Chương 44: Chịu tổn thương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Chap này hơi bị nhạt hỷ?
Lê Đan cùng Anh Ngọc đứng trước cổng Hạo Gia. Đôi tay tuy ôm chặt cánh tay của Lê Đan rất an toàn, dù vậy thâm tâm của cô cũng vì lo sợ mà toát cả mồ hôi. Hôm nay Lê Đan muốn đưa cô về để ra mắt Tổ Tiên, minh chứng với họ rằng cô chính là vợ của anh. Tuy đã rất vui mừng nhưng cô lại rất lo lắng khi nghĩ đến người đàn ông quyền lực nhất của ngôi nhà này - Hạo Chính Quốc.
Đặt tay lên tay của Anh Ngọc, Lê Đan cong môi tạo thành một nụ cười nhẹ trấn an. Anh biết rất khó khăn cho Anh Ngọc ngay lúc này. Nhưng cô đã chịu thiệt thòi đợi sinh con xong mới tính chuyện tổ chức hôn lễ thì anh phải làm một thứ gì đó để đáp lại tấm chân tình này. Chẳng có gì ngại ngần khi đưa cô về để gặp ông bà đã mất của mình mà dõng dạc nói với họ cô chính là vợ của anh, là cháu dâu duy nhất của Hạo Tộc.
- Cùng anh vào trong nha.
Anh Ngọc đưa mắt nhìn Lê Đan. Hít một hơi thật sâu rồi gật mạnh đầu. Bao nhiêu bão giông cũng không cần sợ. Bên cạnh cô có Lê Đan, một người chồng luôn đặt gia đình, mẹ và vợ con lên trên hết. Không cần phải sợ sệt gì nữa, Anh Ngọc mong rằng cha của anh sớm chấp nhận mình. Không vì Lê Đan cũng được nhưng xin ông hãy vì đứa cháu vừa mới ba tháng trong bụng của cô. Cũng không biết bản thân mình đã làm lỗi chuyện gì để ông thành kiến như vậy. Thôi thì cô xin nhận hết tất cả chỉ mong ông có thể thích đứa nhỏ, nó không có tội tình gì cả.
Suy nghĩ là vậy, tuy nhiên khi cùng anh đi vào thì Anh Ngọc không ngừng run cầm cập. Nói gì thì nói chứ bản thân của cô vẫn còn rất lo sợ. Chẳng hiểu vì sao cứ mỗi lần nhìn mặt của Hạo Chính Quốc thì cô lại trở nên ấp úng, quên cả mình muốn nói gì. Quả thật cơ mặt của Lê Đan chẳng khác gì ông cả. Lúc nào cũng căng thẳng bội phần.
Cùng anh bước vào bên trong nhà. Vừa vào phòng khách thì quản gia và người hầu đã tập trung chờ sẵn và cúi thấp đầu.
- Thiếu gia đã về!
Gật nhẹ đầu một cái, Lê Đan khoát tay ghì chặt bả vai của Anh Ngọc. Đưa mắt nhìn một lượt từng người, chất giọng trầm trầm của anh cất lên.
- Chào thiếu phu nhân đi.
- Ơ...
Tất cả lúng túng nhìn nhau rồi nhìn Lê Đan. Đến cả quản gia cũng ấp úng đôi phần. Họ cứ nấn ná mãi mà chẳng nói thêm gì.
- Không chào?- Lê Đan nhướng một bên mày.
- Thiếu gia, tôi e rằng...
- Nhanh!
Quản gia chưa nói xong thì anh đã ngắt lời với chất giọng vô cùng hờ hững. Họ lại nhìn nhau, sau khi thấy cái hất hàm từ quản gia thì mới cúi đầu.
- Thiếu phu nhân!
- Di ảnh của nội và ngoại đặt ở tầng cao nhất. Bây giờ đến phòng của mẹ rồi chúng ta cùng lên đó.- Lê Đan nghiêng đầu nhìn cô, chất giọng rất ân cần, chiều chuộng.
- Vâng!
Từ đầu Lê Đan vốn dĩ đã rất quan tâm Anh Ngọc, sau khi cô có bảo bảo thì càng dồn tất cả sự chú ý hơn. Mỗi bước đi đều được anh dìu dắt cẩn thận, không để xảy ra sơ sót gì. Không những đây là đứa con mà anh yêu thương nhất mà còn là giọt máu của anh, của Hạo Gia đầy tiếng tăm lừng lẫy.
