Bệnh &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Không Thể Yêu&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 14: Thời gian sẽ nói cho bạn biết (04)




"Ôi." Ứng Sênh Nam thở dài một tiếng phá vỡ không khí ngượng ngùng, đấm một đấm vào ngực mình, đau xót nói: "Em ba à, anh cả độc thân nhiều năm như vậy rồi cũng muốn yêu đương cưới vợ sinh con, nhưng lại không gặp được đối tượng phù hợp, bà mai nhỏ vang danh gần xa, anh cả hâm mộ tiếng tăm nên tới đây tìm. Chuyện tìm người làm mai rất xấu hổ, không tiện mở miệng đâu."

Tả Dịch gật đầu nói: "Anh hẳn nên tìm một bà mai rồi." Anh nâng tay nắm lấy cằm của Ứng Sênh Nam, nhíu mày ghét bỏ nói: "Râu này của anh đã bao lâu rồi không cạo? Để vậy mà vẫn còn muốn tìm vợ à?"

Ứng Sênh Nam vỗ rớt tay của anh, chậc một tiếng: "Đẹp trai, em thì biết cái gì?"

Tả Dịch thu tay về đút vào trong túi quần, quan sát liếc nhìn Kiều San, ánh mắt lại dời đi, "Sáng sớm đi ra khỏi nhà của một cô gái, anh không sợ bạn trai người ta hiểu lầm à."

"Bạn trai?" Ứng Sênh Nam quay đầu nhìn Kiều San, "Bà mai nhỏ, cô có bạn trai rồi!?"

Tả Dịch: "Anh kích động cái gì hả?"

"Anh... Sao không kích động được?" Ứng Sênh Nam ôm lấy vai anh nói: "Bà mai nhỏ mà có bạn trai, hai ta vẫn còn độc thân, nghiệp chướng nha..."

Âm cuối kéo dài thật dài, uyển chuyển lại thê lương.

Tả Dịch không lạnh không nhạt trêu chọc: "Kiếp sau anh đầu thai làm nữ, em sẽ cưới anh nhé?"

Ứng Sênh Nam vểnh hoa chỉ lan chọc vào ngực anh một cái, uốn éo cặp mông đụng vào người anh, cổ họng lanh lảnh thẹn thùng nói: "Quỷ xứ, đáng ghét quá..."

Chính anh ta cũng cảm thấy ghê tởm nữa nè, khẽ run nhẹ một cái khôi phục lại thái độ bình thường, nhìn về phía Kiều San nghiêm túc hỏi: "Lại nói, bà mai nhỏ cô thật sự có bạn trai? Sao không nghe thấy cô nói?"

Kiều San chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt buông tay: "Tôi có bạn trai sao tôi không biết vậy?"

Đô Đô ở bên chân ngoắt ngoắt cái đuôi "ẳng ẳng" hai tiếng.

Tỏ vẻ... Chủ nhân có bạn trai sao tôi không biết?

"Này, anh đừng bịa chuyện bậy được không?" Kiều San trịnh trọng nói: "Đàn ông theo đuổi tôi xếp dài từ Trung Quốc đến Mĩ, để người theo đuổi tôi nghe thấy sẽ không tốt đâu." 

Tả Dịch: "Trung Quốc đến Mĩ... Dựa theo tỉ lệ bản đồ thế giới 8700 vạn để so sánh, miễn cưỡng có thể đứng một người." Anh khựng lại, lắc đầu nói: "Thật sự đáng thương."

"..." Kiều San nắm chặt nắm tay lại nhịn xuống, "Dù sao nguyện vọng của tôi là xã hội hài hòa, thế giới hòa bình, người văn minh không thể nói lời thô tục."

"Tối qua cô không giống là một người văn minh." Tả Dịch nói tiếp.

Chuyện tối hôm qua cô vẫn có chút ấn tượng, chắc hẳn so với trong ấn tượng của cô còn xấu mặt hơn nhỉ. Cô bước tới trước một bước, mũi tên cho ra khỏi nỏ nhìn chằm chằm Tả Dịch.

Ứng Sênh Nam bị ép rút lui một bước, không biết làm gì nhìn hai người đấu mắt.

Một ánh mắt bình thản không hề tức giận. Một đôi mắt trợn tròn đằng đằng sát khí. Mặc dù người phía sau hung hắng liên tục, nhưng người phía trước rõ ràng càng chiếm ưu thế hơn.

Ứng Sênh Nam nghiêm trang hoà giải: "Nếu cãi nhau nữa sẽ thành vợ chồng son đấy."

Hai người gần như cùng thời khắc đó quay đầu lại, đồng thanh nói: "Ai muốn làm vợ chồng son của anh ta/cô ta!"

Ứng Sênh Nam bị hai người rống cho giật mình, "Vậy... Vẫn chưa phải là vợ chồng son?"

