Bệnh Khí Mười Năm

Chương 11




” Sở Tư Trạch!” Sở Dịch Vân đi vào hậu viện, Trạch nhi bị phạt ngồi chồm hổm trung bình tấn đã gần hai canh giờ. Bị thái dương cực lớn ở trên đầu phơi nắng, mồ hôi giống dòng suối nhỏ ào ào tuôn xuống, nghe thấy phụ thân trong giọng nói có chút tức giận, sợ tới mức bát nước trên vai thiếu chút nữa rơi xuống đất.

” phụ thân ——” tiểu Trạch nhi không còn giống trước đây làm nũng phụ thân, luôn miệng không ngừng kêu phụ thân, nhưng là vẫn với đôi mắt to so với trước đây càng linh động hơn.” ôi ai u phụ thân nhẹ tay, Trạch nhi lổ tai sắp rớt ra rồi.” Trạch nhi giữ lấy lỗ tai mình bị Sở Dịch Vân lôi tới băng ghế đá dài.

” quần cởi!”.

” a! phụ thân vì cái gì a?”

” vì cái gì?” Sở Dịch Vân ấn đứa con nằm xuống, hé ra một tờ giấy trước mặt hắ,. mặt trên chính bức tranh cái vương bát ( còn rùa), rõ ràng là đây là tác phẩm mà thằng nhãi con này ngày hôm qua dán tại ở phía sau lưng lảo sư..

” trong lớp học người nhiều như vậy, ai có thể có năng lực dán trên lưng lão sư mà lão sư không hề hay biết? ngươi nói cho cha, trừ ngươi ra còn có người nào có thể làm chuyện này?” biết đứa con nhà mình là kỳ tài luyện võ, còn tuổi nhỏ đã có kết quả hơn người. Cùng tiến lên học đường có vài đứa nhỏ tuy rằng cũng có luyện võ, nhưng đều không theo kịp Trạch nhi. Dù lúc đó lão sư không hề biết ai làm việc đó nhưng hắn biết nhất định người đó là Trạch nhi, con hắn hắn còn không hiểu sao,  làm sai chính là làm sai, Sở Dịch Vân tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ đứa con có thể tùy tiện bướng bỉnh gây sự..

” này ··· a!” Trạch nhi còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, thước gỗ trong tay phụ thân đã rơi xuống, mông đau như bị hỏa thiêu nóng bừng lên một mảng..

” còn không nhận sai?” Sở Dịch Vân lại dùng sức đánh vài cái, Trạch nhi vịn chặt lấy chân ghế đau đớn kêu to, tiểu mông tròn trịa đánh vài cái liền sưng lênrất nhiều, có vài chỗ đã bắt đầu chuyển màu đỏ thẫm..

” ô ô ··· Trạch nhi không biết, phụ thân không cần đánh Trạch nhi.” này vài năm cũng chỉ có thời điểm bị Sở Dich Vân đánh đau hắn mới có thể hô phụ thân làm nũng. Sở Dịch Vân nhìn hài tử thấy tính tình hắn vẫn còn như đứa nhỏ nên buông thước nhấc Trạch nhi đứng dậy chính mình ngồi xuống băng ghế, làm cho Trạch nhi giống như trước đây giống ghé vào hắn trên đùi đánh đòn..

Trạch nhi nằm úp sấp trên đùi phụ thân khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ, mới trước đây hai cái đùi lúc nào cũng lơ lửng giữa không trung loạn đặng giãy dụa, chính là hiện tại hắn cao lớn, ghé vào trên đùi phụ thân mủi chân đã có thể đến trên mặt đất, bụng bị lót lúc sau, mông liền càng vểnh lên cao.

” nếu không tiếp thu sai, vậy giống trước đây giống nhau đánh.” bàn tay vỗ vào cái mông nhỏ đã có chút ửng đỏ của Trạch nhi, thằng nhãi con đau đến run lên, thiếu chút nữa bật khóc, như thế nào mà bàn tay phụ thân so với thước còn đau hơn a?.

” ô ô ····” thằng nhãi con cầm lấy sở dịch vân đích quần áo khóc đích đáng thương, mông biển lại cổ, cố lấy đến sau đó lại bị chụp biển.

” phụ thân Trạch nhi đau quá, phụ thân tha Trạch nhi đi!”.

” như thế nào không thừa nhận sai?” Sở Dịch Vân cũng thấy được kỳ quái, nếu là phạm vào sai Trạch nhi khẳng định sẽ không trúng nhiều như vậy đánh còn không nhận sai. Hay là ···.

” có phải hay không thái sư phụ bảo ngươi làm?”

” Dạ ···”.

