Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

Chương 7: chap-7




Chương 7: Món hàng của hạo thiếu (h)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f76747a77775f616c7966326347513d3d2d3736353733323230372e313562363765366237303962383839613737393534383038353532322e6a7067

Con ôtô màu đen đỗ trong sân biệt thự của Lê Đan. Vì dầm mình trong cơn mưa lớn nên đầu tóc, áo quần của Anh Ngọc đều ướt sũng, ôm sát vào người. Một người vệ sĩ đi trước dẫn đường, ba người kia thì đi ở phía sau lưng. Nhìn bao quát quanh căn nhà, cô rất ngạc nhiên vì đây chính là ngôi biệt thự mà cô luôn ngắm nhìn mỗi sáng và hằng ước ao. Cánh cửa chính đóng chặt. Người vệ sĩ đi trước mở nó ra rồi cả bốn người đều cúi đầu.

- Hạo Thiếu, cô Hoàng đã đến rồi.

- Lui!

Giọng nói trầm ấm bên trong cất lên, bốn người họ liền lập tức đưa cô vào rồi đóng chặt cửa. Bên trong chỉ hiu hắt với ánh đèn vàng trên tường. Người đàn ông ngồi ở bộ ghế sofa trong phòng khách chỉ khoát lên người một bộ áo choàng tắm. Đôi tay to lớn cầm lấy ly rượu, hơi cử động cổ tay khiến rượu trong ly dao động. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào rượu, nhất quyết không nhìn cô lấy một giây.

Không chịu đựng được không gian yên tĩnh đầy rẫy khiếp sợ, Anh Ngọc nghiến răng, đôi mắt nhìn anh đầy kiên định, cổ họng còn nghẹn ứ bởi sau trận khóc nức nở nên vẫn còn nghẹn lại, không tròn câu.

- Hạo Lê Đan...cuối cùng anh muốn gì ở tôi chứ?

Ngừng lại động tác, Lê Đan đặt ly rượu xuống bàn rồi tựa người ra sau sofa. Phong thái của anh bây giờ khiến người khác khó đoán là đang suy nghĩ gì. Từng câu từng chữ phát ra từ cánh môi mềm khiến Anh Ngọc như chấn động.

- Cha cô bán cô cho tôi thì tôi là chủ. Món hàng giao dịch như cô không có quyền thắc mắc.

- Anh nói dối! Là anh ép cha tôi đúng không? Anh đã làm gì ông ấy rồi?

Lê Đan không muốn giải thích nhiều. Lấy bản hợp đồng và điện thoại, anh đặt chúng lên bàn, đoạn ghi âm cũng được bật lên.

"Vâng! Tôi là cha của Tiểu Ngọc. Con bé nó cứng đầu lắm, chắc chắn là nó đã từ chối ngài rồi. Nếu như ngài thích nó như vậy thì tôi sẽ bảo nó vâng lời mà."

"Điều kiện?"

"Chỉ cần một chút ít tôi sẽ bảo nó vâng lời ngay."

"Ông nghĩ con gái của ông đáng giá lắm sao?"

"Tiểu Ngọc của tôi không đáng giá nhưng Hạo Tổng đang cần nó mà."

"Bán cô ta cho tôi! Sau này cha con ông không liên quan nữa."

"Ngài muốn mua Tiểu Ngọc thật sao?"

"Nếu như ông đồng ý, tôi sẽ làm hợp đồng để ký kết ngay."

"Được, được. Tôi sẽ ký."

Anh Ngọc chết trân tại chỗ. Cả thân người cô tê cứng không thể nhúc nhích. Đôi mắt cũng nhoè đi bởi một màng sương bao phủ. Cha đành lòng đối xử với đứa con gái duy nhất của mình như vậy sao? Lê Đan đứng dậy rồi từng bước lại gần với cô hơn. Không đứng đối diện mà anh lại đi đến phía sau. Ánh mắt quét khắp thân thể ướt như chuột kia, anh thấp người, đôi môi mê hoặc sát gần bên tai của Anh Ngọc.

- Ngoan ngoãn làm nhân tình của tôi thì cô sẽ có được những gì mình muốn.

- Nếu như tôi không đồng ý?- Thở từng nhịp mạnh mẽ, cô mím môi.

- Cha cô nói nếu cô không thuận theo tôi thì tôi sẽ lấy cái mạng của ông ấy. Bây giờ cô dám chống đối thì bốn người ngoài kia lập tức mang đầu của ông ta về đây cho tôi.- Anh nhếch môi một cái, ngón tay thon dài cũng lướt ở bả vai.- Sao nào? Thú vị chứ?