Đến trước một căn phòng với cánh cửa gỗ to lớn, dày cộm. Anh Ngọc dừng bước, thoáng ngập ngừng suy nghĩ. Trong nhà bây giờ Hạo Chính Quốc đang đi vắng, cô lại cùng Lê Đan bước vào nơi dành cho Tổ tiên Hạo Gia có phải là quá mạo muội hay không? Thế nào ông ấy biết chuyện cũng sẽ nổi trận lôi đình cho xem.
*Cốc, cốc*
- Ai đó?- Bên trong vọng ra tiếng của một người phụ nữ.
- Là con đây! Anh Ngọc cũng có đến nữa.
- Mẹ ra ngay! Mẹ ra ngay!
*Cạch*
- Ôi trời, con dâu của tôi.
Cánh cửa bật mở, vừa trông thấy Anh Ngọc thì bà đã vui mừng mà kéo cô vào trong bỏ mặc luôn Lê Đan đang đứng ở ngoài. Nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng kéo cô đến sofa ngồi xuống thì anh chỉ cong một bên môi rồi đưa tay lên gõ dù cửa vẫn mở.
- Mẹ à, con trai của mẹ vẫn ở đây mà.
- Con làm như xa lạ vậy đó. Mẹ bận lo cho con dâu rồi, sau này còn lo thêm cả cháu nội nên không cần con nữa đâu.
Lâm Phi Sương vừa nói vừa nắm lấy tay của cô. Ánh mắt lập tức ánh lên hình ảnh chiếc nhẫn cưới lấp lánh, bà mỉm cười nhìn Anh Ngọc, đôi mắt lại bắt đầu đỏ hoe, chất giọng cũng nghẹn ngào nơi cuống họng.
- Mẹ cảm ơn con! Cảm ơn con vì chấp nhận ở bên cạnh Lê Đan và bù đắp biết bao nhiêu là yêu thương, hạnh phúc mà con trai mẹ đã thiếu thốn bấy lâu nay. Từ nhỏ mẹ đã không mang được một gia đình hoàn chỉnh cho Lê Đan, càng không thể để nó cảm nhận được tình cảm cha con cũng thiêng liêng không kém gì tình mẫu tử. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra thì xin con hãy luôn bên cạnh nó. Cho nó một gia đình thật hạnh phúc. Được làm chồng, làm cha một cách đúng nghĩa. Tuổi thơ của Lê Đan đã bất hạnh thì đừng để đến cháu của mẹ cũng chịu khổ. Mẹ chỉ cầu xin con như thế thôi.
- Mẹ đừng như vậy mà. Trừ khi anh ấy chán ghét mà rời bỏ con còn bằng không con nguyện cả đời này chăm sóc và lo lắng cho Lê Đan.- Anh Ngọc dùng cả hai bàn tay nắm lấy tay của bà và cúi đầu chạm vào trán mình.
- Bây giờ đã có Anh Ngọc rồi, hạnh phúc này con cũng sẽ cố gắng níu giữ. Mẹ đừng khóc! Con đau lòng lắm.
Lê Đan ngồi trên thành ghế, vòng tay săn chắc đầy mạnh mẽ cũng ôm lấy bả vai của bà. Người mẹ này lúc nào cũng khổ tâm vì anh. Lo lắng cho anh đã quá nhiều. Không lúc nào bà không khuyên anh đừng mạo hiểm chống lại cha mình. Nhưng anh làm sao có thể để người phụ nữ này chịu thiệt thòi, chôn chặt cả đời người ở một ngôi nhà bạc bẽo như vậy. Tựa cằm lên vai Lâm Phi Sương, Lê Đan ôm chặt bà vào lòng. Chỉ cần bà vẫn luôn mạnh khỏe, Anh Ngọc và đứa nhỏ bình an thì anh đã có nguồn động lực lớn lao rồi.
- Hai đưa phải hạnh phúc hơn cả hạnh phúc biết chưa. Đây này!- Nắm lấy bàn tay đeo nhẫn cưới của Anh Ngọc, bà hỏi.- Hai đứa biết ý nghĩa của nhẫn cưới là gì không?
