[BHTT] Tâm Can

Chương 7: An Nam Quốc Sư




Trần Tự Khanh vui vẻ cười phá lên, Trần Cảnh Nghi thấy hắn như vậy cũng không khỏi buồn cười.

" Thật ra đây cũng không phải là nhi thần tự mình giải đố, mà là có cao nhân chỉ điểm, phụ hoàng còn nhớ trận chiến vừa rồi với Mãn hung không? Vì gặp được nàng ấy nên ta mới có thể nhanh chóng đánh lùi Mãn hung."

Trần Tự Khánh nghe vậy không khỏi tò mò, từ khi nào An Nam của hắn lại có người tài như vậy mà hắn lại không biết.

" Là ai? người có thể cho phụ hoàng biết tên tuổi không, ta muốn phong hắn làm quốc sư. "

An Nhiên nghe vậy không khỏi thấp thỏm trong lòng, không biết điện hạ có khai mình ra hay không? Nàng đưa mắt nhìn Trần Cảnh Nghi.

Trần Cảnh Nghi cảm nhận được ánh mắt của An Nhiên bèn nhìn lại nàng.

" Nàng là nữ tử, không biết phụ hoàng thấy sao? "

Trần Tự Khánh vốn là người trọng dụng nhân tài, nào vì chuyện người đó là nữ nhi mà dị nghị, hắn liền nói:

" Thì sao? An Nam quốc cũng không phải chưa từng có nữ quan, dù chức vụ không phải hạng quan nhất phẩm nhưng cũng không phải không có. Ngươi cứ nói đi, là ai? "

Trần Cảnh Nghi nghe hắn nói vậy cũng không còn lo âu nữa liền bảo:

" An Nhiên ngươi lại đây đi. "

An Nhiên phụng mệnh mà đi đến trước mặt hoàng thượng và điện hạ hành lễ.

Trần Tự Khánh ngạc nhiên mà nhìn nàng, vô thức đánh giá nàng từ trên xuống dưới, không keo kiệt mà lộ ý khen thưởng. Dung mạo tuyệt trần, mái tóc vàng kim càng làm nổi bật làn da trắng hồng của, vận bạch y đơn giản nhưng thật chất rất hợp với nàng, một khí chất phong trần sạch sẽ, hắn là đương kim thánh thượng, hậu cung ba ngàn giai nhân, nhưng vẫn không khỏi cảm thán dung mạo này, quá xinh đẹp.

" Nô tì bái kiến hoàng thượng. " An Nhiên học theo lễ nghi ở An Nam quốc mà khom người hành lễ.

" Miễn lễ. " Hắn rất có hứng thú mà nhìn nàng.

" Có thật là do ngươi đã giải ra câu đố này là do ngươi nghĩ ra không? " Trần Tự Khanh nhịn không được mà hỏi thẳng An Nhiên.

" Tâu bệ hạ, đúng là do nô tì giải ra. " An Nhiên một thân chính khí trả lời.

" Tốt tốt, Lý công công ngươi chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn sắc phong. "

Hắn vô cùng kích động liền sắc phong cho An Nhiên làm An Nam quốc sư.

" Từ thời Hiển cao tổ phụ Trần Gia, sau khi thống nhất đất nước liền rất trọng nhân tài, mấy năm nay không ngừng mở các cuộc cao khảo tìm người tài đức vẹn toàn, nay đương kim thánh thượng rất vừa lòng An Nhiên cô nương, góp công lớn đánh đuổi Mãn hung, giúp An Nam giải đáp câu đố của Yến quốc, làm rạng danh An Nam. Với một tấm lòng yêu mến nhân từ thời chí tôn. Đương kim thánh thượng đích thân sắc phong An Nhiên cô nương là An Nam Quốc sư. Khâm thử. "

Lý công công đứng trước lục bộ thông báo. Hai bên quan lại xì xầm to nhỏ, không biết nói gì.

An Nhiên quỳ xuống nhận mệnh:

" An Nhiên xin tuân chỉ, một lòng tận An Nam."

Lý công công làm việc nhanh như chớp, An Nhiên cũng dở khóc dở cười, ngày hôm trước còn làm nha hoàn bên cạnh điện hạ, nay đã làm An Nam quốc sư, làm việc nhanh gọn như vậy, đúng là thiên tử không cho nàng cơ hội từ chối.

