Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 22: Tắm rửa sạch sẽ




Trang Duyên đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Tạ Ninh, anh trầm mặc.

Mà cố tình Tạ Ninh lại không hề hay biết gì, mở to đôi mắt nhìn anh.

Trang Duyên phẫn nộ gào thét: báo ứng, đều là báo ứng.

Anh chọc ghẹo Tạ Ninh nhiều lần như vậy, nhưng suy cho cùng anh vẫn không có cửa để so sánh với sức mạnh chọc ghẹo tự nhiên.

Ánh mắt Trang Duyên rơi vào trên người của Tạ Ninh.

Thân hình của cậu hoàn toàn lộ ra dưới bộ quần áo này: chiếc cổ trắng nõn tao nhã tựa như thiên nga, xương quai xanh dưới lớp áo sơ mi miễn cưỡng lộ ra chút đường cong, trong ống tay áo là cổ tay tinh tế như ẩn như hiện, bộ âu phục phác họa ra vòng eo thon gầy đến mức chỉ cần một vòng tay là có thể ôm trọn.....

Chỉ mới nhìn một cái thôi, trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa.

Nghĩ đến hai chữ ‘Tắm rửa’, ánh mắt của anh ngày càng tối hơn, trái tim như ngừng đập trong nháy mắt, rồi lập tức nảy lên mãnh liệt.

Yết hầu của anh trược lên xuống hai lần, hỏi lại một lần nữa: “Em muốn tắm ở chỗ này?”.

Tạ Ninh gật đầu: “Ừm.”

Trang Duyên hít sâu mấy lần, thầm nghĩ là do em tự dâng mình lên tới cửa.

Vừa quay đầu liền tàn nhẫn mắng chửi chính mình.

Làm người dùm cái, em ấy vẫn còn đang say kia kìa.

Đệt!

Trái tim của Trang Duyên càng trở nên nóng nảy.

Anh thật sự không dám giúp Tạ Ninh tắm rửa.

Với bộ dáng hiện tại của Tạ Ninh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, nếu anh thật sự là một tên cầm thú, đã sớm đè cậu ra ăn sạch sẽ.

Nhưng cho dù lòng tự chủ của anh mạnh đến đâu, muốn làm người đến đâu, khi nhìn thấy người mình thích không mặc quần áo đứng ngay trước mặt, sao có thể kiềm chế cho được.

Trang Duyên cảm thấy đây quả thật là đang khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của anh.

Trên người Tạ Ninh vẫn còn dính mùi rượu, nếu không tắm rửa sạch sẽ khi ngủ sẽ cảm thấy khó chịu, cậu còn nghi hoặc mà nhìn mình......

Trang Duyên cảm thấy nhứt nhứt cái đầu, giãy giụa nói: “Em tự mình tắm rửa.....có được không?”.

Cũng may là bạn nhỏ Ninh Ninh mười tuổi đã kích hoạt skill tự tắm rửa rồi.

Cậu gật gật đầu: “Được luôn”.

Trang Duyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sâu thẳm trong lòng anh lại cực kỳ súc sinh mà cảm thấy thất vọng.

Anh dẫn Tạ Ninh vào phòng ngủ, còn mình thì vào phòng tắm trước.

Phòng tắm rất rộng rãi, không chỉ có vòi hoa sen ở trên, còn có bồn tắm lớn có thể chứa được vài người lớn.

Trang Duyên sợ Tạ Ninh khi tắm sẽ bị sặc nước, vì vậy anh đi tới bồn tắm tự mình mở nước cho cậu.

Đợi cho nhiệt độ của nước thích hợp, anh đặt khăn và sửa tắm lên bàn bên cạnh, rồi đi vào phòng ngủ lấy ở trong tủ một bộ quần áo mà Lan Trai chuẩn bị sẵn cho những vị khách muốn tắm rửa.

Lan Trai phục vụ cực kỳ tận tâm đúng chỗ, tất cả quần áo đều là đồ mới.

Làm xong hết mấy thứ này, Trang Duyên vẫn chưa yên tâm, dẫn Tạ Ninh đi vào phòng tắm, rồi cẩn thận chỉ cho cậu cách sử dụng mấy thứ đồ trong phòng tắm.

