Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 30: Sóng triều (10)




Ngày trước khi Lý Tư Lâm lên đường, Lận Vũ Chu mời Lý Tư Lâm ăn cơm. Hai người cũng không ăn gì quá cao sang, đi ăn đồ xào ở nhà ăn Thanh Hoa. Đã lâu rồi Lý Tư Lâm không về trường nên muốn thăm thú một chút. Đi ngang qua một tòa nhà đơn, Lận Vũ Chu nói: Nhà khoa học phòng thí nghiệm của tụi anh theo học một thầy hướng dẫn ở đây. Đây là lần đầu tiên Lận Vũ Chu chủ động nói về công việc thật sự của anh, nhưng chỉ tượng trưng thôi, lên mạng là tra được.

“Phòng thí nghiệm của anh đúng là ngọa hổ tàng long đấy chứ. Em nghe chị anh nói, vì để vào được phòng thí nghiệm này mà mới năm hai đã bắt đầu cố gắng rồi. Cô ấy còn nói anh chuẩn bị luận văn các thứ liên quan đến hơn nửa năm trời. Còn nữa…”

“Anh cảm thấy rất thành tựu.” Lận Vũ Chu gãi đầu: “Em biết không? Anh không biết mình có thể làm gì, thứ anh yêu thích và cả lý tưởng đều nằm ở đây, ở phương diện này. Chỉ cần đi vào phòng thí nghiệm là anh cảm thấy mình rất lợi hại, ra khỏi đó, anh liền cảm thấy mình vô dụng.”

“Đồ ngốc này.” Lý Tư Lâm cười anh: “Đâu có người nào chỉ làm một việc duy nhất trong đời? Đơn giản là anh không thấy hứng thú với những việc khác thôi.”  

Nhà ăn ở gần hồ sen, họ gọi bốn món hai người đều thích ăn. Lý Tư Lâm cảm thấy nhiều quá ăn không hết, Lận Vũ Chu nói ăn không hết  thì đóng gói mang về nhà bỏ tủ lạnh, hai ngày là anh có thể tiêu diệt hết. Lận Vũ Chu chính là vậy, keo kiệt với mình thì được, còn đối với người khác thì rất tốt.

Bất cứ khi nào ra ngoài với Lận Vũ Chu, anh có mười đồng thì sẽ cho bạn mười đồng, chưa từng có một lời phàn nàn.

Lý Tư Lâm ăn món thứ nhất, rồi nhớ tới chuyện hồi năm nhất, thế là không kìm được bật cười. Lận Vũ Chu hỏi cô cười cái gì, cô nghĩ rồi đáp: “Em kể với anh cũng được, nhưng đừng dỗi nhé.”

“Anh không dỗi đâu.”

“Oke. Em nhớ tới lúc em học đại học có một bạn học nam mời em đến nhà ăn này, có một lần, bạn đột nhiên giăng biểu ngữ tỏ tình với em. Học theo Kim Yến Tây đấy! Em nói với bạn học đó là, cậu có biết kết cục của Kim Yến Thu và Lãnh Thanh Thu không? Mà còn bắt chước. Học theo cũng chỉ có tí! Thế là bạn học đó đơ ra, trong suốt một học kỳ không hề để ý tới em nữa.” 

Lý Tư Lâm cười híp mắt, kể ra những chuyện này làm cô cũng thấy vui vẻ: “Có một bạn học nam chơi chung trong ban nhạc với em. Chơi trống ấy. Bạn gái cậu ấy muốn chia tay. Thế là cậu ấy nài nỉ em hát giúp để níu kéo bạn gái. Mấy người tụi em đứng ca hát ở chỗ rẽ đó, bảo vệ tới đuổi mà cậu ấy không chịu đi. Bạn nữ ngồi ăn bên trong nóng tính quá, bưng tô canh ra tạt lên người cậu ấy.”

Lận Vũ Chu nghe mấy chuyện này cũng cảm thấy thú vị. Khi trước họ lăn lộn trong sân trường Thanh Hoa, cảm thấy đời sống sinh viên cũng tạm được, bây giờ nghe Lý Tư Lâm kể mấy chuyện này, cảm thấy như họ học ở hai trường đại học.

Khi Lý Tư Lâm bị mấy bạn học nam theo đuổi, được bạn học nữ vây quanh, nhất định chưa bao giờ cảm thấy không vui đấy chứ?

