Chương 15: Bị vu oan
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh Ngọc mệt mỏi ngồi xuống bàn làm việc. Cả đêm hôm qua cô chẳng thể nào chợp mắt. Tất cả mọi chuyện đều đổ dồn khiến cô như ngộp thở. Cô bắt đầu trở nên ít nói, trầm tính hẳn đi. Hiện tại lòng cô rối còn hơn cuộn chỉ. Biết phải làm thế nào đây?
Tối qua đột nhiên không thấy Lê Đan ở công viên đợi mình rồi gần sáng anh mới về nhà nữa. Tự nhiên trong lòng lại thấy lo mà chính bản thân cô lại không biết lo về điều gì.
Lấy cốc rỗng trên bàn, Anh Ngọc đi đến phòng pha cafe, lúc này nên tỉnh táo một chút, công việc của hôm nay cũng rất quan trọng. Chợt đi ngang qua phòng kế toán thì cô thấy Lâm Lệ. Vừa lúc cô đi qua thì cô ấy cũng chắn đường.
- Anh Ngọc à, cô có thể đưa chiếc đồng hồ này cho Hạo Tổng giúp tôi không? Hiện tại tôi cần phải tính bảng thống kê gấp.
- Được rồi!- Cầm lấy chiếc hộp, cô gật đầu.
- Đây là quà ngài ấy dành tặng cho khách hàng, cô phải cẩn thận đừng để trầy xước gì nha.
- Tôi biết rồi mà.
Cầm lấy chiếc hộp, Anh Ngọc tạm gác qua chuyện pha cafe của mình rồi đi đến phòng làm việc của Lê Đan. Khẽ thở dài một cái, nửa muốn nửa lại không. Quả thật hiện tại cô rất chán chường và mệt mỏi. Những thứ xung quanh bây giờ thì chẳng có gì gọi là hứng thú cả. Cuộc sống này đúng là quá chán nản.
*Cốc, cốc*
- Vào đi!
Chất giọng trầm trầm vọng ra. Anh Ngọc nhận thấy giọng nói của Lê Đan còn trầm hơn ngày thường rất nhiều. Dù chỉ nghe thôi cũng đủ sởn cả gai ốc rồi. Mở cửa nhẹ nhàng, cô đi vào trong rồi đóng lại. Thấy có bóng người đi vào Lê Đan đưa mắt nhìn, khi nhìn thấy bóng lưng của Anh Ngọc thì anh liền thu lại rồi tiếp tục chú tâm vào laptop.
Mang chiếc hộp đặt lên bàn anh, Anh Ngọc chỉ nói qua loa vài câu.
- Trường phòng Lâm nhờ tôi mang đến cho anh. Xong việc rồi, tôi xin phép ra ngoài.
Anh Ngọc hít mạnh một hơi rồi quay lưng rời đi. Đúng là đàn ông! Thái độ của anh ta thay đổi một cách chóng mặt. Hôm qua chủ động tìm đến cô vậy mà nay lại ra vẻ lạnh nhạt như thế. Thế thì càng tốt, đằng nào cô cũng chẳng thể ở trong ngôi nhà đó được lâu. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai. Cứ đà này thì cô sẽ được rời khỏi đó sớm hơn thôi mà.
- Đứng lại!
Vừa bước được vài bước thì cô đã bị câu nói của Lê Đan làm khựng người lại. Mím chặt môi, quay người ra sau nhìn anh, Anh Ngọc cất lời.
- Còn việc gì sao Hạo Tổng?
- Ở công ty này là ai đã chỉ dạy cô cái cách đưa vật gì đó cho sếp?- Tựa người ra sau ghế bành, hai tay của anh đan vào nhau.- Tôi còn chưa ừ hử lại quay lưng rời đi. Cô nghĩ cô là ai?
- Hạo Tổng, chỉ là tôi không muốn làm phiền anh khi đang làm việc thôi.
- Từ khi cô bước vào đây thì đã làm phiền đến tôi rồi đấy.- Nhếch môi cười khẩy, đôi mắt của anh không nhìn cô nữa mà liếc về phía laptop của mình.- Ra ngoài!
- Tôi xin phép!
