Bệnh Khí Mười Năm

Chương 9




” khụ khụ ——” một tiếng ho khan đánh gảy cuộc nói chuyện giữa ba người. Trục Nguyệt nhíu mày, Nam Cung Lạc thở dài. Sở Dịch Vân cũng biết là do hôm nay luyện công hơn nữa còn cùng sư phụ, sư mẫu nói chuyện phiếm tới mệt rồi..

Nam Cung Lạc đưa tay sờ mạch Sở Dịch Vân, giọng nói than thở: ” Không ngờ Nam Cuyng Lạc tôi được xưng là dược vương ngay cả đến độc của đệ tử mình mà cũng không giải được. Thật sự là ···”

Sư phụ sư mẫu đã muốn qua tuổi bốn mươi, thoạt nhìn vẫn là phi thường cường tráng. hai người từng có con trai, nhưng là bởi vì trời sinh thân thể suy nhược không bao lâu liền chết non. Sau khi thu hắn làm đồ đệ, hai người đối với Sở Dịch Vân như đứa con trai mình sinh ra. Cho nên, khi hắn bị kì độc tra tấn nhiều năm, trong tâm Nam Cung Lạc cũng không cảm thấy dễ chịu gì..

Trợ giúp Sở Dịch Vân vận công giúp hắn khu tán độc tố trong cơ thể, Trục Nguyệt nhân lúc đó đã đi sắc một chén thuốc mang đến, sau khi hai vận công chữa trị xong, Trục Nguyệt liền bưng lên chén thuốc vừa mới sắc xong còn nóng hổi..

” ai!” Sở Dịch Vân thở dài, thuốc này không biết phải uống đến khi nào a?

” như thế nào? uống thuốc còn phải làm cho làm cho người ta đút ngươi?” Nam Cung Lạc lạnh lùng ở sau lưng nói. Sở Dịch Vân tự biết sư phụ tính tình cổ quái rất khó hiểu, nếu không uống sư phụ sẽ nổi giận lên và không biết sẽ làm gì hắn nữa. Vì thế chỉ có thể không đành lòng đem thuốc uống ngay vào như vậy mới có thể xem như qua ải..

” rầm —— phụ thân!” Sở Dịch Vân bên này mới vừa buông bát, chợt nghe thằng nhãi con tiếng kêu sợ hãi tung cánh cửa xông vào.

” phụ thân —— phụ thân bàn học cháy! phụ thân!”.

” cái gì! Tô Thần! mau cho người đem nước cứu hỏa!”

” Dạ!”.

Toàn bộ hạ nhân cao thấp trong phủ trừ bỏ Sở Dịch Vân cùng Sở Tư Trạch không có tham gia còn lại mọi người đi đều phải đi cứu hỏa. Cũng may lửa cháy cũng không lớn, lửa chỉ lan ra mấy cái bàn cùng mấy cánh cửa, và vài cuốn sách đã trở thành một đống tro..

” thủy hỏa vô tình, ngươi còn muốn gây ra thêm chuyện gì nữa?” nghe xong Tô Thần báo cáo, Sở Dịch Vân một cái tát liền đập nát cái bàn bên người. Trạch nhi sợ tới mức quỳ thụp xuống bên người phụ thân, đã muốn bắt đầu vì cái mông nhỏi của mình mà bi ai..

Trục Nguyệt có chút đau lòng tiểu tôn tử, chính là đứa nhỏ này cũng quá bướng bỉnh, cũng nên cho cha của hắn huấn hắn một lần mới nhớ, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng kéo kéo vạt áo Nam Cung Lạc..

” Vân nhi.” Nam Cung Lạc đứng ở trước mặt Sở Dịch Vân, nhìn lướt qua tiểu hài tử đang quỳ trên mặt đất, quả thực nhớ tới hình bóng của Sở Dịch Vân trước đây, nhưng  đứa bé này ánh mắt càng thêm xinh đẹp động lòng người, đứa nhỏ lần này gây ra chuyện như vậy quả thật là một chuyện rất nguy hiểm, vì thế Nam Cung lạc nói một câu: ” con của người, chính ngươi quản giáo.” sau đó liền dẫn ái thê ly khai..

” thái sư mẫu — thái sư mẫu ——” tiểu Trạch nhi ôm lấy chân Trục Nguyệt, rất sợ không có thái sư mẫu bảo hộ, mình sẽ bị phụ thân đánh chết.