- Anh...anh đừng quá đang như vậy.- Anh Ngọc rùng mình, cô quay mặt nhìn hướng khác.

- Cô thử phản kháng xem.

Vừa dứt câu, Lê Đan vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả. Mỗi lần ở cạnh cô là mùi hương của vị chanh tự nhiên sộc vào mũi khiến tâm trí anh bấn loạn. Đây là mùi hương lạ nhất anh từng cảm nhận, không giống như những loại nước hoa gắt gao của những nữ nhân khác. Anh Ngọc rất đặc biệt. Người con gái đầu tiên dám chống đối anh, cũng là người đầu tiên có thể chạm được vào anh. Ấn tượng như vậy bảo sao anh đây không muốn trêu đùa.

Thân ảnh to lớn và bàn tay hư hỏng vô tư ôm lấy mình, Anh Ngọc chẳng thể làm gì hơn là cắn răng chịu đựng. Nhưng đúng ra là cô bàng hoàng đến độ chẳng còn sức lực mà phản kháng. Cô không muốn cha mình xảy ra bất cứ mệnh hệ gì. Dù ông có đối xử tệ bạc ra sao thì vẫn là cha cô, vẫn là người đưa cô đến thế giới này. Nước mắt tuôn thành dòng, đôi mi cô khép lại. Hạo Lê Đan muốn làm gì cũng được. Thậm chí là giết chết cô đi. Anh Ngọc là món hàng không được thắc mắc điều gì cả, suốt cuộc đời cô đều phải gắn chặt ở đây đến khi nào anh gạt mình ra thì thôi. Cuối cùng thì cuộc đời cô lại trở thành một thứ gì đó khiến người ta phải khinh miệt.

- Về phòng nghỉ ngơi đi.

Chất giọng trầm ấm của Lê Đan gần kề bên tai, cô nghe rõ được hơi ấm của anh phả vào bên má. Đưa tay lau nước mắt, Anh Ngọc cất lời.

- Tôi muốn về nhà.

- Một là ngoan ngoãn bước về phòng, hai là tôi sẽ lập tức phá thân cô tại đây. Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Hiểu chứ?

Chất giọng trầm trầm rít qua mang tai kiến Anh Ngọc run lên một cái. Anh ta muốn phá thân cô sao? Không thể được, tuyệt đối không thể. Lần đầu tiên của cô không thể trao cho Hạo Lê Đan. Bước đến trước vài bước tránh né. Cô không hề nhìn Lê Đan lấy một lần. Cứ thế mà bước lên bậc thang.

- Lên tầng trên rẽ phải, căn phòng thứ hai là của cô.

Anh Ngọc không trả lời, đôi chân bước đi mà tim đã vỡ vụn thành trăm mảnh. Hai hàng nước mắt tuôn rơi không ngừng. Tuy Hạo Gia thứ gì cũng có nhưng đó không phải là điều cô muốn. Còn Bác Hạ, cô phải ăn nói ra sao với anh đây? Chẳng bao giờ anh tha thứ cho cô cả. Mọi chuyện đều không bao giờ. Đứng trước cửa, Anh Ngọc nửa muốn mở cửa còn nửa thì không. Cô sợ rằng sau khi bước vào cánh cửa này thì cuộc đời của mình cũng sẽ đóng chặt như nó vậy.

- Sao không vào?

Một câu hỏi khiến cô giật nảy mình. Anh Ngọc nhìn sang thì thấy Lê Đan đang vòng tay trước ngực rồi tựa người vào cánh cửa phòng đối diện. Cô càng cố gắng im lặng, cứng đầu thế này thì càng làm tăng tính chiếm hữu trong anh. Chẳng hiểu sao một cô gái thế này lại khiến Lê Đan cảm thấy thích thú. Không tiền, không địa vị, hương thơm từ cô cũng rất thanh khiết. Anh đã từng gặp qua biết bao nhiêu tiểu thư quyền quý, gương mặt như tiên nữ, dáng vóc chẳng ai có thể bì. Anh Ngọc tuy không bằng họ về tất cả nhưng cảm xúc cô mang đến cho anh rất đặt biệt. Ban đầu là không hề ưa gì Anh Ngọc, còn bây giờ đối với cô thì trong anh lại tồn tại một chút thương hại. Người cha như thế mà cô lại chịu đựng suốt bao nhiêu năm thì đúng là đã quá kiên cường.

- Tôi muốn nói với anh ba điều kiện.- Cả gương mặt cúi gằm xuống, giọng của cô run run.

