"Boss chúng ta có nên gỡ những tấm ảnh đó xuống không? Tôi thấy mọi người trong công ty bàn tán rất nhiều về chuyện này...".
"Cậu nói xem, cô ấy chỉ cần công khai mối quan hệ của tôi và cô ấy thì mọi chuyện sẽ ổn mà đúng không?" Thế Phong nhìn rõ được sự cô đơn đau khổ trong mắt anh. Suốt 6 năm qua mỗi lần nhắc đến cô anh đều có ánh mắt đó.
"Thật ra thì có thể cô ấy quên hoặc không muốn anh phải khó xử. Tôi có thể nhận ra được cô ấy còn tình cảm với boss".
"Hừ... còn tình cảm với tôi mà qua lại với cậu ta, còn sinh con cho cậu ta sao".
"À... kết quả xét nghiệm ADN Trần Gia Hưng không phải con ruột của Dương Nam, hơn nữa...anh không thấy lạ sao đứa bé rõ ràng là mang họ Trần. Hơn nữa tình cảm của cô ấy và cô Tinh Nhi rất tốt". Cao Tuấn ngạc nhiên nhìn Thế Phong, anh có nói cậu ta đi điều tra nhưng thật sự anh không hề biết chuyện này. Nếu không phải con của Dương Nam vậy là của ai, sao lúc đó cô ấy cũng không phản bát.
"Chuyện này cậu chắc chứ, sao có thể được. Vậy đứa bé là con của ai".
"Boss có điều này tôi không biết có nên nói không".
"Là chuyện gì, nói đi".
"Anh không cảm thấy đứa nhỏ rất giống anh sao". Thế Phong thấy sắc mặt Cao Tuấn thấy đổi liền im lặng không dám nói tiếp.
"À...xem như tôi chưa nói gì. Không còn việc gì nữa tôi xin phép".
"Khoan đã, cậu có hình đứa bé không".
"Dạ đây boss". Đây là hình chụp của cô và cậu bé từ khi bé sinh ra đến lúc lớn. Rõ ràng chỉ có hai mẹ con có lúc lại có thêm Tinh Nhi bạn thân của cô. Có duy nhất một tấm có Dương Nam trong đó. Nhưng nhìn ba người họ chẳng ai giống ai, đứa bé không có một chút nào giống cô. Chỉ cần nhìn kĩ sẽ thấy nó giống với phiên bản thu nhỏ của anh hơn. Cao Tuấn ngạc nhiên im lặng một lúc sau mới lên tiếng.
"Cậu bắt thằng bé đem đến biệt thự cho tôi. Còn nữa... làm cho tôi một bản xét nghiệm ADN. Gọi cô ấy tới văn phòng tôi".
"Dạ rõ". Thế Phong lắc đầu, nếu như đứa bé thật sự là con của boss thì cô khổ thật rồi. Chắc chắn boss sẽ không dễ gì bỏ qua cho cô.
Gia Ý đến trước cửa văn phòng nhưng lại không dám vào. Cô cứ có cảm giác bất an trong lòng, không biết anh dự định sẽ làm gì cô nữa. Chỉ mong sao anh không đụng đến Bảo bối của mình. Gia Ý hít một hơi sâu gõ cửa bước vào.
"Chủ tịch cho gọi tôi". Cao Tuấn nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, cười quái dị"ha...ha..."
"Chủ tịch sao...nghe xa lạ đến mức này à".
Cao Tuấn tiến lại gần cô khiến Gia Ý sợ hãi lùi về sau. Anh nhíu mày khó chịu, nắm chặt lấy cánh tay của cô. Sau đó vác cô lên đi thẳng vào phòng nghỉ. Gia Ý sợ hãi hét lên.
"Anh làm gì vậy... buông ra..."
Cao Tuấn ném mạnh cô lên giường, quay ra chốt cửa lại.
"Thế nào...bây giờ mới biết sợ sao. Hừm..."
"Cao Tuấn tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm càng tôi...tôi sẽ kiện anh..."
Nhìn bộ dạng sợ hãi đến phát ngốc của cô, Cao Tuấn bất giác cười thành tiếng.