*

Ba người cùng xuống lầu, trong thang máy, Ứng Sênh Nam đứng ở giữa luôn cảm nhận được oán khí giữa hai người.

Sau khi xuống lầu Kiều San thật sự không muốn gặp lại người nào đó, liền dắt chó tản bộ loang quanh.

Ứng Sênh Nam nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đuôi ngựa dần dần đi xa, dùng khuỷu tay đụng vào ngực Tả Dịch, "Em ba, cảm xúc hôm nay của em không đúng lắm nha. Muốn yêu rồi sao? Hiện tại bà mai nhỏ không có bạn trai, lên đi, lúc nhỏ không phải em muốn đuổi the sao? Thế nào, hiện tại lại sợ rồi à?"

"..." Tả Dịch xị mặt xuống, nói: "Lúc đó trẻ người non dạ."

Ứng Sênh Nam: "Sao anh lại cảm thấy số mệnh được xếp sẵn vậy? Cái thứ gọi là duyên số này rất kỳ diệu, đến muộn thì cũng đã đến rồi. Hay là chúng ta đánh cuộc đi? Anh cá hai người các em sẽ liên tiếp tình cờ gặp nhau ngoại trừ cư xá này."

Tả Dịch nhìn ta.

"Không tin?" Ứng Sênh Nam lại nói, "Tiểu Dịch, cái duyên số này em càng xa lánh nó lại càng dùng sức để em dính vào người hữu duyên. Không tin, chúng ta cùng nhìn xem đi!"

*

Kiều San tốn một buổi xế chiều bình phục cảm xúc.

... Bình tĩnh. Sao cô có thể băn khoăn với tiền bạc chứ?

Buổi tối Kiều San vẫn đang suy nghĩ xem nên ăn cái gì thì đồ ăn Tiếu Già giúp cô gọi ở bên ngoài đúng lúc đưa tới. Mở hộp cơm nóng còn bóc hơi nước mờ mịt ra, mỗi một hạt cơm căng tròn đều tản ra khí nóng ngọt ngào, phía trên là một lớp sườn xào chua ngọt, nước sốt đậm đà bao kín gạo trắng, màu cơm và màu nước sốt rõ ràng khiến cho người ta thèm ăn.

Rất lâu rồi Kiều San không được ăn cơm nóng thơm ngon như vậy, cô ăn ngấu ăn nghiếng, thịt vẫn chưa nhai kỹ đã nuốt xuống bụng.

Sau khi ăn xong, cô xoa xoa cái bụng căng phình đứng ngồi không yên. Dứt khoát dắt chó xuống tản bộ, cô cầm dây thừng dắt chó vừa đi vừa lướt điện thoại, bất tri bất giác đi ra khỏi tiểu khu.

Thuận theo con đường cứ đi về phía trước, đèn đường sáng choang kéo bóng dáng của cô và Đô Đô vừa nhỏ vừa dài.

Lúc trở về tiểu khu vừa vặn gặp phải Tả Dịch đi ra ngoài chạy bộ.

Người đàn ông mặc áo T-shirt không tay, lộ ra đôi cánh tay rắn chắc, trực tiếp bỏ qua cô, chạy ngang qua người cô.

Nhớ tới lời nhắc nhở của Ứng Sênh Nam, Kiều San không về nhà nữa mà kéo tay áo và ống quần lên chạy theo sau lưng Tả Dịch.

Đô Đô có thể hình mập mạp vô cùng không tình nguyện mà nằm trên mặt đất, ra vẻ đáng thương nhìn cô, tỏ vẻ nó không hề muốn chạy!

Kiều San nắm chặt dây thừng kéo nó dậy, nhất quyết muốn nó chạy theo.

Đô Đô bị dây thừng siết đến thật sự khó chịu mới bò dậy, lè lưỡi hồng hộc phát lực đi theo phía sau cô.

Chạy được một con phố Kiều San không chịu nổi nữa, mệt đến mức biến thành chó, ngồi chồm hổm ở ven đường mà ói.

Bình thường Đô Đô rất ít vận động, lúc này bốn chi chổng lên trời nằm trên mặt đất, hoàn toàn không muốn cử động nữa...

Hiện tại nó chỉ muốn làm một con chó mập lười mà thôi.

Tả Dịch theo đường cũ chạy trở về thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Kiều San và con chó chổng bốn vó lên trời nằm ở trên bãi cỏ, chẳng tí nhúc nhích...

Anh đi qua liếc mắt nhìn, phát hiện tầm mắt của cô nhìn chăm chú lên bầu trời, không hề nháy mắt lấy một cái. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, anh xoay người nhìn vào mắt cô, "Cô đang làm gì đó?"

"... Chân... Chân..." Vẻ mặt Kiều San cứng ngắc.

"Duỗi chân?"

"Chân... Bị chuột rút rồi. Hu hu hu hu..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.