Bệnh Trạng Yêu Say Đắm - Chỉ Hữu Thụ Tri Hiểu

Chương 7: Khống chế, trói tay (H)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Hai cổ tay bị dây thắt lưng trói chặt, chỉ cần cử động một chút cổ tay sẽ sinh đau.

Cho dù là như thế, cô nhất quyết vẫn không bỏ cuộc.

Đáng tiếc rằng, cô có dùng hết sức lực chống cự, thậm chí là quyết tâm muốn ngăn cản Chu Kỳ Lạc tiến gần đến mình, thì cậu cũng không mảy may lay động.

Cậu đưa tay trái lên bắt lấy hai tay đang làm loạn của cô lại. Trong lúc cô muốn dùng chân đạp cậu, thì cậu đã nhanh tay nắm lấy cổ chân của cô, kéo hai chân cô thẳng ra.

Sau đó cậu buông tay, dùng cả thân thể và đầu gối chặn giữa hai chân cô. Tay phải bất ngờ xâm nhập vào nơi tư mật của cô, giống như lần trước nhẹ nhàng mà thăm dò.

Độ ấm trên đầu ngón tay của cậu cho dù cách một lớp quần áo, cũng làm thân thể cô run lên.

Động tác không tính là quá thô bạo, nhưng không quá nhẹ nhàng.

Không phải dạng ân cần chăm sóc như người yêu, mà lại giống như một sự chiếm hữu đầy cố chấp.

Cô cảm giác được đầu ngón tay đang luồn qua lớp vải mỏng, thăm dò vào khe hở nhỏ, ngón tay từ từ xâm nhập vào tiểu huyệt, toàn thân cô căng chặt, dường như đã sớm đoán ra được hành động này của cậu, cô vội cắn chặt môi dưới, nhưng chóp mũi không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Có vẻ Chu Kỳ Lạc có chút vội vàng, so với lần trước càng thiếu đi sự kiên nhẫn, nhưng mang theo nhiều phần thuần thục.

Trong nháy mắt ngón tay thứ hai thâm nhập vào bên trong, hơn nữa nó không hề phí chút công phu nào, đã tìm thấy điểm mẫn cảm của cô.

Đầu tiên là ấn vào, sau đó lại xoa nhẹ, cuối cùng giống như đang mô phỏng lại cái thứ ấy, không ngừng đâm vào rồi rút ra, mỗi lần đều chạm đến điểm mẫn cảm.

“Ưmm, ưmm —-”Cô nhịn không được nữa  rên lên một tiếng, đôi mắt cũng dần trở nên mê man.

Rõ ràng là phải phản kháng, nhưng hiện giờ tâm trí không kịp suy nghĩ nhiều như vậy. Tuy rằng trong nội tâm xuất hiện cảm giác lo lắng và bất an, nhưng đều bị khoái cảm này phân tán mất.

Cô nắm chặt hai tay thành quyền. Cho dù hiện giờ Chu Kỳ Lạc không khống chế cô nữa, thì cô cũng không còn sức lực để chống cự, cuối cùng chỉ còn biết chấp nhận sự xâm lược của cậu, toàn bộ sức lực của cô như bị rút cạn.

Lúc này cô hơi cong eo lên, mới vừa rồi ngón tay không ngừng kích thích nơi đó, đột nhiên lại rút ra.

Cô nghi hoặc nhìn đến Chu Kỳ Lạc, thậm chí còn chớp mắt vài cái, cô lập tức nhìn thấy rõ động tác của đối phương, trong tâm trí vẫn rối loạn như cũ, đại não giống như chết máy.

Mãi đến khi thứ kia đặt đến vị trí bi giày xéo vừa rồi, đột ngột thúc mạnh vào trong, lắp đầy tiểu huyệt, cô mới hoàn hồn lại.

Hiện giờ cô không thể chịu đựng được nữa, một tiếng “A” ngắn ngủi vang lên. Thực ra  không tính là quá đau đớn, chỉ là đột nhiên kéo cô từ mộng ảo trở về, trong nháy mắt khiến cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cuồi cùng cô mang vẻ mặt khó tin nhìn thẳng vào Chu Kỳ Lạc.

Người nọ vẫn mang vẻ mặt ngây thơ, tuy rằng đang cố che giấu sự tuỳ hứng cùng dục vọng chiếm hữu của mình, nhưng hết thảy trong suy nghĩ của cô đều là Chu Kỳ Lạc!

Hơn nữa thứ kia của Chu Kỳ Lạc, hiện giờ thực sự đang…..

“Không.” Cô lắc đầu, “Không được!”

Trả lời cho câu nói của cô chính là vẻ mặt tươi cười của Chu Kỳ Lạc. Không phải nụ cười thân thiện, cũng không phải mang theo sự áy náy, càng không phải cao hứng, mà là một nụ cười đầy tà khí mà cô chưa bao giờ thấy qua. Quả thực khi phối hợp với màu tóc bạch kim, không có điểm nào không phù hợp.

