Bệnh viện Nhân Tâm về khuya chật kín cảnh sát và các nhà báo.
Thành viên của đặc nhiệm S cùng Xa Thi Mạn và Lý Xuân Ái trầm mặc trước hai căn phòng cấp cứu đang sáng đèn.
Tô Thanh cầm máu chưa được bao lâu thì xuất huyết nghiêm trọng, Tần Lam thì khỏi bàn, nàng từ khi ấy liền rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Có thể vì vết thương hoặc cũng có thể vì tinh thần bị công kích nặng nề.
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt tay, mặc cho mảnh vỡ từ vụ nổ đã ghim sâu vào cánh trái của mình, máu tươi rỉ ra không ít.
Kì thực những lời của Tiêu Hạo Niên không phải là không nên tin.
Hắn cũng không đủ khùng điên để bịa ra những lời nói xằng bậy trước khi rời khỏi thế giới...
Vài tiếng bước chân phát ra làm những người đang u rũ chú ý.
Người đàn ông cứng rắn bước đến, trên dưới đều là cảnh phục.
Mọi người đồng loạt đứng dậy, trưng ra một thế chào nghiêm chỉnh.
Người kia đi đến, trên môi không nặn ra được nụ cười hoàn chỉnh: "Tần Lam sao rồi?"
Hứa Khải nhanh chóng đi đến: "Dạ, đội trưởng bị trúng đạn vào chân...Đang cấp cứu..."
"Ừ.
Các cậu làm tốt lắm.
Tiêu Hạo Niên đã chết không toàn thây." Tần Khiêm cố gắng tiết chết xót xa trong lòng mình, chậm rãi ngồi xuống ghế cùng mọi người chờ.
Phó Hằng nhìn trung tướng, gật đầu chào một cái rồi quay trở về vị trí ban đầu.
Kì thực, Tần Khiêm từ lâu đã không mặc quân phục lộ diện.
Chắc cũng là lúc Tần Lam nhận danh hiệu thiếu uý và hiện tại là thượng tá.
—
Ánh nắng sáng hắt vào một bên phòng bệnh.
Tần Lam chậm rãi mở mắt ra, từ từ cảm nhận mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc thẳng lên cánh mũi.
Nàng lại sống rồi.
"Sĩ quan Tần."
Ngô Cẩn Ngôn phát hiện động tĩnh liền từ trên sofa đi đến.
Đêm qua mọi người đều túc trực ở phòng bệnh không ngơi nghỉ.
Chỉ là sáng sớm phải trở về doanh trại, chuẩn bị sẵn sàng để cùng nhau đi tường trình lại nhiệm vụ với cấp trên.
Ngô Cẩn Ngôn xung phong ở lại canh chừng nàng.
Cảm nhận được một bênh chân đau buốt, hiện tại muốn xuống giường đi lại chính là một vấn đề.
"Tô Thanh vẫn ổn chứ?"
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc.
Chính cô không nghĩ tình trạng đồng đội là điều nàng nhắc đầu tiên khi tỉnh dậy.
"Vẫn ổn, đã tỉnh lại." Cô đáp.
Mang ly nước ấm đặt trên tủ đầu giường.
"Chuyện này không cần phải thông báo cho gia đình tôi." Tần Lam chống tay, cố gắng ngồi dậy.
Cẩn Ngôn thuận thế đưa ly nước đặt vào tay nàng: "Bác trai có đến.
Nhưng mẹ của chị thì không có mặt.
Tôi nghĩ chắc bác gái không biết chuyện."
Nghe đến việc bố mình, ánh mắt Tần Lam khẽ lay động.
Bố nàng sao? Chắc chứ?
Thấy sự im lặng của nàng, Ngô Cẩn Ngôn kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục nói: "Chuyện Tiêu Hạo Niên nói chị cũng không cần phải để tâm.
Những lời nói đó vốn dĩ không có căn cứ..."
"Em nhìn tôi giống ngu ngốc đến vậy sao?" Tần Lam lập tức trừng mắt, phản bác.
Mà tất cả những lần phòng ngự của nàng, Ngô Cẩn Ngôn đều hoàn toàn nhìn thấu.
"Chị không ngu ngốc." Cô nhẹ giọng: "Sĩ quan Tần...Đặc công cũng là một con người."
"Tôi là chị thì trong khoảnh khắc đó tôi cũng không thể bình tĩnh."
"Ra ngoài..." Nàng lạnh giọng.
Ngô Cẩn Ngôn cố chấp không đi.
"Ra ngoài!" Tần Lam mất không chế, gào lên thật lớn.