Anh Ngọc và Lê Đan nhìn nhau xong thì cùng lắc đầu. Lớp trẻ như anh và cô thì làm sao rành rõi được như bà kia chứ.
- Từ nhẫn có nghĩa là nhẫn nhục, nhường nhịn lẫn nhau. Đối với đàn ông thì đây chính là sự trưởng thành của bản thân họ, còn đối với phụ nữ thì đây chính là cả thanh xuân. Không phải ai cũng có một quyết định đúng đắn khi đeo nó vào, có thể chọn nhầm hoặc chọn đúng. Nhưng một khi đã chấp nhận đặt chân vào hôn nhân thì phải cùng nhau trải qua sóng gió. Cũng có thể Lê Đan không tốt nhưng mẹ mong nửa đời con lại, con hãy chăm sóc Lê Đan thay cho mẹ.- Lâm Phi Sương ân cần dặn dò Anh Ngọc xong thì quay mặt nhìn anh và tiếp lời.- Con cũng vậy. Bây giờ có vợ có con rồi thì phải sống chậm lại một chút để quan tâm đến vợ con mình. Hãy là người có trách nhiệm trong mọi hoàn cảnh. Công việc bây giờ đã không còn quan trọng như lúc trước, điều con nên xem trọng nhất chính là cảm xúc của người phụ nữ đã chấp nhận bên cạnh mình.
- Con biết rồi mà mẹ.- Anh cong môi, đôi tay cũng bóp vai cho bà.- Hôm nay con cùng Anh Ngọc đến đây là để thăm mẹ và còn để gặp ông bà nữa.
- À, đúng rồi. Mà hai đứa có dự tính khi nào làm lễ cưới đây?
- Anh Ngọc nói đợi sinh xong em bé rồi hẵn làm.
- Sao vậy được.- Bà nhíu chặt hai mày.- Anh Ngọc đã có thai khi chưa cưới đã là một thiệt thòi rồi, con để lâu thật lâu như vậy lỡ như người ta không biết con bé là dâu nhà này thì sao? Còn phải mang tiếng có con không chồng nữa.
- Không sao đâu mẹ. Đứa nhỏ hành nhiều quá, con không đảm bảo được sức khỏe của mình. Với lại sau khi sinh cũng được mà. Đây là ý con muốn đó.
- Được rồi, chuyện này tính sau vậy. Hai đứa đi theo mẹ, mẹ dắt sang nơi đặt di ảnh của ông bà.
Lâm Phi Sương đứng dậy đi trước. Lê Đan cùng Anh Ngọc đi ở phía sau. Lên đến tầng cao nhất của ngôi biệt thự, cô khép nép càng siết chặt vạt áo. Nơi này khá yên tĩnh, bên ngoài cánh cửa kính to còn có cả một sân thượng rộng lớn. Có tất cả năm bức ảnh được đóng khung gọn gàng treo trên tường, gồm có ba người đàn ông và hai người phụ nữ. Lâm Phi Sương cùng Lê Đan và Anh Ngọc cúi người chào họ, níu lấy tay cô, bà kéo lên phía trước.
- Ông nội, cha mẹ, đây là vợ của Lê Đan. Con biết bản thân rất mạo muội thông báo với mọi người về việc này khi chưa làm lễ cưới nhưng con tin chắc rằng ông nội và cha mẹ cũng sẽ thích cô gái này. Dù mọi người không còn nữa thì con vẫn luôn kính trọng, thông báo đầu tiên.
Lâm Phi Sương bước đến di ảnh của một người phụ nữ phía bên phải. Ở dưới bàn có một chiếc hộp gỗ đã cũ kỹ. Mở hộp và lấy một chiếc lắc tay ra, bà lùi lại và đeo nó vào tay của Anh Ngọc.
- Đây là của hồi môn mà mẹ cho con. Hôm nay con xin mạn phép đeo nó vào tay của con dâu mình như là một minh chứng cho lời con nói. Anh Ngọc à, để mẹ giới thiệu với con. Ở giữa là ông cố, ông nội của cha Lê Đan. Bên trái là ông bà nội còn bên phải là ông bà ngoại của thằng bé.
- Con chào ông bà!- Anh Ngọc cúi đầu kính cẩn.
- Thôi được rồi, bây giờ để ông bà biết mặt vậy thôi. Sau này làm lễ cưới thì sẽ tổ chức long trọng hơn. Hai đứa theo mẹ xuống nhà đi, sắp phải dùng cơm trưa rồi.
