[BHTT] Xuyên Thư

Chương 19




Dứt lời bên dưới một mảnh xôn xao ai ngờ đến Tuế Lăng môn thế mà có một nơi khốc liệt như thách đấu đài. Hơn hết ai mà không biết hồi linh đan tuy phổ biến không hiếm có gì nhưng là cực kì ít cao giai, nhất giai thì tràn lan nhưng một viên trung giai đã có thể hồi một phần tư linh lực tiêu hao giá trị liên thành nói chi đến cao giai hồi một phần hai linh lực bị tiêu hao hiếm chi lại hiếm, còn có phù hộ thân đỡ được một kích của độ kiếp tu sĩ thì không cần bàn cãi nữa đến các lão cáo già ở đây còn động dung nói chi đến các đệ tử tham gia.

Tử Tầm nghe xong phần thưởng cũng không cấm động tâm nhưng chính là mang nặng thì mỏi lưng, nếu không có thực lực mà sở hữu vật quý như thế chỉ có trở thành con mồi cho thợ săn mà thôi.

Nhìn bên dưới dần yên tĩnh lại Triệu Thanh tuyên bố tiếp: "nếu không còn gì nữa thì, thi đấu chính thức bắt đầu dựa trên rút thăm vào hai ngày trước. "

"Mời các vị tu sĩ đầu tiên mở màng cho ngày hôm nay, xin mời. "

Sau lời nói là sáu người bước lên ba lôi đài khác nhau mỗi lôi đài là một tu vi riêng lôi đài đầu tiên là dành cho trúc cơ tu sĩ, lôi đài thứ hai là cho kim đan tu sĩ và đương nhiên lôi đài thứ ba là dành cho nguyên anh tu sĩ, sẽ không có gì đáng nói nếu Tử Tầm không xuất hiện trong vòng đầu tiên. Nhưng không, nàng là người đấu ở lôi đài số ba và đối thủ của nàng lại là một yêu tu Tuế Lăng môn tu vi đều là nguyên anh đỉnh phong, nhưng yêu tu lại có thể chất tốt hơn thường nhân nên Hồng Nhiên có hơi lo lắng. nhưng là nhan sắc vẫn là nhan sắc của Tử Tầm xinh đẹp hơn, Hồng Nhiên nghĩ.

Từ đêm hôm đó trò chuyện Hồng Nhiên và Tử Tầm cũng chưa từng chạm mặt nhau nói chi đến trò chuyện vì vậy khi nãy vừa nghe đối thủ là đệ tử Tuế Lăng môn Tử Tầm đã cảm thấy may mắn vì nếu đánh bại hắn nàng có thể có cớ đến tìm Hồng Nhiên để xin lỗi vì đã trọng thương đệ tử của nàng, còn thua? Ánh mắt Tử Tầm hơi hiếp lại kiêu ngạo, Không có khả năng. Hồng Nhiên suy nghĩ cũng không khác mấy, nếu đệ tử này thua hay thắng nàng đều có thể có cớ tìm Tử Tầm nhưng nàng vẫn mong muốn Tử Tầm có thể thắng để vào bí cảnh vì vậy chỉ có thể âm thầm xin lỗi vị đệ tử ấy.

Vị đệ tử ấy: yêu sinh thật quá khó

Trận đấu cứ thế trong sự mưu tính bắt đầu.

Hai võ đài kia thì không nói vì sự chênh lệch về tu vi cấp bậc nên áp đảo đến dễ dàng chỉ có lôi đầu số ba tu vi ngang nhau. Hai người đấu chính hừng hực lửa đang tiếng kiếm va chạm âm ỉ linh lực không ngừng phát ra ngưng tụ lập lại nhiều lần đến khi vị đệ tử ấy bị trúng chiêu vào vai trái và Tử Tầm bị thương ở tay phải thì mới tạm tách ra. Nhìn cánh tay nhỏ từng giọt máu xuống khiến Hồng Nhiên đau lòng không thôi nhưng vẫn phải diện vẻ mặt ôn nhu nhìn trận đấu. Hai lôi đài kia đã phân thắng bại chỉ còn lôi đài số ba của Tử Tầm vẫn đang đánh đến khí thế ngút trời.

Trên lôi đài

Tử Tầm nhìn cánh tay bị thương trong lòng mỉm cười vì đây là nàng cố ý để có thể ăn vạ Hồng Nhiên nhưng nàng không thể thể hiện ra mặt chỉ lạnh mắt liếc nhìn đối thủ thầm nghĩ cũng đã đến lúc kết thúc.

