(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); không thấy bóng dáng, Sở Úc chờ đợi ba người bọn họ tới tụ hợp.
Lúc này trong núi sương mù lượn lờ, không nhận rõ phương hướng. Bọn hắn cố gắng tìm đường đi ra khỏi mảnh rừng Tùng này, lại tốn công vô ích quanh đi quẩn lại vẫn ở nguyên vị trí ban đầu.
Doãn Nặc: "Các ngươi nghe... Có âm thanh đang gọi ta!"
Ba người hai mặt nhìn nhau, bọn hắn đều không nghe được cái gì cả, thần sắc Sở Úc khẩn trương nhìn Doãn Nặc, bước vào núi Thanh Nguyệt khắp nơi đều có vẻ thần bí, hết thảy đều có liên quan đến Doãn Nặc, luôn cảm giác sẽ có chuyện không tốt xảy ra, không tự chủ nắm chặt tay của nàng.
Doãn Nặc nghe theo thanh âm chỉ dẫn, bọn hắn xuyên qua lớp sương mù dày đặc, đi vào một hang núi.
Đợi bọn hắn tiến vào hành lang, bốn phía tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Sở Úc nhắm mắt lại nắm tay Doãn Nặc, Doãn Nặc nắm tay Mạc Vong, Mạc Vong lại nắm tay Lý Tử Thần. Dựa vào nhĩ lực đi thẳng về phía trước, cũng may cũng không thiết bố trí cơ
quan nham hiểm nào, bốn người một đường suông sẻ không trở ngại, rất nhanh đã đi đến cuối con đường.
Nơi cuối cùng là một tòa cửa đá, Sở Úc dùng tay gõ nhẹ vài tiếng, nghe tiếng vang, phía sau cửa nhất định là có động thiên khác, lập tức lục lọi trên dưới tìm được cơ quan mở cửa...
Phía bên phải cửa đá có cái lỗ nhỏ hình tròn, lúc này ngọc bội ở trước ngực Doãn Nặc phát ra ánh sáng mờ mờ, cùng với lỗ nhỏ hình tròn kia chiếu vào nhau.
Doãn Nặc gỡ ngọc bội xuống, cắn ngón trỏ một cái đem máu trên tay nhỏ xuống mặt ngọc bội, ngọc bội lại có thể hấp thụ giọt máu đỏ tươi ấy, đợi ngọc bội biến thành màu đỏ máu sau đó ấn vào hình tròn của lỗ nhỏ.
Cửa đá phát ra tiếng ầm ầm, rồi mở ra.
Trước mắt một mảnh sáng rực, một địa cung thật là lớn, bốn phía đều châm đèn chong, trên vách đá đều khắc đồ đằng mẫu đơn hết sức tinh mỹ. Bốn con Thần thú canh giữ bốn hướng đông, nam, tây, bắc.
Ở giữa đặt một cái quan tài quách* bằng thủy tinh, ba người bọn họ cẩn thận bảo vệ Doãn Nặc ở giữa đi về phía quan tài.
* quan tài lớn chứa quan tài nhỏ thời xưa
Đột nhiên có một thân ảnh màu trắng xuất hiện, đứng giữa quan tài và bọn họ.
Nữ tử áo trắng có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, tựa như là tiên nữ từ trên trời rơi xuống, thanh lệ, xuất trận, không cần tô son điểm phấn liền thiên tư quốc sắc*.
* sắc nước hương trời
Dung mạo người này giống Doãn Nặc năm sáu phần, Doãn Nặc kích động hỏi: "Người trong mộng của ta là ngươi sao? Là ngươi dẫn ta tới này đúng không? Ngươi là ai?" Nàng có rất rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng muốn biết nhất chính là: Ngươi là mẫu thân của ta sao?
Nữ tử áo trắng đi lên trước trong mắt lộ vẻ yêu thương vuốt ve gương mặt Doãn Nặc: "Niếp Niếp, ngươi trở về, nương rất nhớ ngươi a!"
"Không nên tin nàng, nàng là giả." Sở Úc quay đầu trông thấy nữ nhân điên kia đứng ở cửa đá địa cung la lớn.
Sở Úc kéo Doãn Nặc ra phía sau lưng mình, sóng mắt bình tĩnh giấu giếm ánh mắt sắc bén như ưng: "Ngươi là ai?"