"Kiện tôi sao... vì tội gì, cưỡng hiếp vợ mình à..."
"Tôi...tôi không phải vợ anh, chúng ta vốn đã không còn quan hệ gì".
"Oh..." Cao Tuấn vừa nói vừa tiến lại gần giường, anh tiện tay cởi chiếc áo sơ mi ném lên so pha. Sau đó cầm cà vạt đến gần cô. Gia Ý cảm nhận được nguy hiểm mạnh mẽ phản kháng nhưng rất nhanh anh đã bắt được cánh tay của cô trói lên đầu giường.
"Cao Tuấn...anh buông ra...đừng làm tôi hận anh thêm...".
"Hận sao, em cũng có tư cách nói câu này à...Xem ra tôi đã quá nhân từ với em rồi, tốt nhất em nên để dành sức để lát nữa la..."
Cô biết mình không thể làm gì được, đành xuống nước năn nỉ anh.
"Cao Tuấn...à không... Tuấn...em sai rồi, thật sự em không nên đối với anh như vậy. Anh cởi trói cho em đi... được không. Chúng ta...từ từ nói chuyện..."
"Tôi đã cho em cơ hội là em không biết nắm bắt, bây giờ có nói gì cũng vô ích thôi".
Gia Ý sợ hãi lùi sát mép giường, nhưng rất nhanh bị anh kéo lại. Cả cơ thể to lớn nằm đè lên người cô, không để cô kịp phản kháng, anh gì chặt đầu cô phủ lên môi cô một nụ hôn như trừng phạt.
"Ừm... buông..."
Cánh môi bỗng nhiên bị cạy ra, đầu lưỡi cường thế xâm nhập, bá đạo ở trên môi cô mà quấy. Anh nhếch miệng và mỉm cười, ngửi mùi hương trên người cô, lúc sau mới chậm rãi rời khỏi cánh môi cô: “Đừng nóng vội, bây giờ mới chính thức bắt đầu”.
Anh nói, đôi môi lạnh lẽo, hôn xuống má cô một chút.
“Này a...không được! Anh mau tránh ra, đừng chạm vào tôi”. Cái miệng đáng chết kia, không cần lại tiếp tục hôn chặn hết tất cả những lời nói của cô.
“Này, em nên học cách ngoan ngoãn một chút” anh khàn giọng ra lệnh.
“ Không, a....” cơn đau đớn kịch liệt cơ hồ như xé rách cơ thể cô. Đã rất lâu cơ thể cô không có ai chạm vào, nơi đó khít chặt cứ như lần đầu. Cao Tuấn khó chịu nhíu mày, cô muốn kẹp chết anh hay sao chứ.
Cả cơ thể đau quá, từng giọt nước mắt đau đớn của cô ào ào muốn rơi xuống. Lúc này lí trí của anh đã bị dục vọng xâm chiếm, anh không để ý đến sự đau đớn khó chịu của cô mạnh mẽ ra vào. 6 năm qua không có cô anh chưa một lần sống yên ổn. Bây giờ cô trở về lại xem anh như người xa lạ như vậy. Càng nghĩ anh càng tức giận, nhịp điệu một lúc càng tăng dần.
"Ừm...xin anh... ừm..."
Nhưng lời van xin đứt quãng của cô đã bị nụ hôn của anh nuốt trọn. Bàn tay ra sức xoa nắn đôi gò bồng của cô thành đủ hình dạng. Hình như sinh con xong nơi này có vẻ lớn hơn. Cao Tuấn tỏ vẻ thích thú, rời khỏi môi cô cúi đầu xuống cắn mút, một bên thì xoa bóp. Không những thế bên dưới anh còn mạnh mẽ ra vào.
Anh dùng đủ loại tư thế để hành hạ cô, đến khi Gia Ý mệt mỏi ngất đi, lúc này anh mới luyến tiếc buông cô ra.
Cao Tuấn nằm bên cạnh nhìn cô cười thỏa mãn, lẽ ra anh nên làm như vậy từ đầu đợi đến hôm nay là quá nhân từ với cô.