Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 2: Anh muốn làm gì?




Lúc này Gia Ý mới bừng tỉnh hết lớn" á a a, tên lưu manh anh làm gì trong phòng tôi". Cô lấy vội cái chăn trên giường chùm lên cơ thể rồi lấy gối ném về phía anh. Cao Tuấn nhìn gương mặt tức giận đến ửng hồng của cô cảm thấy thú vị, muốn trêu đùa cô thêm chút nữa.

Thấy anh không nói gì cứ tiến về phía mình, cô sợ hãi gương mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch. "Anh...anh đừng qua đây, nếu không...nếu không tôi la lên đó". Thấy anh vẫn im lặng chân lại không dừng cứ tiến thẳng về phía cô. Gia Ý sợ hãi hét lớn" Cứu tôi... cứu tôi với ở đây có người cưỡng gian..." Thấy cô cứ thế hét lớn anh vội chạy tới ép sát cô vào vách tường dùng tay bịt miệng cô lại.

Gia Ý trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, nhận ra được sự thay đổi trên nét mặt cô anh nhàn nhạt đáp.

"Cưỡng gian...tôi làm gì em mà em nói tôi cưỡng gian. Em có hiểu được cưỡng gian là gì không". Nói rồi anh nở một nụ cười nhìn cô với ánh mắt dò xét. Nhìn vào mắt anh khiến cô không khỏi rùng mình. Thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, gương mặt càng ngày càng áp sát vào cô.

"Anh...anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết đây là khu đông dân cư, chỉ cần tôi la lên mọi người sẽ chạy vào đây đó". Nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình run rẩy, bộ dáng sợ sệt của cô giống như một chú thỏ con đang trốn con mồi không khỏi bật cười. Anh chưa làm gì mà cô đã sợ như vậy rồi, tại sao hôm qua lại còn cứu anh.

"Em nghĩ tôi muốn làm gì? Chẳng phải em bảo tôi cưỡng gian em sao, vậy thì giờ tôi làm như vậy mới đúng sự thật chứ". Thấy anh cứ lạnh lẽo đáp khiến cô không khỏi rùng mình.

"Anh...tôi sai rồi, niệm tình tôi cứu anh hôm qua chúng ta coi như hòa được không" Nói xong cô nhìn anh cười dịu dàng. Thấy anh lúc này từ từ buông cô ra mới không thở phào nhẹ nhõm. Nhìn anh vẫn chưa có ý định đi ra cô thắc mắc " Anh ra ngoài đi, tôi thay đồ xong sẽ ra bàn lại chuyện bồi thường với anh".

Nói rồi Gia Ý đẩy anh ra, đóng sầm cửa lại. Lúc này gương mặt cô vẫn còn chút ửng hồng, cả người nóng ran lên. Thay đồ xong cô ra ngoài đòi tiền bồi thường. Cao Tuấn cảm thấy cô gái này thật thú vị, lúc nãy sợ anh như sợ cọp vậy mà giờ thì giơ móng vuốt ra đòi tiền bồi thường. Khoé môi không tự chủ nhếch lên " Được, nhưng tôi có điều kiện". Nói rồi anh mở ví lấy ra một tấm thẻ đưa cô.

"Số tiền trong này đủ để em sống cả đời đấy, nhưng em phải cho tôi ở đây một thời gian đến khi vết thương lành hẳn tôi sẽ đi".

"Gia Ý trợn tròn mắt nhìn tấm thẻ không giới hạn trên tay anh, Cô chưa từng nghĩ một ngày mình sẽ có số tiền lớn như vậy. Bỗng nhiên cô nhớ lại chuyện tối qua, anh làm gì mà có nhiều tiền như vậy. Buôn ma túy, hay là đại ca xa hội đen, nghĩ đến đây cô lắc đầu không nghĩ nữa. Thấy cô cứ thất thần nhìn tấm thẻ anh không vui nhíu mày "em có nghe tôi không vậy".

"À, ờm... được thôi, lỡ giúp tôi sẽ giúp cho trót vậy. Nhưng tôi nói trước anh ở đây phải an phận cho tôi. Không được vào phòng ngủ khi chưa có sự cho phép của tôi. Dọn dẹp nhà cửa hàng ngày cho tôi. Nếu không thì anh sẽ không được ở lại đây".

"Ừ, Em ra ngoài mua cho tôi vài bộ quần áo, còn nữa mua gì đó ăn đi. Tôi đói rồi, từ qua tới giờ chưa được ăn gì". Cô tức giận nhìn anh quát lớn "anh xem tôi là người ở à, anh ở nhờ nhà tôi còn dám sai bảo tôi như vậy". Nhìn bộ dạng tức giận của cô Cao Tuấn thấy rất đáng yêu. Anh giở giọng ngây thơ dịu dàng nói với cô" chẳng lẽ em bắt tôi đi sao. Dù sao giờ tôi cũng đang bị thương mà". Đem đôi mắt vô hại nhìn cô, lúc này cô thật sự không biết quyết định của mình có sai không nữa. Xong cô tức giận bỏ đi, Cao Tuấn chợt nhớ ra điều gì gọi cô lại "em tên gì? Tôi vẫn chưa biết tên em. Tôi là Cao Tuấn". Cô không quay lại nhìn anh, lạnh nhạt đáp "Trần Gia Ý". Rồi cất bước đi một mạch ra ngoài đóng sầm cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.