“Sao không được? Có chứ!” Lý Tư Lâm lắc đầu: “Em thích ngủ nướng, mà tiết đầu tiên buổi sáng là phiền nhất. Nếu trúng ngay môn học thí nghiệm là sẽ có người ngủ gục đập đầu lên kính hiển vi. Thầy phản ứng đầu tiên, thầy nói là, bạn học Lý Tư Lâm à, chú ý bảo quản tài sản học tập công cộng. Lần sau trò muốn đập đầu thì quay đầu qua kia, đừng đập lên kính của thầy.”

Lý Tư Lâm nói tới đây là cười chảy nước mắt, còn muốn tìm kiếm sự tán đồng của Lận Vũ Chu “Anh nói xem em đáng thương không?”

“Sao em không dậy nổi?”

“Vì tối em muốn ra ngoài chơi mà.”

“Thế thì không thương nổi.”

“Buôn chuyện mà nói kiểu đó đó?” Lý Tư Lâm muốn đánh anh, người này thật đáng ghét: “Còn anh, em biết ở Thanh Hoa, chỗ anh thích nhất là thư viện, hồ sen, trừ hai chỗ này ra còn ở đâu nữa?”

“Có. Em biết chỗ con sông cũ bên kia câu được cá không?”

“Hả?”

“Thật mà. Bạn anh từng câu rồi. Có một thầy kể, cách đây một khoảng thời gian, tầm năm 80-90 có người còn dùng lưới đánh cá bắt được cá lên, về nhà nướng ăn cơm.”

“Nói xạo làm chó.”

“Nói xạo làm chó.”

“Vậy sao anh thích nơi đó?”

“Vì đêm đến rất yên tĩnh.”

Lận Vũ Chu thích nơi yên tĩnh, mỗi đêm anh từ thư viện về, sân trường vô cùng yên ắng, anh sẽ ra ven sông đó ngồi một lát. Ánh đèn ở đó rất tối, thỉnh thoảng có người đi bộ ngang qua, hoặc là xe đạp chạy, mấy tiếng này đều nghe rõ ràng. Đôi lúc vào một ngày nào đó, ánh trăng rất đẹp, ngẩng đầu ngắm trăng, thế là cảm thấy ngày hôm nay thật đáng giá.

Con đường cũ đó khá giống ven sông ở quê nhà Lục Xuân của Lận Vũ Chu.

Dòng sông xuyên qua thôn xóm, mang theo câu chuyện của những năm tháng xa xưa. Lúc Lận Vũ Chu còn nhỏ thích ra bờ sông quen thuộc, ngồi ngắm hoàng hôn. Những đêm như thế là khoảnh khắc bình yên hiếm hoi của anh, ngồi ở đó, hệt như ngồi giữa thiên nhiên, trở nên cực kỳ nhỏ bé, ngay cả đau lòng, hổ sở, khổ đau đều sẽ vụt đi mất giữa không gian xa xăm.

Tháng bảy tháng tám mưa nhiều, tới ngày giỗ tháng của ba mẹ, anh sẽ đau buồn vô cùng. Con sông xưa cũng không vỗ về được anh, anh sẽ xách chiếc xe đạp 28 cũ chạy mãi về hướng Bắc, chạy sáu vòng đến một ngọn núi không tên. Trong núi có một đường chạy xe đạp dán đầy quảng cáo, chạy men theo con đường sẽ đi ngang qua một dòng suối nhỏ, một ngôi chùa, cuối cùng tới đỉnh núi không người. Phong cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, ngay lúc trời mới mưa xong, sương mù mênh mông, anh cứ ngồi ở đó đến chạng vạng tối.

Cho nên họ học đại học không giống nhau, nỗi buồn không giống nhau, vui vẻ cũng không giống.

Họ ít khi trò chuyện sâu sắc như thế, nhưng Lý Tư Lâm hiểu Lận Vũ Chu. Khi đó cô theo Lận Vũ Lạc tới quê nhà họ tại Lục Xuân, căn nhà cũ kỹ khi xưa đã biến thành điểm nghỉ chân đẹp đẽ. Lận Vũ Chu rất yêu nơi đó, cây cối hoa cỏ trong vườn đều tự tay anh chăm bón, đồ đạc trong nhà anh đã lau qua một lần. Có đêm anh ngồi trong vườn nhà Lục Xuân ngắm sao, còn cô thì ngồi trước cửa sổ ngắm anh.

