Chiều tối thứ sáu, giờ cao điểm tan tầm, vô số dòng xe cộ đan nhau trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn. Giữa hè, không khí nóng bức và tiếng còi ô tô đan vào nhau tạo thành một tấm lưới oi bức khiến người ta gần như không thở nổi.
Tuy nhiên lúc này một góc nào đó trong tòa nhà SOHO nằm ở nơi nào đó trong thành Bắc Kinh lại được bao phủ bởi một bầu không khí áp thấp lành lạnh. Tiếng giày cao gót vang vọng lách cách trên hành lang. Một quý cô ăn mặc chỉnh tề, trên mặt không mang biểu cảm, cao ngạo nện gót giày đi tới, mở cửa một công ty không treo bất cứ biển hiệu nào.
Bên trong cửa cũng trống vắng như bên ngoài. Trên quầy lễ tân tạo hình thông thường đặt lẻ loi một lọ hoa bằng thủy tinh tạo hình thông thường, cắm một bó hoa tạo hình thông thường, không phân biệt được thật hay giả. Quý cô trẻ tuổi vô thức nhìn quanh một lượt, ngay cả một bóng người cũng không có, đừng nói gì đến tiểu thư lễ tân, chỉ có thiết bị lấy số điện tử vẫn miệt mài chạy một hàng chữ: 18:30 - 19:30, Trần tiểu thư.
Cảnh tượng này khiến quý cô trẻ tuổi không khỏi liên tưởng đến hình ảnh khi đến bệnh viện xếp hàng lấy số khám bệnh. Thật sự cho rằng cô có bệnh chắc? Quý cô trẻ tuổi không nhịn được khinh thường, lập tức quay đầu đi ra, lại lập tức kinh hãi trợn tròn mắt.
Một gã thanh niên đẹp trai lẳng lặng đứng sau lưng cô, đang mỉm cười với cô.
Rõ ràng mấy giây trước trong phạm vi năm mét xung quanh người cô vẫn không có một bóng người, đột nhiên ở đâu lại mọc ra một người như vậy?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này, gã thanh niên đẹp trai đã đưa tay làm động tác xin mời: “Trần tiểu thư, mời đi theo tôi”.
***
Cứ thế, Trần tiểu thư theo đối phương đi vào một văn phòng yên tĩnh với vẻ mặt nghi hoặc.
Lại nhìn nhãn mác trên vạt áo của gã đẹp trai - Gordon, xác định mình không nhìn lầm, ánh mắt hơi khinh miệt của Trần tiểu thư lại một lần nữa xuất hiện: “Cô Viên đâu?”
Gã đẹp trai vẫn mỉm cười như cũ: “Cô Viên đi làm bên ngoài, khi nào cô ấy về, chúng tôi sẽ phản hồi đầy đủ chi tiết sơ chẩn của tiểu thư lần này cho...”
Đáng tiếc gã còn chưa nói xong đã bị ngắt lời: “Chờ đã! Có thể anh đã hiểu lầm mục đích tôi đến đây. Tôi đến không phải để khám bệnh... Huống hồ tôi cũng không cảm thấy tôi có bệnh gì, tôi tới đây chỉ để làm cho mẹ tôi từ bỏ ý định này đi”.
Gã đẹp trai vẫn chỉ mỉm cười, yên lặng đưa cho cô một tờ giấy.
Trần tiểu thư cúi xuống xem lướt qua một lát. Hiện lên trước mắt cô là một tờ đơn xin vào hội, mẹ cô đã điền xong cho cô. Đương nhiên phí nhập hội cũng là mẹ cô nộp cho cô. Nhìn một chuỗi số 0 trên dòng ghi phí nhập hội, Trần tiểu thư lập tức cảm thấy hơi khó thở.
Gã trai hay cười trước mặt lại vẫn mỉm cười chém thêm một đao: “Nếu bây giờ cô rút khỏi hội, hội phí cũng không được trả lại”.
Trần tiểu thư lặng lẽ nghe tiếng ví tiền rỏ máu, hoàn toàn không phát hiện gã trai thích cười trước mắt đột nhiên thu lại nụ cười ấm áp, ngẩng đầu nhìn camera giám sát trên tường, nhướng mày đầy vẻ xảo quyệt.
***
Phòng bên cạnh, một màn hình máy tính rất lớn hiển thị rõ ràng hình ảnh vừa rồi.
