[BHTT] Miss Me

Chương 3: Câu chuyện đầu tiên: QUAY VỀ (3)




"Này! Có lừa nhau không thế? Chúng ta thật sự từng chơi với nhau ở đây à? Tệ quá đi", tôi tỏ ra khó chịu với không gian hẹp, tối trong hốc cây đa cổ thụ. Mùi gỗ ướt, đất cát tanh nồng xộc lên, làm tôi nhớ đến xưởng gỗ nơi bản thân đi tham quan hồi đầu năm nay.

Trước đó vì lòng tốt tôi mở cửa cho người ta vào nhà ngủ nhờ, để rồi vô tình bị nhốt bên ngoài, đứng giữa dòng không khí lạnh sau mưa mà bất lực, khóc không thành tiếng. Song, tôi không chấp nhận số phận ngủ lang ngoài đường, chăn trời chiếu đất, liền hỏi Nghi xem có nhà trọ để thuê, hay chỗ nào núp tạm qua đêm không, chứ cứ vầy cố đến mai thì kiểu gì hai đứa cũng chết cóng, hoặc cảm lạnh các kiểu. Mà bạn hiểu đó, giữa thời buổi hai vạch chưa chắc làm mẹ này thì lỡ sặc nước ho thôi cũng đổi được ánh nhìn kỳ thị, thì sao tôi có gan bị cảm.

Kết quả, sau một hồi bị kéo tay dẫn đi, len lỏi theo con đường đất đá lầy sau mưa, vụt qua những cây đa to lớn che khuất cả bầu trời, trước mặt tôi là một cây đa cổ thụ lớn nằm ngoài bìa làng, đối diện có dòng suối róc rách chảy xuống từ núi. Bên trong cây đa cổ thụ lớn có cả hốc to, chẳng biết là bị con gì ăn hay bị con người phá hoại, nhưng theo Nghi nói thì đó là chỗ yêu thích của cả hai hồi nhỏ, nên có lẽ tôi hiện tại cũng thích.

Ừm, có lẽ cơ. Tại sau một lát ngồi, ngửi đủ mùi cây, mùi đất nồng lên, không gian thì hẹp, cô nàng kia rằng nhừ đè nửa người lên tôi, từ có lẽ thích kia đã thành chắc ăn không thích rồi.

Nghi nhìn tôi, ánh mắt vẫn sáng như sao, to tròn trong suốt, ngây thơ đến lạ, gật gật đầu đáp, "Mi nói nơi này che được nắng, trước mắt thấy suối trong lành, trốn cả ngày cũng không thấy đủ. Sau đó còn bảo nơi này sẽ là chỗ bí mật, kêu không để ai biết được. Giờ Mi không thích nữa à?". Lúc nói đến không thích nữa, ánh nhìn của cô nàng nhìn tôi trông buồn hơn hẳn.

Chúa ơi! Lúc nhỏ gu chơi bời của tôi tệ làm sao. Nhưng mà, cô nàng này... Tôi chắc lại phải làm người tốt, tận tình giảm tránh một chút.

"Không phải thích hay không. Coi đi", tôi cử động chân, chân của Nghi đang đè lên cũng bị đẩy lên theo. "Chúng ta đã lớn như vậy, hốc cây này lại tí ti, muốn như ngày nhỏ đâu phải cứ thích là được. Tôi con gái yếu mềm, bị đè trúng lâu cũng đau đó". Da của cô nàng cũng thật lạnh, tôi lại chỉ mặc mỗi váy ngủ, da lộ nhiều, tránh được sương ngoài lại bị thân nhiệt như người chết của đối phương làm cho cóng.

"Xin lỗi, mình không cố ý đè Nghi đâu. Để mình đi ra ngoài", Nghi tỏ ra áy náy với tôi, khuôn mặt lộ rõ gấp gáp, vội đứng dậy muốn chui ra ngoài. Kết quả, cô nàng không để ý hốc cây có chiều cao tương đối thấp, liền bị đập đầu một phen. Song, cô nàng lại không lộ ra chút biểu hiện đau, hay chau mày chỉ một chút, mà chỉ chăm chú cúi đầu xuống lại để dễ ra ngoài hơn.

