Bệnh Độc Thân

Chương 43




Buổi tối sau khi từ nhà Đỗ Trì về, Hướng Mặc đi tới trung tâm thương mại gần nhà với Đỗ Trì.

Lúc trước Hướng Mân nói lần này về nước, muốn gặp bạn cũ, thật ra là tham gia hội cựu sinh viên đại học được tổ chức ở một khách sạn 5 sao vào ngày mai. Bạn tốt của bà đều dẫn chồng theo, mà bà thì lẻ loi một mình, cũng chỉ đành để Hướng Mặc làm bạn nam.

Trong tủ quần áo Hướng Mặc không có bộ âu phục nào, bản thân anh cũng không hiểu rõ các thương hiệu âu phục, Đỗ Trì tự nhiên trở thành tham mưu.

“Đem chiếc áo khoác tây cổ tam giác kia lại đưa cho anh ấy thử xem.”

Trong cửa hàng thương hiệu lộng lẫy, Đỗ Trì ngồi trên sô pha, chân phải vắt chân trái, hai tay đặt chéo lên đùi, như đạo diễn nghiêm khắc tuyển chọn, đánh giá Hướng Mặc từ trên xuống dưới.

“Cái này không được à?” Hướng Mặc khẽ nhíu mày, không muốn thay bộ quần áo thứ tám nữa đâu.

“Không đặc sắc.” Môi Đỗ Trì khẽ mở, không thể thương lượng nói, “Đổi.”

Hời ơi, Hướng Mặc không thích đi dạo phố.

Nếu bây giờ anh vẫn còn độc thân, anh có thể vẽ trong khoảng thời gian này, có thể xem phim, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, không phải ở đây, để thỏa mãn niềm vui của chó thối này.

Đỗ Trì rõ ràng đang hưởng thụ màn trình diễn thay trang phục này, Hướng Mặc không bị mù, đương nhiên nhìn ra.

Mà tình yêu thần kỳ vậy đó, rõ ràng là chuyện không muốn làm, nhưng một khi liên quan tới người yêu, sẽ vô thức thỏa hiệp.

Đương nhiên, Hướng Mặc thỏa hiệp không phải không có nguyên do, ít ra khi hi sinh thời gian thoả mãn chó thối này, trong lòng anh vẫn thấy nó đáng giá.

Lại thay một bộ âu phục màu trắng tinh, lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc áo ngắn tay cùng quần jean, trang điểm nhẹ nhàng bước vào cửa hàng.

Hướng Mân đi thẳng đến bên người Đỗ Trì ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, đánh giá Hướng Mặc: “Được bộ nào chưa?”

“Vừa ý năm bộ rồi dì.” Đỗ Trì nói, “Dì nhìn xem.”

Ngay cả Hướng Mặc cũng không biết Đỗ Trì vừa ý năm bộ nào, nhưng đây không phải trọng điểm, anh nhìn mẹ mình hỏi: “Không phải mẹ ăn cơm với bạn thân à?”

“Ăn xong mới tới.” Đỗ Trì trả lời, như chuyện này vốn dĩ hỏi hắn.

Hướng Mân cũng ngầm thừa nhận Đỗ Trì trả lời thay bà, trực tiếp bơ Hướng Mặc, hỏi Đỗ Trì: “Năm bộ nào? Cho dì xem.”

Hướng Mặc thử nhiều bộ âu phục, không ngờ Đỗ Trì lại nhớ rõ năm bộ nào.

Vốn anh chỉ muốn mua một bộ âu phục ứng phó buổi họp lớp ngày mai, kết quả có một người giàu khăng khăng đòi trả liền, mua mọi thứ hắn vừa lòng.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Hướng Mân kéo cánh tay Đỗ Trì hỏi.

Đỗ Trì đề nghị: “Thời trang nữ ở tầng ba?”

Hướng Mân làm ra tư thế xông về phía trước: “GO!”

Hướng Mặc xách một đóng túi giấy đi theo, nghĩ thầm hai người này sao lại thành bạn thân rồi?

Rốt cuộc ai là chồng? Nào có người chồng nào để vợ mình xách đồ!!

Chờ Hướng Mân đi dạo hết hứng, Hướng Mặc và Đỗ Trì xách túi lớn túi nhỏ, đưa bà về khách sạn.

Hội cựu sinh viên ngày mai tổ chức tại khách sạn này, lúc này sảnh tiệc ở tầng hai đã bắt đầu bố trí hội trường cho ngày mai, khi Hướng Mặc với Đỗ Trì trong thang máy đi ngang qua tầng hai, còn có thể thấy bảng hiệu đặt ở cửa đại sảnh, trên đó viết ‘Hội cựu sinh viên khoa tiếng Trung đại học ××”.

Bảng hiệu chợt lóe qua, hai người cũng không để ý.