Đôi tay hơi mũm mĩm, một tay lấy nửa miếng pizza từ trong hộp ra, tay kia cầm kẹp tài liệu lên.
Động tác ăn pizza và động tác lật tài liệu đồng bộ một cách hoàn mỹ.
Trần tiểu thư, 32 tuổi, theo đánh giá chuyên môn, chỉ số độc thân đã di căn đến mức 3 sao rưỡi. Sau khi mối tình đầu ngây ngô thời cấp hai bị mẹ và giáo viên chủ nhiệm phối hợp bóp chết từ trong trứng nước, Trần tiểu thư không còn yêu một lần nào nữa. Mỗi lần nhìn thấy con cái của các bạn mình tới tấp xếp hàng đi vào cung điện hôn nhân, phong bì mừng đám cưới như bị máu rỏ trong lòng nhuộm đỏ, cuối cùng mẹ của Trần tiểu thư được biết đến công ty này qua lời của em họ của con gái của em vợ của một bà bạn bài bạc của mình. Cậu thanh niên này cũng ế kinh niên, vậy mà nhờ có sự giúp đỡ của cô giáo Viên cuối cùng cũng theo đuổi được nữ thần trong lòng mình một cách thuận lợi. Trần tiểu thư không chịu nổi mẹ mình hết khóc lóc kêu gào lại dọa treo cổ, miễn cưỡng đồng ý đến đây gặp cô giáo Viên, một danh nhân trên mạng mà cô từng có thời hâm mộ. Đáng lưu ý là, mặc dù Trần tiểu thư từng là một trong hàng triệu người theo dõi trang weibo có tên gọi “Cô Viên hôm nay không làm thêm giờ”, nhưng vì cô giáo Viên thường xuyên quảng cáo cho công ty đối thủ của cô trên weibo nên cô đã quyết đoán bỏ theo dõi...
Một người thuộc tầng lớp thượng lưu trong giới văn phòng với tính cách và dáng người cùng nóng bỏng như nhau có vẻ như hơi khó đối phó. Lại nhìn Trần tiểu thư trên màn hình máy tính, quả nhiên là cực kì không tình nguyện, bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, tư thế như thể tuyên chiến “Để tôi chống mắt xem các người có thể làm nên trò trống gì”.
“Tôi chính là người hưởng thụ độc thân, yêu thích độc thân, dự định độc thân cả đời, không muốn xuất hiện một người đàn ông để hạ thấp mức sống của tôi. Tôi không cần các vị giúp tôi, nếu các vị nhất định muốn giúp thì xin hãy giúp tôi thuyết phục mẹ tôi. Mẹ tôi không hiểu quan niệm của tôi, cho rằng chỉ cần không kết hôn thì người phụ nữ nào cũng rất đáng thương. Ngày trước mẹ tôi bỏ ra mấy triệu đưa tôi ra nước ngoài du học chính là để tôi bị giam cầm trong những tư tưởng cổ hủ, không yêu là có lỗi với mười tám đời tổ tông hay sao chứ?”
Nghe đến đó, bàn tay mập mạp cuối cùng buông miếng pizza xuống, rút một tờ giấy ăn lau tay, lục tìm điện thoại di động dưới một đống đồ ăn vặt thượng vàng hạ cám trên bàn, sau đó bấm một dãy số.
Lập tức thấy gã trai đẹp trên màn hình máy tính bí mật bấm nút nghe trên chiếc tai nghe bluetooth đeo trên tai.
“Cao Đăng, đừng vòng vo với cô ta nữa, vào việc luôn đi”.
Nhận được mệnh lệnh của cô Viên, Cao Đăng vẫn giữ nguyên nụ cười tươi tắn, cầm lấy chiếc iPad trên bàn, vừa chậm rãi mở ra vừa nói: “Trần tiểu thư, nếu tiểu thư thật sự hưởng thụ cuộc sống độc thân như đã nói, vậy người này là thế nào?”
Trần tiểu thư vốn chỉ khinh miệt liếc màn hình iPad, nhưng ngay lập tức mọi biểu cảm trên mặt đều đông cứng.
Cao Đăng mở một tệp trình chiếu ppt ra, Trần tiểu thư khiếp sợ đến mức này chẳng qua là vì trang đầu tiên trong tài liệu có ảnh của Trần tiểu thư và một người đàn ông.