Mang ấm ức trong lòng, Anh Ngọc bước ra khỏi phòng làm việc của anh. Hạo Lê Đan vẫn là như thế. Lúc nào anh cũng chèn ép cô dù bất cứ hoàn cảnh nào. Cô tự hỏi tại sao mình lại vướng vào con người như vậy. Giống như người đa nhân cách. Khi cần thiết thì vỗ về, khi không cần đến nữa thì lạnh nhạt mà đuổi đi. Đàn ông trên thế gian này đều là vậy đấy. Sau này cô sẽ không tin bất kỳ ai nữa. Một chút cũng không hề!
Sau khi Anh Ngọc ra khỏi phòng, Lê Đan bực tức dằn mạnh tay xuống bàn. Đúng là tức chết! Lần nào cũng vậy, chẳng bao giờ nói chuyện được nhẹ nhàng. Con gái con lứa gì mà mỗi lần nói đến là chỉ trả lời hờ hững cho qua. Hình như anh không làm căng thì không biết sợ là gì.
Mở hộp nhỏ trên bàn, Lê Đan cầm chiếc đồng hồ lên xem. Đây là loại của DX mà anh đã đặt hay sao? Trông khác quá vậy? Cũng cùng mẫu mã, cùng một màu nhưng rõ ràng của DX đính bốn viên kim cương còn cái này lại chỉ có ba? Đã bị đánh tráo rồi ư?
Nhấc điện thoại bàn, Lê Đan gọi đến phòng kế toán. Đầu tiên phải gọi Lâm Lệ lên đây đã.
"Trưởng phòng Lâm lên gặp tôi gấp."
Bỏ điện thoại xuống, anh ngắm nhìn chiếc đồng hồ trong tay. Hàng thật bao giờ cũng nặng hơn hàng giả. Loại của DX anh cũng có dùng, ở trong nhà có vài cái và khối lượng đều tương đương nhau. Còn cái này nhẹ tênh thấy rõ. Bên ngoài khá giống, nếu không tin ý nhìn ra thì sẽ rất dễ bị nhầm lẫn. Rốt cuộc là ai tráo đổi? Từ Lâm Lệ hay là khi đã vào tay Anh Ngọc? Lâm Lệ đã làm việc ở Lê Viễn hơn 5 năm và chưa từng làm sai một điều gì. Mọi nỗ lực của cô ta đều được ghi nhận và rất cố gắng qua ngày tháng. Còn Anh Ngọc, vào Lê Viễn chưa lâu, thực lực chưa được minh chứng rõ ràng. Những mối quan hệ của cô bên ngoài đối với anh đều mờ mịt. Chẳng lẽ cô lại là gián điệp hay là lấy chiếc đồng hồ đó quy thành tiền cho cha mình?
*Cốc, cốc*
- Tôi đến rồi Hạo Tổng.
- Vào đi!
Lâm Lệ đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Hiện tại cô chẳng có gì gọi là run sợ cả. Mình có làm gì nên tội đâu chứ.
- Hạo Tổng gọi tôi!
- Cái gì đây?- Không thương tiếc quăng chiếc đồng hồ lên bàn, anh tựa người ra sau ghế bành.
- Sao ngài lại ném như vậy? Nó đắt lắm mà.- Hốt hoảng cầm lấy chiếc đồng hồ mà nâng niu, Lâm Lệ nhăn nhó mặt mày.
- Là rác thì không được vứt sao? Tôi bảo cô đặt rồi nhận mã hàng này từ DX cho tôi vậy mà bây giờ nó lại là hàng nhái? Lâm Lệ, tôi cần một lời giải thích.
- Đúng là tôi đã nhận từ DX, hoá đơn còn ở bàn làm việc của tôi nữa. Thật sự chuyện này tôi không hề hay biết và cũng không ngờ nó lại xảy ra.- Mím chặt môi, đôi mày của cô ấy nhíu chặt.
- Chỉ có cô và Anh Ngọc, không phải cô thì là cô ấy sao?- Lê Đan quét ánh mắt sắt lạnh nhìn cô ấy.