Ra khỏi khách sạn, Đỗ Trì hỏi Hướng Mặc: “Ngày mai anh có muốn em đi cùng không?”

“Không cần.” Hướng Mặc lắc đầu, “Không phải em còn phải chuẩn bị họp báo cho phòng làm việc sao?”

Lúc trước Đỗ Trì đạt được giải thưởng Phương Chính với tư cách cá nhân, giờ sau khi mở phòng làm việc, quả thật cần cơ hội để nhiều người biết tới hơn.

Hôm nay về biệt thự gặp bố Đỗ Trì, triển lãm Hướng Mặc chỉ là thứ yếu, họp báo của Đỗ Trì mới là trọng điểm. Cũng chính vì vậy, người bố vô cảm, mới sẵn lòng bỏ chút thời gian gặp mặt hai người.

Thời gian và địa điểm tổ chức buổi họp báo đã được xác định, ngay cuối tuần sau, tổ chức ở phòng tranh Phương Hòa. Tuần tiếp theo Đỗ Trì cần chuẩn bị bài phát biểu, còn phải xác định phông chữ chính quảng bá trong buổi họp báo.

So ra, bây giờ không có gì quan trọng hơn buổi họp báo của Đỗ Trì. Hướng Mặc đương nhiên cũng nghĩ như vậy, bởi vì anh và Đỗ Trì là một chỉnh thể.

“Vậy khi nào kết thúc, em đến đón anh.” Đỗ Trì nói.

Từ khách sạn đi về nhà không quá hai mươi phút, nhưng đối với các cặp đôi đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, dù hai mươi phút ngắn ngủi này, cũng không muốn lãng phí.

Hướng Mặc nhếch khóe miệng: “Ừa.”

Sáng hôm sau, Hướng Mặc canh giờ đến khách sạn.

Anh mặc một bộ âu phục màu be, thiết kế cổ tay áo và ống quần khác với những bộ âu phục truyền thống, khiến anh trông trẻ trung nhưng không mất đi sự tao nhã.

Bên cạnh, Hướng Mân mang một chiếc váy dài phong cách Bohemian, phía sau tai còn có một đoá hoa đỏ thẫm, so với những phụ nữ mặc lễ phục trưởng thành chững chạc, thì nhìn bà như bạn bè cùng trang lứa Hướng Mặc.

“Mân Mân, trời ạ, con trai bà đẹp dữ ta ơi?”

Mới vừa vào hội trường, đã có người nâng ly rượu Champagne đến đón. Hướng Mặc chưa quen với việc có nhiều người, vì vậy Hướng Mân cầm hai ly champagne trong tay bồi bàn, đưa cho anh một ly.

“Đây là bạn cùng phòng hồi đại học của mẹ.” Hướng Mân giới thiệu hai người với nhau, “Người phụ nữ tài ba, xuất bản rất nhiều tập thơ.”

Hướng Mặc gật đầu nói: “Cháu chào dì.”

“Con trai bà vẫn chưa kết hôn đúng không? Có người yêu chưa? Họ hàng tôi có một đứa con gái——”

Lông mày Hướng Mày khẽ nhảy dựng lên, sao mới gặp mặt nói chuyện chỉ đôi ba câu, đã kéo đến chuyện xem mắt rồi?

“Thôi thôi.” Hướng Mân xua tay, ngắt lời đối phương, “Con trai tôi có người yêu rồi, tình cảm tụi nó tốt lắm.”

Sau khi thoát khỏi dì này, Hướng Mân lại dẫn Hướng Mặc làm quen với rất nhiều người. Nếu như nói Đỗ Trì là phần tử khủng bố xã giao, thì mẹ anh cũng không thua kém hắn.

Nhưng cũng may chỉ có bạn cùng phòng quan hệ tốt mới nói chuyện với Hướng Mân về chuyện xem mắt, những cựu sinh viên đại học cùng trường, chỉ khen Hướng Mặc trẻ tuổi đẹp trai, không hỏi cuộc sống tình cảm của anh.

Những người tốt nghiệp khoa tiếng Trung, đa số đều rất giỏi. Có nhà văn, có biên kịch, và khá nhiều giáo viên.

Ngay khi Hướng Mặc đi theo Hướng Mân đi qua đám người, phía sau bỗng vang lên giọng nói kích động: “Tiền bối!”

Hướng Mân quay đầu lại, hai mắt lập tức sáng lên: “Đỗ Bân!”

Hướng Mặc không liên quan gì đến hai chữ ‘tiền bối’ này, bởi vậy khi nghe thấy cũng không phản ứng gì. Vẫn là Hướng Mân quay đầu trước, anh mới chậm rì rì nhìn theo.

Nhưng mà vừa nhìn, anh bị doạ suýt chút nữa đau tim.

