Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 17: Chương 17




Quảng An là một thành thị nhỏ, bất quá chỗ ga tàu dừng lại vẫn rất nhiều người.

Mạc Bảo Bảo chỉ mang theo một túi xách nhỏ nên cũng không mệt gì.

Hiện tại sắc trời còn sớm, khoảng chừng 3 giờ chiều, nhưng không biết vì sao mọi người xung quanh lại vội vàng xách hành lý chạy ra cửa sân ga, chẳng lẽ ra đó sớm lại có điều gì tốt sao? Mạc Bảo Bảo tuy nghi vấn trong lòng lại vẫn đi theo dòng người bước ra ngoài.

Trong chốc lát bước ra sân ga, Mạc Bảo Bảo choáng váng, nên đi như thế nào bây giờ? Mục tiêu đến của cô là một địa phương nhỏ tên là Quan Âm Trấn, ở Quảng An này cô lại không quen biết gì, căn bản không biết đường đến đó.

Cô nhớ rõ lúc hơn 10 tuổi, gia gia từng nói qua từ B thành đến Quảng An đã có đường sắt, sau này trở về liền thuận lợi, nhưng đến lúc mất gia gia đều chưa từng trở về.

Mà lúc từ biệt Quan Âm trấn là gia gia theo bội đội mà rời đi, dựa theo ông miêu tả thì từ Quan Âm trấn đến Quảng An mất 1, 2 ngày đường, hiện nay còn không biết có xe đi đến đó hay không?

Mạc Bảo Bảo có chút do dự đứng tại chỗ.

Lúc này có một giọng phụ nữ trung niên cất lên đánh gãy suy nghĩ của Mạc Bảo Bảo:

- Tiểu muội, cô muốn đi đâu thế?

- Cái gì? - Mạc Bảo Bảo nghe có chút hồ đồ.

- Tôi hỏi cô muốn đi đâu? Chúng tôi bên này muốn đi Tuy Ninh, nếu cô muốn đi thì theo tôi lên xe.

- nữ nhân kia mang theo khẩu âm Tứ Xuyên nói.

- Ách..

tôi muốn đi một nơi gọi là Quan Âm trấn, các cô có đi đến đó không? - Mạc Bảo Bảo nghe xong hiểu được đại khái, có chút không xác định hỏi.

- Không đi.

- nữ nhân trung niên vừa nghe cô trả lời liền lắc đầu, xoay người chuẩn bị đi, liền bị Mạc Bảo Bảo chặn lại hỏi.

- Cô có thể cho tôi biết đường đi đến suối Quan Âm không?

- Nơi này có vẻ xa, cô phải chuyển hai lần xe, rồi đi bộ nửa ngày đường mới đến nơi, cô chạy đến vùng núi hẻo lánh đó làm gì?

Nữ nhân trung niên khó hiểu nhìn Mạc Bảo Bảo, ở B thành cô ăn mặc như thế xem như không tốt lắm, nhưng ở thành thị nhỏ như thế đã được xem là tốt lắm.

Hơn nữa Mạc Bảo Bảo lớn lên xinh đẹp, khí chất lại tốt, tuy rằng nhìn tiều tụy chút, nhưng nhìn thế nào cũng chính là kẻ có tiền.

- Ông nội của tôi là người nơi đó, tôi muốn đến thăm cố hương của ông.

- Mạc Bảo Bảo buồn giọng trả lời.

- Ừm..

tốt lắm..

cô hướng phía này đi ra ngoài, xuyên qua đường cái, quẹo qua bên phải, liền thấy có phòng bán vé, cô mua vé đi Hoa trấn, sau đó đến Hoa trấn lại mua vé đi Quan Âm trấn, đến đó tìm khách sạn nghỉ một chút, ăn chút gì đó, ngày hôm sau lại lên đường đi suối Quan Âm.

- nữ nhân rất nhiệt tình chỉ đường cho Mạc Bảo Bảo.

- Cảm ơn cô.

- Mạc Bảo Bảo tuy chưa hoàn toàn hiểu được, nhưng sau khi nữ nhân lặp lại hai lần nói chậm lại thì cũng nghe hiểu được đại khái, cô kìm lòng không đậu nói lời cảm tạ.

- Chuyện nhỏ thôi.

- nữ nhân kia hào sảng vẫy vẫy tay xoay người rời đi.

Mạc Bảo Bảo ngây người nhìn bóng dáng nữ nhân rời đi.