Tạ Ninh gật gật đầu: “Tôi biết dùng hết ròi”.

Cửa phòng tắm chỉ có thể khoá từ bên trong, Trang Duyên suy nghĩ một chút, nói: “Có gì cần hỗ trợ thì gọi tôi một tiếng, tôi ở ngay bên ngoài, không đi xa”.

Tạ Ninh chậm rãi đáp lại: “Được”.

Trang Duyên yên lặng nhìn cậu một lúc, cong khoé môi cười cười, nhẹ nhàng khép cửa phòng tắm lại đi ra ngoài.

Cũng không biết là nên vui mừng hay là nên tiếc nuối, các dãy phòng của Lan Trai, phòng tắm được thiết kế hoàn toàn khép kín, không giống như khách sạn chỉ dùng một tấm kính để ngăn cách.

Trang Duyên không thấy được phong cảnh kiều diễm bên trong, ngọn lửa trong lòng cũng giảm đi một ít.

Nhưng mà phòng tắm lại cách âm không tốt, anh ở trong phòng ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng nước róc rách, không có hình ảnh, càng khiến cho người ta dễ dàng tưởng tượng xa xôi.

Ngọn lửa vừa mới giảm xuống nay lại bắt đầu bùng cháy lên.

Trang Duyên đi tới trước cửa sổ, anh mở cửa sổ ra để gió lạnh thôi vào người mình.

Anh nhịn không được lấy điếu thuốc ra, lúc đang do dự không biết có nên hút hay không, trong phòng tắm truyền ra giọng nói của Tạ Ninh.

“Trang, trang...” Tạ Ninh khó khăn gọi tên của anh, đến nửa ngày mới nhớ ra: “Trang Duyên!”

Trang Duyên sửng sốt một chút.

Rõ ràng là mới vào thôi mà.

Anh quăng điếu thuốc đi, đầu tiên là gõ cửa phòng tắm ba cái, sau đó hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Cũng may là Tạ Ninh không có cởi hết quần áo đứng trước mặt anh.

Tạ Ninh chỉ cởi áo vest bên ngoài, áo sơ mi có hơi xộc xệch, cổ tay áo bị nước làm ướt đẫm, phỏng chừng là do lúc nảy nghịch nước.

Cởi bỏ lớp trang phục không cần thiết đi ngược lại càng dễ nhìn hơn. ( raw: 下裝倒是完好地穿著 khúc này tui không hiểu nên tui edit theo nhưng gì thần linh mách bảo nha)

Trang Duyên hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Trong giọng nói của Tạ Ninh có chút oan ức: “Quần..... không cởi ra được”.

Trang Duyên cúi đầu nhìn thử, thấy trên thắt lưng của cậu có cái khoá ẩn, cởi ra đúng là có chút phiền phức.

Anh trầm mặc ba giây, mới vươn tay đến eo Tạ Ninh, chậm rãi sờ soạn thắt lưng.

Thân thể Tạ Ninh hơi rụt lại.

Trang Duyên dừng lại một chút, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng mở cái khoá ẩn kia ra, mặt không đổi sắc tụt quần cậu xuống.

Anh không dám cúi đầu nhìn đôi chân trần của Tạ Ninh, ánh mắt dừng ở trên môi cậu một lúc, khàn khàn hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Tạ Ninh lắc lắc đầu: “Cảm ơn”.

Trang Duyên không lên tiếng, nhanh chân rời khỏi phòng tắm sau đó không nhịn được mắng một tiếng: mẹ kiếp!.

Cùng với tiếng nước như ẩn như hiện phát ra từ trong phòng tắm, Trang Duyên đứng ở cửa sổ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Tay lần mò trong túi quần, lại mò ra bao thuốc lá trống rỗng.

Điếu thuốc lá trên tay anh sắp cháy hết rồi, tàn thuốc rơi lên bệ cửa sổ, Trang Duyên hơi nhíu mày lại.

Non nửa hộp thuốc lá cứ như vậy mà bị anh hút sạch...

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, sao Tạ Ninh vẫn chưa đi ra?

Tắm rửa lâu như vậy, phỏng chừng sẽ bị cảm lạnh mất.