- Lúc nãy tôi đưa cô ấy là trong giờ làm việc. Hay là ngài cho lục soát đi, nếu như bị đánh tráo thì vẫn còn ở trong công ty thôi.
- Đi!
Không cần suy nghĩ, Lê Đan đứng dậy rồi đi ra ngoài. Nếu như thật là Hoàng Anh Ngọc làm thì anh phải biết xử lý ra sao đây? Lâm Lệ cười khẩy thích thú rồi theo sau anh. Hoàng Anh Ngọc ơi là Hoàng Anh Ngọc. Ai bảo cả gan chọc đến cô và Thanh Lam. Bây giờ còn ve vãn cả Hạo Tổng. Sau hôm nay thử xem Hoàng Anh Ngọc có cút khỏi Lê Viễn hay không.
Một tay đặt lên bàn phím, một tay cầm lấy chuột nhưng ánh mắt của Anh Ngọc không hề nhìn vào màn hình máy tính. Đôi mắt nhìn vô định, cô thở dài. Số tiền Hạo Lê Đan đưa cô 1 triệu, trả nợ cho cha 500 nghìn còn lại 500 nghìn thì cô vẫn còn giữ. Bây giờ để đây mãi cũng chẳng làm gì, thôi thì chiều nay về nhà trả lại cho anh vậy.
- Hoàng Anh Ngọc!
Cứ mãi suy nghĩ mông lung đến khi nghe giọng nói thì cô liền giật mình. Nhìn lên thấy Lê Đan dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn mình thì cô không khỏi run rẩy. Vội vàng đứng dậy, Anh Ngọc cúi đầu chào.
- Hạo Tổng!
- Tôi cần lục soát vị trí làm việc của cô.
- Ơ...có chuyện gì sao?- Hai mắt mở to, câu nói của anh khiến cô khá ngạc nhiên.
Không trả lời, anh nhìn Vấn Thiết rồi hất hàm. Lơ ngơ chẳng thể tiếp thu những gì trước mắt, Anh Ngọc hết nhìn Lê Đan rồi đến Lam Trạch và Lâm Lệ.
Sau khi lục soát tất cả hộc tủ của cô, Vấn Thiết quay sang nhìn Lê Đan.
- Không có gì hết thưa Hạo Tổng.
- A, còn một chỗ nữa.- Lâm Lệ vỗ tay một tái rồi xoa cằm.
Tất cả tập trung đến tủ đồ cá nhân của Anh Ngọc ở gần nhà vệ sinh. Mỗi nhân viên của công ty đều có riêng một tủ và mỗi hộc chỉ duy nhất có một chiếc chìa khóa, của ai thì người đó giữ. Mang chìa khóa đến, Anh Ngọc tra vào ổ. Sau khi mở tủ, Vấn Thiết lại là người lục soát. Phía dưới chồng tài liệu, anh lấy ra một chiếc túi màu đỏ. Quay sang nhìn cô, anh hỏi.
- Của em à Anh Ngọc?
- Không phải, em không có thứ này.- Cô lắc đầu.
Vấn Thiết đưa nó cho Lê Đan. Anh nhìn cô rồi mở chiếc túi kia. Nhướng một bên mày, cho nó vào túi, Lê Đan lặng lẽ quay đi.
- Về phòng làm việc hết đi.
Chuyện này tốt nhất anh sẽ hỏi rõ Anh Ngọc sau khi về nhà. Làm lớn chuyện ở đây dù cho cô bị hại hay sự thật là cô làm thì cũng chẳng có gì tốt đẹp cả. Quả thật như cô chính là người gây nên vụ việc ngày hôm nay thì cả cha lẫn con cũng đừng hòng yên.
Thanh Lam và Lâm Lệ nhìn nhau mà ấm ức. Tại sao Hạo Lê Đan lại có thể im lặng khi bằng chứng đã rành rành như vậy chứ? Đừng bảo hai người này có gian tình thật theo những gì họ đã suy đoán nhé? Nếu là như vậy thật thì Hoàng Anh Ngọc càng đáng phải chết.
Chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, Anh Ngọc nhìn Tiểu Khuê, nhún vai một cái rồi cùng nhau về lại phòng làm việc. Nhưng dẫu sao cô cũng khá nghi ngờ về chuyện hôm nay. Có gì đó liên quan đến chiếc túi đúng không? Làm sao nó lại ở trong tủ trong khi cô chẳng biết sự tồn tại của nó cơ chứ? Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Tối nay về nhà cô phải hỏi rõ Lê Đan mới được. Anh đang nghi ngờ cô chuyện gì vậy? Thứ khiến Anh Ngọc ủ rũ không phải vì những chuyện lùm xùm này. Mà chính là vì thái độ của anh ngày hôm nay.
...
- Chị Anh Ngọc, em về rồi nè.
Bước vào quán cafe, vừa thấy Anh Ngọc thì Dăng Lãng đã gọi to. Vui vẻ chạy đến bên cô, cậu ôm lấy cánh tay rồi mỉm cười.
- Đúng là trên đời này có phép màu đấy chị, ông của em dù còn yếu nhưng sức khỏe đã được tiến triển hơn phần nào rồi.
- Vậy là tốt quá rồi.
Dù Anh Ngọc có mỉm cười vui vẻ ra sao thì Dăng Lãng cũng có thể nhanh chóng nhận ra điều bất ổn. Quen biết với cô mấy năm trời còn ai hiểu cô hơn cậu cơ chứ?
- Chị có chuyện không vui sao?
- Chị bình thường mà.
Cô mỉm cười tít cả mắt. Chợt nhớ ra một chuyện, cô hỏi cậu.
- À mà Dăng Lãng, nếu như có người nói không thể tiếp xúc với nữ nhân nhưng lại chỉ tiếp xúc được với một mình em thì sao?
- Có người như vậy thật sao? Nếu đã như vậy thì khỏi lo anh ấy ngoại tình rồi.- Cậu bật cười khanh khách rồi nói tiếp.- Mà cũng có thể người ta thích chị hay sao nên mới nói vậy đó. Chứ trên đời này làm gì có ai không chạm vào được người khác giới chứ.
- Đâu phải chuyện của chị đâu.- Anh Ngọc lảng tránh rồi mở máy tính của mình.- Em lo đi pha cafe đi. Bị la bây giờ.
Buổi làm việc hôm nay đúng là quá mệt mỏi. Mọi chuyện xảy ra đều khiến cô không thể tập trung được, suýt tí là bị mắng cho tan tác rồi. Bây giờ cô chỉ ước mình về nhà thật nhanh rồi ngủ một giấc cho đến sáng. Không cần âu lo suy nghĩ thêm điều gì nữa cả. Tại sao tất cả càng lúc lại càng rối? Cô không hiểu bản thân đã làm gì sai mà biết bao nhiêu chuyện phiền phức cứ đổ dồn về mình.
Ca trực ở quán cafe kết thúc khi muộn. Phải gần 10 giờ tối Anh Ngọc mới về đến nhà của Lê Đan. Vẫn như thường lệ, ngôi nhà ấy vào giờ này lại không hề được bật đèn. Lần nào về nhà cô cũng tự mình đóng cửa rồi nhẹ nhàng bước vào vì sợ đánh thức mọi người. Lê Đan cũng chẳng quan tâm cô đi đâu. Thường ngày cô về nhà thì chẳng thấy anh đâu cả. Không biết đã về nhà chưa hay bận lo công việc ở thư phòng.
Mở cánh cửa to lớn, Anh Ngọc bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa. Vừa quay người lại để vào trong thì bỗng dưng cô thấy có người ngồi ở sofa giữa nhà. Với ánh sáng mờ ảo, đầy hiu hắt. Phải nhìn kỹ lắm cô mới nhìn ra được đó là Lê Đan.
Tựa người ra phía sau và vắt chéo chân. Trên tay anh là chiếc túi được tìm từ tủ cá nhân của cô tại công ty. Thảy chiếc túi lên bàn. Đưa mắt nhìn Anh Ngọc, một bên môi của anh khẽ cong.
- Đây là gì? Cô đã đánh trào hàng hiệu thành hàng giả sao?
- Anh nói gì tôi không hiểu. Tôi không có đánh tráo gì cả.- Mặt mày nhăn nhó, Anh Ngọc lắc đầu.