Đây là một giai tầng mà cô chưa từng tiếp xúc qua, trước kia cô đều cho rằng giai tầng này đều không có tố chất, bình thường trong tin tức đưa tin người đàn bà chanh chua chửi đổng, trong tivi nói đến tin bác gái trung niên vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng tính toán chi li, vậy mà họ cũng có mặt đáng yêu.

Nguyên lai, một chút việc nhỏ cũng làm cho người ta cảm tạ từ đáy lòng.

Mạc Bảo Bảo theo hướng dẫn của nữ nhân kia không lập tức đi vào nhà ga.

Lúc này đây cô không còn nhíu mày, không mất kiên nhẫn nữa, cô dần dần thích ứng cuộc sống bình thường.

Cô mua vé, lên xe, xuống xe, lại mua vé, lên xe.

Đợi đến Quan Âm trấn đã hơn 9 giờ tối.

Quan Âm trấn là một trấn nhỏ, ngay cả nhà ga cũng không có, ô tô liền dừng ở cuối đường lớn không vào trấn.

Mạc Bảo Bảo xuống xe, có chút mệt mỏi mang túi xách hướng ngã tư đường trước mặt đi đến, cô muốn đi tìm khách sạn.

Đi hơn nửa ngày mới phát hiện cả con đường chỉ có duy nhất một cái nhà nghỉ.

Cô không giống như trước kia, không phải khách sạn xa hoa thì không ở, không phải phòng tổng thống thì không ở.

Cô mang theo túi xách bước vào nhà nghỉ, thực đạm mạc đối với nhân viên lễ tân nói:

- Thỉnh cho tôi một căn phòng một gian..

- Tiểu thư, một đêm 168 tệ.

- nhân viên lễ tân trả lời.

Mạc Bảo Bảo gật gật đầu, mở ra túi xách chuẩn bị trả tiền, lại trong nháy mắt trừng lớn, khó có thể tin nhìn bên trong rỗng tuếch.

Đây là có chuyện gì?

Rõ ràng lúc xuống xe lửa cô còn xem qua thấy tiền và di động vẫn còn, như thế nào hiện tại trong túi đều không có.

Mạc Bảo Bảo nhịn không được đổ mồ hôi lạnh.

Lần đầu tiên cô gặp tình huống như vậy.

- Tiểu thư, tiểu thư..

- nhân viên lễ tân nhìn Mạc Bảo Bảo đứng ngây người liền gọi.

- Tiền của tôi bị trộm, làm sao bây giờ.

- Mạc Bảo Bảo thẹn thùng nói, lần đầu tiên cô vì tiền mà phát sầu.

- Tiền cô bị trộm cũng đâu liên quan đến tôi, cũng không phải tôi trộm, nói với tôi cũng vô dụng.

- cô gái lễ tân có chút không kiên nhẫn trả lời lại.

- Cô..

cô sao có thể không có tâm đồng cảm, sao cô có thể quá đáng như vậy? - Mạc Bảo Bảo có chút tức giận trừng mắt nhìn cô gái.

- Ta? Ta như thế nào? - cô gái lễ tân khinh thường đánh giá Mạc Bảo Bảo, bắt đầu vô ý thức dùng giọng Tứ Xuyên nói: - Rất xem không vừa mắt là loại người bị Tây hóa này, đều cảm thấy bản thân cao hơn người khác một bậc, thế giới vây quanh bản thân chuyển động mới đúng à! Cô bị trộm mất tiền đó là chuyện của cô, chẳng lẽ cô muốn tôi an ủi cô mới gọi là có tâm đồng cảm? Sẽ giúp cô giảm tiền thuê phòng một chút mới là không quá đáng? Thiết..

Tôi với cô không quen nhau, làm sao biết được cô có phải là kẻ lừa đảo hay không?

Tiếp theo cô gái lễ tân không kiên nhẫn đánh giá Mạc Bảo Bảo một cái:

- Hơn nữa cô cho cô là loại người nào? Lãnh đạo quốc gia sao? Cho dù là lãnh đạo quốc gia đến cũng không thể yêu cầu tôi giúp được, hơn nữa có nguyện ý giúp hay không là chuyện của cá nhân tôi, cô cũng không phải lão nhân bảy tám chục tuổi, cũng không phải tiểu oa nhi, tôi một tháng mệt chết mệt sống đi làm tiền lương cũng có mấy trăm tệ, tôi dựa vào cái gì phải lấy ra trả tiền phòng cho cô, cô cho là tôi kiếm tiền dễ dàng sao?