Ngắm anh, nhưng không muốn anh phát hiện, thế là tắt đèn đi, ngôi trong bóng tối, kéo hết màn chỉ chừa lại một khe hở, thò đầu ngắm trộm. Bóng lưng lẻ loi của Lận Vũ Chu, yên ắng hệt như thực vật không biết nói. Có khi, hình như anh có cảm giác, quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt xuyên qua màn đêm tối mịt, giống như có thể nhìn thấy cô. Lý Tư Lâm sẽ nhanh chóng trốn đi.

Cô khi đó cảm thấy, giữa tuổi thanh xuân cô độc lại kiêu ngạo của Lận Vũ Chu thì mình chẳng đáng nhắc tới, lúc buông bỏ cũng chẳng có cảm giác không cam lòng, cô chỉ hy vọng khi anh ngồi im lặng giữa màn đêm, đừng buồn bã nữa. Nếu vui vẻ thì lại tốt hơn.

Ăn cơm xong dạo hồ sen, sen trong hồ vẫn chưa nở, thời điểm vào mùa hoa tầm tháng sáu, ngồi ở ghế dài bên cạnh có thể ngửi nhạt hương hoa lẫn trong gió.

“Em còn bé đã tới Thanh Hoa, là ba đưa em tới tìm một chú kia, chú đó nói: Chuyện tình hẹn hò bên hồ sen này, đa số có đi mà không có về.”

“Bây giờ hết rồi, giờ đang đồn là yêu nhau bên hồ sen, bên nhau mãi mãi.”

“Nói bậy! Trước khi em ra nước ngoài em còn nói không về nữa!”

Lận Vũ Chu ngăn cô: “Phong kiến mê tín chúng ta cũng không thể theo. Tại sao có câu “có đi mà không có về”, bởi vì tốt nghiệp, hướng đi của mỗi người không giống nhau, tới tới lui lui rồi cũng tan. Lòng người thay đổi, vì thế tình cảm cắt đứt. Chuyện này, không trách hồ sen được.”

“Anh nghiêm túc thật đấy.” Lý Tư Lâm nói: “Nói chuyện đạo lý rõ ràng đâu ra đó, cũng kệ người khác có đang đùa hay không. Hừ!”

“Anh chỉ không thích cách nói “có đi mà không có về” thôi, cuối cùng bây giờ người ngồi cạnh bên hồ sen là anh và em, là chúng ta.”

Vừa mới bắt đầu yêu đương thì ai chẳng hy vọng bên nhau mãi,  Lận Vũ Chu đã vào giai đoạn này. Anh ảnh hưởng tới Lý Tư Lâm, cô cũng thầm suy nghĩ, bên nhau dài lâu rất khó sao? Hồ sen thật sự có đi mà không có về à? Vậy thì để tôi xem!

“Đi thôi, ngày mai mọi người đi chuyến bay sớm.”

“Được rồi! Đúng rồi, anh có biết vụ chị anh block anh rể anh không?”

“Hả? Sao vậy?”

“Tại anh rể anh nhốn nháo đòi đi theo, chị anh nói anh ta không hiểu chuyện, rồi block luôn. Nói anh ta mà đi theo là sẽ không bao giờ đi chơi với anh ta nữa.”

“Là chị anh thôi, anh rể làm được gì. Không sao đâu, ngày mai trước khi đi họ sẽ làm hòa thôi.”

“Làm hòa kiểu gì?”

“Em không biết đúng không?”

“Em không biết.”

Lý Tư Lâm trêu Lận Vũ Chu, đương nhiên cô hai vợ chồng kia thế nào mà, suốt ngày cãi nhau, ai cũng không chịu thua ai, nhưng không cãi nhau qua đêm, tại tới tối, vừa tắt đèn là sẽ có cách trị đối phương. Từ họ mà Lý Tư Lâm đã biết rốt cuộc cái câu “đầu giường đánh nhau cuối giường hòa” là có ý gì.

Bọn họ ứng dụng vô cùng thành thạo.

Về nhà, Lý Tư Lâm đi kiểm tra hành lý, Lận Vũ Chu đi tắm trước. Hành lý của cô không nhiều lắm, toàn là váy áo đẹp đủ loại, tổng giá trị cùng lắm cỡ vài nghìn. Dáng người cô nhỏ gầy, mặc cái gì cũng giống hàng hiệu, trái lại bớt mua quần áo đắt tiền. Còn có chống nắng, kem bôi, xịt khoáng, chống nắng vật lý, tất cả chuẩn bị đầy đủ. Lúc kiểm hành lý còn hát vu vơ, trái tim nảy tưng tưng. Được bạn trai chuẩn bị đi du lịch giúp thật sự quá đã, làm con người độc lập như Lý Tư Lâm cũng có cảm giác được ỷ lại vào người khác thật thích.