____________________________

Tin tức An Nam giải được bài toán đó đã truyền đến tai vua Yến quốc, sắc mặt hắn khó coi đến rợn người. Không thể tin được, câu đố khó như vậy liền dễ dàng bị người An Nam giải được, đúng là làm bẽ mặt hắn. Đám quân thần phía dưới chỉ biết cúi đầu, không dám hó hé, lỡ đâu miệng quạ hại thân.

" Mau cho truyền Ninh nhi cho trẫm. "

____________________________

" Vừa mới được sắc phong mà làm sao ngươi buồn hiu vậy? "

Liên Nhi thấy An Nhiên buồn bã chống cằm liên nhịn không được hỏi.

" Ta nghe bảo sắp tới phải chuyển vào hoàng cung ở, nhưng ta không muốn, ở phủ công chúa vẫn vui hơn. "

Liên Nhi nghĩ nghĩ liền bảo:

" Chuyện này không phải rất dễ giải quyết sao, ngươi liền nói với điện hạ, chắc chắn người sẽ sẽ nói giúp cho ngươi trước mặt hoàng thượng, như vậy ngươi có thể ở lại phủ công chúa rồi. "

An Nhiên nghe vậy hơi nửa tin nửa ngờ nhìn Liên Nhi, thật ra nàng cũng từng nghĩ qua rồi, nhưng làm như vậy nàng thấy có hơi chút quá phận, thế nên vẫn không dám mở lời với điện hạ.

Thấy An Nhiên dò hỏi nhìn mình Liên Nhi bèn nói tiếp

" theo ta nghĩ điện hạ cũng không muốn ngươi tiến cung đâu, ta thấy người rất quan tâm ngươi, liền thử nhờ người chút xem. "

____________________________

Nghe theo lời Liên Nhi, An Nhiên đi tìm Trần Cảnh Nghi. Vừa bước vào sân vườn liền thấy một cảnh tượng rất bắt mắt.

Trần Cảnh Nghi mặc hồng y, da trắng như tuyết, môi đào đỏ mộng khẽ khếch lên, tóc được nàng búi ngay ngắn trên cao, nàng múa một đường kiếm rồi lại hai đường kiếm, cánh hoa đào tự do rơi xuống. Hình ảnh xinh đẹp đến động lòng người, An Nhiên không nỡ phá bầu không khí này, ngơ ngác ngắm nhìn.

Trần Cảnh Nghi đang luyện kiếm bỗng nghe thấy tiếng bước chân liền thu hồi kiếm lại, tìm chủ nhân của tiếng chân đó. Thấy An Nhiên si ngốc nhìn mình, ý cười trên mặt nàng càng sâu hơn.

" Hóa ra là An Nam Quốc sư, ngài đến đây có chuyện gì sao? "

An Nhiên đang thất thần nghe giọng Trần Cảnh Nghi vang lên bên tai liền hồi thần bước đến hành lễ với Trần Cảnh Nghi.

" Cuối cùng thì hạ thần cũng biết vì sao thiên địa luôn đố kỵ hồng nhan rồi. "

Trần Cảnh Nghi thấy nàng không trả lời mình, cũng không tức giận, nhướng mày ý bảo nàng ấy nói tiếp.

An Nhiên nói tiếp:

" Bởi hoa tươi trái ngọt của đất trời cũng chỉ là phong cảnh cho giai nhân mà thôi. "

Trần Cảnh Nghi đương nhiên biết An Nhiên không phải là nữ tử bình thường, nhưng nghe nàng khen bản thân cũng không khỏi ngại ngùng, nghiêm giọng nói:

" Quốc sư chắc cũng không rảnh rỗi để đến đây khen ta như vậy đâu, nói đi, ngươi có gì muốn nói. "

An Nhiên nghe nàng nói vậy bèn cười rộ lên, nàng biết rõ Trấn Quốc công chúa đây là đang thẹn thùng, nàng nhẹ nhàng nói:

" Điện hạ cũng biết vài ngày nữa hoàng thượng sẽ sắp xếp chỗ ở cho ta ở trong hoàng cung, nhưng ta lại không muốn ở trong cung tí nào, ở đây ta còn có Liên Nhi và điện hạ làm bạn, trong cung chắc ta buồn chán đến chết mất, ngài có thể nói hoàng thượng để hạ thần ở lại phủ công chúa được không? "

" Cũng không phải không được, nhưng đó giờ ta chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, ngươi có gì để trả ơn cho ta? "

An Nhiên không ngờ công chúa điện hạ sẽ trực tiếp đòi quà hối lộ như vậy, An Nhiên hơi bối rối, thật ra quà hối lộ thì cũng có đó, túi thơm đợt trước nàng mua vẫn chưa có dịp để tặng cho điện hạ, nhưng nàng vẫn hơi có chút ngại ngùng.

