Bệnh Khí Mười Năm

Chương 10




“Thái sư mẫu thật sư lợi hại! người cái gì đều làm được a ~~” bởi vì Trạch nhi còn nhỏ, cứ một khối rồi lại một khối điểm tâm làm cho cái bụng nhỏ căng tròn lên, sở Dịch Vân sợ hài tử ăn không tiêu, nói hắn đừng ăn nữa ra ngoài ngoạn đi. Nhưng còn số điểm tâm còn lại đương nhiên là—— thuộc về sư phụ!( phụ thân xinh đẹp ấm ức a ^^).

Buổi tối, Trạch nhi nằm ở trong lòng ngực thái sư mẫu. Trục Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về đứa bé này, đây chính là sự ôn nhu mà Trạch nhi chưa bao giờ nếm trải qua, sự ôn nhu đến từ một người mẹ..

” ta nói Vân nhi, ngươi là không phải cũng nên tái giá. Trạch nhi còn nhỏ như vậy, nên có mẫu thân chiếu cố mới đúng.” Nam Cung Lạc tùy ý đặt xuống một viên cờ,rồi bưng tách trà lên nhấp một ngụm nghĩ muốn khuyên bảo đồ đệ nên chọn một con đường khác để tốt cho Trạch nhi..

Sở Dịch Vân tay cầm quân cờ có chút run lên, lại lập tức ổn định, sau đó ngâm một khúc Liên Hoa Lạc..

” tái giá cũng không cần, Sở Dịch Vân đời này chỉ có một vị thê tử, cũng chỉ yêu một nữ nhân, nếu có thú thêm một người khác chi làm cho người ấy đau khổ, cần gì phải như vậy chứ?”.

Nguyện đắc một lòng vì nàng, đến già không phân ly. Ta từng đáp ứng nàng, tuy rằng chưa cùng nàng đi đến đầu bạc răng long, nhưng ta còn là giữ lời hứa của chúng ta, vĩnh viễn chỉ có mình nàng..

Một đêm liền trôi qua, mới vừa sáng ra Nam Cung Lạc đã bị Tô Thần lay người tỉnh dậy.

” làm sao vậy?” Nam Cung Lạc mở cửa, ngày mát mẻ thế này mà cũng không cho hắn an nhàn ngủ một giấc..

Tô Thần thấy Nam Cung lạc đi ra liền lôi kéo hắn bước đi, vừa đi vừa nói nguyên nhân. Nguyên lai là Sở Dịch Vân trên người độc dược phát tác, buổi sáng ói ra một búng huyết sau đó bất tỉnh..

” thực bình thường, không có gì đáng ngại.” Nam Cung Lạc đặt tay bắt mạch, cầm lấy khăn mặt bên cạnh giúp Sỡ Dịch Vân lau đi thuốc dính ở khóe miệng, Sở Dịch Vân vừa mới uống xong thuốc, sắc mặt cũng đã có chút khởi sắc chứ không còn trắng bệch ra như lúc trước..

” này thằng nhãi con, tới đây khi nào?” Nam Cung Lạc nhìn tiểu Trạch nhi đang ghé vào bên giường khóc, chẳng lẽ đứa nhỏ này mỗi ngày đều cùng cha của hắn cùng nhau ngủ sao?.

Tô Thần nhìn thấy tiểu công tử đã muốn ngừng khóc, nhưng là chu cái miệng nhỏ nhắn vẻ mặt lo lắng, chỉ biết thở dài.

” tiểu công tử buổi sáng nghe có động tĩnh nên tới đây. Cũng đã nhiều năm như vậy, chỉ cần thời điểm công tử phát bệnh, tiểu công tử đều bồi tại bên người, mỗi lần đều khóc rất đáng thương, đúng là một chỉ có tinh khiết hiếu thảo mới có thể như vậy.” Nam Cung Lạc nghe xong lời này, lại càng thêm thích đứa bé này, cảm thấy có một tôn tử đáng yêu như vậy là phúc khí của hắn, ai ngờ đứa nhỏ này còn có lòng hiếu tâm thế này..

” thái sư phụ, ngài cứu ta phụ thân được không. Trạch nhi dập đầu đội ơn ngài!” Trạch nhi nắm lấy áo choàng của hắn quỳ thụp xuống đất ra sức dập đầu. Nam Cung Lạc ôm lấy Trạch nhi, đứa nhỏ cái trán đều đỏ, thật là làm cho đau lòng người. Nam Cung Lạc nhìn liếc sang Sở Dịch Vân đang nằm trên giường, ôm Trạch nhi rời khỏi.

” Trạch nhi, thái sư phụ không phải không cứu phụ thân ngươi, nhưng người hạ loại độc quá mức kỳ quái, ngay cả thái sư phó cũng chỉ có thể duy trì bệnh tình của cha ngươi.” Nam Cung Lạc đem Trạch nhi mang về phòng của hắn..

” ngươi có muốn học hay không y thuật cùng võ công?”.

” Trạch nhi muốn! trạch mà nhất định phải học được y thuật cùng võ công, chữa khỏi bệnh phụ thân! còn muốn tìm ra cái tên đại phôi đản ··· ngạch ··· đánh hắn mông!”

Nam Cung Lạc nhìn vẻ mặt Trạch nhi có vẻ quyết tâm thật sự, lại cảm thấy được đứa nhỏ vừa khờ dại lại hiếu thuận đáng yêu, thật là một đứa nhỏ rất hiếm có, vì thế quyết định sẽ dạy thật tốt Trạch nhi..

Năm năm thời gian, tiểu Trạch nhi mông không biết đã trúng nhiều ít đánh, cũng may tiểu Trạch nhi tuy còn nhỏ nhưng biết đây đều là vì tốt cho hắn, thái sư phụ cho hắn học cái gì hắn học cái đó, phạt hắn thế nào hắn cũng đều làm theo..

Trong nháy mắt Trạch nhi đã muốn mười tuổi, thân hình nộn nộn đáng yêu lúc trước đã cao lớn hơn nhiều, hiện tại đã đứng ngang tới ngực Sở Dịch Vân, càng ngày càng xinh đẹp, là một cái nho nhỏ thiếu niên, tóc cao cao buộc lên, bởi vì khá cao nên thiếu niên có vẻ có chút gầy, nhưng thân mình trải qua nhiều năm rèn luyện phi thường rắn chắc..

Nhưng có một chuyện không thể nào thay đổi được chính là luôn luôn gây rắc rối ——.

Trạch nhi đã lớn lên rồi nhưng cũng không  làm cho phụ than bớt lo lắng, với tính cách như thế  thì cuộc sống không có phụ thân sẽ thế nào, cầu cho bé luôn bình an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.