Trong phòng tắm rất yên tĩnh, cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng khá lâu rồi không có động tĩnh gì.

Trang Duyên ấn điếu thuốc lên bệ cửa sổ, trong lòng có hơi nóng nảy.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Anh đi tới cửa phòng tắm, do dự hết nửa ngày, rồi vểnh cái tai lên nghe.

Bên trong yên tĩnh đến mức khiến lòng người bất an.

Trang Duyên đi tới đi lui đi qua đi lại, cuối cùng vẫn không thể yên lòng được, đưa tay gõ gõ cửa phòng tắm.

Không có trả lời.

Trang Duyên lớn giọng gọi: “Tạ Ninh?”

“Tạ Ninh?”

“Ninh Ninh?”

.....

Không lẽ cậu té xỉu? Hay là ngủ quên?

Trang Duyên chợt nhớ tới một bản tin, nói có người trong lúc tắm thì ngủ quên, cuối cùng bị chìm xuống bồn tắm ngạt nước tới chết.

Hơn nữa bây giờ nước cũng đã lạnh, nếu còn tắm nữa nhất định sẽ bị cảm lạnh....

Trang Duyên càng nghĩ càng buồn bực, cau mày, cuối cùng cũng quyết tâm, đẩy cửa phòng tắm ra.

Hơi nước dầy đặc phả vào mặt, Tạ Ninh ngẩn ngơ ngồi trong bồn tắm, hai tay đặt trên thành bồn, ánh mắt thất thần, trong mắt dường như có hơi nước.

Trang Duyên thấy cậu bình yên vô sự, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hô hấp hơi ngưng lại.

Ánh mắt của anh không kìm chế được rơi vào cơ thể trần trụi của Tạ Ninh. Hai vai trần trụi, làn da trắng đến mức chói mắt, phía dưới vai là xương hồ điệp tinh xảo đẹp đẽ, dụ dỗ người ta đến vuốt ve.

Nhìn xuống chút nữa......đã bị làn nước trong bồn che khuất.

Chỉ mới nhìn thấy cảnh tượng này thôi, trái tim của Trang Duyên đã rung động dữ dội, đầu óc trống rỗng, hầu như không còn khả năng suy nghĩ được gì nữa.

Ngọn lửa trong lòng nhất thời cháy lan ra đồng cỏ, cháy đến mức cả người anh đều nóng bừng.

Trang Duyên siếc chặt bàn tay thành nấm đấm, anh quay đầu đi chỗ khác, không để mắt mình nhìn thẳng Tạ Ninh, nhẹ giọng gọi: “Ninh Ninh?”.

Âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo dục vọng cháy bỏng sắp lan tràn.

Tạ Ninh vẫn không trả lời.

Trang Duyên chậm rãi tới gần cậu, hô hấp dồn dập theo từng bước chân.

Anh trước tiên đưa tay thử nhiệt độ của nước, quả nhiên là đã nguội.

“Làm sao vậy?” Cổ họng anh khô khốc hỏi.

Tạ Ninh ngơ ngác nửa ngày rốt cuộc mới phản ứng, cậu ngẩng đầu lên, tủi thân nói: “Đau.”

Trang Duyên sửng sốt một chút: “Đau ở đâu?”.

Tạ Ninh giơ tay ấn lên đầu.

Trang Duyên ôn nhu hỏi: “Đau đầu?”

Tạ Ninh rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Lúc nảy khi nằm xuống, đụng trúng”.

Trang Duyên ngồi xổm người xuống trước bồn tắm, mò tay ra sau gáy của cậu: “Nơi này à.”

Sau đó thân thể của anh đột nhiên cứng đờ ——

Tạ Ninh vươn tay ra, ôm lấy cổ của anh, vùi đầu vào ngực anh tựa như đang tìm kiếm sự an ủi.

Trong phút chốc máu nóng trong người Trang Duyên vọt thẳng lên đỉnh đầu, hết thảy những suy nghĩ trong đầu đều bị đám lửa này đốt cháy sạch sành sanh.

Cũng may là có thành bồn tắm cản lại, Tạ Ninh cũng chỉ có thể vòng tay ôm cổ anh, cơ thể không thể nhảy ra ngoài.

