Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

Chương 53: chap-53




Chương 53: Dứt khoát - dây dưa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh Ngọc bước vào bên trong quán cafe

Anh Ngọc bước vào bên trong quán cafe. Nhìn xung quanh một lượt, thấy một người con gái đang ngồi ở góc phía trong cùng thì cô liền đi ngay đến. Không biết cô ấy hẹn cô là có chuyện gì? Lại liên quan đến Lê Đan ư?

- Trương tiểu thư!

- A, Anh Ngọc. Cô ngồi đi!- Cất điện thoại vào túi xách, Trương Dĩnh mỉm cười đưa tay về phía ghế đối diện.

Gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống, Anh Ngọc vẫn còn rất dè chừng. Hình như có gì đó không đúng. Hôm nay sao Trương Dĩnh lại dễ chịu như vậy?

- Cô uống gì thì gọi đi.

- Cô có chuyện gì thì cứ nói, tôi còn phải lo công việc của mình nữa.- Anh Ngọc ngẩn cao đầu, tuyệt đối không để Trương Dĩnh thêm khinh thường.

Trương Dĩnh đang vui vẻ thì bỗng chốc trầm lặng. Hai mắt chùng xuống, đôi môi hồng cũng mím chặt lại.

- Cô biết sẵn tính tình của Lê Đan rồi đó. Những ngày qua anh ấy trở nên trầm tính hơn rất nhiều, thật sự tôi đang lo về sức khỏe của anh ấy sẽ bị suy giảm. Chúng tôi sắp kết hôn, cứ mãi tình trạng này thì không được. Cô càng im lặng thì Lê Đan sẽ không từ bỏ.

- Ý của cô là sao chứ?- Anh Ngọc nhíu mày.

- Anh Ngọc! Tôi biết là mình rất sai khi mọi chuyện thành ra như thế này. Nhưng mà lúc trước tôi cố tình là thật còn bây giờ tôi muốn rút lui thì cha của anh ấy lại ép liên hôn. Vả lại...

- Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nhắc đến đâu.

Anh Ngọc đứng dậy, chưa kịp rời đi thì Trương Dĩnh đã kéo lại. Vội vàng lục lọi túi xách, cô ấy lấy một bản siêu âm rồi nhét vào tay của cô. Đôi mắt lập tức ửng đỏ, cô ấy bật khóc khiến Anh Ngọc giật mình, hai mắt mở to kinh ngạc.

- Tôi...tôi lỡ rồi... Anh Ngọc, xin cô hãy rộng lượng nói dứt khoát một lần với Lê Đan được không? Tôi biết anh ấy sẽ không từ bỏ cô đâu.

- Cô bảo tôi rộng lượng?- Anh Ngọc cười khẩy, cảm xúc cũng khó kiềm nén khi nhìn vào bản siêu âm đã hai tháng.- Con của cô gần hai tháng vậy con của tôi là mấy tháng đây? Con của cô cần hạnh phúc còn con của tôi thì không ư?

- Tôi biết mình hồ đồ nhưng cô nghĩ xem, Hạo Chính Quốc không bao giờ chấp nhận cô thì con của cô sẽ càng khổ sở như Lê Đan vậy. Huống hồ ông ấy quý tôi và đứa cháu này, biết đâu Lê Đan sẽ không bị ông ấy làm khó dễ nữa.

Anh Ngọc nín bặt. Trương Dĩnh nói đúng! Cha của anh chẳng bao giờ thích cô. Điều đó thể hiện rất rõ khi ông ép cả hai ly hôn để cưới Trương Dĩnh. Không biết cô ta nói thật hay không nhưng rõ ràng Lê Đan không chạm được phụ nữ thì sao cùng cô ta có con? Lấy lại bình tĩnh, Anh Ngọc gạt tay Trương Dĩnh ra.

- Cô đừng lừa tôi, Lê Đan vốn không thể chạm vào phụ nữ.

- Cô quên lần trước anh ấy đã đỡ tôi khi suýt ngã sao? Còn...hôn được tôi nữa. Lê Đan làm sao không chạm vào phụ nữ được?

Nghe Trương Dĩnh nhắc thì Anh Ngọc mới sực nhớ. Hôm đó tận mắt cô nhìn thấy anh cùng Trương Dĩnh tình tứ với nhau. Anh bảo mình không chạm vào phụ nữ khi cả hai cùng nhau thân mật lần đầu tiên rồi sau đó chẳng nói thêm gì về chuyện đó. Nếu đã khỏi tại sao không nói cho cô biết? Siết chặt tay thành nắm đấm, răng cũng nghiến ken két. Là anh lừa cô sao? Vậy là những lời thanh minh ngày trước đều là dối trá ư? Hoàng Anh Ngọc có khác gì con ngốc không cơ chứ? Tại sao lại cả tin thế này?