Trục Nguyệt cúi đầu nhìn Trạch nhi, nói: ” cha ngươi quản giáo ngươi là đúng, chờ một lát thái sư mẫu trở lại thăm ngươi. ngoan!”

” như thế nào? phụ thân đánh ngươi còn ủy khuất? mau thu hồi nước mắt, dám lộn xộn một hồi chỉ có ngươi đau.” Sở Dịch Vân đánh vào đầu đứa con một cái, sau đó xoay người rời đi..

Trong phòng, Trạch nhi thấy phụ thân đi rồi, dùng tay nhỏ bé sờ sờ mông mình, đau đến khàn khàn nhếch miệng kêu một chút, lại nhanh chóng ngậm miệng lại...chỉ cảm thấy mông nóng bỏng giống cái chậu than. vuốt kĩ hơn còn có thể cảm giác có vết lăng tử, là bàn tay đánh ra sao? đau quá ——.

Thằng nhãi con ở một bên tỉnh lại (tự kiểm điểm), Sở Dịch Vân liền chạy nhanh đi tìm sư mẫu. Từ nhỏ mỗi lần sư phụ huấn hắn sư mẫu đều trốn đi vào một chỗ mà khóc. Lúc này, Trạch nhi bị đánh, sư mẫu không biết sẽ đau lòng đến thế nào!.

” Tô Thần, có thấy sư mẫu không?”

” sư mẫu biết tiểu công tử hôm nay chịu ủy khuất đang ở phòng bếp làm chút điểm tam cho tiểu công tử!” nói xong tiếp tục vội vàng  làm chuyện của mình.

Sở Dịch Vân tinh tế cân nhắc, điểm tâm —— hắc! thằng nhãi con này thật đúng là được sủng ái, điểm tâm sư mẫu cũng không phải là tùy tiện làm, trừ những ngày lễ tết tuy cũng chỉ làm vài món nhưng là cực kỳ tinh xảo và ngon miệng

Hắn trước đây chỉ có lễ mừng năm mới cùng sinh nhật sư phụ mới cho phép hắn ăn. Còn lại điểm tâm sớm đã bị sư phụ ăn hết, hắn nghĩ muốn cũng đừng nghĩ. Lúc này mới một ngày, đứa nhỏ này lại có thể lấy được lòng sư mẫu đến thế..

Sở Dịch Vân trở lại trong phòng nghỉ ngơi một chút, chính mình vận công điều tiết thân thể, tâm phế trong lúc đó vẫn ẩn ẩn đau, tựa như năm đó nhìn thấy Duệ Tiệp chết trước mặt mình..

” Dịch Vân, đáp ứng thiếp nuôi dưỡng thật tốt con của chúng ta, đừng cho cho đứa nhỏ đã  mất đi tình thương của mẹ lại mất đi tình thương của cha ··· kia quá tàn nhẫn.”

Tấm trải trên giường đã thấm đẫm máu tươi chảy ra từ người nữ tử nhu nhược, thấm vào cả đứa con vừa mới chào đời của bọn họ.

Đứa bé thân người nho nhỏ, mềm mại tựa hồ có thể cảm giác được sự thống khổ của mẫu thân, tiếng khóc ngày càng lớn càng xót xa. Sở Dịch Vân trên người kịch độc phát tác, một búng máu phun ra, trên giường đã muốn phân không phân rõ được là máu của ai. Trước mắt Sở Dịch Vân hoàn toàn bị nhiễm đỏ.

” Duệ Tiệp ···” Sở Dịch Vân mở to mắt. Tựa hồ như Duệ Tiệp chỉ mới ra đi ngày hôm qua, chính là trong nháy mắt đứa con đã lớn lên rất nhiều.

Năm đó hắn trúng độc, Duệ Tiệp đã động thai và sinh hạ đứa nhỏ ở tháng thứ bảy, đã tiêu hao hết toàn bộ sinh mệnh của nàng.

Cứ như vậy, hắn mang theo tình yêu của hai người nhìn đứa nhỏ lớn lên..

Đứa nhỏ là Duệ Tiệp quên mình đổi lấy, hắn đau lòng, càng tức giận khi đứa nhỏ không biết nặng nhẹ cứ làm hắn phải đau đầu. Đại khái một canh giờ sau, Sở Dịch Vân đứng dậy đi đến căn phòng kia..

