Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 16: Bất ngờ dành cho anh




Cao Tuấn tắm xong ra ngoài lại không thấy cô đâu, nghĩ đến chuyện lúc nãy có khi nào cô ấy giận mình không. Vết thương ở chân của anh cũng đỡ dần, Cao Tuấn đi xuống nhà thấy cô đang cậm cụi dưới bếp. Nhìn hình ảnh Gia Ý khiến anh nhớ lại lúc ba mẹ còn sống. Rất lâu rồi anh thèm cái không khí gia đình, tự nhiên Cao Tuấn nảy ra một ý nghĩ khiến nụ cười trên môi anh càng rạng rỡ.

Quay lại thấy có một tên háo sắc đang chăm chú nhìn mình, Gia Ý ngại ngùng đỏ mặt. Da mặt cô vốn mỏng chứ không dày như ai kia, nên chỉ cần trêu ghẹo cô một chút mặt cô liền đỏ lên như quà cà chua trông rất đáng yêu.

"Ừm...anh...tại sao lại xuống đây".

"Không thấy em đâu, sợ em giận anh rồi bỏ mặt anh nên anh xuống đây đi tìm chứ sao". Vừa nói Cao Tuấn vừa nhẹ nhàng hôn lên má cô, ôm Gia Ý đi ra bàn ăn.

"Vết thương của anh chưa khỏi...không được đi lại nhiều đâu". Gia Ý vẫn còn ngại chuyện lúc nãy nên cố tình lảng qua chuyện khác nói với anh.

"Anh biết rồi... chỉ là vừa mới không gặp em đã thấy nhớ nên anh mới đi xuống đây".

Gia Ý đánh nhẹ vào mu bàn tay anh nhỏ giọng nói, như đang làm nũng "anh dạo này dẻo miệng quá hơ..."

Cao Tuấn ôm cô vào trong lòng thủ thỉ "anh chỉ dẻo với mình em thôi".

Một tuần sau vết thương của Cao Tuấn đã khỏi hẳn, lúc này anh đã quay lại làm việc.

Gia Ý lo cho vết thương của anh nên nấu cơm mang đến cơ quan.

"Chào anh"!

"Cô tìm ai".

"À, cho tôi hỏi phòng làm việc của Cao Tuấn ở đâu vậy". Vì muốn cho anh bất ngờ Gia Ý không gọi điện trước mà đến thẳng cơ quan. Cậu thanh niên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mà ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên có phụ nữ đến tìm sếp...hơn nữa lại còn rất xinh đẹp và quyến rũ nữa chứ. Thấy anh chàng ấy cứ nhìn chằm chằm mình khiến Gia Ý ngượng ngùng.

"Tôi có mang cơm đến cho anh ấy, không biết phòng làm việc anh ấy ở đâu".

"À...hì...mời cô đi theo tôi".

"Đội trưởng có người tìm anh" Biết được ý định của Gia Ý nên cậu cũng không nói rõ ràng với anh.

"Vào đi". Cao Tuấn cậm cụi làm việc không để ý đến sự xuất hiện của cô. Gia Ý vào khép cửa phòng lại anh cũng không ngước mặt lên nhìn khiến cô có chút khó chịu. Thấy im lặng một lúc Cao Tuấn ngước lên nhìn "Tìm tôi có việc gì..."Ánh mắt anh sáng hẳn lên khi thấy cô, khác với hình ảnh trang nghiêm lúc nãy.

"Sao em lại tới đây".

"Sao vậy, là không muốn em đến". Cao Tuấn nắm lấy tay cô kéo cô ngồi lên đùi mình "làm gì có, em đến anh thật sự rất vui".

"Em sợ anh không lo cho sức khỏe nên nấu cơm mang đến cho anh, muốn cho anh bất ngờ nên không gọi anh". Cao Tuấn lấy hộp cơm trên tay Gia Ý đặt xuống bàn rồi ôm chặt cô vào lòng. Anh tham lam hít mùi hương trên cơ thể cô. Mùi hương đặc trưng chỉ của riêng cô, thoang thoảng giống như mùi hương hoa anh túc. Biết là có độc nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà hít vào.

"Anh ăn cơm đi cho nóng".

