Mạc lão gia ôm Mạc Bảo Bảo về nhà, bác sĩ đến kiểm tra vết thương của bé, vết thương trên tay chỉ bị phần mềm không có gì nghiêm trọng.
Bởi vì Mạc lão gia đến đúng lúc nên bệnh suyễn không phát tác, chỉ có cổ họng khóc quá nhiều nên bị đau, tinh thần bị kinh hách, bác sĩ kê ít thuốc cho bé uống, nếu buổi tối Bảo Bảo phát sốt thì truyền dịch là được.
Vấn đề thân thể đã tạm an tâm, chân chính làm bác sĩ lo lắng là vấn đề khác.
Bác sĩ tự mình đút Bảo Bảo uống thuốc, để cho Trương mẹ rửa mặt, thay quần áo cho bé, nhẹ tay nhẹ chân băng bó bàn tay huyết nhục mơ hồ của bé, chờ Bảo Bảo ngủ say rồi mới cau mày rời đi.
Mạc lão gia đứng một bên nhìn chịu đựng đau lòng, muốn nói lại thôi.
Đợi đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Mạc Bảo Bảo dưới tác dụng của thuốc an thần mà ngủ say, ông mới thở dài một hơi theo bác sĩ ra khỏi phòng.
- Tiểu Lâm, Bảo Bảo không có chuyện gì chứ? – Mạc lão gia sợ ồn đến Mạc Bảo Bảo, đến phòng khách mới lên tiếng hỏi.
- Thủ trưởng, vết thương trên người Bảo Bảo không vấn đề gì, vài ngày là kết vảy, chú ý không đụng nước, không được ăn cay thì không có gì.
– Người đàn ông trung niên tên tiểu Lâm vội vàng trả lời.
- Thế là tốt..
thế là tốt..
- Lão gia thế này mới buông tâm, phải biết rằng lúc ông thấy Mạc Bảo Bảo cả người là máu ngồi dưới đất thì tim ông như ngừng đập, nếu Bảo Bảo có chuyện gì, ông cũng đi theo luôn.
- Nhưng là..
- tiểu Lâm cau mày, muốn nói lại thôi.
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ Bảo Bảo còn có nguy hiểm? - Mạc lão gia vừa mới buông tâm lại kéo đi lên, chẵng lẽ còn có bệnh gì biến chứng, di chứng nào nữa chứ?
- Bảo Bảo thân thể không có trở ngại, chỉ là..
- tiểu Lâm không biết có nên nói hay không, dù sao này cũng là chuyện nhà của lão Thủ trưởng.
- Chỉ là cái gì? Có chuyện gì cứ nói, đừng lề mề, như vậy làm cho ta lo lắng đề phòng cũng không tốt.
– Mạc lão gia nghe bác sĩ khẳng định trả lời thân thể không có việc gì liền an tâm, cái khác cũng không làm cho ông sợ hãi.
Ông sợ chính là thân thể Mạc Bảo Bảo không tốt, đó là chuyện ông bất lực, cho dù hiên tại ông là lãnh đạo của quốc gia, dù ông là Nguyên soái, dù ông có quyền lực ngập trời đi nữa, nhưng đối với Bảo Bảo là vô dụng.
Cháu nhà người ta có gia gia bà nội, có ông ngoại bà ngoại, có cha mẹ, có thúc thúc a di, có huynh đệ tỷ muội, chỉ có Bảo Bảo nhà ông, ngoài ông ra thì ai cũng không có.
Ông có thể cho Bảo Bảo chất lượng cuộc sống tốt nhất, nhưng lại không thể thay thế cha mẹ của bé.
Cho nên ở trong mắt người khác, Bảo Bảo nhà ông bị ông sủng ái thái quá, món gì ngon, đồ chơi tốt đều có, nhưng chỉ có ông biết, Bảo Bảo rất thiếu thốn tình thương.
Mạc Bảo Bảo lớn đến bây giờ ngay cả bạn chơi cùng tuổi cũng không có.