Nói đúng ra đây không thể coi là một bức ảnh chụp chung, mà là giữa đêm khuya, Trần tiểu thư đứng ngoài cửa một gian phòng làm việc, lẳng lặng nhìn người đàn ông đó ở trong phòng. Lúc này ống kính máy ảnh được giấu ở một góc kín đáo, không chỉ ghi lại khuôn mặt lạnh lẽo và trầm lặng của người đàn ông đang vùi đầu làm việc mà còn ghi lại cả ánh mắt si mê của Trần tiểu thư.
Trần tiểu thư sững sờ đủ ba giây rồi đứng bật dậy, ánh mắt ngập tràn tức giận: “Anh theo dõi tôi?”
Cao Đăng liếc nhìn bức ảnh. Trần tiểu thư trong ảnh có vẻ hơi tự ti, quả thực hoàn toàn trái ngược với vẻ ngang ngược đanh đá lúc này. Hắn thầm lắc đầu trong lòng, ngoài mặt lại vẫn mỉm cười như xưa nay vẫn thế: “Đương nhiên, chúng tôi phải làm thế nào để xứng với khoản phí nhập hội mà mẫu thân của tiểu thư đã thanh toán”.
Trần tiểu thư vẫn giận dữ trợn mắt nhìn, Cao Đăng vẫn mỉm cười, hai người đã yên lặng giao chiến vô số lần trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cuối cùng Trần tiểu thư đột nhiên ngòi bệt xuống ghế, thất bại tan tác.
***
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đồ ăn vặt trên bàn càng ngày càng ít dần. Hình ảnh giám sát trên màn hình máy tính như một cảnh quay chậm, phác hoạ rõ nét những biểu cảm tự giễu, cô đơn, ngọt ngào trên mặt Trần tiểu thư. Cuối cùng đồng hồ treo tường cũng chạy đến bảy rưỡi. Bàn tay mũm mĩm thỏa mãn đặt túi khoai tây chiên vừa ăn hết sạch xuống, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, bóng dáng cao ráo của Cao Đăng lao vào phòng nhanh như chớp.
“Chị Viên, chị có thể dừng ăn được không? Chị đã 65 cân rồi đấy”. Vừa thấy trong phạm vi bán kính 50 lấy Viên Mãn làm trung tâm bày toàn đồ ăn vặt, Cao Đăng đã ngán ngẩm bóp trán.
“Sai rồi, tôi mới 64 cân 6 lạng, còn khuya mới đến 65 cân”.
Như thể lừa mình dối người, Viên Mãn cầm tài liệu về Trần tiểu thư đè lên đống túi đựng đồ ăn đã trống không trên bàn, dùng cách này để che giấu tai mắt người khác. Cao Đăng cúi xuống, nhìn thấy tài liệu về Trần tiểu thư liền khẽ cau mày, yên lặng không nói gì nữa.
Viên Mãn vẫn tràn ngập lòng tin, hoàn toàn không phát hiện sự khác thường của Cao Đăng: “Tôi đã đoán trước từ lâu rồi, Trần tiểu thư bao nhiêu năm không yêu đương gì chắc chắn là có nguyên do, kết quả điều tra cho thấy quả nhiên như vậy!”
“...”
Thấy Cao Đăng không tiếp lời, Viên Mãn ngày càng đắc ý, không giữ mồm giữ miệng gì nữa: “Kì thực trên thế gian này, ngàn vạn lí do không tìm được đối tượng suy cho cùng cũng chỉ có mấy loại. A, quỹ quan hệ nhỏ lại chỉ ru rú ở nhà. B, ngoại hình xấu còn thích để mặt mộc. C, nghèo kiết xác còn ra vẻ thanh cao. D. Rõ ràng không tìm được đối tượng còn tuyên bố thích sống độc thân. E, thích người khác lại sợ bị từ chối, người khác thích mình lại anh rất tốt nhưng em rất tiếc. F, toàn bộ những điều trên. Cô ả Trần tiểu thư này dù lương một năm cả triệu, chạy xe sang, ở biệt thự nhưng cũng không thoát được mấy lí do này. Không phải cô ta không muốn yêu, chẳng qua người cô ta thích quá cao không với tới được, thế nên mới lừa mình dối người tung hô độc thân vạn tuế...”
“Hay là chúng ta không nhận vụ này nữa?” Cao Đăng đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô.
Viên Mãn khựng lại: “Vì sao?”