Cô chạy đến nhà tắm gõ cửa, nghe thấy tiếng cuống quít tắt vòi nước bên trong thì cô cười thầm. Lận Vũ Chu cho là cô muốn vọt vào làm gì đây nè, mà anh còn chưa có bản lĩnh nắm cuộc chơi đâu.

Lại qua một lát, anh mở cửa ra, đầu còn nhỏ nước, áo thun mặc vào gấp gáp, vì vội nên chưa kịp lau khô người, áo bị nước thấm ướt.

Vội vàng hấp tấp, buồn cười chết đi được.

Chuyện này làm Lý Tư Lâm nhớ lại lúc cô mới về, thỉnh thoảng hai người trùng hợp chạm mặt nhau lúc tắm thì vô cùng mất tự nhiên. Mặt Lận Vũ Chu nhất định sẽ đỏ lên như đít khỉ, không biết đang suy nghĩ linh tinh gì trong đầu. Ngay cả tiếng nước chảy ồn ào cũng là nguyên nhân làm nên tội.

“Nhà vệ sinh của em nhỏ vậy mà, anh suy nghĩ nhiều rồi đó Lận Vũ Chu.”

“Anh nghĩ gì cơ?”

“Anh nói thử xem anh nghĩ gì? Có phải anh tưởng em sẽ xông vào rồi làm một trận thật mãnh liệt chứ gì. Sao mà làm được, với hai cái đầu của hai đứa mình, nhà vệ sinh nhà em nhỏ nữa, em sợ đập đầu vướng chân lắm.”

Cả người Lận Vũ Chu nóng hổi nước nhẹp làm người ta thương, Lý Tư Lâm lau tóc anh làm bọt nước văng tung tóe: “Tới em tắm.”

Lúc đi ra Lận Vũ Chu giúp cô kiểm tra đồ đạc một lần nữa, lúc xem thì anh suy nghĩ, năm nào Lý Tư Lâm cũng đi trời nam biển bắc, nhìn có vẻ lộn xộn, đồ đạc không được xếp gọn. Điều anh có thể làm gần chính là giúp cô xếp dọn gọn gàng, lấy quần áo du lịch trước đó ra phân loại rồi bày biện.

Lý Tư Lâm lau tóc nhìn vào vali gọn gàng rồi cảm thán: “Lận Vũ Chu anh đúng là… ba em còn không cẩn thận bằng anh. Anh xếp ngay ngắn vậy, lúc em tới khách sạn cũng lục lọi rồi cũng rối tung à.”

Lận Vũ Chu cầm lấy từng túi nhỏ cho cô xem: “Không đâu, thế này thì em tìm cũng tiện.”

“Ừm.”

”Cho nên, em cứ chơi thật vui. Anh nghĩ đây có lẽ là trạng thái bình thường giữa chúng ta, em muốn ngắm nhìn thế giới, thì cứ đi xem, anh sẽ ở đây đợi em.” Lận Vũ Chu nói: “Hoặc anh cũng có thể gửi báo cáo, chỉ là không biết có được phê chuẩn hay không. Nhưng anh cũng đã hỏi qua, có vài buổi giao lưu nghiên cứu và thảo luận, mỗi năm trong viện đều có danh sách tham gia, giống như người nhà thì có thể tự trả tiền.”

“Định nghĩa của người nhà là… kết hôn à?”

“Mối quan hệ yêu đương thì chắc cũng được? Anh không hỏi rõ.”

Lý Tư Lâm ngồi đối diện anh, nhìn anh rồi cười khanh khách: “Lận Vũ Chu à, vì sao anh áp lực thế nhỉ? Rốt cuộc đồng nghiệp hù dọa anh cái gì? Một người không thể đi du lịch cùng đối phương thì mối quan hệ cắt đứt hả? Hay sao?”

“Không thể đồng hành thì vốn đã là tiếc nuối. Anh không muốn cố tình xem nhẹ kiểu tiếc nuối này.”