- Nếu như trong khả năng của tôi.- Lê Đan hờ hững nhún vai.

Hít mạnh một hơi, cô thấp giọng.

- Thứ nhất, anh không được gây sức ép cho cha tôi nữa. Thứ hai, tôi muốn mình vẫn được đi làm bình thường. Và thứ ba, anh không được đụng chạm quá mức đối với tôi.

Lê Đan bước đến, cánh tay mạnh mẽ chống lên tường khóa cô lại. Anh Ngọc có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ, đầy nam tính của anh ở phía sau. Chỉ còn một cự ly nhỏ là da thịt cả hai dính sát vào nhau. Cô run người, đôi má hồng chợt ửng đỏ. Lê Đan chỉ nhếch môi cười, mi tâm bỗng chốc trở nên khó chịu.

- Điều đầu tiên, cô ngoan ngoãn thì cha cô sẽ không xảy ra điều gì bất trắc. Điều thứ hai, ngoài việc "làm" cho tôi thì cô vẫn được đến Lê Viễn để "kiếm thêm". Và điều thứ ba, tôi mua cô về thì tôi có quyền làm gì thì tùy ý. Cô có quyền phản đối hay sao?

- Anh là đang cố ý sao? Vì điều gì mà anh lại muốn mua tôi chứ?

- Hoàng Anh Ngọc, tốt nhất cô nên biết thân biết phận và đừng làm tôi mất kiên nhẫn.- Đôi mắt ánh lên sáng rực, anh nghiến răng.- Đến lúc đó hậu quả khó lường thì đừng trách.

- Tôi khinh!- Anh Ngọc cười khẩy, đôi mắt kiên định nhìn thẳng phía trước.

Hạo Lê Đan nhíu mày, đôi mắt càng sâu thẳm không thấy đáy. Gân xanh hằn rõ mồn một, bắt lấy khuỷ tay, anh vội mở cửa rồi kéo cô vào trong khi Anh Ngọc đang ra sức vùng vẫy. Chẳng ngần ngại, anh dùng một lực mạnh đẩy cô xuống giường. Gương mặt tái mét, Anh Ngọc hoảng sợ lùi người về sau. Một tay của Lê Đan bắt lấy cả hai cổ tay cô, tay còn lại bóp chặt hai bên má. Thân người to lớn cũng đè lên người, một chân của anh nhanh chóng đã ở giữa hai chân của Anh Ngọc.

- Hoàng Anh Ngọc, cô cứng đầu lắm. Thích chuốc họa vào thân ư?

- Anh...buông ra.- Cô vùng vẫy, hòng thoát khỏi anh.

Không trả lời, bàn tay mạnh mẽ buông cằm cô ra. Rồi nắm ở cổ áo mà xé mạnh. Bên trong lớp áo là chiếc áo con màu da kèm theo bộ ngực bị bó buộc căng đầy. Vì khoá gài ở phía trước nên anh đã dễ dàng gỡ luôn lớp áo cuối cùng. Hai quả đào của Anh Ngọc căng tròn, trắng nõn, không quá to nhưng lại rất vừa tay. Hai nhụy hoa hồng hào cũng bắt đầu căng cứng. Cúi thấp đầu, môi của anh lấn chiếm chiếc cổ trắng ngần, bàn tay to lớn cũng vô tư áp lên quả đào mà đùa nghịch.

Anh Ngọc cong người, cả gương mặt cũng đỏ ửng vì xấu hổ. Đây là lần đầu tiên có người nhìn thân thể của cô thế này mà còn mạnh bạo đến thế nữa. Bàn tay của anh ấm nóng, khi xoa nhẹ thì liền khiến cô sởn gai ốc cả người. Cắn chặt môi, dù bây giờ có khoái cảm đến đâu thì cô cũng không được phát ra tiếng kêu nào. Anh Ngọc không muốn bản thân mình nhơ nhuốc mà khiến anh ta thoả mãn. Hơi thở dồn dập, mỗi chuyển động của anh đều khiến cô rùng mình.

Thấy sức lực chống đối từ Anh Ngọc đã yếu dần đi, Lê Đan buông tay cô rồi lướt môi xuống vùng ngực đầy khiêu gợi. Đôi môi ngậm lấy nhụy hoa, chiếc lưỡi điêu luyện cũng không ngần ngại trêu chọc. Anh Ngọc thở hổn hển, hai bàn tay đặt lên đôi vai anh. Đôi chân co quắp vào nhau, hai mắt của cô nhìn trân trân lên trần nhà. Cô tự trách mình vì sao lại vô dụng như vậy, không thể phản kháng anh ta mà còn chìm vào nỗi nhục dục này.