- Vâng! Đi thôi em.
Anh Ngọc nhẹ gật đầu xong thì cùng anh xuống tầng trệt. Tự nhiên trong cô lúc này cảm thấy bản thân đã làm một việc gì đó rất sai trái. Liệu cha của anh có vì chuyện này mà thêm ghét cô hơn hay không? Anh Ngọc lo lắng rằng ông sẽ càng có ấn tượng xấu và không chấp nhận cho cô và Lê Đan. Lần này có phải Anh Ngọc đã sai lại càng sai hay không?
*Reeng...Reeng...*
Chuông điện thoại của Lê Đan reo liên hồi. Lấy điện thoại trong túi, thấy số của A Tước thì anh liền nghe máy.
"Có chuyện gì?"
"..."
"Tại sao lại như vậy?"
"..."
"Được rồi, cậu cứ lo việc của mình còn cha của Anh Ngọc thì tôi sẽ gặp sau."
Anh Ngọc nghe nhắc đến cha của mình thì lập tức nhìn Lê Đan đầy thắc mắc. Đã có chuyện gì xảy ra rồi sao? Trông anh có vẻ đắn đo đôi chút, liệu rằng cha cô đã xảy ra chuyện gì rồi? Có nghiêm trọng hay không?
- Có chuyện gì vậy anh?
- Không có gì cả. Em cứ ở đây dùng cơm trưa với mẹ, xong việc anh sẽ đến đón em. Sẽ không lâu đâu.
- Vâng!
Anh Ngọc gật đầu rồi im lặng chạy theo suy nghĩ của riêng mình. Chưa khi nào cô cảm thấy cuộc hôn nhân này mỏng manh đến vậy. Cứ như có một thứ gì đó vô hình ở giữa cả hai. Không phải là không tin tưởng, không phải là không đặt tình yêu ở anh. Nhưng tại sao trong cô lúc này lại thấy bản thân mình bế tắc, ngộp thở. Cũng không biết quyết định của lúc này có thật sự đúng đắn hay không.
- Mẹ à, con có việc một chút. Mẹ cùng Anh Ngọc ăn trưa đi. Xong việc con sẽ đến đón cô ấy.
Lê Đan thì thầm với bà. Sau khi nhận được cái gật đầu thì lập tức đi ra ngoài. Nhìn theo bóng anh xong thì đi đến bên cạnh kéo cô đến bộ sofa và ngồi xuống.
- Con ở đây đợi mẹ, mẹ lên phòng rồi sẽ xuống ngay.
- Dạ!
Lâm Phi Sương quay lưng đi lên phòng còn Anh Ngọc thì vẫn ngồi ở phòng khách. Nhận thấy ánh mắt không bình thường của quản gia và những người hầu nhìn cô khi cứ ra vào liên tục khiến Anh Ngọc có phần bị cứng nhắc cảm xúc. Dù biết trước sẽ không tự nhiên, thoải mái nhưng vì Lê Đan nên cô chấp nhận đến Hạo Gia. Thái độ của họ lúc này như thế là đúng thôi. Chạm tay vào chiếc lắc tay mà Lâm Phi Sương vừa đeo vào tay mình, cô cắn chặt môi dưới. Bây giờ chỉ lo cha của anh thôi. Cũng không biết làm sao để ông chấp nhận cô đây nữa. Mọi chuyện lúc này đúng thật quá khó nghĩ.
- Lão gia đã về!
Nghe tiếng của quản gia, Anh Ngọc vội vàng đứng dậy và nép người sang một bên. Bên ngoài có bóng dáng của một người đàn ông đi vào. Đáng ra từng bước chân đã rất dứt khoát nhưng vừa trông thấy một thân ảnh nhỏ bé đầy xa lạ với ngôi nhà này thì liền khựng người. Cho hai tay vào túi, Hạo Chính Quốc đưa mắt, nghiêng đầu nhìn cô. Chất giọng phát ra tuy rất bình thường nhưng làm cô phải rét run.
- Cô làm sao lại ở đây?
- Con...là Lê Đan đưa con đến.- Cô ấp úng, ái ngại nhìn ông.