Cô nàng này mình đầu da sắt, luyện thiết đầu công, hay phiên bản nữ của Saitama vậy? Nếu là tôi thì đã đau đến kêu cha gọi mẹ sau cú chấn thương rồi.

"Lại đây!", tôi kêu Nghi lại gần, sau đó lo lắng xoa xoa chỗ bị đụng giúp. Thái độ ngoài như mẹ đang trách mắng con nhỏ, "Bị ngốc à! Chẳng chịu coi trước coi sau, đứng dậy thôi cũng đập đầu cho được. Đau không?".

Nghĩ lại chút thì sao lúc này tôi lo cho người lạ mới gặp chưa bao lâu, có biểu hiện bám đuôi, rình mò mình nhỉ? Vì tin cả hai là từng là bạn thật, hay do người đẹp ta? Mà có khi là mẫu tính của tôi cao, bản chắc thiện lương, tốt tính nữa không chừng. Con người, tôi đôi khi còn không hiểu lý do cho những hành động mình làm ra.

Bị tôi mắng, Nghi tỏ ra rất vui, cười tươi như một đứa trẻ, lắc lắc nhẹ đầu, đáp, "Không sao, không đau".

"Cô học thiết đầu công à? Bị đụng mạnh vẫn cũng không đau, bị mắng vẫn vui vẻ cười, y như đứa nhỏ ngốc vậy".

"Mi... Mi không thích à? Mình xin lỗi, sau này sẽ không làm vậy nữa đâu. Đừng giận", Nghi cụp mắt, dáng vẻ như chú cún nhỏ sắp bị bỏ rơi ấy.

Ôi! Tôi thật sự đang giao tiếp với người lớn không vậy?

Tôi đổi từ xoa đầu sang búng mạnh vào trán của Nghi, "Ngốc vừa thôi! Tôi nổi giận, không hài lòng, thậm chí mắng cô, nhưng cũng không có nghĩa là cô làm gì có lỗi để mà phải xin. Cứ tùy ý xin lỗi, cúi đầu, cô sẽ là kẻ thất bại. Tôi không thích làm bạn với người thất bại, hiểu chưa ngốc?". Lần nữa, tôi lại búng thêm cái vào trán của cô nàng như một lời nhắc nhớ, đánh dấu đủ đau để nhớ mãi.

Hiện tại dù tôi chưa nhận ra Nghi là ai, hay chúng tôi đã làm bạn thế nào, thậm chí cũng chưa chắc đã là bạn. Nhưng sự ngốc nghếch, hiền lành của cô nàng thật sự khiến tôi chướng mắt, muốn dạy dỗ một chút.

Ầy! Tôi lại lo chuyện bao đồng mất rồi.

"Mà tôi chỉ nói vậy thôi. Cô muốn sao cũng được", tôi thêm vào, không muốn để đối phương nghĩ là mình quan tâm gì.

Nghi cười, trong mắt lấp lánh hạnh phúc, gật gật đầu ngoan ngoãn, "Ừm, sau này đều sẽ nghe Mi".

"Nghe gì chứ. Tôi tiện miệng nhắc, cô cứ xem như ý kiến tham khảo thôi, đừng làm quá".

"Nhưng là Mi nói mà. Mi sẽ luôn tốt cho mình, nên mình phải nghe. Nếu không Mi sẽ giận".

Gì trời? Tôi từng nói vậy luôn á? Hay cô ta bịa vậy?

"Tôi từng nói vậy luôn? Khi nào?".

