Bệnh Kiều Vương Gia - Ngư Tử

Chương 9: Mỗi ngày hầu hạ ta một lần (H)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi sáng vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ hại nước hại dân kia, không khỏi cảm khái thêm lần nữa, đáng tiếc cho dáng vẻ của thân thể này quá tốt. Càng nhìn càng cảm thấy hắn đẹp mắt, cũng càng nhìn càng cảm thấy hắn đáng sợ. Quả nhiên vật gì càng đẹp càng có độc còn có thể làm cho cho người ta nghiện.

Trên giường tóc đen của hai người quấn lấy nhau, mặt đối mặt. Nàng bị hắn ôm vào trong ngực thật chặt, một bàn tay to lớn còn cầm lấy bộ ngực trắng nõn của nàng, còn vô thức bóp mấy cái.

Toàn thân Doãn Nặc đau nhức cắn răng chịu đựng, không nghĩ tới lần đầu của mình lại là hắn, trùng sinh lại không thể nào trốn thoát hắn.

Trong lòng mắng một vạn lần "Lưu manh, biến thái, không biết xấu hổ "

"Tiểu Nặc Nặc của ta, tỉnh rồi?" Giọng nói gợi cảm, lười biếng truyền đến.

Hắn vùi đầu vào cần cổ nàng, nụ hôn rơi xuống như mưa sao, hắn rất hài lòng vì toàn thân nàng dính đầy hương vị của hắn.

Doãn Nặc thấy ánh mắt hắn tối lại thì tựa như nũng nịu đưa tay đẩy hắn: "Đừng làm rộn... Phía dưới đau quá!"

Sở Úc đột nhiên bắt lấy tay của nàng, phát hiện tay phải của nàng và tay trái của hắn từ chỗ cổ tay tới khuỷu tay đều hiện ra một đường kinh mạch màu đỏ dài mảnh.

Doãn Nặc hết sức sợ hãi hỏi: "Đây là cái gì? Hôm qua chúng ta còn không có. . . Còn không có cái kia. . . Trước đó cũng không có." Trong nháy mắt mặt đỏ như hoa đào.

Sở Úc híp lại mắt phượng, chẳng lẽ đây là khế ước máu trong truyền thuyết, bọn hắn gắn kết vĩnh viễn không thể tách rời, không thể phản bội. Hắn chính là thân thể Thuần Dương? Cái khế ước này rất tốt, hắn rất thích. Tối hôm qua nàng bị hắn giày vò mơ mơ màng màng dường như còn chưa phát hiện trên người mình có bức họa mẫu đơn, khóe miệng Sở Úc khẽ nhếch lên.

Ánh mắt của hắn tùy ý rơi xuống trên mặt Doãn Nặc, trong đó mang theo một tia trêu chọc. Ngón tay nâng cằm nàng lên: "Đây là ta hạ độc ngươi, nếu ngươi rời khỏi ta, phản bội ta, lập tức sẽ hộc máu mà chết."

"Có giải dược không?" Doãn Nặc sợ hãi nhỏ giọng hỏi.

"Có, mỗi ngày hầu hạ ta một lần." Mặt hắn không đổi sắc dáng vẻ giống như nghiêm túc giảng giải.

"Hỗn đản. . ." Duỗi móng vuốt nhỏ ra cào hắn. Lại bị hắn bắt lại, nắm tay nàng đặt trên ngực hắn. Ngón tay vuốt ve đầu Thanh Long kia.

"Có đẹp không?" Đôi mắt làm cho người ta hồn xiêu phách lạc của hắn nhìn nàng, Doãn Nặc không khỏi nuốt nước miếng một cái, sắc mặt đỏ hồng.

Doãn Nặc nhẹ nhàng gật đầu, Sở Úc ôm chặt nàng, để đồi núi tuyết trắng dán chặt Thanh Long, để hạt châu kia chậm rãi vuốt ve Thanh Long, hình xăm giống như phong ấn, đè nén sức mạnh vô cùng vô tận ở bên trong cơ bắp của hắn.

Sở Úc bắt đầu xoay người, mạnh mẽ nâng thắt lưng đột nhiên trầm xuống một cái liền chôn côn th*t hùng tráng đã sớm dâng trào đứng thẳng vào bên trong thân thể ấm ướt của Doãn Nặc.

"A. . . Còn đau quá. . . Ngươi ra ngoài. . . Ngươi ra ngoài." Đôi mắt Doãn Nặc bởi vì khóc nên đỏ ửng giống như mắt thỏ con.