Anh Ngọc toàn thân run rẩy, cơ thể bị anh trêu chọc mà mất an tĩnh. Cảm giác vừa lạ vừa đê mê khiến tâm trí cô không khỏi ngượng ngùng mà phát khóc. Khoé mắt chưa kịp khô sau trận khóc vừa rồi bây giờ lại ươn ướt những giọt nước long lanh.

Lê Đan mặc kệ nữ nhân bên dưới ra sao mà ra sức nhào nắn đôi gò bồng đảo. Cô cũng chịu đựng giỏi thật, cả người căng thẳng thế này mà lại không rên rỉ một tiếng. Hiện tại chẳng khác gì anh đang chơi đùa cùng 1 con búp bê nhưng Anh Ngọc càng cứng cỏi thì anh càng muốn làm cô phải kêu lên những tiếng đáng xấu hổ ấy. Môi ngậm lấy một bên ngực, một tay không an phận mà trêu đùa bên còn lại. Còn một tay, anh trượt qua vòng eo thon thả, nắm lấy thắt lưng của cô mà kéo xuống.

Anh Ngọc như bừng tỉnh sau cơn hốt hoảng. Căn biệt thự rộng lớn này không chỉ có anh mà còn có cả người hầu, tuyệt đối không được để họ trông thấy. Mạnh mẽ đẩy anh ra khỏi người, cô gắt lên.

- Anh dừng lại cho tôi, cửa vẫn còn mở kìa. Người khác sẽ thấy mất.

- Tôi càng muốn người khác nhìn xem cách cô thoả mãn dục vọng của mình thế nào đấy.

Nhếch môi một cái, Lê Đan không ngần ngại mà kéo cùng lúc quần bên ngoài và quần lót của cô mà ném xuống sàn.

- Anh...Hạo Lê Đan, anh là tên khốn.- Anh Ngọc khóc nấc, hai chân càng khép chặt lại.

Mạnh mẽ tách hai chân của cô. Nhìn hoa huy*t hồng hào mà đáy mắt anh sáng rực. Anh Ngọc không thể tin được mình bây giờ lại trần như nhộng. Đôi ngực căng mọng bị trêu đùa đã đành giờ đến nơi tư mật nhất cũng bị ngắm nghía. Hai bàn tay che chắn nơi bí mật, cả người cô run rẩy không ngừng. Lê Đan gạt tay cô, hai mắt chăm chăm nhìn vào đôi môi mềm đã ươn ướt từ khi nào. Không cho tay vào trong, anh chỉ dùng một ít dịch nhầy làm ngón tay thêm phần trơn ướt rồi xoa nhẹ vào hạt mầm nhỏ bé.

Mặt mày Anh Ngọc nhăn nhó. Cố gắng gồng mình chịu đựng, đôi môi vì không muốn phát ra những tiếng ám muội đầy dục vọng mà mím chặt lại. Hơi thở gấp gáp, cả người cô cong lên. Thân ảnh to lớn đè lên người cô, tay của Hạo Lê Đan vẫn tích cực hoạt động phía bên dưới. Nhìn gương mặt ửng đỏ, đầy căng thẳng kia, anh chỉ cong một bên môi rồi thì thầm qua tai.

- Hình phạt như thế này đủ chứ?

Anh Ngọc cố gắng không hé môi trả lời. Cô biết nếu bây giờ mở miệng thì những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ của mình sẽ phát ra. Hạo Lê Đan là một tên khốn khiếp. Nếu được thoát ra chắc chắn cả đời này cô không muốn gặp lại anh. Hơi thở trở nên gấp gáp. Cả người ưỡng cao, bên dưới của cô đầy khẩn trương rồi tuôn dòng nước như con suối nhỏ. Mệt mỏi đến lả người, Anh Ngọc giật lên vài cái rồi nằm đó thở dốc.

Rút một ít khăn giấy ở tủ đầu giường, Lê Đan lau bàn tay ướt sũng. Thẳng thừng đứng dậy, anh dứt khoát quay lưng rời đi.

- Quần áo đều có sẵn trong tủ.

Hồn xiêu phách tán, Anh Ngọc thở mạnh từng nhịp rồi gắng gượng ngồi dậy. Lần đầu tiên bản thân cô phải trải qua chuyện thế này. Bây giờ còn lại gì nữa? Tất cả đều bị "quân khốn kiếp" kia trông thấy hết. Cuộc đời cô sau này phải biết như thế nào đây?