"Lúc chúng ta ở đây, Mi đã nổi giận, bảo không muốn chơi với mình nữa vì mình không nghe lời. Mi muốn chúng ta chơi với nhau, mình muốn về vì sợ cha đánh, nên Mi đã không nhìn mặt mình cả tuần luôn. Mình đã thật sự rất buồn, rất nhớ Mi vào lúc đó", nói đoạn, mắt Nghi trùng xuống, cắn chặt môi, trông thật đáng thương, không có gì là như nói dối.

Tôi cũng không biết chuyện có thật đã diễn ra như vậy không, lâu rồi chẳng một lúc nhớ được, nhưng ngang ngược, chiếm hữu, thích theo ý mình vậy thì không phải ai khác thật rồi. Do lúc nhỏ được cả cha mẹ, hai bên nội ngoại chiều, tôi vì vậy mà tính cách khá tệ.

"Thật tệ khi tôi chẳng nhớ gì mình từng làm, giống như bản thân đang muốn gạt bỏ tội lỗi, không chịu trách nhiệm cho chúng. Hẳn cô đã tổn thương, chịu uất ức nhiều lắm vì mọi chuyện. Giờ chúng ta đều lớn, sau này cô cũng không cần tự mình cố gắng chiều theo ý tôi nữa, ngốc lắm".

Khi nói những lời trên tôi đã nghĩ nó là sự giải thoát, giúp cho Nghi sau này vui vẻ hơn, không cần chịu áp bức trong mối quan hệ bạn bè này và bắt đầu mối quan hệ công bằng hơn. Song, trái với tôi nghĩ, cô ấy lại chẳng vui, ngược lại còn hơi cúi đầu, biểu thị sự buồn tủi.

Tôi không hiểu, dùng hai tay áp vào mặt của Nghi lên, nâng lên, ép cho cô ấy nhìn thẳng mắt mình, hỏi, "Không vui? Vì muốn tôi nói xin lỗi, làm gì thiết thực hơn lời nói à? Hay sao? Cô không nói, tôi không biết cô nghĩ gì đâu. Nói đi, cô muốn gì ở tôi?".

Mắt Nghi dường như hơi ướt, tựa như sắp khóc đến nơi, lắp bắp nói, "Mình... mình không muốn Mi ghét mình. Đừng bỏ rơi mình nữa, được không? Mình sẽ ngoan, nghe lời Mi, dù là gì cũng được". Cô nàng xúc động, nước mắt lại tuông ra không kiểm soát, mắt nhìn tôi như ngàn lời van xin, sợ hãi, làm cho tôi cũng không biết trời trăng gì luôn.

Mà đành vậy, lời hứa lúc nhỏ sau cùng vẫn nặng hơn lý lẽ với cô nàng trước mặt, người không nhớ gì như tôi nghĩ kỹ chút thì thật không có quyền gì mà tước bỏ tín ngưỡng đã ăn sâu suốt mười mấy năm của người ta.

"Vậy cứ làm gì khiến cô vui vẻ và xem những gì tôi nói như tham khảo. Cứ từ từ suy nghĩ đi".

"Mi... Mi sẽ không giận mình chứ? Mình xin...".

"Nè!", tôi tỏ ra cáu gắt. "Đã bảo đừng xin lỗi khi không có lỗi, sao cứ làm hoài thế? Với lại tôi không có giận, nên đừng lo, hiểu chưa?".

"Thật sự Mi không giận sao? Mình không làm sai nữa sao?", Nghi ngây thơ, ngốc nghếch, thêm phần phục tùng trước tôi.

Cô gái ngốc này, sao lại coi trọng tôi như vậy nhỉ? Tôi cũng con người bình thường, có nhan sắc hơn người, chứ cũng đâu phải thần thánh gì. Mà, chúng tôi đã từng rất thân sao? Tôi chẳng nhớ gì cả. Nghi? Cái tên này tôi chẳng nhớ từng nghe qua.

"Giận cô phí sức, ai rảnh giận. Mà không lạnh à? Vào đây nhanh", tôi kéo Nghi lại vào trong, nhưng thế nào cô nàng lại nhẹ như bóng bay vậy. Tôi kéo nhẹ cái liền ngã sát vào, đè hẳn lên người. Hay cô nàng này cố ý cho tôi kéo nhỉ, lúc đè trúng vẫn có cảm giác nặng mà.