Trần Cảnh Nghi vẫn còn để bụng chuyện An Nhiên tặng túi thơm cho Liên Nhi mà không tặng cho mình, hôm nay nàng chỉ đột nhiên muốn vòi quà một xíu, nhưng nhìn biểu tình ngượng ngùng của An Nhiên, lòng nàng có chút chùn xuống, chắc là An Nhiên không muốn tặng quà cho mình.

" Thôi bỏ đi, giúp ngươi một xíu cũng không mất mát gì. "

Nói xong Trần Cảnh Nghi phủi tay, cầm thanh bảo kiếm bước nhanh về tiểu viện của mình.

" Điện hạ khoan đi đã. "

Nghe nàng gọi, Trần Cảnh Nghi hơi chậm bước lại, thấy thế An Nhiên cũng không sợ tội khi quân, liền đi nhanh về phía Trần Cảnh Nghi kéo tay nàng lại.

" Ngài còn nhớ hôm chúng ta đi dạo phố không, thật ra hôm đó ta mua ba chiếc túi thơm lận, một túi cho ta, một túi cho Liên Nhi, còn một túi cho ngài, nhưng ta vẫn hơi do dự không biết nên tặng cho ngài không, dù sao túi thơm này cũng không xứng với ngài lắm. "

An Nhiên một hơi nói hết câu, càng nói tiếng càng nhỏ dần, Trần Cảnh Nghi còn đâu bộ dạng giận dỗi nữa, trong lòng mềm thành một đoàn, vô thức giơ tay vén lọn tóc rối của nàng. Hai người không ai biết rằng tư thế này cực kì ái muội.

Đột nhiên bị Trần Cảnh Nghi vén tóc, An Nhiên đơ mất vài giây, nhưng thật nhanh chấn tỉnh lại, nàng lấy ra một chiếc túi thơm màu đỏ, là hương lài, rất thích hợp với mùi trên người Trần Cảnh Nghi.

" Tặng ngài, mong ngài không chê quà hối lộ này. "

Nói xong mặt An Nhiên cúi gầm xuống đất, An Nhiên không dám ngước lên nhìn xem điện hạ sẽ dùng vẻ mặt gì để nhận quà của mình.

Ánh mắt của Trần Cảnh Nghi dịu dàng nhìn An Nhiên, nhìn nàng ấy ngại ngùng đáng yêu như vậy, Trần Cảnh Nghi không khỏi muốn cười, tai nàng ấy vì ngại hồng hồng đáng yêu chết đi được, kiềm đi xúc động muốn chạm vào cái tai ấy:

" Coi như tạm chấp nhận, ngày mai ta sẽ tiến cung để nói với phụ hoàng giúp ngươi. "

Nói xong, như sợ An Nhiên sẽ đòi lại quà, Trần Cảnh Nghi nhanh chóng đeo túi thơm bên hông.

An Nhiên nhìn Trấn Quốc công chúa uy phong lẫm liệt trên chiến trường, ấy vậy mà bây giờ lại như một đứa con nít vậy, An Nhiên cố gắng nén cười.

Thấy nàng ấy cười nhạo mình, Trần Cảnh Nghi bất giác đỏ mặt, bỏ lại một câu rồi liền chạy trốn mất.

An Nhiên không thể nhịn cười được nữa, nàng liền cười ra tiếng, Trần Cảnh Nghi không cần quay lại cũng biết bây giờ An Nhiên cười rất tươi, Trần Cảnh Nghi vừa buồn bực nhưng cũng vừa vui vẻ, khóe miệng liền nhếch lên một vòng.

____________________________

Sau khi Trần Cảnh Nghi xin phép hoàng thượng giữ An Nhiên trong phủ công chúa, dưới sự thuyết phục của mình, thiên tử rất thoải mái ân chuẩn.

