[BHTT] Tâm Can

Chương 4: Thắng lợi




Vốn dĩ Trần Cảnh Nghi định bụng cho người gọi An nhiên đến hỏi thăm vài điều, thế nhưng nàng lại ngủ quên ở trên bàn.

" Chúng ta định mồng bảy sẽ tiến hành kế hoạch, ngươi thấy sao? ". Trần Cảnh Nghi nói xong liền đưa mắt nhìn An Nhiên như đang trưng cầu ý kiến.

" Ngài cho ta hỏi, tình báo bên đó như nào rồi? " An Nhiên hỏi.

" Đều như dự đoán của chúng ta. "

An Nhiên nhìn nàng rồi khẽ cười:

" Ta nghĩ ngài biết nên làm gì tiếp theo mà. "

Quả thật là vậy, Trần Cảnh Nghi đã có quyết định của riêng mình, chỉ là không hiểu sao lại muốn đi hỏi ý kiến của An Nhiên. Nàng cảm giác bản thân thật buồn cười.

Trần Cảnh Nghi cho An Nhiên lui, sau đó rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Chỉ cần sáu ngày nữa thôi, nàng sẽ khiến cho toàn bộ tộc người Mãn phải tạ tội trước những gì bọn chúng đã gây ra cho người dân An Nam.

Mọi thứ đã sẵn sàng cho một trận chiến cuối cùng.

- ---------------------------------------

Rạng sáng ngày thứ mười sáu đóng quân ở thành Tây An.

Các sĩ quân Mãn say xỉn bét nhè, suốt ngày chỉ có rượu và nữ nhân, hơn thế nữa khẩu phần ăn của các binh sĩ bị cắt giảm một cách quá đáng. Bây giờ nhìn vào còn đâu một đội quân hùng mạnh, chỉ thấy những gã say rượu nằm ngả nghiêng trên mặt đất.

Phán Thục Ân Nhìn thấy cảnh đó không khỏi ngao ngán lắc đầu. Trong mười sáu ngày nay, hắn càng cảm giác bất an hơn, không biết trong hồ lô của người An Nam đang chứa gì.

Hắn đi một mạch đến chỗ Tề vương A Hãn Lạp nói chuyện, vừa bước vào lều liền thấy tên Tề vương đó đang say xỉn, khoe khoang với các nữ nhân bên cạnh về những thành tựu của hắn. Nhìn cảnh tượng này Phán Thục Ân thực sự tức giận, nếu như Thanh Lang quân tập kích lúc này thì đầu của hắn và tên A Hãn Lạp đó sẽ không còn trên cổ.

Phán Thục Ân tức giận hất tung chung rượu trong tay A Hãn Lạp bể thành từng mảnh. A Hãn Lạp bị hất ly rượu liền nổi trận lôi đỉnh, mắng chửi hắn:

" Ngươi to gan, sao dám hất y rượu trong tay bổn vương? "

" Ngươi ra mà nhìn xem đám thuộc hạ của ngươi như thế nào. Nếu người An Nam bất ngờ tập kích, hừ, ta nói các ngươi một đòn cũng không đỡ được. " Phán Thục Ân hừ lạnh.

Lúc này đây A Hãn Lạp mới phát hiện điểm bất thường, tại sao nửa tháng nay không thấy bọn người An Nam đánh trả, tại sao bọn chúng dễ dàng giao nộp thành trì như vậy? Lúc này đây hắn liền cảm giác không đúng, đứng dậy, loạng choạng bước đi ra ngoài nhìn xung quanh, đám thuộc hạ của hắn nằm la liệt trên mặt đất, tên nào tên nấy đều say khướt. Hắn liền tức giận đá một tên thuộc hạ gần đó.

" Dậy, ta kêu ngươi dậy. "

" Ha ha, cô nương xinh đẹp, chờ ta với. " Tên thuộc hạ vừa nói vừa đưa tay muốn ôm A Hãn Lạp. Thấy vậy hắn liền đấm tên kia chảy máu mũi. Sau đó quay ra nhìn Thục Phán Ân với ánh mắt cầu cứu, hắn vừa định mở miệng nói gì đó thì có một tên thuộc hạ hớt ha hớt hải chạy tới bên hắn gấp gáp nói:

" Đại vương, đại vương, nguy to rồi, người An Nam đang quay trở lại, bọn chúng dẫn theo gần bốn vạn binh sĩ đang tiến về quân trại của chúng ta. "

A Hãn Lạp cứng đờ người, hắn trúng kế rồi.