Cao Đăng đưa tay chỉ bức ảnh dán trong tài liệu về Trần tiểu thư: “Chị đừng quên kẻ cô ta thích là yêu nghiệt phương nào”.
“...”
Lần này ngay cả Viên Mãn luôn luôn nói năng đốp chát không ngại một ai cũng không khỏi im lặng.
***
Đúng vậy, mặc dù một nhân vật chính trong vụ làm ăn này là Trần tiểu thư đã bị họ điều tra đến tận chân tơ kẽ tóc, không còn thiếu chi tiết gì, nhưng nhân vật chính còn lại...
Viên Mãn lặng lẽ gõ vào khung tìm kiếm trên máy tính. Còn chưa gõ xong, máy tính đã tự động gợi ý: Trịnh Diễn Tự.
Ba chữ này quả thực là ác mộng của Viên Mãn suốt một tháng nay.
Nhưng Viên Mãn vẫn cố nén sự ớn lạnh dưới đáy lòng, nhanh chóng tìm được thư mục có tên Trịnh Diễn Tự, lẳng lặng mở xem thành quả của mình một tháng nay.
Lại càng xem càng sầu não, càng xem càng không có manh mối.
Cao Đăng bên cạnh chán nản nhún vai: “Trần tiểu thư mặc dù thật sự khẩu thị tâm phi, nhưng cô ta nói một câu rất đúng...”
Gã dừng lại một lát, hắng giọng, bắt chước giọng nói của Trần tiểu thư và thói quen ngạo mạn dùng lỗ mũi nhìn người khác của cô, nhắc lại chính xác đến từng chữ: “Các người có thể giúp gì được tôi? Giúp tôi theo đuổi được Trịnh Diễn Tự? Với tư chất của các người? Không thể được. Hay là giúp tôi tìm được một người đàn ông hấp dẫn hơn anh ấy? Với tư chất của anh ấy... Càng không thể được. Vì thế bất kể quá trình thế nào, kết cục đều chỉ có ba chữ: Không thể được”.
Mỗi người đều có nhược điểm, luôn có thể thông qua nhược điểm này để nhìn thấu vào trong lòng người đó. Nhưng cô và Cao Đăng đã theo dõi vị Trịnh tiên sinh này đủ một tháng, phát hiện vị Trịnh tiên sinh này giống như một mặt gương không hề có sơ hở, phản xạ lại ánh sáng lạnh lẽo và dáng vẻ ngu ngốc của người ngoài, lại khiến người ta không thể đoán được khung cảnh phía sau tấm gương đó như thế nào.
Trong thư mục có tên Trịnh Diễn Tự đã ghi lại tất cả mọi hành tung của Trịnh tiên sinh trong một tháng nay. Không có nhàn hạ, không có giải trí, không có bất lương sở thích không lành mạnh nào, không có phụ nữ, không có đàn ông, thứ duy nhất miễn cưỡng được coi là yêu thích chẳng qua chỉ là sáng sớm mỗi ngày chạy bộ một tiếng. Trong một tiếng này Viên Mãn chỉ dùng mắt thường cũng có thể phát hiện có không dưới năm phụ nữ có ý đồ với anh ta. Bao gồm cô nàng suốt ngày mặc áo thun ba lỗ với vòng ngực 34D luôn xuất hiện đúng giờ trên đường chạy của anh ta; Bao gồm cô bé nhân viên thu ngân 19 tuổi làm thêm nhận dịp nghỉ hè ở cửa hàng tạp hoá anh ta mua nước sau khi chạy xong; Bao gồm cô vợ bé của gã trọc phú gần năm mươi tuổi ở tầng trên nhà anh ta, lần nào cũng “tình cờ” gặp anh ta trong thang máy... Nhưng vị Trịnh tiên sinh này vẫn ung dung né tránh toàn bộ những đòn tấn công ngấm ngầm hay công khai của đám yêu tinh nhền nhện công lực thâm hậu này, cuối cùng luyện thành công phu độc thân ngàn năm những tưởng đã thất truyền.
Không hề có sơ hở, cũng... không hề có nhiệt độ.
Gã Trịnh Diễn Tự này rốt cuộc là một kẻ như thế nào?
Viên Mãn im lặng tắt máy tính, cùng Cao Đăng bên cạnh trợn mắt nhìn nhau. Đúng là một... điệp vụ bất khả thi.