Đẩy cửa vào, Trạch nhi cúi cái đầu nhỏ nhẹ nhàng nức nở, phía sau thương đã muốn trở nên sưng đỏ, trên đùi thậm chí có một số chỗ trở nên tím lại. Sở Dịch Vân lòng đau như bị bóp nát vụn, nhưng vẫn là đứng ở trước mặt Trạch nhi tiếp tục sắm vai nghiêm phụ..

” biết sai lầm rồi sao?” đem đứa con kẹp dưới nách, cảm thấy bàn tay to đặt ở mông tiểu hài tử rõ ràng phát run, hai chân bất lực giật giật, Trạch nhi bắt đầu nhỏ giọng bắt đầu khóc..

” biết sai lầm rồi sao?” không nhận được câu trả lời, Sở Dịch Vân một cái tát vỗ vào vị trí thịt non nơi mông đùi giao nhau, tiểu hài tử oa một tiếng kêu lên, sao lại có thể so với bị đánh vừa rồi con đau, chính là Sở Dịch Vân vẫn dùng toàn bộ sức lực không có nương tay.

” Trạch nhi biết sai lầm rồi ··· Trạch nhi không bao giờ … nữa ngoạn hỏa (chơi lửa).”

” có ngoạn hỏa nữa hay không?” lại một cái tát đánh xuống dưới, Trạch nhi đau đá đá hia chân, trên đùi lại bị đánh vài cái, đỏ bừng một mảng nên không dám lộn xộn..

” không bao giờ … nữa làm chuyện nguy hiểm, hài nhi cam đoan! Hài nhi cam đoan phụ thân!” tiểu hài tử tay nhỏ bé nghĩ muốn vòng ra sau xoa bóp nơi bị đánh, lại bị Sở Dịch Vân đánh hai cái vào tay cảnh cáo..

Trạch nhi đành phải nhận mệnh đưa mông ra cho phụ thân đánh, lần này hắn là thật sự biết sai lầm rồi..

Kỳ thật, thời điểm lừa bùng lên quả thật cho hắn sợ hãi. nếu không phải hắn đột nhiên nghĩ ra ý nghĩ nếu đốt càng nhiều nến căn phòng sẽ có thể sáng tới cỡ nào như vậy sẽ không gây ra sự cố đem bàn học đốt cháy và suýt nữa căn phòng cũng tiêu tán.

Sở Dịch Vân lại thêm đánh mười mấy cái, tiểu hài tử đã sớm khóc ghé vào trên cái băng ngồi. ôm chân ghế mà khóc, nagy cả đến lúc Sở Dịch Vân dừng lại cũng không biết..

” còn không đứng lên? là khóc không đủ hay là đánh không đủ?” Sở Dịch Vân ngồi ở một chiếc ghế nghe đứa con khóc cả nửa ngày cũng không có dấu hiệu dừng lại, nghe đến hắn cũng cảm thấy phiền, không phải đứa nhỏ này bị mình đến ngốc luôn đó chứ?..

Trạch nhi lúc này mới dần dần thu lại thanh âm, hai chân lồm cồm chống đất đứng lên vuốt vuốt cái mông đáng thương. Từ nãy đến giờ ăn gần cả chục bàn tay, đau đã chết!

Sở Dịch Vân lắc đầu, làm cho đứa con đứng ở trước mặt mình. Trạch nhi sợ hãi bàn tay phụ thân, dù biết mình lỗi, nhưng vẫn thấy mâu thuẫn cực kỳ khi đứng trước mặt Sở Dịch Vân..

” đừng khóc, lần này coi như xong, phụ thân không đánh nữa, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, nếu dám can đảm có lần sau, liền đem ra trước cửa dùng gậy lớn để đánh!” tiểu hài tử bị hù dọa đến sợ hãi, hai tay băng bó mông cả người co rúm lại..

” được rồi được rồi! đừng ủy khuất, nam tử hán điểm ấy tính toán cái gì? lại đây cho phụ thân nhìn xem.” nói xong ôm chầm đứa con đặt ở trong lòng ngực. đứa con tiểu mông quả thật không thể tiếp tục đánh. xem cái dạng này chắc là rất đau!.

