Phó Hằng sau khi đến tổng cục giải quyết công việc xong thì đã trở về.
Doanh trại buổi chiều đã dần tản hết những tốp người luyện tập.
Có nghe loáng thoáng được sự việc Ngô đặc công mới đến làm đội trưởng sinh khí nên cậu ta liền đi tìm Tần Lam khắp doanh trại.
Từ phòng ngủ đến văn phòng đều không có bóng dáng của nàng.
Ngẫm một lúc liền tự tin đi đến trường bắn súng.
Chắc chắn nàng ở đó.
Phó Hằng là đội phó song vì một số việc ngoài ý muốn nên cậu ta thường xuyên không cùng Tần Lam đi thực chiến.
Chỉ là nhiều năm trước khi được điều đến miền Bắc xa xôi này, Tần Lam là người đầu tiên hết lòng nâng đỡ cậu.
Tiếng súng nổ có chút nhói màng nhĩ.
Tần Lam tập trung bắn liên tục vài phát đều nằm gọn trong hồng tâm khó nhất.
Cậu bước đến mang một khẩu súng lắp đạn đầy và cùng nàng tập bắn.
"Phó Hằng?" Nhận thấy được sự xuất hiện của người khác, Tần Lam lập tức ngừng bắn.
"Đội trưởng, em vừa về đến." Phó Hằng bằng chuẩn vài phát đạn rồi mới đáp lời.
"Em nghe nói Ngô Cẩn Ngôn vừa đến đã thất lễ với chị?" Phó Hằng vừa đi vừa nói với người đang lau mồ hôi ở bên cạnh.
Tần Lam không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đáp lại: "Không sao.
Ban đầu chị còn tính trả người nhưng sau thời gian suy nghĩ, chị thấy có khi một người cá tính như thế ở trong đội cũng không quá mất mác gì."
"Ngô Cẩn Ngôn đó mặc dù năng lực rất tốt nhưng lại vô cùng khinh người." Cậu buồn bực nói: "Chẳng qua sự ưu ái của tổng bộ nên được nước lấn tới.
Thậm chí khi cô ta rời khỏi thành phố H, trên đó đã mở tiệc ăn mừng."
"Dù sao cũng không hẳn là ếch ngồi đáy giếng." Nàng như đang bênh vực cô.
"Người tài thì chúng ta nên trọng dụng, lỡ sau này chị có chuyện gì thì vẫn có người thay thế, dẫn dắt các em."
Không hiểu sao, dạo những năm gần đây Tần Lam hay thường nhắc đến việc mình rời đi.
Không phải trọng thương thì cũng là hi sinh.
—
Bệnh viện Thiện Nhân cuối ngày nhưng vẫn còn khá đông đúc, người của khoa cấp cứu không ngừng di chuyển thăm hỏi từ bệnh nhân này đến bệnh nhân khác.
"Bác sĩ Trương, bên này."
Tiếng gọi có phần cao giọng song vẫn khó lòng mà lấn át được tiếng đám đông đang di chuyển.
Người khoác áo blouse trắng cố gắng chen mình khỏi đám đông, đi đến chỗ một công nhân thân thể đầy máu đang nằm trên cán y tế.
"Tình hình như thế nào?"
Một y tá trẻ mang sắc mặt tái nhợt chăm chú ghi chép hiển thị trên máy nhịp tim.
"Huyết áp không ngừng giảm xuống, ngã từ tầng hai của công trình mới xây, bị vật thể nhọn đâm vào ổ bụng."
Chứng kiến nạn nhân đang bất tỉnh vì mất máu, mọi nhân viên y tế có mặt liền nhanh chóng phân bố công việc.
Người thì đi lấy thuốc, người thì liên tục tiêm thuốc cầm máu.
"Tại sao không đưa vào phòng phẫu thuật ngay?" Bác sĩ Trương nhíu mày.
"Bác sĩ Trương, hiện tại bệnh viện chúng ta đang quá tải, các phòng phẫu thuật đều không còn chỗ."
Đám đông bu lại xem náo nhiệt ngày càng nhiều...
Trương Gia Nghê nhìn xung quanh, ra lệnh mọi người giải tán ra xa.
"Chuẩn bị dụng cụ, chúng ta có thể làm tại đây."
"Nhưng mà..." Y tá trẻ lưỡng lự.
Nhìn máy đo nhịp tim đang rớt dần chỉ số, bác sĩ Trương ngăn không được mà mất bình tĩnh: "Đi ngay!"
Cánh rèm y tế được các y bác sĩ kéo lại, không khí bên trong vô cùng căng thẳng.