Cho dù như vậy, Trang Duyên vẫn cảm thấy mình nóng đến mức sắp nổ tung luôn rồi!

Giọng nói của Tạ Ninh tựa như khóc nức nở: “Đau quá....”

Trang Duyên bị tiếng kêu này của cậu làm cho hoảng hốt, đè nén suy nghĩ kiều diễm trong lòng xuống, vén tóc sau gáy của cậu ra xem, không có vết máu.

Có lẽ là bị đập trúng một cái, cũng không có bị sưng phù lên.

Trang Duyên dùng hết sự kiềm chế cả đời này, nhẹ nhàng xoa xoa lên gáy của cậu.

“Còn đau không?”

Tạ Ninh vẫn như trước nói: “Đau.”

Nếu không phải cậu đang bị say, Trang Duyên quả thật cho rằng cậu đang cố tình quyến rũ anh.

Trang Duyên sốt ruột hỏi: “Còn đụng trúng chỗ nào nữa không em?”.

Tạ Ninh chỉ nói: “Đau.”

Trang Duyên cảm thấy tâm trạng của cậu hình như có gì đó không ổn.

Lẽ nào an tĩnh lâu như vậy, đến lúc đi tắm mới bộc lộ cái say ra hay sao?

Đột nhiên Trang Duyên cảm thấy hơi bị nhức nhức cái đầu, anh cũng đâu đầu, không chỉ có đau đầu, phía dưới kia cũng đau nữa.

Bộ dáng này của Tạ Ninh giống như là đang làm nũng, lồng ngực Trang Duyên kịch liệt phập phồng lên xuống, hoài nghi mình sắp bị ép đến phát điên mất thôi.

Tại sao anh lại tự bán hành cho chính mình như vậy chứ!

Anh tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tạ Ninh, nếu như em còn làm nũng như vậy nữa, thì tôi không thể nào kiềm chế được nữa đâu.

Tạ Ninh nhạy cảm phát hiện ra, nhất thời bị Trang Duyên doạ cho sợ hãi, vai cậu run lên, theo bản năng lùi về phía sau, vừa vặn ngồi trở lại bồn tắm.

Trang Duyên cười khẽ một tiếng: “Bây giờ mới biết sợ?”.

Cơ thể Tạ Ninh không tự chủ được phát run.

Trang Duyên hơi nhếch khóe môi lên, giọng điệu nguy hiểm: “Tại sao em....cứ thích khiêu khích tôi vậy hả?”.

Anh cầm cái khăn tắm đặt bên cạnh, muốn giúp Tạ Ninh lao khô nước trên người.

Tạ Ninh co rúm một chút.

Trang Duyên thở dài: “Em nghe lời một chút nào.” Nếu không anh thật sự không dám đảm bảo rằng mình sẽ không làm bất cứ điều gì.

Tạ Ninh nhẹ giọng nói: “Tôi, tôi nghe lời mà”.

Cậu quả nhiên ngồi yên lại, mặc cho Trang Duyên dùng khăn tắm bọc cậu lại, bế ra khỏi bồn tắm.

Trang Duyên cảm thấy, nếu bản thân anh không có khả năng tự chủ, thì hiện tại Tạ Ninh có lẽ đã bị anh đè ra ăn sạch không sót lại một cọng xương.

Nhưng anh không phải là loại người như thế.

Nếu như anh muốn làm gì đó với Tạ Ninh, thì cũng phải trong tình trạng là Tạ Ninh hoàn toàn tỉnh tảo, cả hai người đều tình nguyện ở bên nhau, chứ không phải lúc cậu đang say xỉn mơ mơ màng màng, thần trí không rõ mà thừa nước đục thả câu.

Cho nên lúc này anh chỉ có thể đứng đó một bên thì chửi má nó ở trong lòng, một bên thì còng cái lưng đè nén ngọn lửa tà ma xuống thay Tạ Ninh lau khô nước trên người.

Làn da dưới lớp khăn trắng nõn mềm mại, còn mịn màng hơn so với vải lụa và sa tanh đắt tiền nhất, Trang Duyên nhất thời trở nên kích động, không nhịn được nên lực tay có hơi mạnh một chút.