"Ta là ai? Ha ha... A, ta là mẫu thân nàng a!" Nữ tử áo trắng sờ khuôn mặt mình "Chúng ta không giống sao?"
Nữ tử áo trắng quay người nằm sấp nửa người trên quan tài thủy tinh nhìn người bên trong quan tài: "Tỷ tỷ... Ta rốt cuộc đã tìm được ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tránh ta cả đời đấy? Ngươi xem... Ta mang ai về đây, con gái của ngươi! Tỷ tỷ ngươi có vui không?"
Nữ tử áo trắng mỉm cười vẫy tay với Doãn Nặc: "Niếp Niếp, ta là tiểu di của ngươi, là người thân duy nhất bây giờ của ngươi. Là ta dùng bí thuật dẫn ngươi đến, chính là muốn ngươi mở ra lối đi bí mật của địa cung này, chỉ có máu Thánh nữ cùng ngọc bội mới có thể mở ra đại môn này! Chúng ta mới có thể đoàn tụ cùng một chỗ với tỷ tỷ."
Nữ nhân điên cuồng loạn chỉ vào nữ tử áo trắng: "Bạch Hân ngươi thứ nữ nhân lòng dạ rắn rết, tất cả đều là ngươi đang giở trò quỷ."
Bọn Sở Úc nhìn một màn trước mắt, không biết có thể tin tưởng ai, duy trì cảnh giác mọi thứ, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Bạch Hân gào một tiếng dùng sức xốc tấm gương đậy quan tài thủy tinh, đứng ở trước quan tài thủy tinh, chống lên cánh tay nữ tử nằm trong quan tài, sắc mặt bi thương cọ lấy lòng bàn tay nữ tử: "Vì sao ngươi có thể vì một tên nam nhân mà không cần ta. Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, như hình với bóng, nương tựa vào nhau. Ngươi biết ta không thể không có ngươi."
Bạch Hân nhìn về phía Doãn Nặc: "Niếp Niếp, đời này nam nhân có cái gì tốt, vẫn chưa thấy người nào cả đời chỉ yêu một người, nhìn phụ thân ngươi xem chính là một người đàn ông thay lòng đổi dạ, đứng núi này trông núi nọ, cùng nữ nhân điên này lén lút tư thông. Hại tỷ tỷ an nghỉ ở dưới đất, ta không có tỷ tỷ, ngươi không có mẫu thân, không phải sao?" Bạch Hân từng bước từng bước tới gần Doãn Nặc.
"Đừng nghe nàng nói bậy, tất cả đều là nàng đang làm trò quỷ, âm mưu của nàng, phụ thân ngươi không hề phản bội mẹ ngươi" Nữ nhân điên vội vàng giải thích nói.
"Năm đó ta đúng thật có ái mộ phụ thân ngươi, nhưng cũng chỉ là đơn phương tương tư, ánh mắt của phụ thân ngươi vĩnh viễn chỉ dừng lại ở trên người mẫu thân ngươi, Bạch Hân liền lợi dụng ta nói có thể giúp ta đạt được tâm nguyện, ta cũng là bị ma quỷ ám ảnh mới đáp ứng, nàng ta hạ xuân dược trên người phụ thân ngươi, để cho ta đi hầu hạ hắn, nhưng mà phụ thân ngươi tình nguyện cầm dao rạch thân để giữ vững thanh tỉnh cũng không muốn đụng vào ta, ta mới tỉnh ngộ được, cảm thấy mình là một nữ nhân ngu ngốc, phụ thân ngươi biết đây hết thảy đều do Bạch Hân làm, vì để cho ta an toàn rời đi, đưa ta ra khỏi núi Thanh Nguyệt, ai biết phụ thân ngươi vậy mà hộc máu chết, lúc ấy ta chịu không được kích động liền... Nhất định là Bạch Hân động tay động chân với phụ thân ngươi, là nàng giết phụ thân ngươi, ngươi hãy tin ta... Ta và ngươi phụ thân thật sự trong sạch! Cả đời hắn chỉ thích mẫu thân ngươi. Làm sao lại coi trọng nữ nhân như ta?" Nữ nhân điên bi thương nói.
"Niếp Niếp, không bằng chúng ta cùng đi tìm tỷ tỷ đi..." Bạch Hân giơ tay lên một tia sáng trắng liền bắn ra.