"Nè! Nặng... Hả?", tôi đang muốn nói Nghi nặng, bảo tránh ra, nhưng còn chưa kịp thành lời thì đã bị hôn vào má làm cho đơ luôn.

Ủa? Alo! Tự nhiên hôn tôi làm gì? Dù tình huống trông như tôi là người bắt đầu trước, cố ý kéo người ta lại mình, nhưng cô nàng ngốc này có cần nhiệt tình đến hôn không? Bạn bè thơ ấu, chứ phải bạn bè "trưởng thành" đâu mà lạ vậy. Hay thật sự lúc nhỏ chúng tôi có chơi ngủ, hôn hít gì nhau nhỉ? Trên tin tức vẫn hay bảo con nít thấy cha mẹ ân ái, nhìn theo dễ bắt chước, dám tôi đã làm theo cha mẹ mình lắm.

Tôi đẩy nhẹ Nghi ra, để mặt cả hai đối diện, nghiêm túc hỏi, "Hỏi thật, nói thật. Lúc nhỏ chúng ta vẫn hay như vừa rồi, hôn má à?".

Nghi lắc đầu.

Hú hồn! Tôi cứ nghĩ mình đã vô ý làm ra chuyện gì đó chứ.

"Mi thường hôn môi mình cơ".

"What?", tôi đứng hình mất mấy giây.

Trước giờ tôi cứ nghĩ nụ hôn đầu môi chạm môi là với bạn trai cùng bàn quen hồi lớp chín, hóa ra là... là... Ôi Chúa ơi! Tôi của lúc nhỏ nghĩ gì mà đi hôn con nhà người ta vậy? Còn là con gái nữa. Ôi không! Tôi muốn khóc quá.

"Mi giận à? Mi không thích mình nữa, nên giận chuyện hôn mình đúng không?", Nghi lại ứa nước mắt.

Ôi trời! Cô nàng như trẻ con ấy. Tôi lúc nhỏ sao lại đi chung với đồ chúa tể mít ướt, mỏng manh dễ vỡ này thế?

"Không có. Tôi là người hôm, sao phải giận", sự thật không thể cãi, tôi có vẻ như là người đã hôn mà. "Chỉ là ngạc nhiên chút, không biết bọn mình đã chơi trò gì mà đến cả hôn... Chắc hai ta chỉ hôn thôi nhỉ? Đúng không?".

Thật ra lời trên hơn phân nửa là tôi đang cố trấn an, tin bản thân lúc nhỏ là một đứa trẻ hư có chừng mực. Chứ còn cái gì nữa là chắc tôi khóc tiếng chó. Kiếp này coi như bỏ.

"Chúng ta còn...".

"Còn gì?", tôi căng thẳng cực độ.

Chúa ơi! Chắc chắn lúc nào khuôn mặt tôi khủng hoảng, gấp gáp, trông y như mấy đứa ngốc. Hình tượng cao lãnh, kiêu ngạo, sang chảnh mấy năm nay xây dựng thoáng cái sụp đổ.

"Ôm. Mi bảo ôm mình rất thích, nên cứ mỗi lúc chúng ta đi cùng nhau đều sẽ ôm nhau ở đây. Mình trước đây không nói với Mi, nhưng thật sự mình cũng rất thích cảm giác khi ôm nhau", Nghi mỉm cười bẽn lẽn, mặt còn chút ửng đỏ, biểu lộ sự xấu hổ vô cùng đáng yêu.

Tôi bật cười vì bản thân của ngày nhỏ đã không làm gì quá giới hạn, nhưng cũng không thể lờ đi cảm giác rung động vì sự đáng yêu của cô nàng trước mặt. Bạn biết đó, thời buổi này còn có người vì ôm mà đỏ mặt, ngượng ngùng không che giấu, dễ thương như thế đi đâu mà tìm.