Nghĩ đến đây Mạc lão gia liền cảm thấy chua xót, Bảo Bảo như vậy làm cho ông sủng như thế nào cũng thấy không đủ.
- Lão thủ trưởng, chuyện xảy ra vừa rồi tôi nghe Trương mẹ kể lại, thứ tôi mạo muội nói một câu, Bảo Bảo lần này phản ứng có chút vấn đề..
- tiểu Lâm vừa nghe Mạc lão gia nói thế cũng không ấp úng nữa liền trả lời.
- Vấn đề gì? – lão gia hỏi.
- Dựa theo tình huống thông thường, trẻ con đối với cha mẹ người thân có sự ỷ lại rất mạnh, điểm ấy là thực bình thường.
- bác sĩ thần sắc nghiêm chỉnh trả lời.
- Uh.
– Mạc lão gia nghe xong gật đầu, Bảo Bảo không phải là ỷ lại ông sao, bằng không cũng không làm lớn chuyện như thế khi không tìm thấy ông, chuyện này thật bình thường, vì thế lão gia có chút khó hiểu hỏi: - này có cái gì không đúng sao?
Bác sĩ ho khan một chút, trầm giọng nói:
- Bình thường trẻ em phát hiện người thân của mình không thấy thì sẽ có mấy cái phản ứng? Trẻ hoạt bát sẽ tiếp tục chơi đùa, trẻ hơi chút nội hướng sẽ bắt đầu khóc, khóc một hồi sẽ ngừng, tiếp tục cùng bạn bè chơi.
Trẻ càng nội hướng sẽ khóc đòi về nhà, cũng có bé tìm một góc vụng trộm khóc đến khi người thân tới đón, nhưng là Bảo Bảo..
- Bác sĩ Lâm dừng một chút mới mở miệng: Hôm nay Bảo Bảo biểu hiện trừ ngài ra bé đối với ai cũng không tín nhiệm, ngay cả Trương mẹ chiếu cố bé từ nhỏ cũng không cho tới gần, thậm chí bắt đầu vô ý thức tự mình hại mình, đối với người xung quanh nhất cử nhất động đều có cảm giác nguy cơ, tình huống như vậy..
tình huống như vậy..
- bác sĩ Lâm không biết nói như thế nào.
- Làm sao vậy? – Lão gia vừa nghe bác sĩ Lâm nói như vậy sắc mặt đại biến, vừa cẩn thận ngẫm lại Mạc Bảo Bảo biểu hiện thấy quả thật như thế, nhất thời hoảng thần, vội vàng hỏi.
- Tình huống như vậy theo cách nói của phương Tây là bệnh tâm lý, này cho thấy Bảo Bảo đối với hoàn cảnh không có ngài có loại bản năng nguy cơ, bé khuyết thiếu sự tín nhiệm, vấn đề này gọi lại tín nhiệm nguy cơ, còn có tâm lý chướng ngại, đây là nguyên nhân chủ yếu làm cho bé tự mình hại mình.
Hơn nữa Bảo Bảo có khả năng có chút cố chấp nhân cách chướng ngại, bình thường không có chuyện gì sẽ không biểu hiện ra ngoài, một khi gặp được chuyện bé không thể thừa nhận có thể dẫn đến tự mình hại mình, thậm chí là bệnh trạng tự sát, hơn nữa, trọng yếu hơn là..
- bác sĩ Lâm bắt đầu chậm rãi giải thích, sau lại có chút do dự, không biết mở miệng như thế nào.
- Còn có cái gì? – Mạc lão gia nơm nớp lo sợ hỏi, ông nghe bác sĩ Lâm nói mà mơ hồ, lại đang nghe đến "tự mình hại mình" bốn chữ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đến sau lại "tự sát" làm ông hoảng sợ.