- Anh Ngọc! Tôi xin cô!

Trương Dĩnh nắm lấy đôi tay của cô, chân thì quỳ hẳn xuống sàn khiến Anh Ngọc càng thêm hốt hoảng, lúng túng. Nhận thấy hết thảy mọi người trong quán đều nhìn về phía mình mà bàn tán, cô vội rụt tay lại và lùi về sau vài bước. Cả người như không còn đứng vững. Anh Ngọc run rẩy, bao nhiêu niềm hi vọng và ký ức một năm qua đều tan vỡ cùng một lúc. Là cô sai! Cô đã sai hoàn toàn.

Bàn tay níu lấy bàn để bản thân có thể đứng vững. Anh Ngọc thất thần, chất giọng nhạt hẳn đi. Đôi mắt vốn dĩ đã vô hồn vậy mà bây giờ còn chứa cả nước mắt.

- Cô đứng lên đi!

- Tôi không đứng... Hức, trừ phi cô hứa với tôi hãy dứt khoát với Lê Đan, có được không? Anh ấy đối với tôi như cả nguồn sống vậy. Tôi xin cô mà!- Nắm lấy bàn tay đang dần lạnh ngắt của cô, Trương Dĩnh nấc lên từng hồi.

- Tôi hứa với cô!

Hai mắt nhắm chặt, bàn tay đưa lên lau khoé mắt. Anh Ngọc cố gắng kiềm nén tất cả cảm xúc của mình. Cô biết ngay lúc này không nên khóc vì những điều không đáng nữa. Bản thân chẳng còn một thứ gì ngoài đứa con khờ dại. Thôi thì số mệnh đã như vậy nên đành chấp nhận thôi. Từ trước đến bây giờ chẳng ai thương yêu cô, đến cả người đàn ông mình yêu nhất cũng vậy. Trừ những người bạn thân thiết và cha của mình thì cô chẳng biết nên dựa dẫm vào một ai đáng để tin cậy cả.

- Cảm ơn cô! Tôi cảm ơn cô rất nhiều.

Trương Dĩnh đứng bật dậy ôm chầm lấy cô. Theo như suy nghĩ của Anh Ngọc thì Trương Dĩnh cũng rất đáng thương. Cô ấy yêu thích Lê Đan như vậy nếu như không có cô thì không chừng họ đã trở thành một đôi từ lâu rồi. Dạo gần đây cô ấy cũng im hơi lặng tiếng, cũng do cha của anh ép buộc mà thôi. Bây giờ chuyện gì cũng biết cả, chỉ tại bản thân của cô đã quá tin người.

Gỡ tay Trương Dĩnh, Anh Ngọc chào một tiếng rồi thẫn thờ ra về. Đủ đau rồi! Sau này tốt nhất là cô nên yêu bản thân và con của mình. Bây giờ Anh Ngọc mới nhận ra cuộc đời của cô chẳng có thứ gì tốt đẹp cả. Mọi thứ đều là dối trá. Vài tiếng trước còn hối hận và đau lòng khi li hôn nhưng lúc này ngẫm lại thì đó chính là quyết định đúng đắn nhất trong đời.

Trương Dĩnh đứng thẳng người nhìn theo bóng Anh Ngọc. Bàn tay đưa lên lau khoé mắt, môi cũng cong một bên. Một ít nước mắt và cố gắng hạ mình đôi chút để đổi lại hạnh phúc thì chẳng có gì thiệt thòi cả. Cầm lấy bản siêu âm, cô ấy cười khẩy rồi dứt khoát xé thành từng mảnh nhỏ. Chẳng phải có tiền thì thứ gì cũng có được sao?

...

Tại sân bay lớn nhất thành phố, Giang Vũ Hiên im lặng đứng chờ đợi, ánh mắt hướng nhìn vào lối dành cho hành khách. Từ khi mẹ đổ bệnh thì cha mẹ của anh đã định cư luôn ở nước ngoài để tiện chữa trị. Cho đến lúc mẹ thì ông mất vẫn ở đó tới nay đã hơn hai mươi năm. Vì lí do công việc nên ông ít khi về lại quê nhà và Vũ Hiên phải sống cùng ông bà ngoại. Tuy hai cha con không được bên cạnh nhiều nhưng lúc nào ông cũng rất chăm lo, quan tâm đến anh. Cứ rảnh rỗi là ông liền gọi facetime hỏi han, đôi lúc có chuyện buồn đều lắng nghe anh tâm sự. Rất nhiều lần Vũ Hiên sang đó thăm cha, nhìn thấy rõ sự bận rộn của ông nên khiến anh càng kính trọng người cha siêng năng này. Suy cho cùng ông cày ngày cày đêm đều muốn tốt cho cuộc sống của bản thân và đặc biệt là cho người con duy nhất của mình.