Vì vậy mọi người đang nhìn khán đài đều có thể thấy rõ xung quanh Tử Tầm đang bốc lên một tầng linh lực dày đặc bén nhọn bao phủ toàn bộ cơ thể và thân kiếm ánh bạc sắt bén khiến cho mọi người không cấm ngạc nhiên cứ nghĩ đấu nãy giờ nàng hẳn phải sắp cạn linh lực chứ đâu ngờ linh lực càng ngày càng nhiều, Hồng Nhiên nhìn nàng phát linh lực mà nhăn mày cùng lúc đó nhận thấy sự bất ổn đầu tiên là vị đệ tử kia vì chỉ ánh mắt vừa nãy mà thôi đã khiến bản năng cảnh giác trước nguy hiểm của yêu thú trong hắn tăng lên gấp bội, hắn chỉ kịp thời nghĩ đến dựng lá chắn nhưng vẫn không nhanh bằng Tử Tầm chỉ chớp mắt hắn đã bị linh lực mà Tử Tầm bùng nổ đẩy đến bên bờ lôi đài và mũi kiếm của nàng đã nhắm ngay tử huyệt dưới cằm hắn.

Bây giờ hắn chỉ biết đứng thẳng không dám động chỉ sợ động một chút liền sẽ đụng vào lưỡi kiếm sắt bén ấy thấy tình hình như vậy vị đệ tử ấy chỉ có thể chịu áp lực dưới cái nhìn của Tử Tầm và Hồng Nhiên mà lên tiếng nhận thua. Mạng yêu thật khó giữ.

Vì thi đấu diễn ra trong ba ngày liên tiếp nên mỗi ngày sẽ chỉ có bảy trận đấu trên ba lôi đài nên cuộc thi đấu hôm nay kết thúc cũng sớm, Hồng Nhiên nhìn phía dưới mọi người đang dần tản đi cũng theo đứng lên ánh mắt quét một vòng sân rồi ngước nhìn bầu trời ánh cam đúng lúc hoàng hôn đẹp mắt nên nàng cho Tinh Ân và Tinh Tuyết về trước còn bản thân thì sải bước chậm chạp đi về, chỉ là trong lòng có chút lo âu.

Hồng Nhiên đi chưa được mấy bước đã bắt gặp nữ chủ Linh Mặc vừa thoát khỏi trạng thái 'quả cầu' hôm qua cũng đang đi dạo với tỷ tỷ của mình là Phong Thủy Kiều nhưng đáng chú ý là họ vừa đi ngang qua nam chủ Ôn Chí Linh. Hồng Nhiên không cấm ngạc nhiên vì bọn họ là nam nữ chủ vốn nên có quang hoàng nhân vật chính và sẽ bằng mọi cách để đến được với nhau còn bây giờ thì họ lại đi qua nhau như hai người xa lạ mà chẳng hề liếc nhìn nhau dù chỉ một cái. Càng lúc càng kì lạ.

Mà Hồng Nhiên cũng nghĩ bọn họ có đến với nhau hay không cũng chẳng quan hệ gì với nàng nên không cần quan tâm ngoại trừ việc có khả năng bị thiên đạo phát hiện ra thì chắc không có chuyện gì lớn.

Nghĩ như thế Hồng Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết và đi đến chào hỏi hai tỷ muội bọn họ, dù sao hôm qua Hồng Nhiên cũng đã đến xem xét tình hình của Linh Mặc, trong cơ thể tiên ma hai nguồn linh lực dần cân bằng lại đã không có gì đáng lo ngại.

"Phong cô nương và Linh cô nương thật trùng hợp. "

"Thật trùng hợp Hồng môn chủ, tiểu mặc cứ muốn đi ra tham quan trong khi vừa tỉnh lại nên ta cũng không có cách với nàng luôn a. " Phong Thủy Kiều vẻ mặt tuy bắt đắc dĩ nhưng trong giọng nói lại mang cưng chiều hết mực làm Linh Mặc ngượng ngùng hơi thấp mắt tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng hai bên tai sớm đã đỏ. Nhìn hai nàng như vậy Hồng Nhiên bật cười trêu ghẹo nói,