Một bàn tay của Sở Úc trượt lên eo lưng nàng, gắt gao ôm chặt nàng, một tay khác vẫn nâng mông của nàng như cũ, dùng sức đem thân thể của nàng ấn về phía hắn, để cho hai người theo mỗi một cú nhấp đều khớp chặt đi sâu vào, như muốn như muốn đâm thủng thân thể của nàng.

Doãn Nặc từ từ bị hắn ra vào đến tinh thần đều loạn, khi hắn xâm nhập nàng chỉ cảm thấy thỏa mãn lạ thường, khi hắn rút ra thân thể nàng cũng trở nên trống rỗng, nàng thử ngồi dậy, to gan trèo lên vai của hắn, vô thức nói nhỏ: "Ôm ta... Ôm ta."

Hắn thấy nàng đã biết mùi vị trong chuyện đó, liền không nhẫn nhịn nữa, dùng tay nâng hai mông nàng, chăm chú chống đỡ hoa tâm, dựa vào suy nghĩ của mình thỏa thích chen vào rút ra.

Từng cơn tê dại mơ hồ hòa lẫn nhiệt độ cực nóng từ chỗ hạ thân hai người kết hợp chậm rãi dâng lên, tiếng rên rỉ kiều mị từ bên môi Doãn Nặc tràn ra, nàng khó chịu vặn vẹo khỏi thân thể, tiểu huyệt đột nhiên co chặt, hắn thật sự có cảm giác muốn chết ở trên người nàng, than thở một tiếng, cự long chống cự không nổi buông lỏng, mầm móng cực nóng phun ra.

Doãn Nặc đã bị giày vò đến mức thân thể mềm yếu thành một bãi xuân thủy, để mặc hắn lau người cho nàng, mặc xong quần áo sạch sẽ. Ngược lại, tinh thần của hắn cực kì phấn chấn, Doãn Nặc tức giận đến muốn bóp chết hắn, lại bấm không nổi, rắn chắc giống tường đồng vách sắt.

Sở Úc buồn cười nhìn nàng: "Ngủ thêm chút nữa đi, bảo bối!"

Viêm lang một mực ngồi chờ ở bên cạnh giường, thấy chủ nhân mặc quần áo tử tế, một người một sói ăn ý trao đổi ánh mắt, duỗi cổ gào một

tiếng, "Ngao. . ." Bày tỏ sự chúc mừng. Khối băng vạn năm rốt cuộc cũng phá thân... với nữ nhân.

Sở Úc sờ sờ đầu Viêm lang: "Cảm giác vô cùng mất hồn, ngày nào đó cũng tìm cho ngươi một con sói cái nhỏ!" Viêm lang đồng ý, cuống họng lại gào lên "Ngao..."

Doãn Nặc trừng mắt liếc nhìn một người một sói kia tức giận nói: "Hai kẻ đăng đồ tử*!"

*Kẻ dê xồm

Hai cái gối đầu uy thế hừng hực ập thẳng vào bọn họ: "Lăn ra ngoài. . ." Hai tên ngốc mới có thể thành một đôi, ở chung với nhau trăm năm.

Hai tên ngốc tràn đầy tinh thần bước ra khỏi phòng, trên mặt không tự chủ mang theo ý cười.

Thị vệ giáp thấy tâm tình chủ tử cực kỳ tốt tiến tới nịnh nọt hỏi: "Chủ tử, cười cái gì vậy ạ?"

Sở Úc không hề phát giác ánh mắt của mình, hơi nghi hoặc một chút nói: "Ngươi trông thấy ta cười sao?."

"Không có cười ạ." Thị vệ giáp nơm nớp lo sợ. "Có cười sao?"

"Không có cười ạ." Thị vệ giáp nằm sấp trên mặt đất: "Thuộc hạ đáng chết."

"Đúng là nên chết, con mắt mở ra cũng vô dụng, còn không bằng móc đi." Giọng điệu lạnh như băng làm cho người ta không rét mà run.

"Vâng, vậy thì thuộc hạ đi xuống dưới lãnh phạt."

Sở Úc đi ra mấy bước sờ sờ cái cằm, "Được rồi, có lẽ. . . Ta cười thật, phạt ba mươi trượng đi."

Sở Úc phái người thu thập một thùng tiểu thuyết ướt át cùng xuân cung đồ, lấy cớ nói muốn nàng cố gắng cùng nhau học tập.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.