[BHTT] Xuyên Thư

Chương 1: Xuyên không




Hồng Nhiên là một cô gái hết sức bình thường, tuy hai mươi sáu tuổi đã là tướng quân về hưu, có công ty riêng sinh ý cũng không tệ. Hồng Nhiên không có gia đình, từ bảy tuổi đã được một cụ bà nhận nuôi, hai bà cháu xem nhau như điểm tựa tinh thần của bản thân, cuộc sống bình bình đạm đạm mà trôi qua. Đến năm Hồng Nhiên mười tám tuổi bà đã qua đời, cô phải tự dựa vào bản thân kiếm tiền để sinh hoạt và chăm sóc cửa hàng trang sức của bà, năm hai mươi tuổi cô nhập ngũ tham gia huấn luyện binh lính đặc chủng, trải qua nhiều lần sinh tử, năm cô hai mươi lăm tuổi đã nhận chức tướng quân và huấn luyện 1 nhóm binh đặc chủng khác, năm hai mươi sáu tuổi cô quyết định về hưu mở công ty làm sinh ý và nhờ người đồng chí cũ cũng là một cái chuyên máy tính cái loại này nên công ty không ngừng phát triển, hai mươi bảy tuổi cô giao công ty cho phó tổng, là một cái nữ nhi của một vị chiến sĩ đã hi sinh nhờ cô chăm sóc, rất thông minh có tinh thần lãnh đạo cao nên cô đã bỏ hết đống hồ sơ và công việc lại cho phó tổng rồi đi nghĩ dưỡng ở một bán đảo. Mọi chuyện cũng xảy ra lúc này đây.

Trên chuyến tàu chở du khách ra đảo một nhóm người từ trực thăng xuống che kín mặt dẫn theo “hàng nóng” tới không ngừng bóp cò. Xung quanh tiếng hét không dứt số người còn sống dần dần ít lại. Đột nhiên:

Oanh

Một tiếng nổ lớn vang vội phát ra từ phía cuối tàu. Hồng Nhiên thấy vậy liền biết đây chắt chắn là bọn khủng bố vì cô đang trong phạm vi của thành phố S, nơi thủ tướng mới nhậm chức sinh sống. Cô từng nghe nói trong tuần này thủ tướng sẽ cải trang đến bán đảo để ký kết một cái hiệp nghị gì đó. Không ngờ lại là hôm nay, thật xui xẻo.

Hồng Nhiên nhìn tràng cảnh huyết chảy thấm đỏ một vùng biển thế này chỉ có thể cảm thấy bực bội vì bị phá kế hoạch nghĩ dưỡng.

Đảo mắt qua lại Hồng Nhiên dừng lại trên người một bé gái khá xinh xắn chỉ khoảng năm đến sáu tuổi đang hoảng sợ nhưng lại không hét lên một tiếng nhìn cảnh tượng khủng khiếp này. Cô không do dự liền chạy lại bế con bé này đi đến nơi để tàu cứu hộ vừa chạy vừa cằm tất cả thẻ chứng minh và thẻ ngân hàng cho con bé để con bé xinh xắn này có thể sống cuộc sống hạnh phúc sau này mà không có người thân.

Từ sau lưng không ngừng chuyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn. 'Nha, trúng đạn đâu', cô cắn răng để con bé lên thuyền và đẩy nó đi thật xa.

"Aaaa...hic...hic...sợ...sợ hic hic"

Con bé từ khi lên thuyền không ngừng nấc lên những tiếng nghẹn ngào sợ hãi.

Trên gương mặt xinh đẹp rỉ ra một lớp mồ hôi mịn càng ngày càng nhiều, bây giờ cô biết mình chắt sẽ chết ở đây nên cô không muốn bé gái nhìn thấy cảnh chiếc du thuyền được nhộm bằng máu tươi.

Cô bé khóc, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt, trong đôi mắt. Cô nhìn con bé nói: "không khóc...yên tâm chút nữa thôi, sẽ có người đến, nhớ kỹ mật khẩu của số thẻ này đều là ngày sinh của chị, trong ví có danh thiếp. Em phải nhớ kỹ, nhớ thật kỷ, tất cả thuộc về em." cô cười, nụ cười mang theo vẻ mệt mỏi. Đôi môi vốn hồng nhuận bây giờ, nó đã tái nhợt. Cô cảm thấy mệt mỏi. Cô sắp không trụ được nữa. Hồng Nhiên dùng hết sức lực còn lại của bản thân đẩy chiếc thuyền đi. Khi chiếc thuyền dần trôi xa cô cũng đã kiệt sức rồi, cô đang chìm xuống đáy đại dương, cô khó thở, cô không còn sức để mà dãy dụa nữa.