Ủa? Mà tôi vừa nghĩ linh tinh gì thế? Rung động? Ôi Chúa ơi! Con đang nghĩ gì thế? Người trước mặt là con gái, trẻ con, đơn thuần, cùng tôi đâu cùng một thế giới.

"Vậy thì tốt", tôi xua đi những cảm giác rung động, đẩy Nghi sang ngồi bên cạnh. Chỗ hẹp, chân chúng tôi vẫn đè lên nhau, cảm giác da thịt mềm mềm lành lạnh của đối phương chân thật đến khiến tôi phát run, ở cả xúc giác và con tim.

Tệ thật! Tôi mới thiếu hơi trai có một thời gian ngắn thôi, đâu thiếu thốn đến mức dễ rung động với người lạ nhừ vầy. Tỉnh lại! Tôi phải bình tĩnh hết mức.

Nghi như nhìn ra sự thoải mái trông tôi, hoặc nghĩ gì đó, hỏi, "Nhưng Mi không còn thích nữa đúng không?".

"Hả? Chuyện gì?", giọng tôi vô tình hơi cao vì căng thẳng với chuyện bản thân rung động.

Ôi Chúa ơi! Tôi là đồ ngốc à? Bình tĩnh, bình tĩnh! Mày phải bình tĩnh Mi ơi!

Nghi nhìn tôi, trong nháy mắt sự trong trẻo như bay biến, thay vào là ánh nhìn cô độc, chất chứa tổn thương, tủi thân và trách cứ, "Mi không muốn chúng ta như trước đây nữa, đúng không? Mình vẫn thích Mi, nhưng hình như Mi không nghĩ vậy, nhỉ?".

Trong một thoáng, tôi bị sự u buồn trong mắt Mi làm cho giật mình, tâm chết lặng, miệng muốn nói lại không nên lời. Tôi cũng chẳng biết mình sao lại vậy, nhưng mà có thứ gì đó như cố ngăn lại, không cho lời được buông ra, dù lý trí vẫn nhận thức được mình đang muốn giải thích.

Tôi muốn nói mình chẳng nhớ chuyện cũ, không thể so sánh với ngày xưa, cho Nghi một câu trả lời phù hợp được, nên đừng tổn thương. Song, sao lại chẳng nói được thế này? Cứ như bị ai dùng thuật cấm ngôn vậy.

Ai họ Lam ở gần đây hả? Chúa ơi! Tôi họ Hồ chứ phải hậu duệ nhà Inumaki, có lời nói đáng ngàn vàng đâu mà chơi cấm ngôn.

Tôi nhìn Nghi bằng ánh mắt cầu cứu, môi đang run rẩy cố mím lại rồi mở ra, cố đánh tín hiệu giúp đỡ. Song, không biết là cô ấy hiểu hay không, nhưng thay vì nói gì đó, thì Nghi lại nhoài người đến ôm tôi, khẽ thầm thì nỉ non, "Nhưng không sao cả. Nếu Mi quên nơi này, quên những khoảnh khắc chúng ta bên nhau, mình và cả những cảm giác ấy, mình sẽ kéo Mi lại. Mình hứa sẽ nghe lời, nhường Mi, không cãi lại, cũng không khiến Mi tức giận với mình, hay phải nói những lời tàn nhẫn nữa. Nên đừng đi nữa, cho mình ở bên Mi, chúng ta sẽ như ngày xưa. Được không? Làm ơn...".

Tôi cảm giác được những giọt nước rơi trên vai mình, cùng sự run rẩy của Nghi. Nước mắt của cô nàng rơi lã chã, không ấm nóng, lạnh như băng tuyết, nhưng thứ đó lại chẳng là thứ tôi thật quan tâm. Bởi vì hiện tại nếu có thể, điều tôi muốn nhất là lau đi những giọt nước mắt kia, bảo Nghi đừng khóc nữa, dù cho ký ức xưa cùng nhau vẫn không chút gợn trong lòng.