” cái gì?” Sở Dịch Vân kéo đứa con dậy làm cho hắn đứng ở trước mặt mình hỏi: ” rốt cuộc làm sao vậy? nói thật cho phụ thân biết!”

” phụ thân ···” Trạch nhi cúi đầu, đem chuyện thái sư phó dụ dỗ cá cược nói ra, còn nói thêm chỉ cần làm như vậy sẽ xóa bỏ được tiền thiếu nợ của hắn..

” ngươi với ai đánh đố?”

” cùng ··· cùng thái sư phụ ···”.

Sở Dịch Vân lúc này hiểu được, nhất định là sư phụ nhàm chán nên đi xúi giục đứa nhỏ cùng hắn ngoạn (chơi đùa). Đứa nhỏ này liền ngốc hồ hồ mà làm theo ngay.

” oa —— phụ thân, phụ thân tha Trạch nhi đi!” Sở Dịch Vân lại kéo qua Trạch nhi đặt ở trên đùi, cầm thước lên nhắm ngay mông mà đánh vài cái, thằng nhãi con khóc đến đáng thương, nhưng Sở Dịch Vân quyết tâm phải hung hăng sửa chữa hắn một chút, thẳng đến khi đem đứa con đánh đến mông sưng lên vài vòng mới buông tay.

” ô ô ···” Trạch nhi ghé vào trên đùi Sở Dịch Vân không đứng dậy nổi, hắn chưa từng bị đánh nặng như thế.

” Sở Tư Trạch ngươi hiểu rõ rồi chứ, cờ bạc sẽ bị nghiện, đánh bạc chuyện này ngươi nếu là dám có lần sau, thì sẽ không là đơn giản như vậy là có thể chấm dứt. Có nghe hay không? Nếu ta biết ngươi dám tiến sòng bạc địa phương không nên tới này, ngươi trước hết chuẩn bị mông để chịu đánh một tháng đi. Có nghe hay không?”.

” Dạ nghe ···”.

” còn có, ngày mai đi đi gặp lão sư giải thích. Quy củ như cũ, nếu lão sư không tha thứ ngươi, ngày mai trở về tiếp tục đánh!”

” chính là ··· phụ thân, sư phụ không biết là Trạch nhi làm a!”

” dám làm liền dám đảm đương, phụ thân dạy ngươi thế nào?”

” nga ···” Trạch nhi khụt khịt mũi, Sở Dịch Vân giúp đứa con đem quần mặc vào. Cái mông nhỏ đã sưng lên rất nhiều, quần chạm vào đau đến phát run. Sở Dịch Vân nhẹ vỗ vỗ mông đứa con, thằng nhãi con lập tức giống con mèo nhỏ rơi vào thùng nước đứng giũ giũ lông rồi bổ nhào vào trên người hắn mà bắt đầu khóc..

Sở Dịch Vân vỗ vỗ phía sau lưng của hắn nói: ” tốt lắm tốt lắm, lớm như vậy còn làm nũng phụ thân. để cho người khác nhìn thấy mà chê cười.”

” làm nũng với phụ thần mình có cái gì chê cười?” tiểu thằng nhãi con ôm phụ thân nói một cách chắc nịch, Sở Dịch Vân lắc đầu.

” phụ thân chẳng phải nói Trạch nhi lớn sao··· vậy sao còn giống trước đây bị đánh mông.”

” ngươi ở trước mặt phụ thân vĩnh viễn đều là tiểu hài tử.”

” đau ···” Sở Dịch Vân vừa nghe đứa con kêu lên đau đớn, mềm lòng. Nhìn hắn đau như vậy hôm nay chắc không cần luyện nữa kiếm, làm cho hắn trở về nghỉ ngơi, buổi tối phải khảo hắn công khóa..(kiểm tra bài học)

khụ khụ ——” thằng nhãi con vừa ly khai, Sở Dịch Vân che miệng liền ho lên. không biết mình còn có thể sống bao lâu, nếu thật sự tìm không thấy người hạ độc, kia chính mình thật sự sẽ đi bồi Duệ Tiệp..

Này vài năm có sư phụ cùng hắn điều dưỡng thân mình, cũng may độc vẫn không có xâm nhập phế phủ ở chỗ sâu trong. Nhưng là, hắn rõ ràng có thể cảm giác được chính mình thân mình đã sớm không được như xưa.

Trạch nhi đứa bé này tuy rằng thực nghe lời, nhưng vẫn là thường thường bướng bỉnh. đánh cũng đánh, huấn cũng huấn ··· vạn nhất chính mình thật sự đi rồi. Thì phải làm sao bây giờ a?

Sở Dịch Vân trở lại tiền viện, khi đi ngang qua phòng sư phụ chợt nghe bên trong có tiếng kêu thảm thiết..