” Trạch nhi Trạch nhi——”

Trạch nhi còn đang trong lòng ngực phụ thân làm nũng, bên này thái sư mẫu liền mang theo vài cái nha đầu bưng thiệt nhiều đĩa thức ăn tiến vào.

” thái sư mẫu ···” Trạch nhi còn không có mặc quần, mượn bàn tay Sở Dịch Vân che lại mông, sợ người khác nhìn thấy mông hắn mới bị đánh. Sở Dịch Vân nhìn thấy nhiều điểm tâm như vậy, có nhiều món  ngay cả sư phụ đều luyến tiếc ăn bây giờ tất cả đều bày ra trước mặt Trạch nhi.

” ai nha cái bàn này sao lại thế này, sao không chuẩn bị cho tốt chứ! người tới, mang cái bàn này đi.( mọi người còn nhớ rõ cái bàn vừa bị vị phụ thân này đánh nát chứ?) sau đó mang một cái mới lại đây!”[email protected]#¥%&*——” dưới sự chỉ huy của sư mẫu, không đầy một khắc đồng hồ. Trước mặt tiểu thằng nhãi con bày ra vô số loại điểm tâm đủ hình dáng màu sắc, ước chừng có tới hai mươi loại..

” Trạch nhi, nếm thử một chút, xem điểm tâm thái sư mẫu làm có gợp khẩu vị của con không.” Trục Nguyệt nói xong cầm lấy một khối hoa quế tô đường cao đặt vào chén của Trạch nhi. Trạch nhi mở trừng hai mắt, cái mũi nhỏ nghe thấy được mùi thơm, trộm nuốt một hơi nước miếng, chậm rãi vươn tay, ngay khi gần chạm đến kiếng bánh, đột nhiên dừng lại ngước mặt quan sát thái độ phụ thân..

Sở Dịch Vân lúc này đã không còn giận hắn về chuyện rắc rối đã xảy ra, dù sao phạt cũng phạt qua. Sở Dịch Vân cúi đầu thấy đứa con dường như đang nhìn hắn, mỉm cười gật đầu một cái làm cho thằng nhãi con nhất thời vô cùng sung sướng nhào tới một bàn đầy điểm tâm ngon lành..

” uy uy uy —— Sở Tư Trạch ngươi không phải trước hết nên mặc vào quần vào rồi mới ăn chứ! Đã rửa tay chưa? vừa mới nãy sờ mông lại khóc, bẩn muốn chết!”

Điểm tâm trước mặt trong chớp mắt đã bị thái sư phụ cướp đi, Trạch nhi mếu máo cuồi đầu nhìn phía dưới đã hoàn toàn sạch trơn, lập tức lấy tay che đi bộ vị trọng điểm sau đó nhìn chung quanh tìm quần. Sở Dịch Vân thấy đứa con đều muốn chui xuống dưới gầm bàn đi tìm quần, đành phải giúp hắn lấy cái quần mới mặc vào sau đó cho hắn rửa tay sạch sẽ rồi lại lấy một khối bánh đưa cho hắn..

” ăn thật ngon —— thái sư mẫu người thật lợi hại!” Trạch nhi cái miệng nhỏ nhắn chứa đầy bánh, tay vẫn không ngừng hoạt động để tranh giành với thái sư phó, nhưng vì có sư mẫu bảo hộ nên thái sư phụ cũng không dám làm khó, Trạch nhi nhanh chóng đoạt được một khối đưa cho phụ thân, sau đó cắn môi nói: ” phụ thân ăn khối điểm tâm này đi, lần sau có đánh Trạch nhi nhớ đánh nhẹ lại một chút.” Sở Dịch Vân bật cười, tiếp nhận điểm tâm đứa con đưa cho mình nhanh chóng bỏ vào miệng..

Bởi vì không ngồi được ghế, cho nên tiểu hài tử ngồi trên đùi sư mẫu ăn uống ngon lành.

” chậm một chút đứa nhỏ, chậm một chút —— uống nước, uống nước!”.

Sở Dịch Vân chỉ có thể cùng sư phụ hai người chia xẻ một khối điểm tâm, mà bên kia thằng nhãi con mặc dù có nghĩ thầm rằng sẽ cho hai người, nhưng là Trục Nguyệt nói bọn họ đều ăn đến chán rồi, thằng nhãi con cũng sẽ không quan tâm nữa mà cứ thế cắm đầu ăn một mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.