"Ừm, em ăn cùng anh nhé". Gia Ý gật đầu, định trèo xuống nhưng lại bị Cao Tuấn giữ lại. "Ngồi đây ăn được mà, anh đút em".

"Anh...không cần đâu, em qua bên kia ngồi".

Cao Tuấn không cho cô cơ hội từ chối, giữ cô trong vòng tay mở hộp cơm ra ăn. Lúc này bên ngoài mọi người đang rất náo nhiệt vì sự xuất hiện bất ngờ của Gia Ý. Cao Tuấn nổi tiếng là người không làm việc riêng trong giờ làm, hơn nữa đó giờ chưa thấy anh tiếp xúc hay gặp gỡ bất kì cô gái nào. Bây giờ lại xuất hiện cô gái nhỏ lại cực kì xinh đẹp khiến ai cũng tò mò. Đội trưởng của bọn họ nổi tiếng không gần nữ sắc bây giờ chắc bọn này sớm được uống rượu mừng.

Ăn xong Gia Ý thu dọn đồ định về nhưng Cao Tuấn giữ lại. "Đợi lát nữa anh đưa em về".

"Nhưng em ở đây có tiện không, anh còn làm việc mà".

"Không sao, có em ở đây công việc sẽ nhanh hơn". Gia Ý đồng ý ở lại đợi anh, Cao Tuấn làm khoảng chừng một tiếng xong cùng cô về. Gia Ý nhìn con đường khác đường đi hằng ngày khiến cô tò mò.

"Chúng ta đi đâu vậy, hình như đây không phải đường về nhà".

"Bí mật, đến nơi em sẽ biết. Em ngủ lát đi khi nào đến anh gọi".

"Còn rất xa sao".

"Khoảng 1 tiếng nữa". Gia Ý khó hiểu nhìn anh, không biết anh làm gì bí mật như vậy. Ngồi suy nghĩ một lúc cô cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đến nơi Cao Tuấn không gọi cô dậy mà để Gia Ý ngủ thêm lát nữa. Ngắm nhìn cô ngủ thật yên bình, Cao Tuấn đưa tay gạt nhẹ sợi tóc vướng trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi Gia Ý một nụ hôn. Gia Ý thật ra vừa dậy lúc anh gạt tóc cho cô, nhưng cô vẫn chưa mở mắt muốn xem thử Cao Tuấn làm gì. Không ngờ anh dám hôn trôm cô khiến Gia Ý giật mình mở mắt nhìn anh.

"Anh làm em thức giấc à".

"Em vừa dậy thôi, đến rồi à, sao anh không gọi em dậy".

"Vừa tới thôi, thấy em ngủ ngon anh để em ngủ thêm lát nữa". Cao Tuấn bước xuống mở cửa xe, dẫn cô vào một khu vườn rất nhiều hoa. Bây giờ vẫn còn chiều, ánh mặt trời rọi xuống vườn lavender và hoa anh túc trông rất đẹp. Phía sau vườn hoa là một khe suối nước nóng nhỏ, còn có thác nước mát ở trên chảy xuống. Gia Ý ngạc nhiên không ngờ anh lại có thể lãng mạn như vậy.

"Cái này sao anh tìm được vậy". Cao Tuấn vẫn nắm tay cô, ân cần nói "Anh đã kêu người trồng từ trước, còn lavender biết em rất thích, anh mới kêu người trồng hôm còn ở bệnh viện".

"Cảm ơn anh". Cao Tuấn nhìn nét mặt cô lại rất muốn trêu chọc "em cảm ơn xuông như vậy sao". Gia Ý ngại ngùng nhìn anh, sau đó hôn nhẹ lên môi Cao Tuấn một cái nhưng tên háo sắc nào đó đâu chịu để cô yên. Anh vòng tay qua sau gáy cô ghì chặt lại khiến nụ hôn của cả hai càng thêm sâu hơn. Gia Ý bất ngờ kêu lên "ừm..." nhưng lại bị nụ hôn của anh nuốt hết tiếng kêu của cô. Cao Tuấn đưa chiếc lưỡi của mình khuấy đảo trong khoang miệng của cô, anh tham lam cắn mút, hút hết mật ngọt trong miệng cô đến khi thỏa mãn rồi mới buông Gia Ý ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.