" Chết tiệt, huy động toàn bộ binh sĩ còn tỉnh táo lại đây. "

" Nhưng số ít còn tỉnh chưa đến một vạn người. " Gã thuộc hạ bối rối nói.

" Một lũ vô dụng, nuôi các ngươi chỉ tốn cơm. " Hắn vừa mắng chửi vừa đánh tên thuộc hạ kia.

Phán Thục Ân thấy tình thế không ổn liền muốn nhanh chân chạy trốn trước, nhưng không may liền bị tên điên A Hãn Lạp thấy được. Hắn lôi Phán Thục Ân trở lại quăng hắn vô một góc rồi nói:

" Sao ngươi nói ngươi ngươi đã rải mầm dịch ở doanh trại của chúng, thế tại sao bọn chúng còn sức mà tập kích đến đây? "

Hắn thực sự phát điên rồi, bây giờ chỉ có thể liều mạng với bọn chúng.

Trước khi đi hắn nói với Phán Thục Ân rằng:

" Nếu hôm nay ta bỏ mạng ở Tây An, thì cái mạng chó của ngươi cũng không giữ nổi đâu. "

- ---------------------------------------------

Thành Lang quân đã vây quanh thành Tây An, Phong lão đại ra lệnh cho đội cung thủ bắn tên lửa vào trong thành trì phát động chiến tranh.

Tô đại tướng quân cùng Trấn Quốc công chúa đã dẫn binh dẫm nát cửa thành tiến vào bên trong.

Người Mãn trở tay không kịp, bỏ chạy tán loạn, Trần Cảnh Nghi một mình đấu tay đôi với Tề vương A Hãn Lạp, chính tay chặt đầu hắn tuyên bố An Nam quốc giành toàn bộ chiến thắng, chiếm lại thành trì, giết chết thủ lĩnh, tộc người Mãn đầu hàng vô điều kiện.

Sau đó những người Mãn may mắn còn sống xót, bị bắt về làm lao động khổ sai khai thác khoáng sản. Còn những nữ nhân bị bọn chúng bắt cóc, cưỡng đoạt liền được thả về đoàn tụ với người thân.

Còn riêng Phán Thục Ân, thực chất hắn là người dân An Nam, cha hắn từng giữ chức vị quan huyện nhỏ, thế nhưng nhiều lần ăn hối lộ, đánh thuế cao gấp đôi triều đình, sau khi bị kiện, vợ con hắn liền bị lôi đi chém đầu. Phán Thục Ân may mắn trốn thoát, nung nấu ý định trả thù cho phụ mẫu và đệ đệ, hắn xâm nhập vào bộ máy nhà nước của người Mãn, trở thành mưu sĩ cho bọn chúng. Còn nữa, đại dịch ở Tây bắc cũng do hắn gây ra. với tội danh của hắn là mưu đồ phản nghịch, bị tuyên án tử hình.

Chuyện binh sĩ trong doanh trại bị nhiễm bệnh là sự thật, tuy nhiên số người nhiễm bệnh không thực sự quá nhiều ảnh hưởng đến việc đem quân sát phạt Mãn hung. Lúc đầu An Nhiên cùng công chúa điện hạ định diễn một chút như Trấn Quốc công chúa bị thương nặng, khiến cho người Mãn tự tiến vào hang hổ. Thế nhưng dịch bệnh bùng phát, Trần Cảnh Nghi chỉ tiện tay khuếch đại tin đồn mà thôi.

Thanh Lang quân thắng lợi vẻ vang.

Chẳng bao lâu tin mừng của Thanh Lang quân dưới sự dẫn dắt của Tô đại tướng quân và Trấn Quốc công chúa đã truyền đến kinh thành. Người dân reo hò vui mừng, nhà nhà mở tiệc ba ngày ba đêm ăn mừng thắng lợi.

Đương kim thánh thượng biết tin liền vui mừng cho người triệu Tô đại tướng quân cùng với các chư vị thống lĩnh và Trấn Quốc công chúa hồi kinh ban thưởng hậu hĩnh.

Đám quan lại trong triều sau khi nghe tin không ai dám hó hé bất kì điều gì về Tô đại tướng quân với đương kim thánh thượng.