Cậu nghiêng đầu, khoé môi nhẹ cong lên, cười nói: “Được hay không, chẳng phải thử rồi sẽ biết sao?”

Vừa dứt lời, cậu bắt đầu hành động. Cô há to miệng, trong cổ họng không phát ra được âm thanh gì. Giống như bị ai đó bóp cổ, không thể hô hấp.

“Ân —- ”Nhưng Chu Kỳ Lạc  khẽ rên một tiếng rất nhỏ, giống như một chú mèo khi được chủ nhân vuốt ve, “Thật chặt….” cậu buông tay cô ra, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, còn cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô vừa hé miệng đúng lúc tạo cơ hội cho cậu thâm nhập vào trong, đem đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của cô, rõ ràng nụ hôn mang tính xâm lược, càng mang theo sự triền miên. Tay cậu chậm rãi di chuyển xuống dưới, dịu dàng trấn an cô, không ngừng châm lửa trên thân thể cô.

Cuối cùng cô cũng thả lỏng một chút, tốc độ ra vào của cậu rất nhịp nhàng, hạ thân của cô đã dần dần thích ứng, cậu càng lúc càng không kiêng nể gì nữa.

Hai tay của cậu nắm lấy eo cô, trong lúc bản thân di chuyển, cũng thuận thế cô kéo về phía mình.

Đã có nhiều lần cô có ý định muốn thoát khỏi sự khống chế của cậu, việc mà cô có thể làm chính là dùng hai tay và nửa người trên đẩy cậu cách xa mình mấy centimet, kết quả lại biến thành giúp cậu gia tăng thêm lực độ khi va chạm.

Cuối cùng cô cũng không biết như thế nào, tư thế của cô thay đổi thành nằm nghiêng.

Dường như Chu Kỳ Lạc khẽ cười một tiếng, nghe vào trong tai cô lại mang hàm ý mỉa mai. Mãi đến khi cậu lên tiếng nói chuyện, làm cô thẹn quá hoá giận, “Hoá ra ‘Chị gái’ muốn đổi tư thế à?”

“Chu, Kỳ, Lạc!” Cô nghiến răng nghiến lợi mà hô lên tên của cậu, không nghĩ đến lời nói vừa ra khỏi miệng chẳng mang một chút khí thế nào, ngược lại vì động tác kế tiếp của cậu mà thay đổi.

Cậu ôm lấy eo cô, đổi thành tư thế ngồi, bế cô ngồi lên người cậu.

Cô sợ đến mức toàn thân co rút, tất nhiên tiểu huyệt bên dưới cũng không ngoại lệ.

“Chặt quá….” Bất chợt một ý nghĩ lại loé lên, cậu nhìn thẳng vào cô mà nói: “Có phải chưa đủ sâu không?”

Khi nói xong lời nói này, cậu lại tiến đến gần tai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai và mặt của cô, làm toàn thân cô trở nên tê dại, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thân thể của cô khẽ run rẩy, âm thanh cũng như thế.

“Biến thái.” Cô mắng cậu.

Cậu không quan tâm đến, “Ồ, phải không?” Vẫn là giọng điệu hoạt bát thường ngày, giờ phút này nghe thấy lại cảm giác có chút quỷ dị.

Cô lên xuống theo động tác của cậu, giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, mê man, tủi thân, cùng tuyệt vọng.

Cho dù kỹ thuật của cậu tốt như thế nào, luôn chạm vào điểm mẫn cảm của cô, nhưng trận hoan ái không tự nguyện lần này không còn đơn thuần là cảm giác hưởng thụ nữa, trước sau cô vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.

Chu Kỳ Lạc vì muốn trả thù cô nên đã quyết tâm chọc thủng tầng giấy mờ ám kia, cô tính toán muốn cùng cậu nhất đao lưỡng đoạn*, nhưng cậu đã dùng hành động thực tế bóp chết ý định của cô, thực sự ý đồ của cậu chính là “Đâm xuyên” cô.

( * Nhất đao lưỡng đoạn: 1 nhát cắt làm hai.)

Sau khi thứ ấy rút ra, lại hung hăng tiến thẳng vào trong. Làm cô mơ hồ sinh ra cảm giác giây tiếp theo mình sẽ bị thao đến hỏng mất.

Nhưng điều đó không phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất chính là, vì sao trong lòng cô lại khát khao như thế, thậm chí không có cách nào khống chế được phản ứng sinh lý của bản thân. Cậu không lên tiếng nữa, tốc độ càng ngày càng nhanh hơn.

Bước cuối cùng chính là chín nông một sâu, trong thời khắc đó đầu óc cô trở nên trống rỗng….

Bên trong tiểu huyệt bị bắn vào một chất lỏng nóng rực, dường như nó còn có thể làm cô bị bỏng. Tất nhiên đó chỉ là ảo giác của cô, làm sao có thể bị bỏng? Chỉ là nó đã đốt cháy nội tâm cô.