- Cha ơi, bên này.

Thấy ông vừa bước ra từ lối dành cho hành khách thì anh liền vẫy tay. Cười đến tít cả mắt, Vũ Hiên chạy đến ôm lấy ông.

- Con nhớ cha quá!

- Thế thì cha sẽ ở đây lâu thật lâu cho con đến nỗi nhìn mặt ông già này là chán nhé.- Ông cười xòa, vỗ vỗ lưng anh vài cái.

- Cha về ở đây bao lâu?

- Theo dự tính thì vài tháng, sau khi lo mọi việc bên đó ổn thỏa thì sẽ về đây cùng con luôn.

Ông khoát tay ôm vai anh, hai cha con cùng đi đến ôtô đang đợi sẵn. Vốn dĩ vợ qua đời ông đã không về đây sinh sống chỉ là 1 lí do, lí do còn lại chính là ông sợ nhớ đến những kỉ niệm lúc xưa. Là ông có lỗi khi vẫn còn nhớ đến người phụ nữ ấy. Là ông đã không dành hết tình cảm trọn vẹn cho người vợ quá cố của mình. Kiếp này bà ra đi khi còn son sắc quá, ước rằng kiếp sau hai người vẫn có thể là vợ chồng, ông sẽ cố gắng bù đắp lại những thứ mình đã nợ bà bấy lâu nay.

- Thế thì tốt quá! Bây giờ cha muốn đi đâu? Con sẽ đưa cha đến đó.

- Con đưa cha đến phòng khám Thiên Âu lớn nhất trung tâm ấy. Bạn của cha là người làm chủ ở đấy. Về nước rồi cũng nên đến chào hỏi người ta một tiếng.

- Vâng!

...

- Một xíu nữa siêu âm xong mẹ sẽ dắt con đi trung tâm mua sắm mua những thứ lặt vặt. Bây giờ ở bên ngoài thiếu thốn đủ thứ, không tận tay chọn cho con thì mẹ không yên tâm.

Cùng ngồi trong chiếc xe quen thuộc của Hạo Gia. Lâm Phi Sương khẽ nói với Anh Ngọc. Thật sự lúc này cô không muốn liên quan gì đến Lê Đan, kể cả người thân của anh nữa. Da mặt cô mỏng, không thể để người khác bàn ra tán vào lại thêm phiền phức. Nhưng làm sao cô cấm cản được Lâm Phi Sương khi bà đang lo lắng cho cháu nội của mình. Dù có hiểu lầm bao nhiêu, giận hờn cách mấy thì cũng không thể phủ nhận rằng đứa bé này mang dòng máu Hạo Tộc. Hít một hơi thật sâu, Anh Ngọc cười gượng.

- Sức khoẻ của mẹ vốn không ổn nên cần hạn chế đi lại. Con tự chăm sóc bản thân được, mẹ cứ ở nhà tịnh dưỡng cho mau khoẻ.

- Có lo lắng cho hai mẹ con nên mẹ mới mất ngủ đấy. Tội nghiệp đứa nhỏ, chưa chào đời là đã không có cha.- Nắm lấy bàn tay của cô mà siết chặt, bà thì thầm.- Có khó khăn hay thiếu thốn gì thì nhớ nói với mẹ, mẹ sẽ cho người lo chu toàn hết cho con, đừng lo lắng gì cả.

- Nhưng con và Lê Đan... Mẹ làm như thế sẽ khiến vài người không vừa mắt đó.

- Thôi nha! Mẹ là lo cho cháu nội chứ không lo cho con, được chưa? Con bé này cứng đầu ghê vậy đó.

- Vâng!

Anh Ngọc gật nhẹ đầu rồi lặng im không nói gì nữa. Không hiểu sao bản thân lại không thể cười nổi. Dù rằng biết Lâm Phi Sương thương yêu mình biết nhường nào nhưng cô không thể mọi chuyện càng tiến xa hơn. Trương Dĩnh sẽ là con dâu ngoan hiền của bà còn cô chỉ là một người xa lạ không hơn không kém.

