CHƯƠNG 19: NẾU EM CHẾT RỒI, ANH SẼ THẾ NÀO?
CHƯƠNG 19: NẾU EM CHẾT RỒI, ANH SẼ THẾ NÀO?
“Anh Thần Dương, anh biết không? Em rất yêu anh, em thật sự rất yêu anh. Từ lần đầu gặp anh, em đã yêu anh rồi, thật ra anh cũng không chỉ xem em như em gái đâu đúng không? Thật ra anh cũng yêu em mà đúng không? Đều do lỗi Bùi Thiên Ngân kia, đều tại con tiện nhân không biết xấu hổ đó!”
“Nhưng mà cũng chẳng sao, anh Thần Dương, không sao đâu, cô ta sẽ nhanh chóng cuốn xéo thôi. Cô ta sẽ sớm biết rằng thật ra anh chẳng hề yêu cô ta, người anh yêu chính là em, chỉ em mà thôi...”
Tôn Tiểu Uyển vừa nói vừa chậm rãi cởi quần áo Hàn Thần Dương, cô ta cởi quần anh ta ra. Nhìn cơ bụng không quá to nhưng rất săn chắc lộ ra dưới ánh trăng, Tôn Tiểu Uyển lại không khống chế được bản thân mà áp má mình lên bụng dưới Hàn Thần Dương.
Cô ta gần như mê muội hôn lên cơ bắp săn chắc, hai tay vuốt ve cơ thể khiến cô ta tha thiết ước mong kia.
Dần dà, ánh mắt cô trở nên mơ màng. Cô ta rút tay về, chậm rãi cởi quần áo của mình, sau đó vén chăn nằm xuống bên cạnh Hàn Thần Dương.
Lúc Bùi Thiên Ngân thở hồng hộc đứng trước cửa phòng ngủ của mình thì trông thấy cảnh tượng như thế này: Tôn Tiểu Uyển và Hàn Thần Dương đều trần truồng, nằm dựa vào nhau trên chính chiếc giường của cô.
Là cái gì vỡ nát chảy máu nhuộm đỏ cả mặt đất thế?
Mặt Bùi Thiên Ngân dần trở nên trắng bệch, giơ tay bấu chặt lấy lồng ngực của mình, đầu váng mắt hoa. Cô ngồi xổm trên mặt đất, há miệng cố gắng hít thở.
“Cô Bùi , cô việc gì phải khổ như thế cơ cứ? Cô cũng thấy rồi đấy, người Thần Dương thích hoàn toàn không phải là cô, cô làm thế chỉ khiến bản thân mình đau khổ hơn thôi đúng không”
Kìm nén sự đắc ý trong lòng, Lâm Thục Trân giả vờ hết lòng khuyên nhủ: “Thật ra bây giờ thế này rồi, chia tay đối với cô hay đối với Thần Dương cũng đều là chuyện tốt. Cô yêu Thần Dương như thế, chắc hẳn cô cũng mong cậu ấy được hạnh phúc chứ.”
Bùi Thiên Ngân ngồi xổm dưới đất nôn khan dữ dội, mãi đến khi dần thở lại được bình thường rồi, cô mới vịn vào khung cửa chậm rãi đứng lên. Lâm Thục Trân mấp máy môi còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng thấy Bùi Thiên Ngân quay đầu nhìn mình, bà kinh hãi lập tức im lặng cúi đầu.
Bùi Thiên Ngân chẳng nói gì cả, chỉ hít một hơi sâu, bước vào phòng ngủ, lê từng bước đến bên giường.
Tôn Tiểu Uyển không ngờ Bùi Thiên Ngân lại kiên cường đến vậy. Đã đến nước này rồi mà cô còn dám bước tới. Tôn Tiểu Uyển chẳng hề nghĩ đến chuyện nhắm mắt giả ngủ, phút chốc bốn mắt nhìn nhau với Bùi Thiên Ngân .
“Chị Bùi ...”
“Mặc xong quần áo của mày rồi cút đi.”
“...”
Tôn Tiểu Uyển tưởng rằng Bùi Thiên Ngân sẽ kêu gào, sẽ phát điên, sẽ sinh sự, nhưng thật không ngờ cô lại bình tĩnh đến thế này, bình tĩnh đến mức khiến cô ta thậm chí còn không có thời gian để ngây người. Dưới ánh nhìn chằm chằm của Bùi Thiên Ngân, cô ta ỉu xìu nhặt quần áo của mình lên chạy ra khỏi phòng.
Phòng ngủ cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, nhưng mùi hương xa lạ ngập tràn căn phòng lại khiến Bùi Thiên Ngân cảm thấy buồn nôn từng cơn.
Cô kéo một cái ghế lại ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say của Thần Dương, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu, đồng thời nước mắt cũng trượt dài bên gò má.
Cả đêm, cô cứ ngồi mãi trên ghế như thế, nhìn khuôn mặt rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng lại cảm thấy như xa tận chân trời, cô vừa khóc vừa cười, hệt như một kẻ điên.
Không biết đã qua bao lâu, bầu trời cuối cùng cũng dần sáng rõ.
Hàn Thần Dương say khướt, đầu đau như búa bổ tỉnh dậy. Anh ta vừa mở mắt đã nhìn thấy Bùi Thiên Ngân đang ngồi trên ghế.
“Cô...”
“Hàn Thần Dương.”
Không đợi anh ta hỏi tội, Bùi Thiên Ngân đã mở miệng trước. Cô thức trắng đêm, khuôn mặt càng trở nên trắng bệch, giọng nói khó nghe, chói tai hệt như tiếng chiêng vậy: “Nếu em chết rồi, anh sẽ thế nào?”