- ---------------------------------------------

Để mà nói ai là người có công lao lớn nhất trong trận đánh lần này không ai khác chính là An Nhiên, thế nhưng con người đó bây giờ đang buồn hiu ngồi tưới cây.

" Ngươi tưới nhiều như vậy không sợ cây hồ điệp này chết à? "

Trần Cảnh Nghi đi ngang qua vườn hoa này liền thấy bóng dáng An Nhiên ngồi đó tưới cây, mặt mày chù ụ, nếu không biết còn tưởng nàng đang thất tình. Thấy thế nàng nổi hứng muốn trêu nàng ấy một tí.

An Nhiên thấy Trần Cảnh Nghi liền làm lễ, sau đó không thèm quan tâm nàng nữa, tiếp tục tưới nước cho cây. Thấy nàng bơ đẹp mình Trần Cảnh Nghi dở khóc dở cười, trên đời này làm gì có ai can đảm như nàng ấy. Thế nhưng Trần Cảnh Nghi không để bụng, liền rặn hỏi nàng:

" Ai làm gì ngươi không vui à? "

" Không có "

" Nhưng ngươi đang giận dỗi kìa. "

" Không có "

Trần Cảnh Nghi thực ra đều biết tại sao An Nhiên buồn, chỉ là nàng muốn chọc nàng ấy một chút thôi.

" Lần này phụ hoàng triệu ta về cung, thế nên ta liền phải mang Liên nhi theo, chắc ngươi đều biết? " Trần Cảnh Nghi hỏi.

" Ta biết "

" Ngươi có muốn theo ta về kinh thành không? " Trần Cảnh Nghi hỏi.

Cũng đúng, ở nơi này ngoại trừ Liên nhi và nàng thì An Nhiên cũng không thân thiết với ai, nếu để nàng ấy ở đây một mình thì chắc nàng ấy buồn chán đến chết mất. Hơn nữa, từ sau chuyện ở phòng ăn thì Trần Cảnh Nghi càng thấy vẫn là đem nàng ấy theo bên mình an toàn hơn.

An Nhiên ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Cảnh Nghi, vội vàng hỏi:

" Ngươi nói thật không? Vậy là ta không cần ở đây đúng không? "

Như sợ Trần Cảnh Nghi nuốt lời, An Nhiên liền một lời hỏi dồn dập.

Công chúa điện hạ bất lực, bất quá nhìn An Nhiên như vậy, Trần Cảnh Nghi thấy nàng rất đáng yêu. Cũng không làm chậm trễ thời gian của nhau liền nói:

" Ngươi thu xếp quần áo đi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường. "

Trần Cảnh Nghi nói xong cũng không quan tâm thái độ An Nhiên như nào nữa liền bỏ đi. Sắp về kinh thành, Trần Cảnh Nghi có rất nhiều chuyện cần xử lý, nàng không có nhiều thời gian rảnh như An Nhiên. Hoàng đế yêu cầu nàng phải viết một bản tấu chương thuật lại toàn bộ quá trình ra trận. Trần Cảnh Nghi mấy ngày này dường như không có thời gian để thở.

Bởi vì hoàng thượng ban thánh chỉ, vì thế đoàn người tức tốc chạy về kinh thành sớm nhất. Tuy nhiên khi đến nơi đã là chuyện của nửa tháng sau.

- --------------------------------------------

" Xuất trình giấy tờ. " Gã canh gác mặt lạnh nói với Mỗ Nguyên Sinh.

Ở An Nam quốc, nếu muốn được ra vào các quận huyện đều phải xuất trình giấy tờ để chứng minh thân phận để phòng ngừa kẻ xấu có mưu đồ gây rối, thế nên quá trình này được kiểm tra nghiêm ngặt. Chỉ có người trong hoàng thất mới không cần thủ tục lằng nhằng như vậy.

Tuy nhiên Thanh Lang quân là binh đoàn chủ chốt của An Nam quốc, để tỏ lòng kính mến của mình đối với Tô đại tướng quân, hắn liền ban lệnh bài có thể tùy ý đi đâu cũng được.

Tô đại tướng quân bèn leo xuống ngựa, đi đến bên gã lính canh mà đưa hắn xem lệnh bài.

Gã lính canh nhìn thấy lệnh liền gấp đến mức tay chân bủn rủn.

" Tại hạ thất lễ, xin lỗi ngài. " hắn nói.

" Là Thang Lang quân, mau mở cửa, hai tên kia mau mau gõ chuông. " Hắn hớt ha hớt hải phân phó mấy tên lính còn lại.