*Reeng...Reeng...*

Anh Ngọc nghe tiếng chuông điện thoại thì lấy máy trong túi xách ra xem. Thấy số của Lê Đan hiện lên cô chẳng lưu luyến mà dứt khoát ngắt máy xong thì khoá luôn nguồn. Cả hai tốt nhất không nên liên lạc nữa. Tất cả niềm tin của cô đều tan biến cả rồi.

- Có điện thoại thì con nghe đi.- Lâm Phi Sương nhắc nhở.

- Máy con hết pin rồi mẹ.- Cô cười trừ.

*Reeng...Reeng...*

Lần này đến lượt điện thoại của Lâm Phi Sương reo lên. Thấy Lê Đan gọi thì bà liền vui vẻ mà nghe máy.

"Mẹ nghe đây!"

"Mẹ ở nhà vẫn ổn chứ? Thức ăn có hợp khẩu vị không?"

"Con đừng lo lắng, mẹ thế nào cũng được cả. À, mẹ đang cùng Anh Ngọc đi siêu âm đây. Không biết tình trạng đứa nhỏ có tốt không nữa."

"Có Anh Ngọc sao? Mẹ cho con nói chuyện với Anh Ngọc một tí đi."

"À, máy của con bé hết pin. Mẹ chuyển máy ngay cho con."

- Anh Ngọc, Lê Đan muốn nói chuyện với con này.

- Vâng!

Anh Ngọc rụt rè nhận lấy, trong lòng chẳng hiểu sao lại thấp thỏm, lo sợ lạ kì. Đặc biệt còn rất khó thở nữa. Hiện tại cảm thấy trong cô quá ư là mệt mỏi.

"Em nghe!"

"Anh có đặt vài hộp sữa, em vẫn ở nhà Tiểu Khuê chứ? Anh sẽ gọi người giao đến tận nhà."

"Không cần đâu, em cũng ăn uống đầy đủ với lại em biết làm thế nào để tốt cho con mà."

"Uhm! Không có anh, em phải tự lo cho mình đó. Không được vận động mạnh cũng không được mang giày cao gót, nó sẽ ảnh hưởng đến con và cả em nữa. Mỗi tối thì phải chuẩn bị nhiều chăn ấm, trời đã lạnh rồi, những chỗ khác chăn không dày và êm như nhà mình đâu. Cả đun sẵn nước ấm để ở gần giường, khuya có khát thì uống. Em bây giờ đã làm mẹ nên đừng tùy tiện ăn uống lung tung, không có anh ở bên nhắc nhở đâu đấy."

"Em...em biết rồi!"

"Lại khóc rồi?! Anh nghe rõ tiếng thút thít tận bên đây luôn đó. Thôi nào, vợ anh mạnh mẽ lắm mà."

"Em không sao đâu, đang giờ làm việc mà, anh tiếp tục làm đi. Nhớ ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa trưa nữa."

"Tuân lệnh bà xã! Chào mẹ giúp anh nhé!"

Anh Ngọc trả lại điện thoại cho Lâm Phi Sương với đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt từ bao giờ. Hai tay đan chặt vào nhau, gương mặt của cô cúi gằm khó kiềm nén được cảm xúc. Đôi vai gầy run run trông đầy đáng thương. Lê Đan cứ mãi như thế này chẳng phải càng khiến hiềm khích giữa cô và Trương Dĩnh tăng lên sao? Không lẽ bây giờ cô bỏ đi thật xa đến khi anh đã yên bề gia thất thì mới trở về? Lâm Phi Sương thở dài choàng tay ôm lấy cô mà an ủi. Dẫu có như thế nào thì đối với bà thì Anh Ngọc vẫn là người con dâu duy nhất.

Chiếc xe vừa dừng lại bên trong bãi đỗ xe của phòng khám thì lại có thêm một xe vừa vào. Anh Ngọc dìu Lâm Phi Sương ra thì bên kia hai người đàn ông cũng ra khỏi con ôtô bóng loáng. Vốn rất vui vẻ nắm lấy tay đưa cô vào trong nhưng khi nhìn hai người kia thì bà liền chết sững. Hai mắt mở to, khuôn miệng không thể khép. Tay chân đều run rẩy nhưng mắt của bà vẫn không rời họ. Đặc biệt là người đàn ông dáng người vẫn to cao, vạm vỡ như ngày nào. Tổng thể gương mặt đều không hề thay đổi chỉ có điều ngay thời khắc gặp lại nhau sau hơn 30 năm thì cả hai người tóc đều lấm lem sợi bạc.

- Giang...Giang Chấn Nam?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.