Đúng vậy, cô dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì muốn người ta đồng tình với cô, dựa vào cái gì muốn người ta giúp cô? Chẳng lẽ người khác đều có nghĩa vụ giúp một người gặp rủi ro sao? Điều này căn bản là không đúng.

Trong cuộc sống không phải ai cũng là người tốt, cũng không ai phải có nghĩa vụ giúp đỡ người khác.

Thấy việc nghĩa hăng hái làm, đem tiền ra giúp cũng phải xem ở tình huống gì, xem là giúp kẻ nào nữa.

Cô cũng không thể bắt buộc người khác giúp cô, dù sao cô cũng chưa bao giờ giúp người khác.

Nghĩ thế, Mạc Bảo Bảo thấy xấu hổ vô cùng, không còn mặt mũi để trả lời lại, xoay người chạy ra ngoài cửa.

Nhưng khi chạy ra khỏi cửa nhà nghỉ, nhìn trước mặt ngã tư đường cùng đèn đường âm u, cô bắt đầu thấy sợ hãi.

Quan Âm trấn là một trấn quê nhỏ, đến buổi tối hơn 9 giờ liền không có người đi lại trên đường, xung quanh chỉ có duy nhất một con phố, các nhà ở đây đều là dạng nhà trệt, cô còn nhìn thấy một số nhà mái ngói nữa.

Ở đây không có sự xa hoa trụy lạc, không có âm thanh rộn ràng sống về đêm như ở thành phố, nơi đây rất yên tĩnh.

Mới đầu Mạc Bảo Bảo tính đi cửa hàng KFC hay cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở qua đêm, nhưng khi nhìn ngã tư trước mắt liền hồi thần lại, nơi đây là trấn nhỏ hẻo lánh thì làm gì có KFC, ngay cả siêu thị nhỏ cũng không có, chẳng qua có vài cái tạp hóa nhỏ mà thôi.

Cô phải đi đâu bây giờ?

Nghĩ đến đây, Mạc Bảo Bảo có loại xúc động muốn khóc, cô cảm thấy ủy khuất, cô cảm thấy khó chịu, cô muốn tìm người kể khổ, cô muốn gọi điện cho Ninh Phượng Nam, cô muốn hắn đau lòng cô, muốn được hắn dỗ dành, nhưng bây giờ cô không có khả năng đó.

Điện thoại đã bị mất, cô dùng cái gì mà gọi.

Cho dù có điện thoại để gọi thì cô cũng nhớ số điện thoại của hắn, nhưng cô không thể buông xuống kiêu ngạo để nhờ hắn giúp được.

Cô vốn không muốn cùng hắn có bất cứ quan hệ nào nữa nên mới bỏ chạy đến đây, bây giờ mà gọi điện cho hắn, như vậy hết thảy cô làm đều thất bại trong gang tất sao? Sau khi mất Ninh Phượng Nam, thứ duy nhất còn lại của cô là sự kiêu ngạo, nay thứ này cô cũng muốn đánh mất sao?

Không, cô không cho phép!

Cho dù cô có khốn cùng thất vọng, chết ở bên ngoài cũng tuyệt đối không gọi điện thoại nhờ hắn giúp đỡ.

Mạc Bảo Bảo ngồi xổm xuống đất, đem đôi tay bị đông lạnh có chút cứng ngắt nhét vào túi quần để làm ấm, lại sau đó đụng trúng vài thứ.

Cô đem ra nương theo ánh đèn đường hôn ám mà nhìn, nhất thời mừng rỡ như điên.

Tiền, là tiền!

Mạc Bảo Bảo cẩn thận đưa tay tách ra các tờ tiền có nếp nhăn, xếp thẳng lại từ lớn đến nhỏ, mượn ánh sáng mỏng manh của đèn đường đếm:

- 50, 70, 80, 90, 95..

103, 103 tệ..

Cư nhiên có hơn 100 tệ, Mạc Bảo Bảo cơ hồ khó có thể tin, hai tay run run cầm tiền, lệ nóng doanh tròng.

Tiền, cô vậy mà lại còn tiền.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ đem tiền để ở trong lòng, khái niệm tiền đối với cô bất quá là những con số mà thôi.