- Vậy thì tại sao hàng chính hãng của DX lại ở trong tủ cá nhân còn hàng nhái thì trong chiếc hộp mà cô đưa?
Hai mày khẽ nhíu, gương mặt của anh trở nên khó coi. Đôi mắt càng sâu hơn, chất giọng cũng trầm đi thấy rõ.
- Tôi không biết, Lâm Lệ đưa thế nào thì tôi đưa cho anh như vậy thôi. Tôi còn chưa được nhìn thấy hình dáng của chiếc đồng hồ đó ra sao nữa mà.
Lòng đau như cắt, Anh Ngọc cố gắng thanh minh. Tại sao Lê Đan lại không thể tin lời cô nói chứ?
- Bằng chứng rành rành ra đó thì phải làm sao đây? Chìa khóa tủ cá nhân mỗi mình cô có thì ai là người bỏ vào trong? Hay là...- Đôi mắt của anh quét nhìn cô từ trên xuống dưới.- Lại cần tiền sao?
Anh Ngọc siết chặt tay thành nắm đấm, đi đến trước anh, cô lấy một sấp tiền đã chuẩn bị sẵn mà dằn mạnh xuống mặt bàn. Từ trước đến bây giờ Hạo Lê Đan đều xem thường cô. Anh nghĩ cô tồn tại trên thế giới này chỉ là đi vòi tiền từ anh sao? Mím chặt môi, bàn tay của cô siết chặt lấy dây đeo của ví.
- Số tiền lần trước anh đưa tôi dư 500 nghìn. Nay tôi trả lại anh.
Liếc mắt nhìn sấp tiền trên bàn rồi đưa mắt nhìn cô. Anh không nghĩ rằng Anh Ngọc sẽ trả lại tiền cho mình. Cô không đưa cho Hoàng Anh Thiếu sao? Ông ta rất cần tiền kia mà.
- Cứ cầm lấy đưa cho cha cô đi.
- Không cần đâu. Từ nay về sau tôi cũng không mượn từ anh đồng nào nữa cả.- Anh Ngọc cười nhạt.- Anh có biết thứ làm tôi thất vọng nhất là gì không?
Lê Đan không trả lời, chỉ nhướng mày nhìn cô. Hoàng Anh Ngọc này định bày trò gì tiếp theo đây? Nếu như cô trong sạch thì tại sao thứ này lại ở trong ngăn tủ riêng? Nếu như cô trong sạch thì ngăn tủ đó ai mở và cho nó vào? Thật sự anh rất muốn tin nhưng mọi chuyện thành ra thế này thì sao anh tin được.
Anh Ngọc hiểu hết rồi. Lâm Lệ cố ý đưa chiếc đồng hồ giả cho cô rồi bỏ hàng thật vào trong ngăn tủ. Nhưng cô ấy làm sao mở được tủ cá nhân của cô chứ? Nuốt ấm ức ngược vào lòng, cô nhìn anh và cố gắng kiềm nén lại cảm xúc.
- Điều khiến tôi thất vọng nhất bây giờ không phải bị đồng nghiệp hãm hại hay xa lánh. Mà lại là thái độ của anh ngày hôm nay. Anh chưa bao giờ tin tưởng tôi. Cho dù tôi có làm gì thì cũng cứ như tội đồ. Không cần nói thêm gì nữa, ngày mai tôi thôi việc.
Một mực bước lên phòng, Anh Ngọc không thể tin hiện tại Hạo Lê Đan kia lại có sức ảnh hưởng đến cô như thế. Chỉ vì anh ta nghi ngờ mà cô lại đau lòng thế này. Đời này bao nhiêu cay đắng, mật ngọt cô đều nếm đủ cả. Còn gì đáng luyến tiếc đâu?
Cho hết quần áo vào vali, tốt nhất bây giờ cô nên rời khỏi đây thì hơn. Cuộc sống bây giờ khác gì chốn địa ngục. Cách xa Hạo Lê Đan càng nhanh càng tốt. Cô không bị giày vò về tinh thần lẫn thể xác và anh thì cũng chẳng có ai làm phiền và bận tâm.