Đôi mắt Tạ Ninh ngập hơi nước, giống như là muốn khóc: “Anh đừng đánh tôi”.

Trang Duyên sững sờ, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không có khuynh hướng bạo lực gia đình, sẽ không đánh em”.

Hơn nữa em có bị ngốc không vậy! Em cí biết bây giờ em mà càng khóc, thì càng kích thích dục vọng bạo lực của đàn ông hay không?!

Tạ Ninh dưới sự giúp đỡ của Trang Duyên đã mặc đồ ngủ xong, sau đó liền khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Trang Duyên cụp mắt xuống, giọng điệu xen lẫn dục vọng không thể phát tiết: “Đầu còn đau không?”

Tạ Ninh ngơ ngác hồi lâu, sau đó chậm rãi trả lời: “... Tôi đau.”

Trang Duyên bất đắc dĩ đưa tay ôm chặt cậu vào lồng ngực mình: “Hiện tại thế nào?”

Lồng ngực vững chắc khiến cho Tạ Ninh an tâm.

Cậu vùi đầu vào lồng ngực của Trang Duyên, nhỏ giọng nói: “Không đau nữa.”

..... Thực ra em chỉ muốn tôi ôm em thôi đúng không?

Trang Duyên trầm mặc một lúc lâu, bàn tay đặt trên eo của cậu siếc chặt hơn một chút, giọng nói còn thêm vài phần hung ác như muốn ăn thịt người: “Tôi thực sự muốn đè em ra mà làm”.

Tạ Ninh nhất thời không hiểu được ý của anh: “?”

Trang Duyên bế cậu lên giường, đắp chăn thật kỹ càng cho cậu.

Tạ Ninh ngơ ngác nhìn anh.

Trang Duyên thấp giọng dỗ dành cậu: “Ngoan, nhắm mắt lại, ngủ đi.”

Có lẽ Tạ Ninh chơi cũng mệt rồi, ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.

Trang Duyên yên lặng nhìn cậu hết nửa ngày, dục vọng và bất đắc dĩ đan xen vào nhau, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.

Chờ Tạ Ninh ngủ say, Trang Duyên lặng lẽ đi vào phòng tắm, chính mình đi tắm nước lạnh.

Cái đầu như sắp nổ tung được dòng nước lạnh lẽo làm cho từ từ bình tĩnh lại.

Trang Duyên khẽ cau mày.

Lúc nảy khi giúp Tạ Ninh mặc quần áo, anh lờ mờ nhìn thấy trên cổ tay Tạ Ninh có vẽ thứ gì đó.

Hình như là......hình xăm?

Lúc nảy có hơi lộn xộn, anh cũng không kịp nhìn cho kĩ, bây giờ nhớ lại, không khỏi có chút xoắn xuýt.

Dường như có rất nhiều người thích việc lưu lại dấu ấn của người mình thích lên trên cơ thể mình.

Còn có những câu nói mà Tề Duệ nói.

Trang Duyên mặt không chút biểu cảm nghĩ, chắc Tạ Ninh sẽ không xăm tên của Từ Thanh lên cổ tay mình đâu ha?

Anh không nhịn được lại nghiến răng--- chuyện này đúng thật là tồi tệ mà.

Ra khỏi phòng tắm, Trang Duyên nhẹ nhàng bò lên giường, cúi đầu đặt lên gò má của Tạ Ninh một nụ hôn.

Sau đó anh lặng lẽ nắm chặt tay Tạ Ninh, vén ống tay áo của cậu lên, liếc mắt nhìn cái hình xăm kia.

- ---Là một con chim đang giương rộng đôi cánh bay.

Tác giả có lời muốn nói: Đau lòng Trang Trang... Diễn biến tâm trạng của anh ở chương này sẽ không được viết ra, nhưng mọi người đều có thể đoán được.

Trang Trang: tôi không chỉ là công cụ sưởi ấm hình người, mà còn là thuốc giảm đau nữa.

_

Editor: Nghe bảo đề thi sử THPTQG bị sai hay sao ý, năm nay thi bất ổn quá chời, cũng may tui thi tự nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.