Chẳng biết sau đó qua bao lâu, bấy nhiêu giọt nước mắt đã rơi trên vai mình, chúng tôi ôm đến tận bao giờ, nhưng khi tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Tôi biết là buổi sáng hôm sau dựa trên điện thoại mình mang theo, còn ngoài trời thì vẫn một màu u tối, mây đen kín, gió mang hơi nước se lạnh, những hàng cây đa to che trời còn khoảng nhỏ, mặt ẩm đẫm hương sương.

Nhìn qua bên cạnh, ra khỏi hốc cây ngó xung quanh, ngó nghiêng một chút gần đây, tôi vẫn không thấy Nghi. Thầm tự hỏi phải cô nàng vừa sáng sớm được về nhà, liền chạy về báo danh với cha mẹ, bỏ mặc lại người bạn tốt cùng một đêm ăn sương này rồi không.

"Buồn thật", tôi vô thức than thở. Sau ngẫm lại liền thấy bản thân buồn cười, tự dưng hơi đâu đi buồn vì người dưng. Cả hai dù quen trước thì trong đầu tôi cũng chỉ là cảm xúc người lạ vừa gặp, với người ta đâu bao nhiêu tín nhiệm, tự dưng đi buồn, đúng là rảnh hơi hết biết.

Không còn người ta, tôi đương nhiên cũng không rảnh ở lại chờ, hay mong đợi gì. Người yêu đâu mà diễn mấy nét đó, nên tiếp theo liền lủi thủi tìm đường về nhà. Màn hình điện thoại hiển thị chín giờ sáng, nhà ngoại thì thường dậy vào lúc năm giờ, muộn nhất là bảy giờ, không thế tôi, hẳn họ sẽ vừa tìm vừa mắng một trận mất.

Mới đến hôm qua, nay có cớ sự để gây phiền, nếu tôi là ông bà ngoại, tôi cũng sẽ đấm đứa cháu này một trận. Nhưng này tôi không phải, còn là người đang làm sai, nên cầu trời ông bà ngoại đừng bật chế độ Akaza lên.

Vừa đi vừa cầu trời, xin Chúa không cho bản thân bị ngoại "tác động vật lý", tôi vừa lo bấm điện thoại kiểm tra, không quên mở chế độ máy bay mình tắt lúc tối. Song, vừa mở chế độ máy bay, tôi cũng vừa nhận ngay một cuộc gọi thường từ người bạn thân yêu Tạ Yến Quyên. Cũng chẳng biết là giờ này điện gì, trong khi đúng theo tính toán thì chắc cô nàng phải đang ở trên máy bay sang Đức, hoặc ở sân bay nước nào đó chờ đổi chuyến.

"Alo! Gọi gì đó?", giọng tôi ngang, tỏ ra như thông thường bản thân vẫn hay biểu hiện khi nhận điện thoại của bạn mình. Tại cơ bản đã thân, cũng không sợ bị hiểu lầm, hay chỉ trích thái độ này nọ.

"Sao sáng giờ không bắt máy? Điện hơn mười cuộc rồi đấy", giọng Tạ Yến Quyên cao, gay gắt đến mức tôi tưởng tượng được khuôn mặt hỏa thần phẫn nộ bên kia đầu dây.

"Bình thường ngủ có mở điện thoại đâu còn hỏi. Mà sáng sớm điện làm gì? Để chửi, hay thử thức chưa thì thôi nhá!".

"Nhưng... Mà thôi bỏ đi. Đang ở đâu, đi ra ngoài làng chút được không?".

"Hả? Ra đó làm gì? Gửi tặng anh người yêu gốc Đức sáu múi cũng đâu nhanh vậy".

"Ừ, nên đâu phải gửi anh người yêu gốc Đức sáu múi. Còn khác ngon hơn nè, đi ra mà lấy em yêu".