'cô sắp chết rồi sao? hẳn là đi.'

Đó là suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô. Cô nhìn đôi tay không còn chút sức lực nào đang cố vương lên, đôi bàn tay đã thắm không biết bao nhiêu là máu của người vô tội, chỉ vì chiến tranh. Nhưng trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình cô vẫn có thể giúp được một mạng người. 'Ha ha' cô cười tự giễu trong lòng.

- ----Ta là đường phân cách-----

Trong lúc cô tưởng như mình đã chết trong đầu cô hiện lên một tiếng vang

[Tinh! Khế ước hoàn thành. Dịch chuyển đến không gian hệ thống.]

[Túc chủ người mở mắt ra được rồi... Người chưa chết đâu.]

Âm thanh vang lên trong đầu Hồng Nhiên cô nghe theo lời nói đó mở mắt ra. Đập vào mắt cô là một màu trắng xóa còn cô thì đang lơ lững trong không gian này. Cô nhìn xung quanh không có bất cứ thứ gì ngoài một màu trắng giọng nói kia lại cất lên một lần nữa

[Túc chủ người khỏi tìm. Tôi không có thật thể tôi chỉ có thể giao tiếp với người qua suy nghĩ hoặc giọng nói.]

Hồng Nhiên nghe vậy không khỏi hỏi: "Tại sao ta lại ở đây? không phải ta chết rồi sao!?"

[Túc chủ ngài đã chết nhưng là chết ở thế giớ cũ. Người đã cứu được một sinh linh trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình nên tôi quyết định lập khế ước với người, hơn nữa cô bé đó sẽ là thiên mệnh chi tử trong tương lai nên tôi được lệnh Giúp ngài xuyên qua một thế giới khác, sống thọ chết già, nhưng nếu người hài lòng với dịch vụ "Hệ Thống xuyên thư" thì có thể gia hạng bằng tích phân. Tôi là Hệ Thống mang kí hiệu 3926, tôi sẽ giúp người trong việc tu luyện ở thế giới mới.]

"Tu luyện? Tại sao phải tu luyện?" Hồng Nhiên hỏi.

[Haizzz... Túc chủ a, tôi nói người nghe ở thế giới mới này là cá lớn nuốt cá nhỏ, người yếu thì chết. Hơn nữa đây là thế giới tu luyện người không cần làm ăn người chỉ cần tu luyện, giết yêu thú, bán yêu thú thôi cũng đủ sống nhàn hạ cả đời a~~ mà người tu luyện có thể tiến nhập muôn phái mà có muôn phái chống lưng thì không ai dám đụng tới người]

Hồng Nhiên nghe xong hai từ chống lưng mày liễu liền nhiếu lại trong lòng thầm nghĩ 'Từ trước đến giờ chỉ có mình chống lưng cho người ta chứ không ai dám chống lưng cho mình' khi Lãnh Nhiên suy nghĩ những thứ này cô chính là muốn thử một chút những lời này Hệ Thống có thể nghe hay không.

Trước mặt cô hiện ra một bản màu xanh lam, trong tay cô cũng bất giác xuất hiện ra một cây bút. Hệ Thống lại nói:

[Túc chủ người không muốn người khác chống lưng cho mình thì chỉ có một cách là người phải mạnh, mạnh đến nổi không ai dám đụng tới người, người hiểu không!?

Bây giờ người có thể tạo ra một cơ thể mới ở thế giới mà người sắp đến] Hồng Nhiên thầm cười giễu 'ha ha... Quả nhiên có đọc được suy nghĩ'

Nói xong trên bảng hiện lên một loạt thông tin tên tuổi Hồng nhiên cứ theo đó mà điền

[Thông tin:

1: Tên: Hồng Nhiên

2: Tuổi: 14

3: Giới tính: nữ

4: Người thân: không có] lúc Hồng Nhiên nhìn thấy hai từ Người thân khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ chế giễu, khinh thường, trong đầu cô từ khi bà mất đến giờ chưa bao giờ có hai từ này. Trên bảng hiện ra hai chữ 'đang lưu'

Lưu xong cái bảng vẫn chưa biến mất. Cô nhìn mặt đầy dấu chấm hỏi.