Thời điểm giọng của nàng vừa dứt thì Trương Gia Nghê trong chiếc áo blouse trắng, vẻ mặt có chút mệt mỏi bước vào.
Chị ra hiệu cho cô ra khỏi phòng, còn mình thì ở lại với Tần Lam.
Ngô Cẩn Ngôn chỉ nhớ được đúng khoảnh khắc Tần Lam gục mặt vào vai của Gia Nghê, khóc rất nhiều, khóc rất thương tâm.
À, người phụ nữ này vốn dĩ cũng chỉ là một nữ nhân yếu mềm...
—
Doanh trại hôm nay lại rơi vào tĩnh lặng.
Ngô Cẩn Ngôn đậu xe ngay ngắn vào garage.
Vừa nãy Hứa Khải và Vương Quán Dật đã đến thay cô trông chừng Tần Lam cùng Tô Thanh.
Hiện tại là giây phút cô nên được nghỉ ngơi sau mấy ngày căng thẳng chiến đấu.
Tin tức về nhiệm vụ toàn thắng của đặc nhiệm S cũng đã được lan toả rộng rãi trên khắp báo đài trong nước.
Phó Hằng từ xa bước về phía cô, trên mặt không giấu nổi được vài tia tiều tuỵ.
"Sĩ quan Phó?" Ngô Cẩn Ngôn nghiêng đầu đợi chờ người kia mở lời.
Không nhanh không chậm, Phó Hằng lập tức vào chủ đề: "Rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Cẩn Ngôn che giấu: "Kẻ địch thực sự quá đông nên sĩ quan Tần không may bị bắn."
Lừa trẻ con?
Người kia người nhạt một cái.
"Đội trưởng không thể nào bị bắn." Anh ta gắt giọng, đưa đôi mắt hung dữ về phía Ngô Cẩn Ngôn: "Chị ấy không bao giờ để bản thân rơi vào trạng thái mất cảnh giác."
Cô cười đáp lại, giọng điệu chế giễu bình thường lại nổi lên: "Đội trưởng của các cậu không phải là thánh là thần.
Bị bắn là bị bắn."
Một lúc sau, cô lại bổ sung: "Và bị bắn không có nghĩa là mất cảnh giác."
Nói rồi quay lưng rời đi.
Ngô Cẩn Ngôn cô không thích nói chuyện với những người cố chấp không hiểu chuyện.
Cô bước một mạch trở về phòng, mang tất cả những tâm trạng u ám nhất mà đóng sầm cửa lại.
Phòng của Ngô Cẩn Ngôn cũng giống với tất cả mọi người.
Một cái bàn nhỏ, giường sắt và tủ quần áo.
Mang trang phục của mình toàn bộ trút xuống, để lại một thân ảnh gầy guộc hiện ra trước gương nhỏ.
So với Tần Lam thì Ngô Cẩn Ngôn không có nhiều sẹo, đại loại là người này biết cách để ý đến vết thương của mình.
Mang hộp dụng cụ y tế quen thuộc, sát trùng vết thương kia qua một lượt.
Thậm chí bản thân cô còn không thấy cảm giác đau đớn.
Vì hiện tại, sâu trong tâm can cô còn một nỗi đau lớn hơn, không thể nói ra, không thể diễn tả thành lời.
Suốt một buổi chiều, cô không phút nào chợp mắt.
Trên tay cầm một bức ảnh đã phai màu, có lẽ đã rất lâu rồi thì phải.
Trong đó là một cô gái, mái tóc dài ngang vai, dáng vẻ nghiêm minh đứng trên một bục diễn thuyết với hàng ngàn người hướng mắt theo dõi.
Chính là Tần Lam.
Kì thực cô hận nàng, hận nàng vì trước mặt bao nhiêu người hạ thấp danh dự của cô.
Nhưng càng hận nàng thì sâu bên trong cô càng muốn đến gần nàng, càng muốn sánh vai cùng nàng.
Cô sợ mình thua thiệt, cô ghen tị với sự tài giỏi của Tần Lam nhưng lại không ngăn được bản thân mình ngày ngày cố gắng...
Cố gắng vì để trả thù nàng thôi sao?
Nghe có ấu trĩ không cơ chứ...
Ngô Cẩn Ngôn mang bức ảnh nhỏ đặt trước nơi chứa trái tim đang đập của mình.
Hay là chính cô đang cố gắng chỉ để một ngày có đủ tự tin để theo đuổi nàng?
Mối tình đầu không tên.
—
18/6/2022..