Bệnh Trạng Yêu Say Đắm - Chỉ Hữu Thụ Tri Hiểu

Chương 13: Quãng đời còn lại




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Cô đột nhiên mở mắt ra, tận sâu trong đáy lòng không ngừng hò hét như muốn phá nát cổ họng: “Kỳ Lạc!”

Dường như có thứ gì đó nghẹn nơi cổ họng, cho nên không thể phát ra âm thanh, cô thở gấp ngồi bật dậy.

May quá chỉ là giấc mơ…..

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, ký ức dần dần quay trở về.

Khi ấy bảo an của trung tâm thương mại đã tìm thấy bọn họ, hơn nữa còn gọi xe cứu thương đưa Chu Kỳ Lạc đi.

Sau đó ba mẹ cũng đến bệnh viện, bọn họ túc trực ở đây đến tận nửa đêm, biết được vết thương của cậu không nghiêm trọng lắm, sức khoẻ cũng đã ổn định, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Ba mẹ nhìn thấy trên quần áo cô có dính chút vết máu, hơn nữa tâm trạng của cô thoạt nhìn có chút bất ổn, hai người khuyên cô trở về khách sạn tắm rửa thay đồ rồi ngủ một giấc. Vốn dĩ cô không đồng ý, cuối cùng vẫn là mẹ năn nỉ ỉ ôi kéo cô trở về.

Trong phòng một mảnh tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua rèm cửa sổ. Cô nhìn chăm chú rèm cửa rồi ngây người một lúc, hình như cô nhớ đến việc gì đó, đột nhiên nhảy xuống giường, mở cửa phòng ra.

Mẹ đang ngồi trong phòng khách, cúi đầu xem điện thoại. Nghe thấy tiếng động vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp sắc mặt đầy hoảng loạn của cô, bà không khỏi cảm thấy khẩn trương, “Ra đây làm gì? Có chỗ nào không khoẻ hả?”

Cô không trả lời câu hỏi này của bà, mà lo lắng hỏi: “Kỳ Lạc đâu! Kỳ Lạc tỉnh lại chưa?”

Lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười, “Tỉnh rồi, mới vừa tỉnh lại.”

“Vì sao không gọi con dậy!” Giọng điệu của cô mang theo vài phần oán trách. Dứt lời lại nhìn xung quanh, trông cô hơi thất thố, miệng lẩm bẩm nói: “Con, con hiện giờ phải đi đến bệnh viện!”

Nhìn dáng vẻ này của cô, mẹ không kìm chế được che miệng cười khẽ, giả vờ nghiêm khắc lên tiếng giáo huấn cô, “Gấp cài gì mà gấp! Mau đi vệ sinh cá nhân đi! Kỳ Lạc vừa mới tỉnh lại, thuốc mê chưa hoàn toàn hết tác dụng, con đi đến đó cũng không thể nói….”

“Con!” Cô suy nghĩ một lúc, “Thôi được rồi.”

Cô xoay người muốn đi đánh răng rửa mặt, mẹ lên tiếng gọi cô, nhưng chờ đến lúc cô xoay người, bà chỉ mang bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

Vốn dĩ cô có chút nôn nóng, nhìn thấy mẹ nửa ngày cũng không nói nên lời, càng làm cho cô thêm nóng nảy, “Mẹ! Có chuyện gì thì mẹ mau nói đi!”

Mẹ cũng không vì thái độ này của cô mà tức giận. Ngược lại còn ôn nhu nói: “Mẹ muốn nói cho con biết, nhân sinh ngắn ngủi, hãy biết quý trọng.”

Lời nói này, đã làm cho cô đứng ngây người đến nửa ngày.

Đúng vậy…. Hiện giờ muốn làm cái gì, hãy làm đi.

Giống như lời mẹ từng nói, bà không hối hận với cuộc hôn nhân trước đó, bởi vì không có nó thì sẽ không sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như cô, bà cũng sẽ không mạnh mẽ như ngày hôm nay. Có thể bà cũng không gặp được ba của Chu Kỳ Lạc, còn về phần cô cũng sẽ không quen biết với Chu Kỳ Lạc.

