(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Tử Thần dẫn theo Mạc Vong đến nhã gian Tụ Hiền lâu uống trà, vô tình gặp được Sở Úc và Doãn Nặc.
Mạc Vong đánh giá Tam Vương Gia trong truyền thuyết, dáng người cao gầy, thon dài, tuấn mỹ thì tuấn mỹ nhưng mà quá lạnh lùng, toàn thân dường như mùa đông tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Khiến người ta bất giác muốn mặc thêm quần áo.
Mạc Vong quay đầu nhìn lại Lý Tử Thần ở bên cạnh, vẫn là Lý Mỹ Nhân của ta thoải mái hơn.
Ngược lại tiểu cô nương bên người Sở Úc để cho người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần, da không cần thoa phấn liền trắng nõn như mỡ đông, đôi môi đỏ thẫm vểnh lên, xinh đẹp như quả chôm, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng động lòng. Thấy Sở Úc bảo vệ nàng ở bên cạnh liền biết quan hệ hai người không tầm thường.
Lý Tử Thần gặp Sở Úc cũng không chào hỏi, làm ngơ liếc nhìn phong cảnh dưới lầu.
Doãn Nặc nhìn ra Lý Tử Thần đang giận Sở Úc: "Lý công tử, chào!"
Lý Tử Thần vẫn cho Doãn Nặc mặt mũi: "Doãn cô nương từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ! Ai đó có thể cho cô nương ra ngoài, thật sự là hiếm lạ."
Khuỷu tay Doãn Nặc đụng Sở Úc một cái, Sở Úc mặt lạnh lại, rót một chén trà: "Lấy trà thay rượu, uống hay không?"
Lý Tử Thần từ nhỏ đã thích đi theo sau Sở Úc chơi, Sở Úc lấy thân phận ca ca chăm sóc hắn có thừa. Nhưng khi Sở Úc tám tuổi rời cung mười sáu tuổi trở về, tính cách thay đổi hoàn toàn, cũng không ai biết hắn trải qua những việc gì?
Qua nhiều năm như vậy, Lý Tử Thần xem như bằng hữu duy nhất bên cạnh Sở Úc, cũng ít thấy Sở Úc chịu nhận sai, thế nhưng bày cái mặt thối đó cho ai nhìn.
Lý Tử Thần nâng chén: "Ta là nể mặt mũi của Doãn cô nương, chuyện cũ bỏ qua."
Doãn Nặc cuối cùng cũng thở dài một hơi: "Nghe Vương Gia nói Lý công tử cùng tiểu thư phủ tướng quân đính hôn, chắc hẳn vị này chính là Mạc tiểu thư rồi."
Mạc Vong ôm quyền: "Thật sự là tại hạ!"
Doãn Nặc cười khúc khích: "Mạc tiểu thư thật là một người đặc biệt!"
Bốn người ngồi tại nhã gian thưởng trà, hai nữ hài ngược lại là có cảm giác hận gặp nhau quá muộn, nói chuyện không ngừng.
Phía trước Tụ Hiền có tiệm châu báu định chế* chuyên buôn bán cho quan lại quyền quý, hai nữ hài cùng nhau đi vào, Sở Úc và Lý Tử Thần ở phòng đơn của tiện đợi các nàng. Cửa sổ phòng đơn mở ra, có thể rõ ràng trông thấy nhất cử nhất động của hai nha đầu đang ở bên ngoài.
*đặt hàng theo yêu cầu
Doãn Nặc nhìn trúng một món đồ trang sức đội trên đầu bằng hồng ngọc, đang muốn cầm lên, lại bị một đôi tay nhanh tay giành trước, ngẩng đầu thấy là một vị công tử tay cầm quạt xếp, mỹ mạo như ngọc.
"Tại hạ Vương Hành, bộ trang sức hồng ngọc này vốn định làm lễ vật tặng sinh thần xá muội, không biết cô nương cũng nhìn trúng, vẫn nên để cho cô nương đi!" Vương Hành hành lễ nói.
"Không cần đâu, đa tạ công tử hảo ý! Ta chọn cái khác là được!" Doãn Nặc nhẹ nhàng phúc thân, mỉm cười lễ phép.
Vương Hành nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc nhân gian, không khỏi thất thần.
"Không bằng như thế này, nếu cô nương coi trọng vật nào, tại hạ mua lại đưa đến phủ thượng cho cô nương xem như nhận lỗi."