Dù trở thành An Nam Quốc sư, tuy nhiên cuộc sống thường ngày của An Nhiên cũng không bị ảnh hưởng gì cả, nàng vẫn cứ tự do tự tại.

Một hôm nọ, An Nhiên cùng Liên Nhi rủ nhau đi dạo, các nàng một đường mua rất nhiều thứ, nào là vải vóc, trang sức,... đi chơi rất vui vẻ.

" Tránh đường, tránh đường. "

Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên, An Nhiên đang đứng mua bánh bao hấp, nghe la liền quay lại, thì thấy một cỗ xe ngựa xa hoa đang đi qua.

Cổ xe ngựa này rất khoa trương, trang trí cầu kì đã đành, xung quanh cỗ xe ngựa có gần hơn mấy chục hộ vệ đi dọc hai bên xe ngựa, dù là hoàng đế xuất cung cũng khó có thể cầu kì như vậy.

Mọi người trong kinh thành đều xì xầm:

" Quao, xe ngựa này đẹp quá, chắc hẳn là người rất có tiền đi. "

" Có khi lại là người của hoàng thất."

" Xì, toàn ra vẻ thôi. "

"..."

Chung quy cũng do một màng vừa rồi rất chướng mắt, cũng không tránh khỏi bị mọi người nghị luận.

An Nhiên cũng không để tâm mấy, dù người có giàu ra sao thì cũng không liên quan đến nàng. Nàng mua xong vài cái bánh bao hấp, liền đi tìm Liên Nhi.

Thuận theo đường cũ, An Nhiên đi lách qua mấy con phố, liền nghe một tiếng cầu xin thảm thiết.

" Xin ngài tha mạng cho ta, ta không cố ý. "

" Hừ, ngươi có biết chiếc xe ngựa này rất đắt tiền không, nghèo túng như ngươi làm mấy đời cũng không trả nổi. " Một gã đàn ông vẻ mặt hung hắn nói.

Đúng vậy, gã đàn ông đó chính là tên hộ vệ đi theo chiếc xe ngựa lúc nãy.

An Nhiên ngước mắt lên liền nhìn thấy một bà lão, bà ta quỳ xuống trước mặt gã đàn ông kia cầu xin thảm thiết, cũng không có ai dám bước lên ngăn cản gã đàn ông đó, mọi người chỉ đứng xung quanh mà hóng chuyện.

An Nhiên là một người mang tư tưởng hiện đại, làm sao mà chịu nhìn thấy cảnh tượng chướng mắt này, nàng dùng thân thể nhỏ nhắn của mình chen lên trước, chắn trước mặt bà lão, lớn tiếng nói:

"Đại thúc, ngươi là một nam tử cao to vạm vỡ, sao lại đi ức hiếp một bà lão như vậy?"

Bị quát lớn, tên hộ vệ theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, hắn chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng kim lạ mắt, rất xinh đẹp, làm hắn ngẩn người ra.

Thế nhưng cho dù xinh đẹp thì sao chứ, người kia ỷ mình là ai mà dám quát thẳng mặt hắn, hắn phách lối nói:

" Hừ, chỉ là một tiểu cô nương, ta cảnh cáo ngươi bớt lo chuyện bao đồng, có ngày chuốc hoạ vào thân đấy."

An Nhiên không sợ hãi mà cãi lại:

" Không phải chỉ là đụng vào xe ngựa thôi sao, hà cớ gì phải kiếm chuyện với một người già? "

An Nhiên cực kì không đồng tình với tên hộ vễ kia, phải biết là trong xã hội hiện đại hay cổ đại, thì việc ỷ mạnh hiếp yếu là một việc rát đáng khinh, An Nhiên rất khinh thường hành động này của hắn ta.