- Nói khó nghe là..
lão thủ trưởng, thân mình ngài không tốt lắm, ngài hiện tại hơn 70 tuổi, chẳng sợ ngài sống đến 100 tuổi, cũng có thể bồi Bảo Bảo hơn 20 năm, nhưng không có khả năng bồi Bảo Bảo cả đời, đúng không? Mà chiếu tình huống Mạc Bảo Bảo hiện tại phát triển đi xuống, một khi ngài đi, khả năng Bảo Bảo tự sát ít nhất đến 90%.
Bác sĩ Lâm vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, ở trước mặt thủ trưởng nói về hậu sự của ông, dù là hắn trải qua không ít sóng gió cũng có chút sợ hãi.
- Tự sát..
Mạc lão gia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, muốn ngất xỉu, bác sĩ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, muốn kiểm tra thân thể ông nhưng bị Mạc lão gia vẫy tay ngăn lại.
Bác sĩ nâng Mạc lão gia tới phòng khách ngồi xuống ghế, mệt mỏi cúi đầu hỏi:
- Bộ xương cốt này của ta còn sống được bao nhiêu năm?
Ông không dám hy vọng xa vời sống đến 100 tuổi, ông muốn tính trước cho Bảo Bảo tương lai sau này.
- Nếu không có gì ngoài ý muốn, an dưỡng điều độ và rèn luyện thân thể, có thể sống đến hơn 90 tuổi.
Ngài cũng biết, vết thương cũ trên người của ngài vốn là nhiều, trụ cột sức khỏe lại không tốt..
Bác sĩ Lâm nói đến đây nhịn không được lã chã rơi lệ, từ đời cha của hắn đến nay đã là bác sĩ gia đình của Mạc lão gia, cha hắn đã mất 10 năm trước, sau đó tới lượt hắn tiếp nhận vị trí này.
Hắn cùng Mạc Thắng Quốc – cha của Mạc Bảo Bảo là bạn chí giao, từ sau khi Mạc Thắng Quốc qua đời, Mạc lão gia đối với hắn như nửa con ruột, hắn xem Mạc Bảo Bảo cũng rất đau lòng.
Vừa nói tới đây hắn liền thấy chua xót rơi lệ.
- Được, ta đã biết, đi xuống đi.
Mạc lão gia nghe xong khoát tay để cho bác sĩ rời đi, ông muốn một mình yên lặng suy nghĩ một chút.
Bác sĩ Lâm cũng không tiện quấy rầy, xoay người ra cửa, chuyện nên nói hắn cũng đã nói, còn lại để lão gia quyết định đi.
Nguyên bản một ngày tốt đẹp vui vẻ đi nhà trẻ lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, hơn nữa còn là chuyện của Bảo Bảo, nghe bác sĩ nói tương lai Bảo Bảo có thể tự sát toàn thân ông liền lạnh như băng.
Thê tử đã chết, để lại con cho ông chiếu cố, ông lại để cho con chết, cho dù là chết vì tai nạn máy bay cũng là do về dự sinh nhật ông.
Thậm chí ông không ngăn con trai làm Bộ Ngoại giao, nếu ông dùng quan hệ an bài cho con trai công việc ngồi văn phòng thì sẽ không bôn ba đi công tác, sẽ không gặp tai nạn máy bay đến thi thể của con trai và con dâu cũng tìm không thấy.
Đều do ông không chịu chiếu cố con trai thật tốt, ông thật có lỗi.
Con trai để lại huyết mạch duy nhất là Mạc Bảo Bảo, ông hạ quyết tâm chiếu cố thật tốt bé, không để bé khóc bao giờ, sủng bé như châu báu, ông muốn bù đắp lại, ông muốn đem tình thương trước kia chưa kịp đối với con trai chuyển dời hết lên Mạc Bảo Bảo.
Mà ông đã làm được, ông để trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, đi đâu đều mang theo.
Dù cho ông có tiếp đón lãnh đạo, đi viếng thăm nước ngoài đều mang theo Bảo Bảo.