Cổng thành mở ra là một cảnh tượng vô cùng đặc sắc, người dân từ trong nhà chạy xếp thành hai hàng người ra đón mừng Thang Lang quân mang chiến thắng trở về. Có người thì bắn pháo tưng bừng, có người thì xúc động khóc lóc, những đứa trẻ thì tung những cánh hoa nguyệt quế rồi tung hô:

" Thanh Lang quân, Thanh Lang quân, Thanh Lang quân. "

Trong mắt người dân, Thanh Lang quân là binh đoàn tinh nhuệ nhất của An Nam quốc, thế nên người dân An Nam ai ai cũng ngưỡng mộ họ. Nếu trong nhà mà có người đầu quân cho Thanh Lang quân, phụ mẫu anh chị đều được hưởng tiếng thơm.

Thế là cả binh đoàn dưới sự tung hô của tất cả dân chúng mà một mạch tiến đến hoàng cung.

Đây là lần đầu tiên An Nhiên thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi cảm thán sự nhiệt tình của người dân nơi đây.

- --------------------------------------

Ở hoàng cung, đương kim thánh thượng nhận được tin Thanh Lang quân đã trở về cũng vui mừng không thôi, hắn liền ra lệnh cho các quần thần chuẩn bị một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho ngũ công chúa Trần Cảnh Nghi và Tô đại tướng quân. Sở dĩ hắn cao hứng như vậy cũng bởi vì hắn có thể gặp lại nữ nhi của hắn sau bao năm xa cách.

Thục phi nương nương là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, thế nhưng đời không như là mơ, sau khi hạ sinh ngũ công chúa Trần Cảnh Nghi, Thục phi nương nương mắc một căn bệnh lạ mà qua đời ở tuổi hai mươi tư. Trần Cảnh Nghi chính là cốt nhục của hắn và nữ nhân hắn yêu thương nhất trên đời, thế nên sau khi nàng mất, hắn càng yêu thương và nuông chiều ngũ công chúa Trần Cảnh Nghi hơn nhiều công chúa, hoàng tử khác. Do đó, đối với các hoàng tử, công chúa khác thì Trần Cảnh Nghi chính là cái gai trong mắt họ.

Thanh Lang quân sau khi tới hoàng cung thì nhận được lệnh của hoàng đế không cần diện kiến, về nhà chuẩn bị, đêm nay mở tiệc đón gió tẩy trần cho họ.

An Nhiên dĩ nhiên là không có nhà để về, thế nên đành phải tới phủ công chúa cầu cưu mang.

An Nhiên luôn nghĩ rằng phủ công chúa rất xa hoa, như trong sách miêu tả vậy. Tuy nhiên khi đứng trước cổng phủ, An Nhiên sốc thật sự, không như trong tưởng tượng, hình như có hơi...... nghèo

" Ngươi chê ta nghèo à. " Trần Cảnh Nghi như đọc được suy nghĩ của nàng mà nói.

An Nhiên "..."

An Nhiên bất lực, nàng nhớ nàng đâu có thể hiện gì trên mặt, nàng ta có thuật đọc tâm à? Đúng là yêu quái.

Thấy biểu cảm trên mặt nànng thay đổi liên tục, không biết nàng nghĩ gì, Trần Cảnh Nghi không quan tâm nữa, trực tiếp bỏ lại nàng, một mình đi vào.

Liên nhi đứng kế bên nhìn thấy cảnh này đang cố gắng nén cười. Chỉ nhẹ nhàng dẳt tay An Nhiên đi vào rồi nói:

" Vào trong đi, ngươi sẽ bất ngờ. "

Đúng là bất ngờ thiệt, tuy bề ngoài hơi nghèo nàn, nhưng không khí bên trong rất thoáng mát, khắp sảnh vào nhà chính là một bãi cỏ xanh mướt, phía bên tay phải là một cây anh đào nở rộ, còn bên tay trái là một vườn hoa nhỏ, ong bướm đang thi nhau lấy mật. Tuy là người luyện võ, thế nhưng Trần Cảnh Nghi rất thích cây cỏ, cũng rất thích thơ văn giống như mẫu thân của nàng.

Các nàng cũng nhanh chóng sửa soạn cho bữa tiệc đêm nay.