Ngay thời khắc Bạch Hân phất tay, Mạc Vong gấp giọng hô "Nặc Nặc cẩn thận!". Chỉ thấy nữ nhân điên lao ra dùng thân thể bảo vệ Doãn Nặc chặn thanh chủy thủ bay tới, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất. Doãn Nặc ôm lấy nàng, nàng nhìn Doãn Nặc sám hối nói: "Ta sai rồi, sai ở chỗ ta vọng tưởng có được nam nhân không thuộc về mình, thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Để ngươi từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, sống lang thang bên ngoài. Ta lưng mang nghiệt nợ bây giờ rốt cục cũng trả được rồi, giải thoát..." Trong mắt nàng tràn ngập những giọt nước mắt hối hận, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Bạch Hân thờ ơ lạnh nhạt nhìn tình cảnh này: "Tiện nhân chết không hết tội."
Doãn Nặc rưng rưng nhìn qua Bạch Hân: "Nhất kẻ cầm đầu chính là ngươi, vì chính ham muốn của bản thân ngươi hại ta mất đi người thân nhất."
Bạch Hân hung tợn lộ ra ánh mắt giết người nói: "Ta có lỗi gì? Bọn họ từng người muốn cướp tỷ tỷ từ ta, chẳng lẽ bọn họ chính là người tốt, ta hạ độc giết sạch tộc nhân Bạch thị! Sớm biết thời điểm ngươi còn ở trong bụng tỷ tỷ, ta nên hạ dược ngươi, nếu không phải mỗi ngày trông thấy tỷ tỷ nói chuyện với ngươi khi ngươi còn ở trong bụng tỷ ấy, coi trọng như vậy, yêu thương ngươi, sợ đả thương trái tim tỷ tỷ... tại ta lúc ấy quá mềm lòng."
Bạch Hân nói xong câu đó, quanh thân Sở Úc tràn ngập một cỗ khí tức lạnh lẽo từng cơn từng cơn thổi tới, chỉ trong nháy mắt, Doãn Nặc tận mắt thấy Sở Úc thay đổi, người trước mắt nàng giống như dây cung đã kéo căng, lại giống một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ, lộ ra quang mang, tỏa khắp bốn phía.
Sở Úc công kích Bạch Hân, nội công của hắn thâm hậu, từng chiêu thức bên trong đều dùng nội lực mãnh liệt, lại một cái nháy mắt hiện ra tình thế âm tàn nguy hiểm.
Đảo mắt mấy chục hiệp, Bạch Hân căn bản không phải là đối thủ của hắn, sau đó dời một bước về hướng Bạch Hân né tránh, lòng bàn tay vận nội lực đập vào đầu vai Bạch Hân. Bạch Hân không phòng bị lùi lại mấy bước, lưng đập vào bên trên trụ đá, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Ngồi liệt trên mặt đất, cúi thấp đầu.
Doãn Nặc đi về phía quan tài thủy tinh, cẩn thận dò xét nữ tử mỹ lệ vừa xa lạ vừa quen thuộc nằm yên trong quan tài, nàng không nghĩ tới mình trăm kiếm ngàn tìm mà kết quả lại là như vậy.
Doãn Nặc phát hiện ở trong ngực nữ tử cất thứ gì đó, rút ra xem xét, là hai phong thư. Một phong viết Niếp Niếp thân khải, một phong viết Bạch Hân thân khải.
Doãn Nặc nhìn Sở Úc, thấy hắn gật gật đầu để nàng an tâm. Doãn Nặc thận trọng mở thư ra: Niếp Niếp, ta là mẫu thân của con, ta gọi là Bạch Trăn, cha con là Hạo Dịch, lúc con còn ở trong bụng nương liền tìm xong cho con một cái tên, gọi là Duyệt Trăn, nhũ danh Niếp Niếp... Con là bảo bối chúng ta trân quý nhất, nhưng mà cha con không nhìn thấy được con chào đời...