Ánh mặt trời chiếu sáng cả căn phòng, ánh lên cả thân thể cậu.

Chỉ với một cái chớp mắt đã đem cô lạc vào trong giấc mộng ngày ấy, điều này làm cho cô chùn bước, không dám tiến về phía trước.

Nhưng khi cô quan sát cẩn thận, phát hiện mọi thứ không giống như trong giấc mơ.

Tóc của Chu Kỳ Lạc vẫn chưa nhuộm lại màu vàng, bởi vì tác động của ánh mặt trời mới làm nó ánh vàng lên mà thôi, cậu cũng không nằm yên ở đó, mà đang dựa người trên giường bệnh, mở to đôi mắt sáng ngời nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Đúng rồi, Chu Kỳ Lạc chỉ bị thương nhẹ, làm sao có thể nằm yên giống như trong giấc mơ?

Quả nhiên chỉ là giấc mơ mà thôi.

Cậu sẽ không ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại nữa, cô cũng không phải sống cô độc hết quãng đời còn lại. Truyện Sắc

Vừa bước vào trong phòng, tầm mắt của hai người đều đặt trên người đối phương. Mãi đến khi ba Chu từ cuối giường bệnh tiến đến, ánh mắt của cô mới di chuyển về hướng đó.

Ba Chu nói sơ lượt tình trạng hiện giờ cho cô và mẹ biết, sau đó ánh mắt ông dừng trên người cô. Cũng giống bộ dạng vừa rồi của mẹ, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra. Sau đó hai người lấy cớ muốn đi ra ngoài mua thức ăn, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Chu Kỳ Lạc.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, vẻ mặt cô bình thản từ từ tiến về phía cậu, khi nhìn vào cậu còn cố gắng nở một nụ cười thật tươi, “Còn đau không?” Lời nói vừa thốt ra cô lập tức cảm thấy có chút hối hận. Quả là một câu hỏi vô nghĩa mà!

“Ổn rồi.” Thanh âm của Chu Kỳ Lạc khá nhỏ lại đượm buồn, có lẽ do nằm quá lâu, “Đau một chút, cũng đáng giá.”

Cô không biết nên thể hiện biểu cảm gì nữa, không khỏi rũ mí mắt, vẻ mặt xấu hổ, “Có gì mà đáng giá?”

Thực ra chuyện làm cô cảm thấy áy náy nhất chính là, đã không nghiêm túc đáp lại tình cảm của cậu.

Nó rõ ràng là một câu hỏi, nhưng đối phương lại xem nó là một câu nghi vấn, liền trả lời: “Bởi vì thích.”

Cô lại một lần nữa nhìn về phía cậu, đôi mắt kia sâu không thấy đâu.

“Em nói rồi, em thích chị. Thực sự rất thích chị.”

Mũi của cô chợt tê tê. Thực ra ngẫm nghĩ lại, ông trời đối với cô cũng khá tốt. Quả thực là cầu gì ước thấy, đã ban cho cô một Chu Kỳ Lạc.

Cho dù thái độ của cô thay đổi như thế nào, không quan tâm giữa hai người đã xảy ra những chuyện gì, cậu đều không rời khỏi cô, vẫn luôn kiên định như vậy.

Cô từng cảm thấy cậu cố chấp đến mức đáng sợ, ngẫm nghĩ lại vì sao không thử quen dần với sự cố chấp đó của cậu?

Cô từng sợ hãi cậu không từ một thủ đoạn nào, nhưng sau khi suy nghĩ lại tại sao không thử một lần hưởng thụ loại cảm giác thiết yếu này?

Nói đế cùng bọn họ không có điểm gì khác nhau, hoặc ít hoặc nhiều đều bọn họ đều có bệnh. Vừa khéo lại có thể bù đắp khiếm khuyết của nhau.