“…… Dobermann?”

Hướng Mặc nhìn người đàn ông trung niên đi tới, rõ ràng người này ngày hôm qua lúc ăn cơm rất ít khi nói cười, giống như Bất Động Minh Vương*, mà hôm nay trên mặt lại nở nụ cười, như đã đổi thành người khác.

(*) Bất Động Minh Vương hay Acala (Sanskrit: अचल “bất động”) là một hộ pháp[1] chủ yếu được thờ phụng trong Kim Cương thừa. Ông được xem là thần hộ vệ chính trong Chân Ngôn Tông của Nhật Bản với tên gọi Fudō Myō-ō,[2] trong Mật tông ở Trung Hoa, Nepal, Nhật Bản và Tây Tạng gọi là Candarosana

“Con nghe qua Đỗ Bân rồi à?” Hướng Mân nghe Hướng Mặc lầu bầu, “Cậu ta là nhà sưu tập nổi tiếng, nhỏ thua mẹ một khoá, quan hệ lúc ấy rất tốt.”

Hướng Mặc biết ông Đỗ này, nhưng anh không biết, ông Đỗ này tên là Đỗ ‘Tân’.

(NOTE: 杜宾 – Dù bīn – Dobermann – Đỗ Tân/ 杜彬 – Dù bīn – Đỗ Bân)

Anh im lặng lấy di động ra, mở khung thoại WeChat Đỗ Trì lên, xoá chữ ‘Dobermann’ đi, đổi thành ‘Chồng’.

Đúng lúc Đỗ Bân đã tới trước mặt, Hướng Mặc vội vàng cất điện thoại.

“Tiền bối, muốn gặp chị khó thật đấy.” Sự chú ý của Đỗ Bân đều đổ hết vào người Hướng Mân, “Lần nay chị tính ở trong nước bao lâu?”

“Ngày mốt sẽ đi, chị còn nợ mấy bản thảo, không có nhiều thời gian rảnh rỗi.”

“Mấy bài văn của chị em đều xem, vẫn sắc bén như cũ.”

Nói tới đây, Đỗ Bân dường như cuối cùng cũng chú ý tới Hướng Mặc, một câu “Đây là” vừa mới ra miệng, nụ cười của ông liền cứng đờ trên mặt.

Không phải không vui, cũng không phải tức giận, mà là cảm xúc Hướng Mặc không hiểu, anh đoán, có lẽ ông Đỗ đang trải qua cảm xúc xấu hổ muốn ngoáy ngón chân.

“Vị này không phải… Hoạ sĩ Hướng sao?”

Giọng nói thận trọng hơn rất nhiều, mặt mày hơn hở biến mất không còn dấu vết.

Hướng Mặc như nhìn thấy một con chó con vui vẻ chạy khắp nơi, bỗng phát hiện có người đang chụp ảnh, liền rụt rè.

Đúng là cha nào con nấy.

“Hai người biết nhau à?” Hướng Mân kinh ngạc nhìn hai người.

“Cậu ấy với con trai em…” Đỗ Bân không biết Hướng Mân biết việc này chưa, ông ngập ngừng không dám nói ra.

“Cháu chào bác.” Hướng Mặc hào phóng chào hỏi, sau đó nói với Hướng Mân, “Bác ấy là bố Đỗ Trì.”

“Gì cơ?!” Hướng Mân lập tức mở to hai mắt, “Sao con không nói sớm?”

Hướng Mặc nghĩ thầm con nào biết hai người quen nhau?

“Tiểu Hướng.” Đỗ Bân thay đổi cách xưng hô, thái độ ân cần hơn rất nhiều, “Ngày hôm qua bác đón tiếp không tốt, cháu đừng để trong lòng.”

“Ngày hôm qua?” Hướng Mân kì quái hỏi.

“Không có gì đâu, bác Đỗ.” Hướng Mặc nói xong câu này, lại nói với Hướng Mân, “Hôm qua đến nhà Đỗ Trì.”

Hướng Mân lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhíu mày nhìn Đỗ Bân: “Đỗ Bân, tên nhóc nhà em không được phép bắt nạt con trai chị.”

“Làm gì có chuyện đó, tiền bối.” Đỗ Bân cười gằn hai tiếng, ôm lấy bả vai Hướng Mặc, “Tiểu Hướng, chuyện triển lãm tranh cứ để bác lo.”

Bên kia

Đỗ Trì đang chiên bò bít tết thì điện thoại rung lên.

Hắn cầm lên nhìn, phát hiện vợ mình gửi tới một bức ảnh chụp chung.

Trong bức ảnh có ba người, ai hắn cũng quen thuộc, nhưng ba người này cùng xuất hiện trong một bức ảnh, khiến hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đỗ Trì: “?”

——————–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.