"Không cần." Doãn Nặc không muốn dây dưa lôi thôi với hắn, kéo Mạc Vong lên xe ngựa.
Sở Úc bất động thanh sắc nhìn thấy một màn này.
Doãn Nặc và Mạc Vong lúc gần đi không quên hẹn với nhau thời gian gặp mặt lần sau nữa.
Doãn Nặc ngủ đến nửa đêm tỉnh lại phát hiện Sở Úc không ở bên người, khoác y phục lên đi ra ngoài tìm hắn, đi đến vườn hoa vị trí có mấy ngọn đèn tỏa ra ánh sáng lại mơ hồ truyền tới tiếng kêu thảm thiết, Doãn Nặc cả gan đi qua.
Sở Úc ngồi trên ghế, tay phải cầm phi tiêu thị vệ đưa tới, nhìn bia ngắm phía trước, trong mắt lộ ra vẻ miệt thị, chậm rãi đùa bỡn con mồi.
Nhắm chuẩn, bắn ra, cực kỳ chính xác.
Mà bia ngắm của hắn là một người, một người bị trói trên tàng cây, tay chân kinh mạch đều bị phi tiêu bắn trúng đẫm máu.
Sở Úc phát hiện Doãn Nặc đứng ở cách đó không xa, đôi mắt híp lại.
Ánh mắt Doãn Nặc rơi vào người bị trói trên tàng cây, nhận ra là Vương Hành trước kia muốn giúp mình mua trang sức bảo thạch.
Nàng lại nhìn về phía Sở Úc, nhớ tới chuyện Lý Tử Thần bị đâm một kiếm kia, thân thể cứng ngắc đứng nguyên một chỗ hồi lâu, theo bản năng muốn lùi về phía sau.
Thần sắc Sở Úc không rõ nhìn nàng ngoắc ngoắc ngón tay: "Nàng qua đây!"
Doãn Nặc ổn định thân thể đang phát run, chậm rãi tới gần hắn: "Vương Gia đang làm gì vậy?"
Đôi mắt thâm trầm của Sở Úc nhìn Doãn Nặc chằm chằm, thấy gương mặt nàng bị dọa đến trắng bệch: "Rất rõ ràng không phải sao?"
Doãn Nặc quan sát Vương Hành, vị quý công tử cầm quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng kia, hiện tại đã sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời, máu me đầy người, màu đỏ tươi chướng mắt không ngừng chảy xuống từng giọt từng giọt. Trên đất vết máu nhìn thấy mà giật mình, làm nàng sợ hãi muốn nôn!
Ngữ khí Sở Úc không có một chút nhiệt độ: "Nàng đang sợ ta?"
Sở Úc nâng cằm nàng lên, trong mắt tràn ngập dục vọng nồng đậm, đưa tay ôm nàng thật chặt, tóc mai chạm nhau, ghé vào tai nàng, thanh âm đầy bá đạo: "Nhưng ta nhớ nàng lắm!"
"Vì cái gì... Ngươi... Phải như vậy?" Giọng nói của Doãn Nặc run rẩy.
Sở Úc: "Ta không thích hắn có ý nghĩ bất chính với nàng. Hơn nữa, nàng còn cười với hắn, ta ăn dấm..."
Doãn Nặc sững sờ một chút, thì ra đầu óc của tên Sở Úc này bị điên rồi mới có lí do hoang đường như thế.
Hắn chỉ vì không vừa ý liền muốn giết người, tựa như lúc trước giết mình vậy. Loại cảm giác ranh giới sắp chết lại trở về.
"Ngươi thả ta ra, ta muốn về nhà, ta muốn rời khỏi ngươi..." Doãn Nặc kêu khóc, đánh hắn, bây giờ nàng chỉ muốn khỏi tên ác ma biến thái này.
"Liền vì loại người đáng sỉ nhục này, mà ngươi muốn rời khỏi ta có phải không..." Sở Úc bóp lấy cánh tay của nàng, thanh âm cũng đột nhiên lớn hơn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng.
"Ngươi vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi ta, hai chúng ta sinh sinh tử tử đều phải gắn liền với nhau, ngươi xem dây đỏ trên cổ tay chúng ta buộc chặt lấy chúng ta như thế, ta thật sự rất thích cảm giác này, chỉ có ngươi và ta!" Sở Úc vuốt ve khuôn mặt của nàng, si mê nhìn nàng.