“Cho nên,” Ngay tại thời điểm tâm tình của cô có chút chuyển hoá, cậu lập tức làm nũng, “Chị ơi, có phải bây giờ đã đến lúc cho em một đáp án rồi không?” Nhìn thấy cô lộ ra biểu tình nghi ngờ, cậu hơi nâng tay lên, giữa ngón cái và ngón trỏ để ra một khoảng cách nhỏ, “Chị cũng có thích em một chút, đúng không?”

Hoá ra là cậu đã nghe thấy hết tất cả!

Cô khẽ cười một tiếng. Kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường, “Ừ….. Để chị suy nghĩ lại nha!” Kết quả hơn nửa ngày cũng không nghe thấy đáp án.

Chu Kỳ Lạc bất mãn liền bĩu môi, mở to đôi mắt, cuối cùng âm thanh cũng có chút khí thế, “Em đã nói với ba!”

“Nói cái gì?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Nói là em thích chị,” cậu trả lời một cách thoải mái.

Cô cảm thấy khẩn trương, khó trách vừa rồi ba Chu mới có bộ dạng muốn nói lại thôi như vậy. Hoá ra cái tên đầu sỏ gây ra tội lại nằm ở đây!

Chỉ là lần này cô cũng không có trách cứ Chu Kỳ Lạc, nhưng thấp thỏm hỏi: “Vậy chú đã nói cái gì?”

“Ba nói——”Chu Kỳ Lạc cố tình dừng một chút, giống như muốn cò kè mặc cả. Lập tức xoay chuyển đề tài, “Chị trả lời câu hỏi của em trước đã!”

“Chu, Kỳ, Lạc!”

Nhìn thấy cô như vậy, dường như cậu có hơi thất vọng. Dứt khoát quay đầu đi, nhìn về phía bên kia không nhìn đến cô, “Quên đi, nếu chị không thích em, biết được câu trả lời của ba em cũng không có ý nghĩa gì.”

Nhìn thái độ này của cậu, cô có chút bất ngờ, lại cảm thấy cậu đáng yêu. Trong lúc cậu nhìn về phía đó cô thầm cười trộm, ngay sau đó một tiếng “Thích” nhẹ phát ra.

Cô biết, hiện giờ đã đến phiên mình tiến lên một bước.

Chỉ có thẳng thẳng đối mặt với nhau, mới khiến cho khoảng cách càng ngày càng ngắn lại, không phải sao? Về những việc cậu đã làm sai….. Về sau sẽ từ từ trừng phạt cậu!

Cô đứng lên, đi vòng qua phía bên kia, sau đó cô cúi người xuống, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Cô đặt cánh tay trên thành giường, đầu gối lên khuỷu tay, giống như đang nằm cùng cậu trên một chiếc giường.

Trong ấn tượng của bọn họ chưa từng chân chính cùng nhau chung chăn chung gối, mà nguyên nhân chính là như thế này, Chu Kỳ Lạc nhìn thấy cô chủ động thân mật với mình lập tức vô cùng vui vẻ. Vì sao cô lại nhận ra ư? Tất nhiên là vì ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu.

Sau đó cô khẽ nói, giống như lời thì thầm trước lúc đi ngủ, cô đang nói ra một bí mật, một bí mật chỉ thuộc về hai người bọn họ.

“Thích.” Cô nói.

Chu Kỳ Lạc nghe thấy đáp án của cô, cũng không vội lên tiếng, cậu nở một nụ cười tươi đáp lại cô —— giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau nụ cười sáng chói đến loá mắt, như một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, là một thiếu niên xán lạn như ánh mặt trời, còn là một người đàn ông tràn đầy tự tin.

Điểm khác nhau chính là, khi đó cô cho rằng cậu quá xa vời không thể chạm tới.

Nhưng hiện giờ, cậu đã chiếu sáng cho cả quãng đời còn lại của cô.

【 chính văn END】

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.