ đợi “chân mệnh thiên tử” trước kia của mình thật không hề uổng phí. Người ấy giờ đã xuất hiện trước mặt cô, trên thế gian chẳng còn gì tuyệt đẹp hơn chuyện này nữa. Nguyên Kiệt chính là Hoàng tử ếch mà cô vẫn hằng mong đợi bấy lâu nay. Hiểu Khê thầm nghĩ.

“Anh đã từng đọc truyện Hoàng tử bé chưa?” Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Nguyên Kiệt cất tiếng hỏi.

“Cô gái nhỏ ơi, anh chưa bao giờ đọc truyện cổ tích cả.” Nguyên Kiệt dịu dàng vuốt ve mái tóc của Hiểu Khê rồi quay người đi lấy đồ uống.

Cũng đúng, một người khát khao có sự nghiệp lớn như Nguyên Kiệt sao có thể vùi đầu vào các câu chuyện cổ tích được chứ? Những cuốn sách gối đầu giường của anh chắc chắn là giáo trình MBA hoặc sách vận hành nguồn vốn hợp lí.

“Vậy hồi nhỏ, anh cũng không đọc truyện cổ tích sao?” Hiểu Khê tròn mắt hỏi anh.

“Hồi còn nhỏ, không có ai kể chuyện cổ tích cho anh nghe cả, bố mẹ anh đều bươn chải vì miếng cơm manh áo, làm gì có thời gian mà kể chuyện cho anh nghe chứ?” Giọng anh pha chút buồn bã. Cảm giác không vui này chẳng hiểu là do cô nhắc lại thời niên thiếu bất hạnh của anh hay là do anh cảm thấy bản thân quá trẻ con và ngây thơ?

Hiểu Khê không nói gì nữa, không khí bỗng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Một lát sau, Nguyên Kiệt bước lại gần, ôm chặt lấy Hiểu Khê, thì thầm bên tai cô: “Vậy thì bây giờ, em kể cho anh nghe có được không?”

Đôi mày đang chau lại của Hiểu Khê bỗng chốc giãn ra.

“Truyện Hoàng tử bé kể về một chàng hoàng tử luôn ưu tư, buồn bã, đã rời khỏi tinh cầu của mình nhưng lại luôn nhớ nhung về một bông hoa hồng trên tinh cầu đó. Chàng thường nói, nếu như có người phải lòng đóa hoa độc nhất vô nhị mọc trên một ngôi sao nào đó trong hàng ngàn hàng vạn ngôi sao trên trời, chỉ cần người đó nhìn thấy những ngôi sao này cũng đủ khiến người đó cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Chàng thường lẩm bẩm một mình rằng: “Bông hoa mà ta yêu quý đang sinh sống trên một trong những ngôi sao kia…” Nhưng nếu như một chú cừu ăn mất bông hoa ấy, đối với chàng mà nói, việc đó chẳng khác nào tất cả các ngôi sao kia đều đã bị hủy diệt hết. Điều này chẳng lẽ lại không quan trọng sao? Cho dù trên các ngôi sao khác còn có hàng ngàn hàng vạn bông hoa hồng khác nhưng chàng vẫn cứ cảm thấy bông hoa cao ngạo trên tinh cầu kia là độc nhất vô nhị. Chàng nói phải chịu trách nhiệm với bông hoa hồng ấy, cho nên phải nhanh chóng quay về tinh cầu của mình…”

Hiểu Khê chầm chậm kể rồi bất giác bật khóc. Cô cảm thấy chàng hoàng tử đó thật quá si tình. Cho dù trên nhân gian này có hàng ngàn hàng vạn bông hoa hồng tương tự như vậy nhưng hoàng tử bé vẫn chỉ nhung nhớ về bông hoa hồng trên tinh cầu của mình mà thôi. Đến khi bông hồng đó không còn nữa, chàng đột nhiên cảm thấy tất cả mọi ngôi sao đều mất đi sự lấp lánh vốn có. Cô tự hỏi, liệu sau này, cô có giống như vậy không? Nếu một ngày, Nguyên Kiệt không còn nữa, liệu bầu trời của riêng cô có trở thành một màu đen xám xịt không?