” a ——” là thanh âm của Nam Cung Lạc ” Nguyệt nhi, mau đem châm nhổ xuống, nhổ xuống, nhổ xuống!!”

Tuy rằng biết làm như vậy không tốt, nhưng Sở Dịch Vân vẫn nhịn không được đi nhìn lén. Trong phòng, Nam Cung Lạc phía sau lưng bị sư mẫu không lưu tình chút nào đâm hai cây ngân châm..

” kêu la cái gì! làm cho đứa nhỏ nghe thấy ngươi cũng không ngại mất mặt.”.

” đau đau đau ——”

” ai nha! nhịn một chút, ngươi gần đây tràng dạ dày không tốt, làm như vậy không cần uống thuốc cùng khỏi rất mau.” Trục Nguyệt nói xong lại lấy một cây kim đâm đi xuống.

Sở Dịch Vân thở dài, sư mẫu vẫn là giống như trước đây, luôn đem sư phụ đích thân thể” điều trị” thật là tốt. Rõ ràng có thể có cách trị liệu không đau, những vẫn phải cố đâm vài kim mới bằng lòng buông tha sư phụ..

” tôi sai lầm rồi tôi sai lầm rồi còn không được sao? tôi không nên xúi giục Trạch nhi đánh bạc!”

Trục Nguyệt nghe xong tức giận nhéo cái lỗ tai Nam Cung lạc rống lên: ” người như vậy mà cũng là thái sự phụ của Trạch nhi sai! Ngươi có thể dạy dỗ đứa nhỏ sao? không dạy tốt còn chưa tính, còn muốn dạy Trạch nhi đánh bạc! còn làm cho Trạch nhi đi khi dễ lão sư, ngươi ···· ngươi a ngươi a! hiện tại Trạch nhi đã bị đánh ngươi thấy thoải mái sao?” Trục Nguyệt tức giận đến mặc kệ hắn..

” ai bảo Vân nhi mỗi ngày giáo Trạch nhi như thế nào là nghĩa đảm trung can, như thế nào thẳng thắn vô tư! Nếu hắn năm đó nghe ta có nhiều tâm cơ, nhiều điểm kế sách thì như thế nào lại trúng đọc của lão súc sinh kia! hắn như vậy đối đãi Vân nhi ···· tôi đương nhiên phải cẩn thận Trạch nhi cũng bị hắn hại.”

Một câu, Nam Cung lạc nói xong chợt nghe thanh âm Sở Dịch Vân phá cửa mà vào: ” sư phụ! ngài biết là ai cho hạ độc! nói mau là ai! là ai ——”

Nói thật, Trục Nguyệt cũng là lần đầu tiên nghe được Nam Cung Lạc nhắc tới chuyện này, quả thật hoảng sợ. Sở Dịch Vân hướng lại đây, vốn bệnh trạng sắc mặt đã muốn bị tức đến trắng bệch..

Hắn không biết nên hận hay là nên cáu, cái người hại hắn bị mười năm khổ, cái người hại hắn mất đi thê tử, cái người làm hại Trạch nhi không có mẫu thân!

Nam Cung Lạc một phen giựt ra ba cái ngân châm trên lưng, mặc xong quần áo tính toán rời đi..

” sư phụ ——” Sở Dịch Vân quỳ xuống nắm lấy quần áo Nam Cung Lạc không buông.” ngài nếu biết liền nói cho đệ tử biết đi! Đệ tử muốn vì Duệ Tiệp báo thù!”

” không được! ngươi không thể tìm hắn báo thù.”

” vì cái gì! sư phụ người có biết cái gì mau nói cho đệ tử biết đi!”.

” đừng hỏi, ta đi tìm hắn đòi giải dược. ngươi ở chỗ này chờ ta.”

” sư phụ —— sư phụ ——” Sở Dịch Vân ôm chặt lấy chân Nam Cung Lạc ” van cầu ngài nói cho đệ tử biết đi!”

Nam Cung Lạc chỉ hận chính mình vì không có phát hiện Sở Dịch Vân ở ngoài cửa, cũng hận chính mình nói lung tung, càng hận chính mình vô dụng, làm cho đồ đệ bị nhiều năm như vậy khổ sở nhưng không có cách nào khác nói cho hắn biết tình hình thực tế..

” đứng lên, như vậy bộ dáng gì nữa? tađã dạy ngươi như vậy sao?” Nam Cung Lạc quay đầu lại quát lớn Sở Dịch Vân, Sở Dịch Vân hắn hiện tại làm sao quản được nhiều như chuyện vậy. Hôm nay là vô luận như thế nào hắn phải biết được rốt cuộc người đó là ai ——

” sư phụ không nói cho Vân nhi, Vân nhi sẽ không đứng lên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.