Vội vàng đóng cửa lại, Anh Ngọc đi đến tủ quần áo rồi mở ra. Trước mắt đều là váy áo hàng hiệu, còn cả tem mác. Lấy thử vài bộ, cô thứ yếm vào người. Chúng đều là size của cô cả. Hạo Lê Đan này cuối cùng là muốn gì đây?

...

Lê Đan thức dậy từ rất sớm. Theo thói quen anh sẽ vệ sinh cá nhân rồi xuống hoa viên đọc báo. Nhưng bây giờ, khi bước ra khỏi cửa thì anh lại mở cửa phòng đối diện và đưa mắt nhìn vào. Bên trong phòng vẫn gọn gàng như ban đầu và đầy tĩnh lặng. Lê Đan bước vào trong. Thứ khiến anh thắc là Anh Ngọc đâu? Váy áo trong tủ cũng không xê dịch. Nhíu mày một cái, anh ra ngoài và đi thẳng xuống phòng khách.

Trên bàn có một tờ báo mới, anh chỉ liếc mắt ngang qua rồi nhìn quản gia Hương.

- Anh Ngọc đâu?

- Cô Hoàng đã ra ngoài từ rất sớm rồi ạ.

Không nói thêm gì, anh lấy tờ báo rồi đi ra hoa viên. Hạo Lê Đan quả thật bị điên rồi, cô ta có làm gì thì cũng chả liên quan. Món hàng thì cũng chỉ là món hàng, giữa anh và cô chỉ ràng buộc giữa hợp đồng và giao dịch. Tuyệt đối không được bận tâm.

Từ sáng sớm Anh Ngọc đã ra ngoài. Cô phải về nhà lấy xe đạp rồi giao báo cho người ta. Hôm nay cô thức dậy sớm hơn mọi hôm vì phải đi bộ về nhà. Nếu không tranh thủ sẽ trễ mất. Khi về thì không thấy Hoàng Anh Thiếu đâu, cô chắc chắn rằng ông ấy lại đi cờ bạc thâu đêm rồi. Sau khi giao báo, Anh Ngọc đạp xe về biệt thự của Lê Đan. Hiện tại dù cảm thấy rất mệt mỏi khi về đây nhưng đồ đạc của cô đều trong này cả. Nếu về nhà cha mà biết lại đuổi đi. Bây giờ tốt nhất không nên khiến Hạo Lê Đan nổi giận, bằng không cha lại có chuyện chẳng may. Nhưng mà nói gì thì nói cô cũng không phải là thuận theo những gì mà anh ta muốn.

Anh Ngọc đạp xe vào bên trong. Để xe ở một góc vườn, cô đi lên phòng để thay đồ. Hôm nay chắc phải bắt taxi đi thôi chứ trong khu này làm gì có tuyến xe bus.

Vừa vào đến phòng khách thì Anh Ngọc đã chạm mặt Lê Đan từ phòng ăn đi ra. Anh chỉ dùng khăn giấy lau tay rồi vô tình lướt qua cô như chẳng hề nhìn thấy. Anh Ngọc không lấy gì làm lạ cứ thế mà bước về phòng. Không nhắc đến cô một tiếng, anh lên xe rồi một mạch chạy đi.

Anh Ngọc bĩu môi, khinh khỉnh đi thay đồ. Như vậy càng tốt, cả hai xem như chả liên quan gì nhau. Mở cửa tủ, cô nhớ rõ ràng là quần áo của mình đều được xếp gọn gàng ở ngăn dưới nhưng bây giờ đâu mata cả rồi? Trong lúc cô lo đi vòng quanh phòng để tìm thì quản gia Hương đi vào. Đưa cho cô vài bộ váy công sở, bà nhã nhặn nói.

- Đây là trang phục của cô.

- Ơ...không phải.- Anh Ngọc một mực lắc đầu và tiếp tục tìm kiếm.- Đó không phải là của tôi.

- Quần áo cũ của cô Thiếu gia đã cho người dọn dẹp rồi. Cậu ấy dặn dò rằng cô phải mặc những bộ trong ngăn tủ kia và cả đây nữa.- Đặt mấy bộ ấy xuống giường, bà vội, lui ra ngoài.

Nhìn những bộ đồ mới tinh được xếp ngay ngắn, Anh Ngọc mím chặt môi. Phải rồi, cô chính là món hàng, chủ tươm tất thì món hàng cũng cần phải đẹp đẽ. Nuốt nước mắt ngược vào lòng, cô lấy một bộ váy công sở đi thay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.