Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 38: Cảm giác quen thuộc




Lúc sau thấy Cao Thành và mọi người về hết cô mới lên gặp anh. Dù sao thì cô vẫn không muốn mọi người bàn tán, nếu không cho cô nghỉ việc thì cô sẽ yên ổn làm ở đây. Gia Ý thầm nghĩ dù sao bây giờ anh cũng rất ghét cô nên chắc anh sẽ sớm để cô đi. Khi đó cô sẽ đưa con quay về Mỹ, nhất định sẽ cách xa anh.

Gia Ý lịch sự gõ cửa, rất lâu không nghe thấy âm thanh đáp lại. Cô nghĩ chắc anh đi ra ngoài nên định quay về làm việc. Lúc cô vừa xoay người lại đã có ai đó nhanh tay bắt lấy cánh tay của cô. Gia Ý giật mình hết lên, chưa kịp nhìn rõ ai thì bị kéo hẳn vào trong phòng.

Gia Ý tròn mắt nhìn anh, anh đang hôn cô chẳng phải anh chán ghét cô sao. Gia Ý phản kháng lại bị anh khống chế hai tay đưa lên đầu, ép sát cả cơ thể cô lên cửa. Nhân lúc cô mở miệng la lên Cao Tuấn đã đưa lưỡi vào trong khoang miệng của cô khuấy đảo, hút hết mật ngọt trong miệng cô. Đúng anh chán ghét cô nhưng không hiểu sao lúc nhìn thấy cô không để ý đến anh, Cao Tuấn lại thấy khó chịu. Đặc biệt lúc hôn cô anh lại có một cảm giác quen thuộc, hơn nữa mùi hương trên người cô rất thu hút. Không phải mùi nước hoa, mùi hương này rất nhẹ nhàng và cuốn hút.

Cảm nhận được sự thay đổi của anh, Gia Ý phản kháng mạnh mẽ.

"ừm...buông...ra..."

Cao Tuấn dần dần buông môi cô ra nhưng anh không dừng lại ở đó, Cao Tuấn hôn dần xuống cổ, xương quai xanh của cô, những nơi anh đi qua đều để lại dấu ấn như đánh dấu chủ quyền.

"Anh buông tôi ra, đây là nơi làm việc anh điên rồi à". Cao Tuấn nói với chất giọng khàn khàn như đang rất kiềm nén.

"Chỉ cần không phải nơi làm việc là được đúng không". Không để cho cô kịp trả lời Cao Tuấn đã xốc mạnh cô lên vai đi về hướng phòng nghỉ. Gia Ý cảm nhận được nguy hiểm ra sức đánh mạnh vào lưng anh hét lớn.

"Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống, tôi không muốn... buông ra". Cao Tuấn không thương tiếc ném mạnh cô lên chiếc giường sau đó tháo cà vạt đi đến bên cô.

"Anh...anh đường đường là chủ tịch của một công ty lại đi cưỡng ép nhân viên mình như vậy sao". Gia Ý càng lùi về sau anh cứ nhẹ nhàng đi tới. Giống như lời anh hai anh nói cô gái này đúng là có ma lực, lúc đầu anh vốn chán ghét cô, cảm thấy cô rất ghê tởm. Nhưng sau khi hôn cô giống như có một loại ma lực gì đó khiến anh không thể kìm nén được. Dù sao anh cũng không nhớ được những chuyện xảy ra với cô lúc trước, chi bằng bây giờ ôn lại từ từ.

Cao Tuấn nhếch mép đi thẳng về phía cô, Gia Ý nhìn ra hướng cửa, nhân lúc anh chưa đến cô xông thẳng ra ngoài muốn chạy đi. Không để cho cô có cơ hội chạy, Cao Tuấn nắm lấy tay cô kéo về phía mình, cả người anh ngã xuống nằm đè lên cô. Cao Tuấn lấy cà vạt trói tay cô lại trên đầu giường, sau đó ghé sát tai Gia Ý với giọng mờ ám.

"Ngoan một chút, nếu không người chịu thiệt sẽ là cô đó". Nói xong Cao Tuấn lại tiếp tục hôn cô, anh lưu luyến đôi môi này, chỉ mới hôn một chút đã nghiện. Môi của cô rất nhỏ, còn mềm mại thật sự không muốn rời.

"Ừm..." Gia Ý không cách nào đẩy anh ra được, cô nghiên đầu né tránh nụ hôn của anh, sau đó cắn mạnh vào môi Cao Tuấn khiến anh đau mà buông cô ra.

"Cô..."

"Tôi thì sao, vô liêm sỉ, lưu manh...anh buông tôi ra, nếu không tôi sẽ cho tất cả mọi người biết chuyện xấu xa mà anh đang làm".

Cao Tuấn bình tĩnh nhìn cô cười, đánh giá giống như anh đang thưởng thức một món ăn lạ. "Cô nghĩ mọi người tin cô, người như tôi muốn bao nhiêu phụ nữ chẳng có, hà tất gì phải đi cưỡng ép mốt nhân viên nhỏ bé của phòng thiết kế, đúng không".

Gia Ý liền đáp lời anh: "Vậy anh đang làm gì đây hả".

"Chúng ta là người yêu cũ mà, đúng không". Nói xong Cao Tuấn vùi đầu vào cổ cô hít lấy mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô. Anh hôn trước ngực cô, một tay giữ lấy đôi tay bị trói kia, tay còn lại thuần phục cởi bỏ quần áo trên người Gia Ý.

"Đê tiện, đồ khốn mau buông ra. Đừng để tôi phải hận anh". Đột nhiên Cao Tuấn ngưng lại, anh lại có ấn tượng với câu này của cô, cảm giác giống như đã từng nghe. Rất nhanh anh gạt cái suy nghĩ đó ra ngoài, Cao Tuấn tiếp tục hôn lên bầu ngực căng tròn kia, một bên còn lại anh dùng tay xoa nắn thành đủ hình dạng.

Gia Ý thật sự tuyệt vọng, cô đã khóc, từ khi gặp lại anh cô đã khóc rất nhiều. Làm sao đây, cô không muốn lại tiếp tục dây dưa với anh. Cao Tuấn đã rất kìm nén dục vọng của bản thân bấy giờ anh rất muốn cô, anh không còn để tâm đến phản ứng của cô chỉ chú tâm làm việc của mình. Gia Ý vẫn không từ bỏ, cô cứ vùng vẫy lại càng kích thích ham muốn chinh phục của Cao Tuấn.

Sau một hồi vật lộn, bây giờ trên người cô và anh không còn bất cứ một vật cản trở nào. Cả người cô bị kích thích đỏ ửng trông rất quyến rũ. Cao Tuấn im lặng nhìn cô đánh giá. "Rất đẹp".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.