Trong thư nhắc tới, vì để cho nữ nhi thoát khỏi thiên mệnh, để nữ nhi cùng ngọc bội vào chậu gỗ thả trôi theo dòng chảy của sông, nhìn nữ nhi may mắn lưu lạc đến Hà gia. Bạch Trăn bắt đầu dùng cấm thuật lấy máu trong tim mình làm tế để thiên cơ luân bàn tỉnh lại, đem tất cả tinh lực cùng vận khí của mình đặt hết trên người nữ nhi, nếu như nữ nhi xảy ra chuyện không may, vận mệnh luân bàn sẽ một lần nữa khởi động, chỉ một lần đó, cái này giải thích rõ vì sao Doãn Nặc sống lại vào năm năm sau.
Trong thư còn nói đến bí mật của tộc nhân Bạch thị. Bên dưới cung điện dưới lòng đất mặt liền với mạch nước ngầm, nước sông chảy ra biển cả, Bạch thị tộc cùng người cá có một ước định không muốn người biết là chuyện của ngàn năm trước. Vào một lần Tộc Bạch thị gặp họa lớn, người cá cứu được Tộc nhân Bạch Thị. Vì để báo ân, máu của Thánh nữ tộc Bạch thị có thể khiến người cá duy trì dung mạo tươi trẻ, mà thân thể nam tử Thuần Dương lại để Thánh nữ hái dương bổ âm, giúp thân thể Thánh nữ sẽ không hao tổn. Hàng năm, đúng ngày mùng mười tháng mười nhân ngư sẽ mang theo rất nhiều kỳ trân dị bảo đi vào địa cung đổi lấy máu của Thánh nữ.
Ai nào biết ẩn sau cái khế ước ngàn năm trước này là giao dịch cùng âm mưu bẩn thỉu.
Tộc nhân Bạch thị cần dựa vào sức mạnh của Hoàng Thất để tìm được nam tử thể Thuần Dương, cứ như vậy trải qua rất nhiều triều đại, cho đến triều đại của Sở Úc.
Doãn Nặc tựa vào vai Sở Úc, nước mắt thấm ướt bức thư. Phụ mẫu cả đời này khó khăn biết bao a, đến chết cũng không thể cùng một chỗ hợp táng.
Mạc Vong ôm Lý Tử Thần trong lòng khó chịu: "Nặc Nặc thật đáng thương!" Lý Tử Thần sờ sờ đầu của nàng thở dài một hơi.
"Mẹ ta đưa thư cho ngươi."
"Có thư tỷ tỷ để lại cho ta?" Bạch Hân không thể tin ngẩng đầu nhìn tờ giấy Doãn Nặc đưa tới. Hưng phấn đến vội vàng mở ra xem. Sau khi xem xong, nghẹn ngào khóc rống: "Thì ra tỷ tỷ ngươi biết tất cả mọi chuyện, ngươi vì cái gì cuối cùng cũng không giết ta, ngươi tại sao muốn tha thứ cho ta, ta làm sai nhiều chuyện như vậy... Tỷ tỷ ngươi vẫn quan tâm ta có phải không?"
Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, bốn người đồng thời hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Bạch Hân một bộ dáng vẻ không thiết sống: "Ta đã thả thuốc nổ ở cửa cung điện dưới lòng đất cùng lăng kính này, mặt trời chiếu tới liền đốt cháy dây lửa, tất cả chúng là đều bồi tỷ tỷ đi."
"Chạy mau." Sở Úc ra lệnh một tiếng, bốn người chạy về phía cửa đá, Doãn Nặc quay đầu nhìn về phía Bạch Hân, Bạch Hân lau sạch máu trên khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng, cười đến độ rực rỡ động lòng người. Dùng khẩu hình không tiếng động nói với Doãn Nặc: "Đi đi!"
Liền đúng thời điểm bọn hắn muốn đến cửa đá, lúc cửa đá sắp rơi xuống, một thân ảnh chống đỡ cửa đá ngăn nó rơi xuống.
Sở Úc dùng bả vai cật lực đứng vững chống lại cửa đá đang đè xuống, mạnh mẽ gào lên một câu: "Nặc Nặc, đi mau..."
"Không muốn, ta không đi!" Nặc Nặc kêu khóc.