Mọi người ở ngoài đôi khi chỉ nghe thấy tiếng trao đổi rất nhỏ của người bên trong, còn lại chỉ thấy được bóng di chuyển hắt lên rèm.
—
Trương Gia Nghê gác dao phẫu thuật xuống, trên trán từ lâu đã xuất hiện rất nhiều mồ hôi.
Giai đoạn cuối cùng là khâu vết thương cô chỉ dặn dò đồng nghiệp kĩ lưỡng rồi bước ra ngoài.
Mọi người chứng kiến đều thở phào nhẹ nhõm.
Người thân của nạn nhân bắt đầu từ từ vây quanh cô cảm ơn rối rít.
"Không có gì." Gia Nghê chậm rãi đáp: "Cũng may được đưa đến kịp thời."
"Cảm ơn bác sĩ...Cảm ơn rất nhiều..." Người phụ nữ hai con không ngừng cúi đầu.
Chị có thể cảm nhận được vài vết chai sạn chạm vào tay mình.
Ngô Cẩn Ngôn đứng từ xa chứng kiến tất thẩy mọi việc.
Nhìn thấy Trương Gia Nghê di chuyển đến nhà vệ sinh, cô cũng nhẹ nhàng đi theo phía sau.
Thành phố S là thành phố lớn, bệnh viện này cũng được xếp vào khối bệnh viện lớn của Trung Quốc vì thế nên việc khoa cấp cứu mỗi ngày tiếp nhận rất nhiều ca bệnh là bình thường.
Mọi người từ nhiều nơi đổ về khám bệnh, có bệnh thì ở lại chờ điều trị, việc quá tải cũng không phải ngày một ngày hai.
Trương Gia Nghê thay chiếc blouse dính máu của mình ra, hoàn thành việc rửa tay xong thì ra khỏi.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của bóng dáng quen thuộc ở trước cửa khiến chị không thể không bất ngờ.
"Cẩn...Cẩn Ngôn?" Chị tròn xoe hai mắt.
"Bất ngờ không?" Ngô Cẩn Ngôn bước lại gần: "Em đã chuyển công tác đến đây."
"Sao không nói trước với chị?" Trương Gia Nghê không ngừng miệng trách song biểu cảm lại rất vui vẻ, hiếm khi chị cười bình dị như thế.
Ngô Cẩn Ngôn một bên lại ba hoa: "Không phải chỉ để làm cho chị bất ngờ sao?"
Đã lâu lắm rồi hai người không gặp lại nhau.
Từ khi Ngô Cẩn Ngôn trượt khoá học ở thành phố S, cô tạm biệt bác sĩ Trương tìm đến thành phố H để học tập, gia nhập đội đặc nhiệm, kì thực lâu lâu chỉ có thể nhìn thấy cô trên các bài thời sự của truyền hình quốc gia.
Trương Gia Nghê biết, lần này Ngô Cẩn Ngôn chuyển đến đây là vì mang theo chấp niệm với Tần Lam, không thể buông bỏ.
—
Doanh trại buổi sáng như một lò lửa.
Mọi người theo lịch trình đã định sẵn nên vẫn tiếp tục luyện tập các bộ môn theo phân chia.
Tần Lam cùng Ngô Cẩn Ngôn hôm nay mất dạng.
"Hứa Khải, Quán Dật." Tô Thanh trong bộ quân phục vằn đen đi đến.
"Đội trưởng hôm nay có việc không trở về doanh trại, hai người nhớ chăm nom hoa lá của chị ấy cho tốt."
Nhắc đến hoa lá của Tần Lam, cả hai thanh niên kia lên xanh xao mặt mày.
Chuyện này phải nhắc đến ba năm trước, Tần Lam có việc ra ngoài, đêm đến mưa bão đột nhiên kéo về, hai tên tiểu tử kia lại mê chơi game không thèm để ý.
Kết quả những khóm hoa mà Tần Lam thích nhất đều bị úng, không thì bị gãy, chết gần hết.
Tần Lam miệng không trách nhưng từ sau ngày hôm đó, suất ăn của hai người bọn họ đột nhiên giảm từ từ rồi chỉ còn một cái màn thầu như cho trẻ con.
"Sao lại là hai tụi em?" Quán Dật buồn bã oán than: "Tô Thanh, chị là nữ nhân thì ắt sẽ biết cách chăm sóc chúng..."
"Chị bận rồi." Tô Thanh nhún vai trêu chọc: "Đêm nay, doanh trại này thuộc về tay tụi em, muốn làm sao thì làm."
Ý là làm sao coi vừa mắt sĩ quan Tần thì làm.
—
7/6/2022.