Tên hộ sĩ không cho điều đó là đúng, hắn liền nói:

" Ngươi có biết bên trong xe ngựa là ai không, đừng nói là một bà lão, cho dù là mười bà lão thì cũng không đủ mạng để đền tội đâu. "

An Nhiên còn đang định phản bác lại thì cửa xe ngựa đột nhiên bị kéo ra, bàn tay trắng nõn vịn trên thành xe ngựa, một tên hộ vệ thấy thế liền đưa tay đỡ bàn tay ấy, người trong xe ngựa ưu nhã mà bước ra ngoài. Là một cô nương cực kì xinh đẹp. Mái tóc dài được quấn trên chiếc trâm bằng ngọc phỉ thuý đỏ, toàn thân chính là vải lụa tơ tằm hạng nhất đẳng. Khuôn mặt trái xoan cùng với đôi mắt to tròn, đôi môi căng mọng, ngũ quan hài hoà thoạt nhìn rất có thiện cảm.

Nhìn sơ qua An Nhiên liền khẳng định đây không phải là một nhân vật bình thường. Khí chất của nàng ta không kém những người không hoàng thất mà An Nhiên từng gặp.

" Văn Cường, ngươi đừng làm khó dễ bà lão và cô nương ấy, bổn công chúa không chấp vụ này đâu. "

Thật ra nàng ta vốn dĩ cũng không định lộ mặt làm gì, thế nhưng thấy mọi chuyện vẫn không được giải quyết xong, còn bị một tiểu cô nương gây rắc rối, nàng ta liền xuống xe ngựa xem sao.

" Hạ thần tuân mệnh " Tên hộ sĩ ấy khom người cung kính với nàng ta.

Ánh mắt nước ta như lơ đãng liếc nhìn An Nhiên, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trước khi trở lại xe ngựa còn thâm thuý nhìn nàng.

Toàn bộ quá trình nàng ta cũng không nhắc gì đến An Nhiên, xem nàng như một kẻ nhiều chuyện tự chuốc phiền phức. Xe ngựa nhanh chóng đi sâu vào trong, An Nhiên nhìn theo chiếc xe ngựa đăm chiêu, không lý giải được ánh mắt thâm thuý của nàng ta có ý nghĩa gì.

" Tiểu cô nương "

Bên tai đột nhiên nghe tiếng gọi, An Nhiên liền hoàn hồn, nhận ra người gọi mình chính là bà lão kia.

An Nhiên bèn hỏi:

" Sao vậy bà? "

Bà lão nhìn An Nhiên xinh đẹp, là người ngoại tộc nhưng rất dũng cảm, liền càng cảm thấy có thiện cảm với nàng.

" Ta cảm ơn cháu vì đã nói đỡ giúp ta, nếu cháu không ngại hãy đến nhà ta ăn một bữa cơm"

An Nhiên nghe vậy liền từ chối, nàng vốn dĩ cũng chẳng giúp được gì bà ấy.

Thấy vậy bà lão ấy cũng không ép nàng, liền cảm ơn nàng thêm lần nữa rồi đi về.

Xong xuôi An Nhiên cũng quay trở về phủ công chúa, vì trời cũng đã tối, An Nhiên cũng muốn đem đống đồ nàng mới mua về chia sẻ cho Liên nhi và các tỷ muội nha hoàn trong phủ.

Trên đường về phủ An Nhiên đi rất chậm rãi, nàng vừa đi vừa ngắm khung cảnh kinh thành về đêm. Mặc dù trời đã tối nhưng mọi người nơi đây vẫn không có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi, người người nhà nhà vẫn cứ buôn bán, phải công nhận không khí rất sôi nổi.

Người ta thường nói con người sẽ cảm thấy rất cô đơn khi không ở nơi mình thuộc về. An Nhiên rất thích mọi thứ ở thế giới này, nhưng nàng chưa từng cho rằng bản thân là một phần ở nơi đây, nàng mang tâm thái của một người khách vãng lai, được dịp ghé chơi. Thật chất, bên trong nàng vẫn luôn rất nhớ về quê nhà của mình. Nơi mà có cha mẹ, có thầy Nicolas, có bạn bè của nàng. Còn ở đây, chỉ có duy nhất một mình nàng.

Nàng chợt cảm nhận được dòng nước ấm chảy xuống, bất giác nàng khóc lúc nào không hay, đây cũng là lần đầu tiên mà An Nhiên khóc ở thế giới này. Không biết là do lúc nãy bị tên hộ vệ kia quát hay là do bầu không khí náo nhiệt của kinh thành nên nàng cảm thấy cô đơn hay không. An Nhiên thụt người ngồi khóc dưới đất, càng khóc càng không thể nhịn được, cứ thế mà khóc thật to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.