“Nước ngoài không thể đi cùng, nhưng trong nước vẫn có thể đi được mà. Đất nước mình lớn tới vậy đã đi hết được đâu?” Lý Tư Lâm ngồi trước vali của mình, nhìn Lận Vũ Chu: “Khởi hành, là một loại trạng thái và tâm trạng, trong nước hay nước ngoài, với em mà nói bản chất không hề khác nhau. Anh không cần vì thế mà áp lực, cái này không quan trọng.”

Nói xong, cô ghé đến trước mặt anh, khẽ hôn lên môi anh: “Quan trọng là, em biết em chơi đủ rồi sẽ về, anh cũng biết thế. Chỉ cần tin tưởng và nhớ nhung còn đó, giữa chúng ta sẽ không mất đi sự cân bằng.”

“Đây là trí tuệ cách cách ba tuổi sao?”

“Đây là trí tuệ trời sinh.”

Lận Vũ Chu vừa muốn Lý Tư Lâm đi chơi vừa không muốn mới vừa yêu đương đã xa nhau. Anh muốn hết sức vội vàng, cô cũng đưa toàn bộ.

Họ như đặt mình vào một bãi cát không người, từng đợt sóng triều đánh ập tới, gột rửa cơ thể của họ, anh cảm thấy hệt như chết chìm. Cơn sóng triều này, đến từ thân thể, cũng đến từ tình cảm.

Lý Tư Lâm sắp đi xa, mà Sầm Gia Dung sắp về. Trước đây trong lòng cô có rất nhiều điều không chắc chắn, nhưng tất cả đều biến mất vào đêm trước khi cô chuẩn bị rời đi. Họ không làm ra chuyện gì quá đặc biệt, nhưng lại móc tim móc phổi với nhau một cách chân thành. Tin tưởng và quan tâm hệt như tế thủy trường lưu*, cuối cùng mọc rễ.

*Giải thích: 细水长流: nghĩa là nước chảy từng dòng nhỏ góp lại thì dòng chảy sẽ càng dài hơn.

Hôm sau trời chưa sáng, Lận Vũ Chu gọi xe đưa Lý Tư Lâm tới sân bay.

Ở trên xe, anh nói: “Anh nghĩ rằng chúng ta nên nhanh chóng đưa việc mua xe vào danh sách quan trọng.”

“Chúng ta?”

“Đúng vậy, chúng ta. Chủ yếu là hùn vốn mua một chiếc xe, em lái được và anh cũng lái được, có gì cũng tiện, như hôm nay tới sân bay này.”

“Gọi xe không tiện à? Bây giờ em thấy gọi xe tiện thật.”

“Có tiện đâu.” Lận Vũ Chu lắc đầu, lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô: “Anh muốn nói chuyện với em, nhưng có người khác trên xe nè, trước mặt người lạ anh không nói được.” Nhắn xong ra hiệu Lý Tư Lâm xem điện thoại.

Lý Tư Lâm bĩu môi. Lận Vũ Chu này á, cô thật sự không mong chờ anh sẽ thể hiện tình cảm ra ngoài. Biết bao nhiêu cặp ngồi ghế sau anh anh em em vô số kể, sao bác tài nhớ nổi? Đương nhiên, chính cô cũng không thích lắm, cảm giác như bị giám sát.

“Anh muốn nói gì? Nói đi.”

“Anh nói là, em cứ chơi cho thật vui đấy. Anh chờ em về.”

“Hửm, xong rồi à? Không nhớ em gì gì đó hả?”

“Anh sẽ nhớ em lắm.”

Hai người lén nhắn tin, hơi giống phường trộm cướp, thế mà lại làm người ta cảm thấy ngọt ngào. Trước khi Lý Tư Lâm tắt máy còn nhắn cho Lận Vũ Chu một tin: “Từ hôm qua đột nhiên em bắt đầu không để bụng chuyện anh từng có tình cảm với bạn học Sầm Gia Dung rồi.” Còn Lận Vũ Chu thì không hiểu rõ câu này lắm, nghĩ rằng Lý Tư Lâm đang lo được lo mất.

Máy bay hạ cánh, cô tám chuyện với Lận Vũ Lạc và Cao Phái Văn về chuyện Lận Vũ Chu nói câu đó có chữ “chúng ta”, tiện đường gặp phải ai cũng chào “sawatdee ka”. Lận Vũ Lạc hỏi cô nghe được hai chữ “chúng ta” thì có suy nghĩ hay cảm giác gì không, Lý Tư Lâm đáp: “Không cần nhiều, hai chữ đã đủ rồi.”