[Túc chủ chưa xong đâu người còn phải tạo ngoại hình nữa]

Hồng Nhiên nghe đến ngoại hình thì hai mắt liền phát ra tinh quang. Này cứ như đang tạo nhân vật để vào games vậy.

............

[Tinh]

[Túc chủ đã hoàn thành chúc mừng a~~ được rồi bây giờ tôi sẽ đưa người sang thế giới mới]

Hồng Nhiên vừa nghe xong xung quanh thân thể cô phát ra từng tia hào quang chói mắt khiến cô nhắm nghiền hai mắt lại.

Lúc cô mở mắt ra liền thấy gương mặt của một ông lão phiên bản phóng to. Thử hỏi khi bạn ngủ mở mắt ra liền thấy như vậy phản ứng đầu tiên là gì? Đương nhiên là mở to hai mắt gần như là muốn lọt ra ngoài. Lãnh Nhiên cũng vậy biểu hiện đầu tiên là trừng to hai mắt trong vài giây cô lập tức bật người dậy do bất ngờ nên hai cái trán của hai người nào đó đập mạnh vào nhau phát ra tiếng

Bịch

Hồng Nhiên còn chưa kiệp than đau lão già nào đó đã la lên

"Aaaaa... Chết ta rồi nha đầu chết tiệt bộ muốn giết lão già này hay sao hả...? Ngươi mà không gặp được ta thì giờ ngươi đã làm mồi cho bọn yêu thú kia rồi có biết không hả...?"

Hồng Nhiên tay ôm cái trán mắt trừng to nhìn lão già mặt dày mày dạng la làng không biết xấu hổ kia thầm mắn 'Hệ Thống chết tiệt ngươi ra đây cho bà! Mới mở mắt đã thấy cái cảnh muốn xuất huyết não luôn rồi!' cô thầm nghĩ kêu tên Hệ Thống nào đó ra, trong đầu liền nghe thấy giọng nói máy móc quen thuộc:

[Ayyy... Túc chủ đừng nóng, một nhân vật muốn xuất hiện trong thế giới này thì cũng phải có đầu có đuôi chứ hơn nữa lão già trước mặt người không phải là người bình thường đâu. Đi theo ông ta tu luyện chắc chắn có lợi chứ không có hại đâu]

Hồng nhiên nghe vậy liền bước xuống giường cong eo thái độ vô cùng vô tội nói:

"A tiền bối, vãn bối bất kính quá xin tiền bối đừng chấp nhất vãn bối" nói xong Hồng Nhiên tự thấy mình rất có thể làm diễn viên a.

Lão già kia nghe vậy mặt cũng bớt nhăn lại nói

"Coi như ngươi cũng biết lễ. Ta không so đo với một tiểu bối như ngươi! Hừ!" lão già này nói xong còn 'hừ' một tiếng mới xoay người lên ghế ngồi Hồng Nhiên nghe vậy thầm mắn trong lòng.

Cô ngước lên nhìn toàn vẹn từ trên xuống dưới, lão già này chắc phải tầm 70, 80 gì rồi. Tóc thì bạc phơi cả râu cũng bạc, thân vận một bộ bạch y nhìn cứ như tiên nhân hạ phàm. Bây giờ cô chợt nhớ ra gì đó hỏi:

"À! Lão...tiền bối cho ta hỏi người có gương không?" cô muốn nhìn xem cơ thể mình tạo ra như thế nào. Chỉ thấy lão già phất tay áo một cái liền hiện ra một cái gương to còn muốn to hơn cô.

Cô nhìn một màn này nuốt khan một miếng thầm nói: "waa~ đúng là tiên nhân có khác" lão già kia dường như nghe được lời cô nói liền hắc cằm vênh mặt. Cô cũng không rãnh mà lo chuyện này, cô liền nhiền chiếc gương.