“Em ngốc quá, đừng có đọc những câu chuyện cổ tích khiến người ta cảm thấy buồn bã thế này nữa!” Nguyên Kiệt ôm chặt Hiểu Khê vào lòng, dịu dàng nói. Nhưng thực sự Hiểu Khê rất muốn biết, liệu trong cuộc đời của Nguyên Kiệt, mình có phải là một bông hoa hồng độc nhất vô nhị hay không?

Khi xem bộ phim Nhật kí tiểu thư Jones, cô nhớ nhân vật nữ chính thường xuyên xem chiêm tinh hàng tuần. Nghe nói những người đang yêu rất thích xem bói theo cung hoàng đạo và chơi trò chơi trắc nghiệm. Bởi vì người phụ nữ đang yêu thường cảm thấy bất an trong lòng, muốn tìm đến những thứ bên ngoài để tìm cho mình thật nhiều điểm tựa, củng cố niềm tin. Gần đây, Hiểu Khê cũng bắt đầu hay xem cung hoàng đạo, có điều phần nhiều vẫn là vì cảm thấy trò chơi này có nhiều điều thú vị để tham khảo.

Và vì thế cô biết Nguyên Kiệt thuộc cung Ma Kết.

“Về mặt tình yêu, nếu người ấy yêu bạn thì bạn chẳng phải làm gì hết, bởi vì người ấy sẽ giúp bạn làm mọi thứ. Còn nếu người ấy không yêu bạn thì bạn cũng chẳng phải làm gì hết, bởi vì dù có làm gì thì cũng vô ích mà thôi. Người thuộc cung này không yêu một cách dễ dãi, nhưng một khi đã rơi vào lốc tình thì sẽ dốc toàn tâm toàn lực để yêu. Người thuộc cung Ma Kết có thể không phải là một người bạn trai tốt, nhưng nhất định là một người chồng tốt.” Chuyên đề về cung hoàng đạo đã miêu tả về những người thuộc cung Ma Kết như vậy. Từ trước đến nay, Hiểu Khê luôn tìm một người chồng tốt. Thế nên Hiểu Khê hoàn toàn mãn nguyện trước những miêu tả cung hoàng đạo này.

Nguyên Kiệt càng ngày càng bận rộn, trước kia, một tuần họ gặp nhau ba lần, dần dần giảm xuống, nay chỉ còn một lần. Tuy nhiên, ngày nào hai người cũng gọi điện thoại, nhắn tin cho nhau. Anh hay kể cho Hiểu Khê nghe hôm nay đã làm gì, gặp ai, xử lí những việc gì…

“Anh đã xuống máy bay chưa?” Hiểu Khê hỏi. Cuối cùng thì Nguyên Kiệt cũng từ Quảng Châu quay trở lại Bắc Kinh. Hiểu Khê nắm rất rõ thời gian của chuyến bay nên căn chuẩn thời gian cũng là điều bình thường.

“Ồ, anh vừa mới xuống máy bay. Em gọi điện cũng đúng lúc quá nhỉ?”

“Anh đang ở đâu?”

“Đang đợi ở chỗ lấy hành lý.”

Nguyên Kiệt xách theo một chiếc notebook, đeo tai nghe bluetooth, nói chuyện cùng Hiểu Khê.

“Anh nhìn về phía cửa ra vào đi!” Hiểu Khê vui vẻ nói.

Thấy Nguyên Kiệt quay đầu lại, ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, Hiểu Khê liền giơ tay lên vẫy rối rít. Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, cô đã đợi anh ở sân bay hơn ba tiếng đồng hồ rồi. Đợi chờ mệt mỏi quá, cô liền chạy vào hiệu sách, mua một cuốn sách để giết thời gian.

