Bệnh Khí Mười Năm

Chương 25




Trạch nhi không muốn thừa nhận, nhưng vẫn là quệt mồm gật gật đầu..

Sở Vô Trần vuốt đầu của hắn, nói: ” ngươi còn nhỏ không thể lý giải.” trước mắt đứa nhỏ này quả thực chính là một bản sao thu nhỏ lại của Sở Dịch Vân, nhưng là đứa bé này so với Sở Dịch Vân trước đây càng thêm đáng yêu, càng thêm hồn nhiên.

Trạch nhi trong lòng vì chuyện này mà vô cùng, lại cảm thấy được cha thật sự là đáng thương. Mỗi ngày đều phải bị cho uống rất nhiều thuốc Đông y không nói, còn phải tiến hành đủ loại dạng châm cứu chữa thương. Trạch nhi tựa vào trong lòng Sở Vô Trần trong rầu rĩ đích không nói lời nào..

” Trạch nhi làm sao vậy?” nâng lên khuôn mặt tiểu hài tử, lau sạch đi nước mắt làm lấm lem khuôn mặt nhỏ nhắn. Sở Vô Trần giúp hắn xoa xoa hỏi: ” khóc cái gì?”

” ông nội, phụ thân có thể hay không tỉnh lại nữa? con muốn phụ thân, con không muốn phụ thân chết ··· ô ô ··· con cam đoan sẽ không bao giờ … nữa bướng bỉnh! con cũng sẽ không gây họa, tôi bị đánh cũng bị đánh sẽ nháo, sẽ không chạy thoát.”.

Sở Vô Trần trong lòng cảm thấy ẩn ẩn đau, chính là vẫn cứ ôm chặt Trạch nhi..

” nga? bị đánh ngươi còn dám chạy trốn? lá gan không nhỏ a! cha ngươi trước đây chưa bao giờ dám chạy.” Sở Vô Trần giống như dỗ dành đứa nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trạch nhi, để cho Trạch nhi ở trong ngực của trút hết những muộn phiền trong lòng bấy lâu nay. Đã qua nửa tháng, Sở Dịch Vân vẫn không có tỉnh lại. Trạch nhi có đôi khi nghe được ông nội ở trong thư phòng phát giận, trách cứ thái sư phụ nghiên cứu chế tạo ra viên thuốc hại người đó..

Thúc thúc đã bị ông nội khóa xương tỳ bà treo ở trên tường trong phòng, hắn đời này cũng không thể dùng võ công. Ông nội rốt cục đào ra được từ miệng hắn lý lo đích thực, nguyên lai chiến tranh giữa hai huynh đệ từ nhỏ mà bắt đầu..

Sở Dịch Lôi ghen tị Sở Dịch Vân có Sở Vô Trần quản giáo mà mọi sữ chú ý đều đổ dồn vào hắn, nên nhiều lần Sở Dịch Vân bị trách phạt đều là do Sở Dịch Lôi tỉ mỉ thiết kế hãm hại.

” thật không biết hắn vì cái gì ngu như vậy! biết rất rõ ràng tôi bẩy rập mà vẫn lao đầu vào.” Sở Dịch Lôi ngồi xuống trên mặt đất, trên người đã muốn máu chảy đầm đìa. Chiếc roi trong tay Sở Vô Trần cơ hồ đã muốn đánh mất nửa cái mạng của hắn.

Sở Vô Trần trong lòng chỉ có đau, hắn như thế nào dưỡng ra đứa con phát rồ như vậy chứ? Vân nhi trước đây thân mình nhu nhược bộ dáng toàn thân đầy máu lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt hắn, cũng ánh mắt như vậy, cắn răng nhìn hắn. Rõ ràng là ánh mắt ủy khuất cầu xin tha thứ, rõ ràng là ánh mắt khẩn cầu hắn đáng lẽ nên nhận ra nhưng lại bị chính hắn cho rằng là đó là ánh mắt không cam lòng không phục tùng muốn chống cự.

Có lẽ cứ như vậy một lần một lần đem tim của hắn làm thương tổn!

” cho dù là hơn mười năm trước, hắn vì cho muốn cha có thể một lần ngoảnh mặt lại nhìn hắn mà chịu không biết bao nhiêu vết thương. Đến lúc tưởng chừng mọi cố gắng được đến đáp, cha lại bị trúng độc.” Sở Dịch Lôi cúi đầu, nhớ lại thời điểm trước kia..

” cha đánh Duệ Tiệp một chưởng, điều này cũng làm cho Sở Dịch Vân hoàn toàn thương thấu tâm.” này ác ma ngẩng đầu lên, xiềng xích va chạm nhau vang lên, tra tấn xương cốt hắn..

” hắn chính là thực hiếu thuận, cha cho dù có phạt hắn như thế nào, hắn cũng không phản bác, đơn giản là cha là cha của hắn, hắn có thể chịu được hết thảy. Chính là cha cuối cùng lại đánh chết người đàn bà kia, cho nên mới có sự tình phía sau. tôn tử của cha sở dĩ không có nương đều là cha làm hại!! đều là cha làm hại!! chính cha làm hại!! hahahaha”

*Xương tỳ bà  : xương bả vai, nếu dùng xích sắt xuyên qua nơi này thì hai tay sẽ mất hết sức lực, không thể dùng võ được, nặng còn có thể trở thành tàn phế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.