Nhưng nay cô cảm thấy hơn 100 tệ này so với số tiền cô từng sỡ hữu đều nhiều hơn cả.

Mạc Bảo Bảo đứng lên, xoay người quay lại nhà nghỉ.

Cô vốn định đổi nhà nghỉ khác nhưng lại phát hiện không có nhà nghỉ khác, xung quanh đây chỉ có duy nhất một nhà nghỉ.

Mạc Bảo Bảo lại đi tới quầy lễ tân, có chút xấu hổ hỏi:

- Ở đây phòng rẻ nhất là bao nhiêu?

- 128 tệ.

- nữ lễ tân lần này không có khó xử Mạc Bảo Bảo.

- Không có càng rẻ hơn sao? Toàn thân tôi bây giờ chỉ có 100 tệ..

- Mạc Bảo Bảo có chút vô lực nói.

- Haiz..

- nữ lễ tân nhìn Mạc Bảo Bảo, cô vốn thẳng tính, tối nay đi làm tâm tình vốn không tốt, lại nghe giọng điệu có chút cao ngạo của Mạc Bảo Bảo liền nhịn không được nổi giận, sau khi phát giận xong đối với Mạc Bảo Bảo cũng không còn cảm xúc gì nữa.

Bây giờ nhìn vẻ mặt Mạc Bảo Bảo đột nhiên lại thấy đáng thương.

Vì thế nhỏ giọng nói:

- Nếu cô không ngại chờ, chúng tôi có ký túc xá cho nhân viên, cô có thể ngủ chung với tôi một đêm, tôi không thu tiền của cô, nhưng đừng cho lão bản biết, hắn sẽ trừ tiền lương của tôi.

- Cái gì? - Mạc Bảo Bảo khó có thể tin hỏi.

- Như thế nào, cô còn chê à? - nữ lễ tân kia lại nổi lên tính khí.

- Không có..

tôi chỉ là muốn nói thực cảm ơn cô.

- Mạc Bảo Bảo nở nụ cười.

Cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống chính là đơn giản như vậy.

Mà bên này, Ninh Phượng Nam sau khi bị đẩy vào phòng cấp cứu vài phút sau, chuyện này đã "lơ đãng" bị truyền ra ngoài, lập tức nhất lên sóng to gió lớn.

Biến thành nửa đêm Bộ quốc phòng khẩn cấp điều động, các nhà lãnh đạo bảo vệ quốc gia như lâm đại địch, thậm chí khởi động cơ chế an toàn khẩn cấp, bắt đầu toàn phương vị tuần tra.

Ngoài phòng bệnh của Ninh Phượng Nam được bảo vệ chặt chẽ bởi bộ đội đặc chủng, chỉ sợ ra cái gì bất trắc.

Chuyện Ninh Phượng Nam trúng đạn, phối hợp với Triển Phong mưu hoa cùng với bác sĩ chủ trị bệnh viện hợp tác, Ninh Phượng Nam thực "quang vinh" bị thương nặng.

Mà Lưu gia không biết có phải hay không chột dạ, hay là có nhúng tay vào chuyện này hay không.

Sau khi tin Ninh Phượng Nam bị trúng đạn tuôn ra, phản ứng đầu tiên là gọi điện xác nhận tin tức, muốn biết có phải hay không Ninh Phượng Nam thật sự bị trúng đạn.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng trước đó đã bị Ninh Phượng Nam phái người gắn thiết bị nghe lén, lần này liền có công dụng, lập tức bị Triển Phong lưu lại, thông qua phương thức nặc danh trình báo cho Quân ủy trung ương.

Tuy rằng chuyện này không phải Lưu gia làm, bọn họ cũng tính diệt khẩu Ninh Phượng Nam, lần này chưa kịp động thủ đã bị nắm thóp hết đường chối cãi.

Đương nhiên, chuyện này đến sau lại nói.

Vụ việc Ninh Phượng Nam trúng đạn làm cho trung ương quân ủy chấn động.

Ninh Phượng Nam là cháu của cố trung ương chính trị, cục thường ủy Ninh lão gia, là cháu rể của cố nguyên soái Mạc lão gia.

Đường đường là quân bộ thiếu soái cư nhiên lại bị bắn, việc này đúng là hành vi khiêu khích pháp luật, khiêu khích quốc gia mà.

Tuyệt không thể nuông chiều! Phải nghiêm trị không tha!

Việc này phải tra! Tra cho kĩ càng!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.