Anh Ngọc đóng vali rồi mang xuống phòng khách. Không việc gì cô phải ở lại đây để nghe những câu từ khó mà tiếp thu của anh ta cả. Quá đủ rồi! Số tiền 3 triệu cô sẽ cố gắng làm ngày làm đêm để trả lại. Nhất quyết không thể tiếp tục liên quan đến Hạo Lê Đan.
Siết chặt tay thành nắm đấm. Thấy bóng dáng của cô và chiếc vali lướt ngang làm anh càng thêm tức giận. Bây giờ anh tin cô nhưng toàn nhân viên trong công ty có tin không? Thay vì cố gắng chống đối thì tại sao cô không im lặng và tìm bằng chứng minh oan cho mình. Đúng là đồ ngốc, Hoàng Anh Ngọc này ngốc hết chỗ chê.
- Đứng lại!
Sau khi Anh Ngọc khựng bước thì anh mới đứng dậy đi đến gần. Ở phía sau lưng, dáng người to cao của anh che lấp đi thân ảnh nhỏ bé ở trước. Nhìn Anh Ngọc đầy khó hiểu, anh nhíu mày.
- Ai cho cô đi?
- Anh giữ tôi lại làm gì?- Nhất quyết không nhìn lại, cô chỉ hờ hững thốt ra.
- Người ta chỉ định cô ăn cắp thì cô liền trở thành kẻ ăn cắp sao? Tại sao không cố gắng tìm bằng chứng chứng minh bản thân trong sạch? Bây giờ bỏ đi được gì? Xin nghỉ việc sao? Được!- Nghiến chặt răng, anh quát lớn.- Ngay bây giờ cô có thể đi nhưng cha cô có thể sống sót qua ngày mai hay không thì đều nằm gọn trong tay tôi.
- Anh...
Hoảng hốt quay người lại nhìn Lê Đan. Gương mặt của Anh Ngọc đã ướt đẫm nước mắt từ khi nào. Anh cứ nhất quyết dồn cô vào đường cùng thì mới hả dạ hay sao? Rốt cuộc là cô đã làm gì nên tội để bây giờ phải bá vào một tên đốn mạt thế này?
- Cô nên nhớ đó là lời ông ta nói. Chỉ cần cô không nghe lời thì lập tức tôi sẽ lấy mạng của ông ta.
Từng câu từng chữ của Lê Đan lúc này càng khiến cô thêm căm phẫn. Lần nào cũng mang cha của cô ra đe dọa cả.
- Anh còn thứ gì khác không? Tôi không quan tâm đến ông ấy nữa. Muốn đánh muốn giết tùy anh.
- Được! Đừng bao giờ thách thức tôi.
Lấy điện thoại trong túi, anh ấn nút rồi gọi đi. Bật lên loa ngoài, cố ý để cho Anh Ngọc nghe thấy.
"Lấy đầu của Hoàng Anh Thiếu về đây cho tôi."
"Rõ, thưa Hạo Tổng."
- Thế nào? Đi nữa hay ở đây.
Không trả lời anh lấy một câu. Anh Ngọc liếc mắt nhìn rồi đi một mạch lên phòng. Lê Đan nhìn rõ chứ. Anh thừa hiểu từ đáy mắt của cô chất chứa bao nhiêu là thù hằn. Anh cũng biết cứ đem Hoàng Anh Thiếu ra đe dọa Anh Ngọc thì bản thân mình lại quá hèn mọn. Nhưng bây giờ thứ duy nhất có thể ràng buộc cô chính là ông ta. Hiện tại dù anh có quát nạt hay vỗ về thì cô đều kiên quyết mà rời đi. Chỉ cần nhắc Hoàng Anh Thiếu thì lập tức cô sẽ xiêu lòng. Anh Ngọc rất hiếu thảo nhưng những nổ lực, yêu thương của cô đã đặt ở nhầm người.
Thứ mà Hạo Lê Đan muốn bây giờ là Anh Ngọc phải thật mạnh mẽ. Chứng minh cho mọi người thấy rằng mình là người bị hại chứ không phải ở đây đôi co với anh xong thì rời khỏi Lê Viễn. Anh không cho phép điều đó diễn ra. Mãi mãi cũng không bao giờ.