"Gì nghe mờ ám thế? Chờ tí", tôi dù không hiểu lắm, nhưng biết chắc tính Tạ Yến Quyên không phải người hay nhây quá đáng, hay chọc vào mình quá mức, nên ra thử xem sao. Cùng lắm thì chắc cô nàng gửi cho tôi gì đó sử dụng dưới này, hoặc quá lắm là chắc nhảy khỏi máy bay về đây. Cơ mà vế đến đây nghe vô lý thế nào ấy.

Ừ! Vậy mà điều vô lý đôi khi nói là sự thật đó. Ngay trước mắt tôi khi bước ra tận cổng làng hôm qua mới vào, một Tạ Yến Quyên mặc măng tô dài màu xanh rêu với áo thun ngắn và quần bò, chân mang giày thể thao đơn giản, khuôn mặt tinh tế hiện lên sự lo lắng, mày trau lại, mắt nhìn đồng hồ đeo tay chăm chú, dưới cái nắng sáng của bên ngoài, cách biệt với sự lạnh lẽo dưới những tán cây đa bao trùm khu làng, cô nàng tựa như vị thần mặt trời giáng thế, mang theo năng lượng thắp sáng cả nhân gian. Tôi cũng vì thế hiểu sao bạn mình được hai giới thông nhau ăn, nam nữ theo thành bầy. Song, vẫn không đẹp bằng tôi nha.

Tôi đi lại gần, Tạ Yến Quyên nghe tiếng động nhìn qua, ánh mắt từ lo lắng chuyển thành vui trong một thoáng, rồi lại chuyển thành giận. Cô nàng như gặp phải ma, ba chân bốn cẳng lại chỗ tôi, không nói một lời liền cởi áo măng tô đang mặc, cưỡng ép tôi mặc vô, rồi cẩn thận cày lại hết các nút.

Trong khi tôi còn ngơ chưa nhận ra vấn đề, Tạ Yến Quyên đã như bà già lên giọng dạy dỗ, "Con gái con đứa, giữa ban ngày thế này mà mặc mỗi váy ngủ vừa mỏng vừa ngắn ra đường. Bộ định trở thành tiêu điểm của làng này hả gì không biết nữa. Tự ý thức bảo vệ thân thể, danh dự của mình chút đi chứ!".

Tôi bật cười khúc khích, hỏi, "Này bạn Quyên thân yêu! Chúng ta là bạn, không phải người yêu hay quan hệ mẹ con, cần gắt vậy không?". Mặc dù là tôi quên mất mình mặc váy ngủ trên người, tự ý đi lại, để bản thân thành tiêu điểm, nhưng Tạ Yến Quyên cũng đâu cần căng thẳng vậy chứ. Kỳ ghê!

"Thích vậy đó, ý kiến gì? Xong rồi", Tạ Yến Quyên cài hết nút áo, chỉnh cho chiếc măng tô che qua mắt cá của tôi tất cả rồi mới chịu buông tay, cơ mặt giãn ra. "Dù nhớ, muốn gặp cũng ăn mặc tốt tí đi. Nói không biết người ta còn tưởng đi chim chuột anh nào, sáng ra mới ăn mặc phong phanh không sợ chết".

"Ò! Đêm qua thật sự chim chuột cả đêm đó. Còn rất vui, rất thoải mái nữa", tôi nổi hứng trêu ghẹo. Cơ mà cũng đúng, dù không là chim chuột thật, nhưng cả đêm không sai. Tôi sáng ra còn ngủ rất ngon, thẳng giấc hiếm thấy, coi như là đêm qua trải qua vui vẻ, thoải mái cũng không sai.

"Vâng vâng! Biết là hay rồi. Anh nào xấu số vậy?", Tạ Yến Quyên tỏ ra chẳng mấy quan tâm, quay lưng, đi đến chỗ hành lý của mình là một chiếc vali kéo và một balo nhỏ, thu xếp cho bản thân có thể mang hết toàn bộ.