“Muộn thế này, ai cho em tới đây hả?” Nguyên Kiệt hơi bực tức, trong giọng nói trách móc còn pha chút xót xa, thương tiếc.

“Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa chứ? Ai bảo anh lại có sức hút lớn đến vậy?” Hiểu Khê cười nói rồi đặt tay lên vai anh.

“Em lại còn mang theo một cuốn sách nữa, xem ra đã có chuẩn bị từ sớm. Nói xem, em đến đây được bao lâu rồi?”

“Mới ba mươi phút thôi.” Nguyên Kiệt không hề biết rằng cô đã đợi anh hơn ba tiếng đồng hồ. Vì quá chán nên cô mới vào tiệm sách mua cuốn Mặc Tích của Tăng Tử Mặc để giết thời gian. Từ trước đến nay, Hiểu Khê chưa bao giờ chờ đợi ai lâu như thế cả, trước kia chỉ toàn là người khác đợi cô thôi. Xem ra thời thế, vận mệnh đã xoay vần đổi chủ hết cả rồi.

Đến sân bay lặng lẽ chờ anh, sau đó cùng anh đi về nhà, Hiểu Khê cảm thấy đó là một chuyện rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, cũng là lần đầu tiên cô đến nhà của một người khác giới. Nhà của anh bài trí khá đơn giản, màu sắc chủ đạo là đen, trắng, không có nhiều đồ gia dụng cũng như đồ trang trí xa xỉ. Phòng bếp trắng sạch, gọn ghẽ như mới, xem ra đã rất lâu không được sử dụng rồi.

“Thế nào? Định trổ tài bếp núc sao?” Nguyên Kiệt đi lại gần, ôm lấy Hiểu Khê từ phía sau.

“Em đang muốn tìm một anh bạn trai giỏi bếp núc đấy, em không muốn thành một phụ nữ suốt đời cắm mặt vào bếp đâu.” Hiểu Khê nũng nịu nói.

“Được rồi, được rồi. Dạ dày của anh thì chưa đói, nhưng thân thể anh lúc này đã đói lắm rồi.”

“Cái gì cơ?” Hiểu Khê nhất thời vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói trên.

Nguyên Kiệt lại chẳng trả lời thêm, cũng không có hành động gì.

Một lát sau, anh than thở: “Hiểu Khê, giá như em không phải là cô gái còn trinh trắng thì tốt biết mấy!”

“Tại sao chứ?” Hiểu Khê hỏi lại, trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng. Những người đàn ông Trung Quốc khác đến nằm mơ cũng muốn tìm một cô bạn gái còn trinh trắng, họ còn nói rằng bây giờ muốn tìm một cô gái còn trinh thì chỉ còn nước tới trường mầm non mới thấy mà thôi. Bây giờ, đứng bên cạnh anh là một cô gái trinh trắng, dung mạo xinh đẹp, vậy mà anh lại nói ra những lời này, Hiểu Khê không những thấy nghi hoặc mà còn lạc lõng nữa.

Hiểu Khê chỉ nhìn thấy Nguyên Kiệt ngoảnh mặt sang một bên, không nói gì thêm nữa.

Một lát sau, anh bảo: “Đã rất muộn rồi, anh đưa em về nhà nhé!”

“Vâng.”

“Hiểu Khê, nếu anh giữ em lại, anh sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh không dám đảm bảo anh sẽ không gây ra chuyện gì đâu.” Vào lúc Hiểu Khê và Nguyên Kiệt trao nhau nụ hôn tạm biệt, anh khẽ thì thầm bên tai cô.

Nhìn thấy anh quay đầu xe, dần dần đi xa rồi khuất dần trong bóng đêm, Hiểu Khê đứng trước cổng tòa nhà rất lâu. Sau đó, cô quay người bước đi, tiến về phía thang máy. Giây phút này, đầu óc cô vô cùng hỗn loạn. Câu nói đó của anh, cô nghĩ mãi mà vẫn chẳng ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.