Bệnh Khí Mười Năm

Chương 12




” Sư phụ không nói cho Vân nhi, Vân nhi sẽ không đứng lên.”

” làm càn ——” Nam Cung Lạc tức giận một chưởng đánh văng Sở Dịch Vân, không nghĩ tới Sở Dịch Vân lại không có dùng nội lực phòng thân, liền trực tiếp bị đánh bay đi ra ngoài. Trục Nguyệt hoảng sợ, Nam Cung Lạc cũng cả kinh, không nghĩ tới Sở Dịch Vân một chút nội lực cũng không dùng lại đi tiếp một chưởng đó.

Sở Dịch Vân bị đánh ngã tại khung cửa, bị va chạm mạnh làm cho khí huyết ở trong cơ thể dâng lên, một búng máu nôn ra ngoài..

”  cha ——” Trạch nhi vốn định đến tìm thái sư phụ lại vừa vặn nhìn thấy một màn phụ thân nhà mình phụ thân bị thái sư phụ một chưởng đánh hộc máu. Điểm tâm trong tay đích vội ném bỏ chạy đến bên Sở Dịch Vân..

” phụ thân —— ô ô ··· phụ thân ngài làm sao vậy? phụ thân —— thái sư phụ ——” một đứa nhỏ chỉ mới có mười tuổi dù có kiên cường đến mấy khi nhìn thấy cha bị đánh hộc máu cũng không thể bình tĩnh, huống chi Sở Dịch Vân thân thể vốn không tốt, mỗi lần hắn phun huyết Trạch nhi luôn bị dọa đến hoang mang lo sợ, lúc này nhìn đến chính là thái sư phụ đánh càng làm cho Trạch nhi luống cuống..

” Trạch nhi ···” Sở Dịch Vân mở to mắt thấy đứa con hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khóc bẩn hề hề, sờ sờ tóc đứa con nói: ” đi về phía thái sư phụ ngươi dập đầu, cầu ngài nói cho phụ thân chân tướng!”.

” Dạ, phụ thân ——” Trạch nhi thấy phụ thân không có việc gì, lập tức sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỡ Sở Dịch Vân ngồi vào một bên, sau đó thẳng tắp quỳ gối trước mặt Nam Cung Lạc nói: ” cầu thái sư phụ cho biết chân tướng!” nói xong liền phịch một tiếng dập đầu xuống đất..

” cầu thái sư phụ cho biết chân tướng!” phịch——.

” cầu thái sư phụ cho biết chân tướng!” phịch——.

······.

Nói một câu dập đầu một cái, Trạch nhi cái đầu nhỏ bang bang địa hướng trên mặt đất  mà dập xuống, tựa hồ cái đầu này không phải của hắn….

Nam Cung Lạc phủi tay không để ý tới, khổ nhục kế ··· đây đều là hắn dạy cho Sở Dịch Vân cùng Trạch nhi, hiện tại tính dùng cách này áp dụng trên người của hắn sao.

” ai nha! Trạch nhi đầu chảy máu rồi, mau đứng lên ··· đứa nhỏ mau đứng lên.” Lời nói của Trục Nguyệt làm cho Nam Cung Lạc hết hồn, Trạch nhi ··· Trạch nhi ···.

” Sở Dịch Vân, mau bảo cho Trạch nhi đứng lên, nó chỉ là đứa nhỏ!”

” thái sư phụ muốn cho Trạch nhi nhìn phụ thân thâm chịu ác nhân thương tổn mà ngồi nhìn không để ý tới trở thành một người bất hiếu sao?”

” ngươi ——” Nam Cung Lạc quay đầu lại nghĩ muốn cho hắn một bạt tai, nhưng không thể chống lại cặp kia sáng ngời kia, giống như thời điểm lần đầu tiên gặp mặt năm năm về trước. Nam Cung Lạc dừng tay,  Trạch nhi cái trán máu đã chảy ra, chung quanh thậm chí đều xanh tím, Nam Cung Lạc lần này xem như không có biện pháp. Này Trạch nhi trong ngày thường thông minh vô cùng, nhưng là chỉ cần là Sở Dịch Vân phân phó, thì cái gì nó cũng làm theo..

” cầu thái sư phụ cho biết chân tướng!” phịch——.

” cầu thái sư phụ cho biết chân tướng!” phịch——.

” cầu thái sư phụ cho biết chân tướng!” phịch——.

Một lần so với một lần thanh âm càng vang, cuối cùng Nam Cung Lạc một phen túm lấy Trạch nhi nhấc lên khỏi mặt đất nói: ” đừng dập đầu nữa ··· chỉ nên trách ta lúc đó không đâm chết lão súc sinh kia!”

Sở Dịch Vân đôi chân mày mày nhíu chặt rốt cục giãn ra, sư phụ đây là đau lòng Trạch nhi ··· tính toán nói ra chuyện năm đó.

” đỡ cha ngươi đứng lên, ta sẽ nói cho các ngươi biết.” Nam Cung Lạc rốt cuộc là đau lòng Trạch nhi cùng thân mình Sở Dịch Vân.

Nhất là Trạch nhi, cái đầu nhỏ đều sưng đỏ, Trục Nguyệt ôm hắn lại vừa thổi vừa xoa vừa bôi thuốc cho đến khi hoàn toàn ổn thỏa mới đem sự tình chậm rãi nói ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.