Trong khi bạn mình đang bận rộn, tôi bỗng nghĩ phải đùa vui một chút với cô bạn, liền không chút do dự nói, "Là con gái. Cô ấy dễ thương, trong trẻo như một bông hoa chuông trắng ấy".

Tôi thấy Tạ Yến Quyên hơi khựng lại, động tác đeo balo lên lưng lỡ mất một nhịp, đoán hẳn lừa cho cô bạn của mình giật mình, âm thầm cười một phen. Sau quay lưng lại, không để đối phương lỡ quay lại nhìn thấy, thêm mấy câu đùa như thật, "Chúng mình đã quen nhau từ rất lâu trước đây, khi mình về quê và ở chơi. Nhiều năm như vậy trôi qua, mình cũng quên chuyện cũ, còn Nghi thì vẫn nhớ mọi thứ. Từ cái môi, cái ôm, đến cả những ngày hè ngập ướt trong mưa, hai đứa như chú chuột lột núp vào hốc cây đa lớn và tận hưởng những âm thanh tí tách. A! Tuyệt lắm đúng không?".

"Vậy đó là lý do sao? Đợi chờ ư?".

"Hửm? Một phần thôi. Quan trọng vẫn là tình cảm, còn không có thì chờ bao lâu cũng vô dụng à. Mà, phần nữa cũng tại người ta dễ thương quá kia. Người thì luôn phát ra năng lượng như ánh nắng, mắt sáng như sao, người thì mềm mại, tính cũng dễ thương. Nói chung là mê xỉu luôn", tôi cường hóa mọi việc.

Ừ thì tôi thấy Nghi dễ thương, trong trẻo, thuần khiết như đứa trẻ là thật, nhưng mê là giả. Bởi nếu có lắm, thì hiện tại tôi với Nghi cũng chỉ là chút rung động, chút thích, chứ đến mức yêu đương, mê mệt thì còn lâu lắm. Thêm nữa, chuyện lúc nhỏ cũng sớm quên, hai đứa từng quen với tôi cũng như xa lạ mới gặp hôm qua, muốn yêu đương cũng đợi thêm mấy năm nữa, tiếp xúc đủ đi rồi tính.

"Ra vậy. Chúc mừng", tôi cảm giác như Tạ Yến Quyên đang thất vọng.

Sao vậy nhỉ? Vì tôi có bạn gái tốt trước, hay tại vì sợ có người yêu bỏ bạn ta?. 𝙏hử 𝙩hách 𝙩ì𝒎 𝙩𝐫ang gốc, géc gô + 𝙏R𝑢M𝙏R𝑼𝒀E 𝘕.vn +

"Sao vậy?", tôi quay lại nhìn xem bạn mình thế nào. Song, lúc ấy cũng là khi Tạ Yến Quyên lướt qua, khuôn mặt dấu đi, dư ảnh mỏng manh tôi không bắt kịp, nên cũng chẳng biết cô bạn đang biểu cảm điều gì.

"Mình ở chơi một chút, mai lại về có việc. Mi không phiền chứ?", Tạ Yến Quyên giọng lịch sự đến xa lạ, làm tôi có chút không thoải mái.

Nhỏ này! Nó bị gì ấy nhỉ? Ghen vì nghĩ bạn có người yêu bỏ mình ư?

"Ò! Ở đi".

"Ừm, cảm ơn. Mình đi trước, đến đường nào Mi chỉ đi".

Tạ Yến Quyên nói xong thật sự đi thẳng, bỏ lại tôi vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì nhìn theo, tự hỏi bạn mình đang nghĩ gì. Song, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp, lạnh lùng, xa cách dần theo những bước chân vội ấy, một cảm giác khó chịu len lỏi vào tim tôi một thêm sâu, khiến cho nhất thời không thích ứng được, mơ hồ uất ức, tức giận.

Sao vậy chứ? Tôi đang khó chịu vì đây là lần đầu mình bị người bạn thân quay lưng, bỏ lại phía sau ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.