Có người nói rất nhiều, thốt ra toàn là hoa là cỏ, bình thường là người dỗ dành người khác, xoay người ta mòng mòng, đến lúc tuyệt tình lại là lúc vô tình nhất; Có người trời sinh đã ít nói, một câu là một câu, một câu còn hơn một nghìn câu, nói năng không đến mức quá hay, nhưng nói ra là đã cân nhắc trước. Tất nhiên Lý Tư Lâm ưng kiểu người sau hơn.

Ba người buôn chuyện đi ra sân bay, nhìn thấy phía trước có một đoàn nhỏ, trong đó có một người rất quen, ra là đối tượng xem mắt Chu Dương. Thế giới này quá nhiều sự trùng hợp, Lý Tư Lâm khuyên can mãi mới ngăn được đám Wolf đi chung, thế mà lại đụng mặt một tên lòng dạ hẹp hòi ở sân bay.

Lười chào hỏi, cô thì thầm: “Đi mau.” Tên Chu Dương kia tinh mắt, nhìn lướt qua đã thấy cô: “Đối tượng xem mắt Lý Tư Lâm à, cô trốn ai đấy?”

Người tới không có ý tốt, còn có ý khiêu khích, Lý Tư Lâm trốn ra sau lưng Cao Phái Văn véo eo cô ấy: “Tới đi, chị em, tới cậu đó, tống cổ anh ta đi đi.”

Cao Phái Văn mới lười góp vui thêm, đến thấu cái này náo nhiệt, né người ra, khoanh tay xem Lý Tư Lâm đuổi ruồi bọ đi.

“Tình cờ quá nhỉ.” Lý Tư Lâm nói.

“Cô cũng có thể nói là số mệnh an bài.”

“Anh đừng làm tôi thấy ghê tởm.” Lý Tư Lâm xém nữa đã đánh anh ta, thật là làm người ta thấy phiền lòng thật.

Mặt Chu Dương vẫn lạnh như cũ, lúc đi không quên gật đầu với Cao Phái Văn và Lận Vũ Lạc, như làm nhiều thành quen. Nghĩ rằng cứ vậy đường ai nấy đi, hành trình Thái Lan sẽ không gặp lại nữa, không ngờ rằng trước sảnh khách sạn, lúc các cô đến thì nhân viên đang chào sawatdee ka với đoàn người kia.

“Tớ ra ngoài không coi ngày rồi.” Lý Tư Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm. Lận Vũ Lạc tấm tắc thấy buồn cười, cô ấy thấy hai người này đúng là nghiệt duyên. Tên Chu Dương kia kém xa em trai cô ấy, thôi thì làm lốp dự phòng cũng được. Lận Vũ Lạc tự tin như thế về em trai mình, kệ mấy người là tổng giám đốc gì đấy, cũng là không được.

Vì tránh chạm mặt Chu Dương, ba người đi muộn về sớm, dù gì họ cũng là đoàn công ty, có lịch trình thống nhất, chỉ cần nắm giữ quy tắc là tránh được.

Ngày Sầm Gia Dung về, bạn đại học ra sân bay đón cô ấy, Lận Vũ Chu cũng đi. Bọn họ đứng trong đám người, giơ tấm bảng: Hoan nghênh bạn học Sầm quay về đơn vị. Từ lúc học đại học họ đã chơi cùng nhau, chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau.

Lúc Sầm Gia Dung đeo kính đi từ bên trong ra, nụ cười vẫn tươi như khi trước, vẫn là dáng người mảnh khảnh, đôi mắt sáng người, thông minh nhanh nhạy. Lận Vũ Chu đã chiêm nghiệm được lời nói của Lý Tư Lâm, tim đập khi nhìn thấy chàng trai 16 tuổi rồi. Lý Tư Lâm nói đúng, họ nên nhìn thẳng vào người đặc biệt đó, trải nghiệm thử thách của thời gian, và vẫn còn có chút đặc biệt. Nhưng sự đặc biệt này vẫn khác với tình cảm khi xưa.

Bởi vì đã từng hiểu nhau rất rõ, hỗ trợ lẫn nhau và tin tưởng, cùng với sùng bái và thích, rất nhiều yếu tố phức tạp hun đúc thì tình cảm cũng không giống.

Lý Tư Lâm nói đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.