Doãn Nặc chỉ có thể cảm giác lạnh cả người, toàn thân như bị răng cưa cán qua. Cứng đờ đau nhức. Sợ hãi không khống chế được run rẩy.
Sở Úc ôm nàng trở lại phòng ngủ, đặt lên giường. Sắc mặt Sở Úc càng lạnh lùng, u ám, bản mặt anh tuấn bức người, thoáng chốc âm trầm đến dọa người. Thân thể hắn lại ép chặt nàng hơn, hai thân thể dính sát vào nhau, làm cho sắc mặt Doãn Nặc kiều diễm, thở gấp.
Hôn lên đôi môi của nàng, trực tiếp cắn nát, cái lưỡi, đè ép đi vào. Ở trong khoang miệng mềm mại của nàng, hắn đốt lên một đại đoàn lửa nóng, kèm theo mùi máu tươi. Nàng bị hắn cưỡng hôn, đau đớn nhíu chặt lông mày.
"Ngươi còn muốn rời khỏi ta sao?" Hắn khàn giọng hỏi.
Nàng còn chưa kịp trả lời, một tay Sở Úc xé y phục trước người nàng, chuyển hướng đến hai chân nàng, cởi thắt lưng của mình, cứ như vậy trực tiếp đem cự vật đi vào trong nhục huy*t. Doãn Nặc đau đớn, móng tay bấm vào vai hắn, hắn hoàn toàn chưa gì đã quyết.
Sở Úc cử động thắt lưng, mỗi một lần ra vào, đều làm Doãn Nặc đau đớn vạn phần. Trên trán nàng đổ mồ hôi lạnh, ngón tay run rẩy, nơi đó cực kỳ khô khốc, một giọt nước cũng không có, Sở Úc ra vào cũng rất khó khăn. Doãn Nặc cảm thấy hắn cũng rất đau, có lẽ hắn không biết đang trừng phạt mình, hay đang trừng phạt nàng, nhưng vẫn không chịu buông tha nàng.
Nước mắt của Doãn Nặc rơi xuống, hắn quả nhiên chính là con dã thú, điên lên căn bản không phải người, chơi đùa nàng nức nở không ngừng, lại không thấy thu liễm mà vẫn như cũ.
"Sở Úc, trong lòng ta có chàng, thật sự có chàng. Chàng không nên như vậy nữa có được không. . ." Doãn Nặc hai mắt đẫm lệ mông lung, ôn nhu ôm lấy hắn. Nàng cảm nhận được thân thể Sở Úc cứng ngắc, ngừng động tác dưới thân.
Sở Úc cảm nhận được nước mắt của nàng, cái ôm ấm áp của nàng. Khiến hắn vô cùng quyến luyến. Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, thấy nàng không nói lời nào. Nàng thật sự rất xinh đẹp, mặt mày như nước thấy mùa xuân, môi như hoa, rực rỡ, kiều diễm, sinh ra đã có cảm giác xinh đẹp, dụ dỗ, mê hoặc hắn.
Doãn Nặc nhẹ giọng, ngữ điệu mềm mại lại không kích thích hắn: "Sở Úc, ta thích chàng, chàng khiến ta đau quá, nhẹ một chút có được không?" Ôm lấy hai má hắn, hôn lên đôi môi cứng ngắc của hắn. Ôn nhu nói: "Ta chỉ là một mình chàng, chỉ thuộc về một mình chàng."
"Được..."
Hai tay Doãn Nặc khoác lên trên vai hắn, nàng dán lên bộ ngực của hắn, dùng nhũ hoa mềm mại chậm rãi cọ sát hắn.
Sở Úc động tình phấn khích, chậm rãi thẳng eo tiến vào, nàng ai oán than một tiếng, hai người lại gắt gao kết hợp cùng một chỗ.
Nàng ngửa mặt lên, dùng chiếc lưỡi trơn mềm liếm láp lấy gương mặt của hắn, cái cằm rồi đến cổ. . . Hai tay ôm lấy hắn thật chặt, mồ hôi ẩm ướt chảy phía sau lưng.
Cảm giác được nàng quấn quýt, liếm láp lấy mình, xúc động mừng rỡ từ trong lòng hắn tự nhiên sinh ra, đây là cảm giác hạnh phúc được đáp lại.
Bọn hắn làm chuyện nam nữ đang ở lúc cao trào, vậy mà nàng thổ lộ lại trong sáng chân thật như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");