"Linh lực nàng đã không có vấn đề, đi đi dạo tham quan cùng với gắn bó lại chút cảm tình tỷ muội một chút cho thoải mái cũng tốt đúng không Linh cô nương. "

"Hồng môn chủ nói chính là, trong phòng nằm mãi sẽ thương căn cơ nên ta muốn tỷ tỷ dẫn đi một chút may mà Hồng môn chủ không trách tội tự tiện." có vẻ như Linh Mặc thuộc kểu người không biết nói đùa và cũng không nhận được câu nào là nói đùa nên nàng đã cung kính đáp lời Hồng Nhiên một cách nghiêm túc làm cho Phong Thủy Kiều đứng một bên nhẹ nắm tay áo của Linh Mặc kéo kéo. Hồng nhiên lại cười tươi hơn đúng là một đầu gỗ a.

"Không sao, dù sao cũng đã là người một nhà nên cứ tự nhiên mà tham quan cũng không cần phải lo đụng tới người của Thanh Huyền Kiếm, bọn họ sẽ không dám làm đều xằng bậy trong Tuế Lăng môn đâu. " Hồng Nhiên an ủi một chút nàng rồi trấn an về Thanh Huyền Kiếm để hai người họ yên tâm mà dạo quanh Tuế Lăng môn.

"Cảm ơn Hồng môn chủ, ta và tỷ tỷ ân cứu mạng không biết làm sao báo đáp cho người hết đây. " Linh Mặc tay nắm tay với Phong Thủy Kiều buồn phiền nói, không nhận ra Phong Thủy Kiều đã sớm chột dạ vì chưa nói với nàng rằng cả hai bọn họ giờ đã xem như lấy thân báo đáp cho Tuế Lăng môn.

Thấy vậy Hồng Nhiên chỉ bí hiểm nói: "a... Thật ra đã báo đáp rồi, Linh cô nương nên hỏi tỷ tỷ của mình một chút. " nói rồi bước đi tiếp nhìn xung quanh nhộn nhịp đệ tử bỏ lại khó hiểu và chột dạ hai người.

Đi một lúc đến một đường vắng lót đá, xung quanh được bao bọc bằng cây liễu. Lâu lâu gió nhẹ thổi làm mấy cành lá liễu phấp phới lên tuyệt đẹp và an bình. Nhưng Hồng Nhiên cũng không chú ý đến vì có người đứng trước mặt nàng.

"A, Tử Tầm? Ngươi vừa đấu xong bị thương sao không về nghỉ ngơi mà định đi đâu thế? " Hồng Nhiên thắc mắc vì hướng Tử Tầm hướng tới và đang đứng hoàn toàn trái ngược với hướng phòng nghỉ của các đệ tử thách đấu, hơn hết khi Hồng Nhiên liếc mắt xuống nơi Tử Tầm bị thương thì thấy vết thương chỉ được băng bó sơ sài và vẫn còn đang rỉ máu thì giữa trán nhăn lại, nghe được Tử Tầm nói:

"Ta chỉ là tìm Hồng Nhiên để xin lỗi và hỏi thăm vị đệ tử vừa rồi có sao không thôi. Không ngờ gặp được Hồng Nhiên ở đây. " Tử Tầm hướng Tử Tầm đứng thật sự không phải hướng mà nàng có thể tìm được vị đệ tử kia vì vị đệ tử đó cũng ở trong khu phòng nghỉ của đệ tử thách đấu. Biết nàng nói dối Hồng Nhiên cũng không vạch trần mà nắm lấy tay không bị thương của Tử Tầm kéo nàng đi về hướng phòng của mình.

Đến lúc Hồng Nhiên định thần lại thì cả hai đã cùng nhau nắm tay đi một quảng đường cũng không ngắn và đứng trước cửa phòng của Hồng Nhiên. Buông tay Tử Tầm ra Hồng Nhiên để tránh xấu hổ chỉ gượng nói: "vết thương của ngươi vẫn chưa được xử lý tốt cũng vừa lúc tiện đường nên ta sẽ xử lý cho ngươi, mời vào. " Hồng Nhiên mở cửa mời Tử Tầm tiến vào mà không thấy được trong mắt Tử Tầm có tia ý cười chớp nhoáng biến mất.

Mời Tử Tầm vào bàn, Hồng Nhiên lấy ra dụng cụ cùng với thuốc trị thương rồi nhìn Tử Tầm nói: "Tử Tầm vén tay áo cao một chút để ta xử lý lại vết thương. "

___________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.