Bệnh Khí Mười Năm

Chương 19




Trạch nhi khóc không ra nước mắt ···.

” không có việc gì không có việc gì, ta trở về hảo hảo quản giáo nó.” Trạch nhi gào khóc ngao —— Trạch nhi trong lòng muốn đem tên Kim cương An này giẫm nát vụn, chính là ngoài miệng cái gì cũng không dám nói..

Sau đó cả buổi chiều, Trạch nhi đem tất cả những biện pháp hắn có thể nghĩ ra đều áp dụng lên người tên Kim cương An này một lần nhưng hắn vẫn không có chút dấu hiệu khởi sắc nào đáp lại Trạch nhi. Cuối cùng không có cách nào Trạch nhi  liền thật sự nổi giận..

đinh đinh đang đang binh lách cách bàng bùm bùm ——.

Trạch nhi dùng sức ném bất cứ đồ vật nào có trong phòng, miệng mắng: ” tên hỗn đản họ Lôi kia! ngươi đem ta nhốt lại thế này để làm chi! mau lăn ra đây cho ta!!! nếu không ta đập nát phòng của ngươi!!!” Trạch nhi đập một hết phòng này rồi sang đến phòng khác, suốt một canh giờ, Trạch nhi đã đem năm cái phòng phá hủy sạch sẽ, trong đó hai cái phòng, chiếc giường đều bị hắn làm tan tành..

Rốt cục, sự hồ nháo của Trạch nhi rốt cục đem Lôi gia đưa tới..

” ngươi có thể tận tình hồ nháo, chỉ cần ngươi có thể thừa nhận hậu quả là được.” Lôi gia vừa bước vào chuyện thứ nhất chính là đem tiểu hài tử đặt tại băng ghế dài. Trạch nhi lần này nở nụ cười, nói lầm bầm! ta cũng không tin không trêu chọc được ngươi!.

” ai ai ai —— ngươi làm gì?” Trạch nhi không kịp vui vẻ xong, quần đã muốn bị người này hai ba cái lấy đi hết. “Chát” một tiếng, Trạch nhi trên mông xuất hiện một cái hồng dấu..

” phá hủy nhiều đồ vật của ta như vậy, ta còn không thể đánh ngươi hai cái cho hết giận sao?”

ngô —— đau —— so với cha đánh bằng thước còn đau hơn..

” chát ——” lại là một chút, Trạch nhi hốc mắt đã bắt đầu phiếm đỏ: ” thật không biết cha ngươi như thế nào dạy dỗ ngươi mà lại ra một đứa con bướng bỉnh như vậy.”.

” ngươi biết cha ta?”.

Trạch nhi vừa nghe hắn nói đến phụ thân mình, lập tức ngẩng đầu lên, Lôi gia nhìn nhìn hắn nói: ” ngươi hẳn là nên gọi ta một tiếng —— thúc thúc.”

” ngươi là ··· là ··· thúc thúc của ta?”.

” đúng vậy, ta chính là đệ đệ của cha ngươi Sở Dịch Vân_ Sở Dịch Lôi.” Lôi gia nói xong sờ sờ đầu Trạch nhi nói: ” ngươi với ngươi cha mới trước đây bộ dạng giống nhau như đúc, ta như thế nào không nhận ra?”.

Trạch nhi không nghĩ tới dễ dàng như vậy có thể tìm ra thúc thúc, này là thật tốt quá! như vậy hắn là có thể tìm được ông nội! nghĩ đến đây tiểu hài tử vui vẻ kêu thúc thúc, thúc thúc. Lôi gia phất tay làm cho những người khác đều lui ra, sau đó ôm lấy Trạch nhi đặt ở trên đùi hỏi: ” nhiều năm như vậy, ngươi cùng cha ngươi ở đâu? tanăm đó có tâm muốn giúp đại ca chính là lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại ca rời đi gia môn, cũng may ông trời phù hộ, làm cho đại ca có con trai kế thừa hương khói.”.

Trạch nhi lớn như vậy, không có cảm nhận được quá có thúc thúc yêu thương là cái gì tư vị, hiện giờ này thúc thúc không chỉ có đem mình từ trong tay bọn buôn người cứu ra, mà ngay cả chính mình phá náy phòng của hắn, hắn cũng không quá sinh khí, quả thực chính là một thúc thúc lý tưởng trong tưởng tượng của mình.

tiểu thằng nhãi con đô đô đô miệng thuật lại tình huống của mình và phụ thân suốt những năm qua cho người thúc thúc vừa mới nhìn nhận lại này. Sở Dịch Lôi nghe biết được Sở Dịch Vân không có bị đánh chết mà là trúng độc chưởng mỗi ngày chịu dày vò, thở dài chỉ nói chính mình vô năng..

” kỳ thật không phải gia mẫu làm hại đại ca, cũng là năm đó có người lấy tánh mạng của ta cùng tánh mạng nhà mẹ đẻ gia mẫu cùng áp chế mới bất đắc dĩ ra hạ sách nầy. Nhiều năm như vậy, gia mẫu mỗi ngày lễ Phật, nghĩ muốn tiêu trừ tội nghiệt. Hiện tại tốt lắm, cha ngươi đã không có việc gì, kia ngày khác thúc thúc sẽ đem cha ngươi đón quay về Sở gia, sau đó mọi người có thể sống cùng nhau, được không?”.

Trạch nhi vội gật đầu, không biết là không phải hôm nay đã vận động quá nhiều hay là tán gẫu quá muộn, Trạch nhi liền mơ mơ màng màng lâm vào giấc ngủ.

Sở Dịch Lôi đem Trạch nhi giao cho hạ nhân, ra lệnh bọn họ hảo hảo hầu hạ.

Thời điểm nửa đêm không người, một con bồ câu đưa tin vẫy cánh liền bay đi ra ngoài. huyết vũ tinh phong đêm, Sở Dịch Vân ngươi năm đó không chết, hiện giờ ta cho ngươi chết không có chỗ chôn! con của ngươi chính là lợi thế tốt nhất của ta!.

Trong bóng đêm, bồ câu đang bay bị rơi xuống. Theo chỗ tối đi ra chính là Nam Cung Lạc, nhặt lên con bồ câu nhìn nhìn qua bức thư bên trong.

Nguyên lai, sự tình cư nhiên là như vậy!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.