Cô nhìn trong gương thấy một gương mặt hình trái soan, một đôi môi anh đào không tô son cũng hồng nhuận làn da trắng sữa, nhất là đôi mắt hai hàng mi dài cong lên, có đôi mày liễu tinh tế, quan trọng hơn là cặp mắt đặc biệt có con ngươi màu xanh lam. Mái tóc đen tuyền xõa ra dài đến thắt lưng cứ như một thác nước, được buộc ở cuối đuôi tóc. Thân vận một bộ y phục cổ đại màu lục được đai lưng thắt ngang lưng, bên ngoài còn có áo khoác mõng. Đang tự khen bản thân quá đẹp thì Hệ Thống đột nhiên nói:

[Túc chủ đôi mắt của người có thể nhìn thấu được linh lực và có thể giúp người nhìn trước được các đoàn tấn công của đối thủ có tu vi thấp hơn người. Nhưng! Có một điều người nên lưu ý đó là con người của thế giới này cơ thể đến bản chất đều giống như ở thế giới cũ nên con mắt của người là đặt biệt nếu để người khác nhìn thấy thì họ có thể nói người là yêu ma đó]

Hồng Nhiên nghe vậy hoảng lên lòng thầm nói 'vậy làm sao bây giờ? Lão già này chắc chắn đã nhìn thấy rồi' nói xong cô nhìn qua bên lão già thì thấy ông ta đang ngồi cầm chén trà chơi đùa.

"Nha đầu ngươi tên gì? Tại sao lại ngất trong rừng. Hơn nữa còn cặp mắt của ngươi nữa." lão già đột nhiên hỏi.

"Ta...ta tên Hồng Nhiên ta không nhớ tại sao lại ngất trong rừng" Hồng Nhiên giả vờ ấp úng nói. "Còn mắt ta là...là bẩm sinh đã có"

"Được rồi. Ta thấy ngươi rất đặc biệt, hơn nữa trong người ngươi có đến hai nguồn linh lực. Nếu ngươi theo ta, nhận ta làm sư phụ ta đảm bảo tương lai của ngươi sẽ không tệ đâu ha...ha"

Hồng Nhiên nghe vậy liền nhớ tới lời của hệ thống nói lão già này không phải người bình thường. Bây giờ còn ngỏ ý muốn thu mình làm đồ đệ thì còn gì bằng. Sau một lúc tự hỏi và tự trả lời thì cô nói:

"Nếu vậy thì còn gì bằng" Hồng Nhiên nói xong thì quỳ xuống.

"Xin sư phụ nhận của đệ tử một lại." lão già thấy vậy vui vẻ vuốt chùm râu cười ha hả nói:

"Tốt, tốt rất biết lễ. Ta cũng không có gì cho người, chỉ có 5 quyển sách. Một quyển là tâm pháp sẽ giúp ngươi loại trừ tâm ma khi tu luyện, còn lại là tinh thần lực, y thuật, luyện thể và linh lực. Ngươi hãy cố gắng mà học. đừng làm mất mặt sư phụ ngươi. À còn nữa tìm một mảnh vãi mà che mắt của ngươi lại đi."

Hồng Nhiên nhìn chăm chú 5 quyển sách trên tay thầm hỏi Hệ Thống

'Này lão Thống ta chỉ cần học nhiêu đây thôi sao?'

[Ting! Đúng vậy. Người đừng khinh thường, nhiêu đây mà tiết lộ ra ngoài thì chỉ có đại loạn thôi đó. À mà ta có tạo cho người một không gian trữ vật có thể đựng rất nhiều đồ. Người có thể mở ra xem]

Cô thắt mắc 'làm sao mà mở?' nghĩ rồi cô định hỏi sư phụ thì nhìn thấy một bộ hài cốt đang ngồi ở chỗ lúc nãy mà sư phụ ngồi. Cô cũng không phải là lần đầu gặp xương người. nhưng mà! Lúc nãy còn sống nhăn răng ra đó mà giờ lại biến thành bộ xương trắng cô không khỏi cất tiếng hỏi lão thống.

* Và sau đây là lời nói của mình *

Đây là lần đầu tiên mình viết truyện, nếu có sai sót hay lỗi chính tả gì mong các đọc giả thông cảm và báo cho mình biết, và mình chỉ viết để thỏa mãn sở thích thôi nên hơi lận đận nên mọi người thông cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.