Ông đi họp cũng mang theo Bảo Bảo để bên cạnh phòng nghỉ đợi, ông làm việc cũng để Bảo Bảo chỗ dễ thấy nhất trong thư phòng, mang theo đồ chơi của bé để bé chơi một mình, ngay cả liên hoan cùng lãnh đạo ông cũng ôm bé theo, một tấc cũng không rời chiếu cố Bảo Bảo.
Nhưng ông chiếu cố bé tỉ mỉ như vậy lại bị bệnh tâm lý nghiêm trọng, thậm chí còn có nguy hiểm tính mệnh, điều này làm sao mà ông chịu nổi.
Chẳng lẽ đây là mệnh số của ông, là báo ứng của ông sao? Vậy thì báo ứng đến trên người ông đi, tại sao lại báo ứng đến trên người Bảo Bảo? Bé chỉ là một đứa bé mới sinh ra cha mẹ đã mất, hiện nay chỉ mới chưa đầy 4 tuổi mà thôi.
Mạc lão gia không rõ, ông không cần Bảo Bảo thông minh tài giỏi ra sao, ông chỉ thầm mong bé lớn lên khỏe mạnh, chỉ vậy thôi cũng khó khăn thế sao?
Cơm trưa ông chỉ tùy ý ăn hai miếng, cơm chiều cũng ăn không vô, trắng đêm suy nghĩ, sáng sớm hôm sau gọi bác sĩ Lâm tới, thở dài nói:
- Tiểu Lâm, bộ xương già này của ta liền phó thác cho ngươi, ngươi tranh thủ làm cho ta sống lâu hơn chút, ta còn muốn thấy Bảo Bảo của chúng ta lập gia đình.
- Vâng thủ trưởng, chỉ cần ngài phối hợp, con cam đoan ngài có thể thấy Bảo Bảo xuất giá, thậm chí còn có thể thấy Bảo Bảo sinh con.
- bác sĩ Lâm vội vàng mở miệng trả lời.
- Thế..
Bảo Bảo làm sao bây giờ? - Mạc lão gia do dự hỏi: Bệnh của Bảo Bảo có thể trị được chứ?
Ông nhìn chằm chằm bác sĩ Lâm, hai tay bất giác nắm chặt, chỉ sợ hắn nói cái gì không tốt.
Phải biết rằng từ sau khi hết chiến tranh đã không có chuyện gì làm ông khẩn trương như vậy.
Bác sĩ Lâm châm chước một chút rồi nói:
- Bảo Bảo bây giờ còn nhỏ, còn trong giai đoạn hình thành nhân cách, chưa hình thành cố định nhân cách đặc thù, muốn thay đổi vẫn được.
Chúng ta muốn tiến hành từng bước một, không được vội vàng, bằng không sẽ tạo thành thương tổn tâm lý nghiêm trọng, muốn chân chính chữa trị bệnh tâm lý của Bảo Bảo cần vài năm, thậm chí là mười mấy năm.
Cho nên chúng ta không nên nóng nảy, từ từ sẽ tốt.
Hơn nữa con cũng không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, chân chính có tiếng trong lĩnh vực này là Phó Viện trưởng Floyd của viện y học Thụy Sĩ, hắn tổng kết lại cách trị liệu các bệnh tâm lý rất hệ thống, có thể xưng là thủy tổ của ngành tâm lý học, nếu có thể..
thì mời hắn đến là tốt nhất.
- Tốt..
tốt..
ta lập tức phái người đi gặp hắn bàn bạc, mời hắn lại đây, nếu hắn không muốn thì chúng ta qua đó, chỉ cần Bảo Bảo khỏe là được..
chỉ cần Bảo Bảo khỏe là được..
Mạc lão gia vừa nghe nói có thể trị được liền an tâm.
Chỉ cần có thể trị thì có hy vọng, chỉ cần có hy vọng thì ông sẽ không sợ, ông chỉ sợ không có hy vọng, trực tiếp tuyên án tử hình thì ông muốn bổ cứu cũng không biết làm như thé nào.
Cho nên..
chỉ cần có hy vọng là tốt rồi..