- Hôm nay gặp cô ở đây thì tôi cũng nói rõ luôn một thể.- Chỉnh trang lại áo vest, ông thả người ngồi xuống và bắt chéo chân.- Cô thừa biết vị trí của Hạo Gia rồi đấy. Lê Đan không thể nào có một người bạn gái hay thậm chí là người vợ không môn đăng hộ đối. Ngoài việc cô có nhan sắc thì có thứ gì? Địa vị hay tiền tài đến đâu để giúp Lê Đan củng cố thêm vị trí của mình đây?
- Thưa bác, đúng là con và Lê Đan không tương xứng về gia cảnh nhưng con đối với anh ấy là thật lòng.- Anh Ngọc lo lắng, căng thẳng đến độ hai tay đan chặt vào nhau, mồ hôi cũng lấm tấm trên trán.
- Thật lòng thì sao? Nó không giúp Hạo Gia thăng tiến hơn được đâu. Nếu như cô nói thật lòng yêu thương nó thì làm ơn rời khỏi nó đi. Tôi không thể chấp nhận con dâu của mình có xuất thân thấp kém như vậy.- Hạo Chính Quốc không nề hà mà sỉ vả.- Cô chẳng xứng bước vào ngôi nhà này, càng không xứng trở thành dâu của Hạo Gia. Mời cô về cho!
Phất tay áo, Hạo Chính Quốc tức giận quay lưng đi lên bậc thang để Anh Ngọc ở lại với đôi mắt đỏ hoe, suýt khóc. Cha của anh nói đúng. Cô chỉ là một đứa con gái bần hèn. Ban đầu tiếp cận anh là vì bị cha bán thân đổi lấy tiền rồi một bước từ công hoá thành phượng. Từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là người đến với anh vì danh vọng, địa vị. Ai cũng nhìn ra được điều đó. Chỉ có bản thân cô là không nhận ra mà thôi. Cứ tưởng bản thân cứ yêu hết mình thì sẽ nhận được hạnh phúc nhưng thế giới màu hồng kia chỉ của riêng cô và Lê Đan. Chỉ có mỗi mình anh là không nghĩ gì sâu xa cả. Bất kể ai cũng cho rằng cô lợi dụng, toan tính để được ở bên cạnh người đàn ông ấy. Cô giải thích họ không nghe, cô bày tỏ họ không chú ý. Cũng chẳng một ai đặt mình vào vị trí của cô mà suy nghĩ. Yêu một người hơn mình về tất cả mọi thứ là tội lỗi hay sao? Để được bên cạnh anh khó đến như vậy ư?
Đưa tay vụng về lau nước mắt, Anh Ngọc hít một hơi thật sâu rồi lùi người lại lặng lẽ đi ra ngoài. Cố gắng trấn an bản thân nhưng lại không được. Vừa ra khỏi Hạo Gia thì cô đã ngồi thụp xuống một góc khuất sau một cây cổ thụ. Tựa cằm lên gối, Anh Ngọc nức nở đến nỗi đôi mắt đã sưng húp từ lúc nào. Từ nhỏ cho đến lớn cô đã quen bị người khác chà đạp. Quen đến độ có thể nói là chai lì cảm xúc mà không còn thấy tổn thương. Nhưng ngày hôm nay chẳng khác gì lần đầu tiên nghe được những lời cay nghiệt ấy. Và thứ khiến cô đau lòng hơn nữa là đó chính là cha của Lê Đan. Nếu là một người nào khác thì cô sẽ không bận tâm, không suy nghĩ đến. Nhưng đó là cha của anh mà. Làm sao bản thân cô có thể nguôi ngoai với những câu từ như vậy đây?
...
Gấp gáp dừng xe trước nhà của Anh Ngọc, Lê Đan bước xuống rồi nhanh chân vào trong. Tự nhiên đang yên đang lành Hoàng Anh Thiếu lại không muốn sửa lại nhà, cũng từ chối luôn công việc ở Lê Viễn. Làm sao lại có chuyện thay đổi nhanh đến như vậy. Đã có chuyện gì tác động đến ông rồi ư?
*Cốc, cốc*
Cánh cửa vẫn mở toang. Trông thấy ông đang ngồi ở sofa thì anh liền đưa tay lên gõ rồi đi vào. Thấy anh, Hoàng Anh Thiếu chỉ giương mắt nhìn chưa đến ba giây thì đã thu lại. Tiếp tục tham khảo bảng vẽ của dự án mà không để tâm đến người đàn ông kia một lần.