Đêm nay, Trần Cảnh Nghi chính là nhân vật chính, thế nên trang phục của nàng tối nay rẩt đẹp mắt, vẫn là màu đỏ chói mắt ấy, tuy nhiên lần này kiểu cách hơn, nhìn nàng không giống như một công chúa, nàng giống một nữ hoàng cao cao tại thượng, đang đi gặp thần dân của mình.

Ở An Nam quốc có một luật lệ, đó chính là người dân không được mặc màu vàng, vì màu vàng là màu chủ đạo của long bào, nếu ai vi phạm, sẽ bị chém đầu. Thế nên ngay cả công chúa, những người trong hoàng thất ngoại trừ hoàng thượng cũng phải tuân theo quy định.

còn các cung nữ cấp thấp mới phải mặc y phục giống nhau, còn các cung nữ cấp cao phục vụ cho các chủ tử trong cung đều có thể mặc y phục mình yêu thích, chỉ là không được nổi bật hơn chủ tử của mình.

An Nhiên cũng đổi một bộ y phục mới, nàng mặc một bộ bạch y, mái tóc vàng kim của nàng tương phản với bạch y làm người xem cực kì vui mắt. Tóc được búi lên cao, lộ ra cần cổ thanh tú, môi đỏ như máu, bình thường nàng vốn dĩ rất xinh đẹp rồi, chỉ là trang điểm lên, nàng còn xinh đẹp hơn gấp bội.

Đêm nay Trần Cảnh Nghi tiến cung mang theo Liên nhi và An Nhiên đi theo, không mang nhiều hạ nhân, thế nên chỉ cần chuẩn bị một xe ngựa.

- ---------------------------------------

Chưa tới giờ thìn, mà khách khứa đã có mặt đầy đủ. Các phi tần, hoàng tử, công chúa cũng không chậm trễ mà đã an tọa vị trí của mình. Chỉ còn hoàng thượng và hoàng hậu vẫn chưa đến.

Trần Cảnh Nghi bước vào đại điện, trong đại điện đang xôn xao bỗng nhiên im bặt, ánh mắt không rời mà nhìn Trần Cảnh Nghi đang tiến vào đại điện.

Trước đây ai ai cũng biết Trần Cảnh Nghi rất xinh đẹp, không ai nghi ngờ điều đó, bởi vì nàng chính là nữ nhi của Thục phi nương nương, thế nhưng hôm nay nàng đặc biệt diễm lệ, y phục đỏ rực như máu, đôi mắt đào, chỉ cần nàng liếc nhìn cũng khiến nhân tâm rộn ràng. Cử chỉ còn quyến rũ lạ thường. Các tướng quân quanh năm ở biên cương với nàng cũng không hỏi nuốt ngụm nước bọt, nàng quá lạ, không giống như điện hạ mà bọn hắn từng biết.

Thế nhưng mọi người cũng nhanh chuyển ánh mắt sang người An Nhiên, nữ nhân ngoại tộc này thật đẹp, nếu ánh mắt của Trần Cảnh Nghi khiến nhân tâm rộn ràng thì ánh mắt của An Nhiên chính là câu hồn đoạt mệnh, khuôn mặt thanh tú không chỗ nào có thể chê, bất quá mọi người liền chú ý đến mái tóc vàng kim của nàng, phải nói là rất đẹp, tuy nàng chỉ diện bạch y, thế nhưng khí chất của nàng không kém công chúa điện hạ tí nào.

Hai người đứng chung với nhau, mặc danh khiến người khác cảm thấy rất xứng đôi.

- --------------------------------

Thục phi nương nương khi còn trẻ là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. Chuyện kể rằng khi xưa thái tử Ngụy quốc đến An Nam quốc để bàn việc mở rộng con đường tơ lụa giữa hai nước, hắn đã mê đắm Thục phi nương nương, nguyện dâng hết tất cả binh quyền của hắn cho nàng với điều kiện nàng phải ở bên hắn. Tuy nhiên, nàng không đồng ý, hoàng thượng biết chuyện, hắn và thái tử Ngụy quốc không hề vừa lòng nhau, suýt chút nữa đã bùng nổ chiến tranh giữa hai nước. Lúc bấy giờ hoàng đế nước Ngụy gửi thư cầu hòa, đem thái tử về dạy dỗ đàng hoàng.

Sau này, dân chúng truyền tai nhau, trở thành một giai thoại ở An am quốc. Thục phi nương nương chính là hình tượng nữ nhân của An Nam quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.