Chạy ra đến cửa Cao Tuấn thấy có một chiếc xe đang lao đến phía cô. Gia Ý vội vã chạy không nhìn thấy nguy hiểm xung quanh, đến khi nghe tiếng la của Cao Tuấn cô mới ngoẳn mặt lại thấy có một chiếc xe lao thẳng tới. Gia Ý nhắm mắt lại, nghe có một tiếng rầm, cảm nhận được cả người mình văng ra xa nhưng Gia Ý không hề thấy đau. Mở mắt nhìn thấy Cao Tuấn nằm trước đầu xe cả người toàn máu.
"Cao Tuấn...hu...anh có sao không...hic..." Cô lo sợ khóc nấc lên, nắm chặt lấy bàn tay lạnh của anh. Cao Tuấn đau lòng nâng tay gạt đi giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô.
"Đừng...khóc, anh không sao..."
"Tại sao, em đối với anh như vậy anh còn cứu em...hu...hu... Tại sao chứ..."
"Bởi vì...anh yêu em...anh xin lỗi...là anh có lỗi với em...".
"Xin lỗi...hức...hic...".
"Ý Nhi... tha thứ cho anh và ba được không...chúng ta...bỏ qua hết tất cả... làm lại từ đầu nha..."
Gia Ý lúc này khóc thành tiếng, thật sự cô rất mong muốn giết được anh, trả thù cho ba mình. Nhưng khi cô quyết định bỏ thuốc vào ly rượu, lại cảm thấy không nỡ nên chỉ bỏ một lượng ít. Gia Ý đánh đổi hạnh phúc cả đời mình, từ bỏ người cô yêu thương nhất, sự trong sạch người chị em tốt của cô chỉ mong đến giờ phút này, nhìn thấy anh nằm đây. Nhưng tại sao...tại sao cô lại đau lòng đến vậy, cảm giác trái tim như bị ai đó bóp ngẹn đến khó thở. Giây phút này cô hối hận thật sự rất hối hận, cô muốn quay lại thời gian trước lần đầu tiên gặp anh. Gia Ý chỉ biết anh là một cảnh sát có trách nhiệm với công việc. Lúc đó anh theo đuổi cô cô sẽ một lòng yêu anh, không quan tâm đến quá khứ và tốt hơn hết là không biết anh là ai. Có lẽ đối với cô đó là tình yêu đẹp nhất, giây phút hạnh phúc nhất của mình. Gia Ý đau lòng ngất đi bên cạnh anh.
Cao Thành quên điện thoại quay lại lấy thì bắt gặp cảnh tượng đau lòng này. Anh gọi xe cấp cứu đưa hai người vào viện. Nhận được điện thoại Tinh Nhi chạy đến.
" Hai người thế nào rồi, có ổn không?"
Cao Thành nhìn cô với bộ mặt khinh thường chán ghét. "Đây không phía điều cô muốn sao, còn giả vờ hỏi thăm làm gì". Cao Thành ép cô vào sát vách tường "nếu em trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, cứ chờ đi". Vừa lúc phòng cấp cứu mở ra, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
"Bác sĩ em tôi sao rồi..."
"Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng...do cậu ấy bị trúng độc dẫn đến hôn mê sâu. E rằng sẽ rất khó tỉnh lại... cũng có thể để lại di chứng".
"Vậy giờ tôi có thể vào thăm em tôi không?"
Cao Thành không muốn hỏi thăm đến Gia Ý, thấy bác sĩ gật đầu, anh vội vào trong. Lúc này chỉ còn mỗi Tinh Nhi ở lại.
"Bác sĩ...bạn tôi thế nào rồi, cô gái được đưa vào đây cùng lúc á".
"À...cô ấy không sao, do bị kích động mạnh nên dẫn đến động thai thôi, nghỉ ngơi là sẽ khỏe".
"Động thai...là sao..."
"Chẳng lẽ cô không biết, bạn cô có thai được hai tháng rồi". Thấy Tinh Nhi vẫn còn đang ngạc nhiên, vị bác sĩ cũng bỏ đi. Lúc này Gia Ý đã tỉnh, thấy Tinh Nhi vào cô vội vàng hỏi.
"Anh ấy thế nào rồi"
"Cậu còn lo cho bọn họ, nhìn bộ dạng của cậu bây giờ xem, thật chẳng ra làm sao."
"Tớ muốn sang thăm anh ấy..." Thấy Gia Ý bước xuống giường Tinh Nhi vội vàng cản lại.
"Giờ không ai muốn gặp cậu đâu, bọn họ hận cậu còn không hết. Tớ nghe nói Cao Thành muốn kiện cậu đó, giờ cậu nên lo cho mình trước đi. Không phải một người mà là hai người đó".
"Là sao...ý cậu hai người..." Gia Ý ngạc nhiên nhưng vẫn ngầm hiểu ý Tinh Nhi, lúc này bất giác cô đưa tay lên xoa bụng mình. ngôn tình sủng
" Được hai tháng rồi, cậu suy nghĩ kĩ đi".
"Tớ suy nghĩ rồi, chúng ta đi thôi". Thấy Gia Ý quyết định vội vàng vậy Tinh Nhi cũng lắc đầu không biết nói sao. Dù sao đây cũng là quyết định của bạn cô, cô nên tôn trọng. Cho dù thế nào thì đứa bé là vô tội.
6 năm sau...
Thành phố này là nơi cô sinh ra và lớn lên, rời xa nó sáu năm thật sự chẳng dễ dàng gì. Bây giờ quay lại Gia Ý đã không còn gì phải đau khổ. Ngày đó khi ra đi cô đã quyết định buông bỏ hết tất cả hận thù, sống cuộc sống của riêng mình. Cô hiện tại sống rất tốt, có cục bột nhỏ này và người bạn thân nhất của cô vậy là hạnh phúc rồi. Thấy Gia Ý còn đang miên man suy nghĩ, Tinh Nhi hất tay cô.
"Thế nào, cậu đang suy nghĩ gì đấy".
"À...hi... chẳng có thay đổi gì cả. Anh Dương Nam khi nào mới về nhỉ".
"Ha...ha...đây là sao, đang quan tâm anh mình à".
"Có đâu...tại Gia Hưng nhắc đến ảnh nên mình hỏi vậy thôi". Trần Gia Hưng tuy chỉ mới 6 tuổi nhưng bé con rất thông minh. Đôi khi có những phát ngôn mà không ai biết được đó là từ đứa trẻ 6 tuổi. Gia Hưng nghe hai người nhắc đến mình, rất nhanh liếc mắt nhìn.
"Mẹ con nói đúng đó, lâu lắm rồi con không gặp chú Nam, cũng rất là nhớ chú. Đặc biệt là mâý bộ ghép hình chú mua cho con, con vẫn chưa ghép xong nữa". Nói đến đây ánh mắt Gia Hưng thoáng có chút buồn, nhưng lại không ai nhìn ra.