- Cha!
- Ngài ngồi đi!- Vẫn không nhìn anh, ông khá là hững hờ.
Lê Đan ngồi xuống ở ghế kế bên. Không đợi chờ nhiều nữa, anh lên tiếng vào thẳng vấn đề.
- Bên vật tư và thi công đã sẵn sàng cả, tại sao cha không muốn tiếp tục sửa nhà?
- Hạo Tổng, có lẽ ngài nên giữ cách xưng hô như lúc đầu. Tiếng "cha" từ ngài, Hoàng Anh Thiếu tôi đây không dám nhận.- Tháo kính trên mặt, ông lúc này mới đưa mắt nhìn anh.
- Ý của cha là sao?- Anh nhíu mày khó hiểu.- Con vẫn chưa hiểu rõ.
- Tôi muốn nói với ngài như thế này. Ngày trước tôi bán Tiểu Ngọc cho ngài đó là lỗi của tôi. Bây giờ con bé cũng có thai luôn rồi. Nếu như ngài chắc chắn có thể chăm lo cho mẹ con nó, đảm bảo đứa trẻ không bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài thì tôi sẽ để Tiểu Ngọc tiếp tục ở lại. Còn không thì làm ơn trả nó về cho tôi. Bao nhiêu tiền đền bù tôi cũng đồng ý, sau này cháu ra đời tôi cũng sẽ đi làm thêm mà nuôi dạy. Chỉ mong ngài đừng để người khác tổn thương đến hai mẹ con nó.
- Cha! Con và Anh Ngọc đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp với nhau rồi thì sao nói bỏ nhau là bỏ được. Mà có chuyện gì đang xảy ra vậy? Đột ngột cha lại trở thành thế này?- Nhận ra điều bất thường, anh liền cố gặng hỏi.
- Có chuyện gì sao? Ngài đi hỏi cô gái xưng là vợ ngài đấy. Không những phỉ báng gia đình tôi mà còn đe dọa đến sự an toàn của Tiểu Ngọc. Ngài nghĩ tôi làm sao có thể an tâm để cho con gái và cháu của mình ở lại đó đây?
Sắc mặt một lúc một tối đi. Lê Đan đã rất tức giận khi nghe được những gì ông nói. Làm ra những chuyện này chỉ có thể là Trương Dĩnh mà thôi. Suốt thời gian qua cô ta im hơi lặng tiếng cứ tưởng đã buông tha cho anh và Anh Ngọc, nào ngờ lại lẳng lặng tìm đến tận nhà của cô mà đả kích. Quả thật là rất đau đầu về cô gái này. Càng ngày Trương Dĩnh càng làm anh thất vọng.
- Cha cứ yên tâm đi. Chuyện này con sẽ giải quyết cho thoả đáng. Vợ con của con đương nhiên con phải bảo vệ rồi. Ngôi nhà này sẽ sửa sang lại tiếp tục. Nếu như có chuyện gì thì cha cứ nói chứ đừng như hôm nay. Cứ mãi thế này thì sẽ không giải quyết thoả đáng được chuyện gì cả.
- Được! Tôi tạm thời để Tiểu Ngọc ở lại đó. Nếu như còn chuyện này xảy ra nữa thì tôi sẽ đón mẹ con nó về dù bất cứ giá nào. Ông già này tuy không tốt về mọi mặt thật nhưng tôi vẫn còn sức lực để cố gắng nuôi được con cháu của mình.
Dằn bảng dự án xuống bàn, Hoàng Anh Thiếu tức giận đi vào trong phòng và đóng sầm cửa. Lê Đan áp tay vào trán và chậc lưỡi. Đau đầu thực sự! Chỉ có việc anh có vợ con thôi mà sao đủ thứ chuyện liên tiếp xảy ra. Chẳng lẽ phải bỏ xứ đi luôn hay chết đi thì một vài người nào đó mới vừa lòng?
*Reeng...reeng...*
Điện thoại lại reo liên hồi. Thấy số máy của Lâm Phi Sương thì anh liền lướt nút xanh nghe máy.
"Con nghe đây mẹ!"
"..."
"Sao ạ? Anh Ngọc đã đi đâu chứ???"