Đợi đến lúc cô hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện ra bản thân mình đang cúi đầu, trơ mắt nhìn chằm chằm tinh dịch trắng đục nằm giữa hai chân mình, thậm chí nó còn đang chảy xuống, rơi trên sàn nhà…

Cô vội di chuyển tầm mắt, không muốn nhìn tiếp.

Sau khi cơn thở dốc qua đi, cô dùng chút sức lực cuối cùng ngã xuống giường, tránh khỏi vòng tay của Chu Kỳ Lạc.

Tuy rằng đã nằm xuống, cô không khỏi ngước mắt nhìn về phía cậu, ánh mắt cô không có chút yếu thế nào.

“Cởi ra.” Không phải là khẩn cầu, mà nghe có vẻ đang ra lệnh.

Ánh mắt Chu Kỳ Lạc sáng ngời, dường như cậu hơi dao động. Có thể là do sau khi phát tiết dục vọng xong đã làm sự tức giận tan biến mất.

Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cậu, mãi đến khi cậu chịu thua mới thôi. Cậu vươn tay về phía cô, lúc này không còn mang theo sự xâm lược, cậu giúp cô cởi bỏ dây thắt lưng.

Trên cổ tay đã hằn lên một vệt đỏ, còn bị trầy da. Dù sao chất liệu của thắt lưng rất cứng, hơn nữa lúc ấy cô còn giãy giụa rất lợi hại.

Nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô, lúc này Chu Kỳ Lạc mới lộ ra vẻ xấu hổ, vẻ mặt đau lòng nhìn cô nói, “Đau không?”

Đúng là một câu hỏi vô nghĩa! Vì vậy cậu muốn tiến gần xem xét vết thương của cô, đúng lúc này cô không lưu tình mà hất tay cậu ra.

Cô chống tay ngồi dậy, di chuyển đến mép giường, cô bước xuống giường nhưng hai chân đều mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

Chu Kỳ Lạc kịp thời tiến đến đỡ cô, nhưng bị cô đẩy ra, “Cút!”

Dường như cậu bị câu nói đó của cô làm cho ngây người, lập tức đứng yên tại chỗ.

Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào cậu, “Hiện giờ đã thoả mãn chưa? Cậu có vui không? Có thể mời cậu đi ra ngoài được không?” Ba câu hỏi liên tiếp, vừa hùng hổ lại doạ người.

Nhưng cô cảm thấy bản thân mình không hề quá đáng. So với mọi việc cậu vừa làm.

“Em…” Cậu muốn lên tiếng giải thích, nhưng nghẹn hơn nửa ngày cũng không thể nói nên lời.

Suy nghĩ cho cùng, làm cũng đã làm rồi, cần gì phải tìm nhiều lý do như vậy.

“Xin lỗi ——” Vẻ mặt của cậu cực kì phức tạp, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được câu này.

Xin lỗi? Nếu nói xin lỗi có thể giải quyết được mọi chuyện, vậy pháp luật dùng để làm gì?

Tuy rằng cô không có ý định kiện cậu, nhưng không đồng nghĩa sẽ nhẫn nhịn!

“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.” Cô gằn từng câu từng chữ, giống như sợ cậu không nghe rõ, cho nên mới nói như thế.

Bởi vì những lời nói này của cô khiến cho Chu Kỳ Lạc sợ hãi. Cậu thể hiện biểu cảm cực kì thương tâm, đôi mắt mắt sàng ngời kia, giờ phút này lại xuất hiện một tầng sương mù, tuỳ vào thời điểm sẽ tuôn rơi.

Cô bị phản ứng này của cậu làm cho sửng sốt. Cô không hiểu, rõ ràng người bị hại là mình, nhưng vì sao cậu lại cố tình bày ra bộ dạng thương tâm như vậy?

Nháy mắt cô suy nghĩ lại, tự cảnh cáo bản thân: Đây chỉ là thủ đoạn thường sử dụng của cậu mà thôi.

Vốn cho rằng cậu sẽ làm nũng, thậm chí là cầu xin nhưng không ngờ rằng cậu nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, so với nụ cười tà khí trước kia chân thật hơn nhiều.

“Được rồi.” Cậu nói.

Trước khi cậu xoay người rời đi, còn để lại một câu khiến cho cô không tài nào lý giải được: “Ít nhất, không chỉ là người một nhà.”

Cánh cửa mở ra, lại một lần nữa đóng lại.

Quần áo hỗn độn của cô nằm ở mép giường, bên dưới chân chính là cái dây thắt lưng đã từng trói tay cô, trên người cô toàn là dấu hôn mà cậu lưu lại.

Cũng không hiểu vì sao, khoé mắt cô cay cay, cuối cùng nước mắt lăn dài trên mặt, cứ thế mà rơi xuống.

Thời điểm bị cậu trói lại cô không khóc, ngay cả lúc cậu tiến vào trong thân thể cô, thì cô cũng không khóc, khi đạt tới cao trào cô vẫn không khóc….

Nhưng sau khi nghe thấy lời nói đó của cậu, cô lại bật khóc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.