"Nặc Nặc ngoan! Nghe ta nói... Mang theo con của chúng ta cố gắng sống tốt, bằng không thì làm quỷ... Ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi. "
Một cái tát đột ngột giáng xuống mặt Sở Úc: "Sở Úc cái tên vương bát đản nhà ngươi, ngươi đã nói muốn cả một đời quấn lấy ta, nếu ngươi dám chết, ta lập tức dẫn hài tử đến Địa Phủ tìm ngươi, tuyệt đối không sống cho qua ngày. Phu quân của ta là nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, là nam nhân thẳng thắn cương nghị, sống lưng ép không đổ. " Doãn Nặc nước mắt rơi cuồn cuộn, nhìn hắn nói từng câu.
"Được, ta... Không... Chết, Diêm Vương Gia hắn... Không dám nhận... Ta." Hắn gần như gằn từng tiếng qua kẽ răng.
Doãn Nặc ôm lấy khuôn mặt hắn hôn lên đôi môi lạnh như băng của hắn, chống trán lên trán hắn, khóc rống cầu xin: "Không cần đuổi ta đi khỏi có được không, có được không... Ta giúp ngươi, cho dù chết chúng ta cũng phải ở bên nhau vĩnh viễn không chia lìa!"
Sở Úc dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Tử Thần, Lý Tử Thần lập tức hiểu rõ, một cái cổ tay chặt xuống đánh ngất Doãn Nặc, "Sở Úc, ta dẫn các nàng ra ngoài, lập tức quay lại cứu ngươi, ngươi nhất định phải chịu đựng." Nhìn bóng dáng nàng được Lý Tử Thần ôm đi.
Trong ánh mắt đầy vẻ không muốn...
Cám ơn ngươi... Trong bóng tối thắp sáng một chiếc đèn để cho ta tìm được ý nghĩa cuộc sống.
Cám ơn ngươi... Có thể dùng mọi thứ ngươi có để yêu một tên điên như ta.
Cám ơn ngươi... Khiến ta muốn sống tiếp.
Ta cũng rất nhớ... Cố gắng... Còn sống, dùng tất cả thời gian để... Yêu ngươi.
Cái nhân gian hư ảo này, ta rất không nỡ bỏ ngươi a!
Đôi mắt dần dần trở nên mơ hồ, nước mắt mặn ướt từ đôi mắt chậm rãi nhỏ xuống.
Kiếp này, chúng ta đã phân li, kiếp sau -- gặp lại, nhớ kỹ chờ ta... Đến tìm ngươi.
Mạc Vong cùng Lý Tử Thần ôm Doãn Nặc chạy ra không bao lâu, ngọn núi sạt lở, địa cung đổ sụp phát ra tiếng vang ầm ầm...
Doãn Nặc bị đánh thức, tránh khỏi lòng ngực Lý Tử Thần. Quay đầu trông thấy một mảnh kia...
Không muốn... Không muốn, Sở Úc... Sở Úc... Nàng khóc lớn tiếng hô, khóc đến tê tâm liệt phế, khàn cả giọng. Lảo đảo nghiêng ngả chạy lại.
Té nhào vào trong đống phế tích, mười ngón ra sức đào từng hòn đá, cho đến khi mười ngón máu thịt be bét, Doãn Nặc vẫn hoàn toàn không cảm thấy đau nhức: "Sở Úc, ngươi ra đây, chúng ta về nhà... Ta không muốn biết thân thế của mình, ta đưa ngươi về nhà... Chúng ta về vương phủ đi, chúng ta cứ sống như lúc trước đây đi! Ngươi mỗi ngày đều có thể khi dễ ta. Ta cái gì cũng không cần! Chỉ muốn hai chúng ta hai người sống hết đời... Ngươi ra đây! Sở Úc! Ngươi ra đây đi!"
Mạc Vong ôm lấy Doãn Nặc đang liều mạng đào móc: "Nặc Nặc, ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút... Trong bụng ngươi còn có bảo bảo!"
Doãn Nặc giống bắt được một cọng rơm, giống như người điên gắt gao ôm lấy Mạc Vong kêu khóc: "Hắn sẽ không chết đúng không, hắn cường đại như vậy, ngươi nói cho ta... Ngươi nói cho ta, hắn sẽ không chết..." Trước mắt bóng tối liền bao trùm.
Cuối cùng là Chu Trang mộng hồ điệp, ngươi là ban ân cũng là nạn.
Nếu Chu Trang không mơ một giấc chiêm bao như thế, cũng không ban ân cũng không có nạn.
Vì sao Chu Trang mộng hồ điệp, có duyên phận cũng có nạn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");