*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
26.
Lão Quốc Vương rất tử tế, chào đón chúng ta rất nồng nhiệt.
Ông ấy đội trên đầu một chiếc vương miện làm bằng vàng nạm bảo thạch, trông vô cùng cao quý, sang trọng và uy nghiêm.
Hách Á hoàn toàn chẳng thèm quan tâm, không một chút để ý đến Lão Quốc Vương.
Không được, thật chẳng ra thể thống gì cả.
Cả hai đều là vua, Đại Ma Vương sao có thể không có vương miện cho chính mình được chứ.
Ta từ trong túi lấy ra một chiếc vương miện bằng thạch anh tím, kiểng gót chân và tự tay đội nó lên đầu Hách Á.
Đây chính là điều bất ngờ mà ta dành cho hắn, chiếc vương miện phải dùng ngọn lửa độc nhất vô nhị của Rồng để rèn ra.
Bảo thạch tím quý giá hơn nhiều so với các loại tinh thạch thông thường, vả lại, nó cũng đặc biệt phù hợp với thần thái lãnh đạm huyền bí của Đại Ma Vương.
Ta cảm thấy hơi tự hào, kiêu ngạo nói: “Hehe đừng cảm động quá, đợi tìm thấy bảo thạch đen, sẽ làm cho chàng một cái mới.”
Hách Á chạm vào vương miện, trong lòng vừa hạnh phúc vừa xen lẫn nghi ngờ.
“Bảo thạch đen có thể dùng làm vương miện à? Ta tưởng nó chỉ có thể dùng để xây nhà.”
Ta bất chợt đứng hình, nghĩ lại cung điện với những bức tường tối đen thui ở Thâm Uyên Ma Vực, lẽ nào...
Hóa ra, người nghèo chính là ta mới đúng. (ಥ‿ಥ)
27.
Phù Thủy Bà Bà nhìn ra ta thích Đại Ma Vương nên quyết định chế tạo ra một loại dược thủy đặc biệt để xóa khế văn tên lưng của Vương Tử trà xanh.
Bà ấy nói, lời tiên tri lúc đó không hề chính xác, bảo ta đừng bận tâm.
Vả lại cũng khuyên tiểu Vương Tử trà xanh: “Dưa xanh hái không ngọt.”
Nhưng tiểu Vương Tử trà xanh lại rất cố chấp: “Ta vẫn muốn hái đó, dựa vào đâu mà nói ngựa tre không đánh lại trời.”
Phù Thủy ngập ngừng rồi lại thôi, thở dài một tiếng.
Lão Quốc Vương thập phần có lý: “Hái cái đầu ngươi, Ngao Ngao con bé thích ai thì cứ ở bên cạnh người đó, ngươi đừng có mà lộn xộn ở đây.”
Sau đó ông ấy quay người sang xin lỗi ta: “Ngao Ngao, thật xin lỗi, nếu sớm biết con trong lòng đã có người mà mình yêu quý, ta đã không để tiểu tử này đến Đảo Rồng tìm con.”
“Để bày tỏ lời xin lỗi, chi bằng thế này, nghi thức kết khế của con và Ma Vương Bệ Hạ có thể tổ chức ở trong Hoàng Cung trước, Nhân Tộc và Long Tộc đã giao hảo ngàn vạn năm, tượng của Thủy Tổ cũng được thờ phụng trong cung điện.” Lão Quốc Vương nhiệt tình nói.
Ta nghĩ quay khi về quay Đảo Rồng sẽ tổ chức long trọng hơn nên có ý muốn từ chối.
Nhưng lần này Đại Ma Vương sợ đêm dài lắm mộng, sẽ lại xuất hiện thêm một tiểu Vương Tử trà đào trà đỏ gì đó nữa.
Hắn đã tán thành với đề nghị của Quốc Vương.
Ta thấy cũng có chút đạo lý nên cũng đồng ý.
28.
Phù Thủy Bà Bà rất nhanh chóng đã chuẩn bị xong dược thủy, xóa hết các khế văn trên lưng của tiểu Vương tử.
Cho dù không nguyện ý, nhưng có Lão Quốc Vương bên cạnh, hắn không muốn làm cũng phải làm.
Vì vậy hắn đã tức giận, thề sẽ không tham dự nghi thức kết khế của ta và Đại Ma Vương.
Trước bức tượng của Thủy Tổ, Lão Quốc Vương với tư cách là người chứng giám, mỉm cười nhắc to lên những lời tuyên thệ hẹn ước giữa ta và Đại Ma Vương.
Phù Thủy Bà Bà chợt ngắt ngang lời: “Đợi một chút, Công Chúa Điện Hạ và Ác Long còn chưa đến.”
Lão Quốc Vương dừng lại, vẻ mặt ngay lập tức cứng đờ.
Nhìn sang ông ấy, ta nhận ra, có điều gì đó không ổn.
Đúng lúc ấy, tiểu Vương Tử trà xanh nói không nguyện ý tham dự lại xuất hiện cùng mới một thanh kiếm.
Vẻ mặt của hắn căm phẫn và đau khổ tột cùng.
Lão Quốc Vương nghiêm mặt quát lên: “Tên Áo Tư Cổ này, ngươi định cướp hôn sao? Mau chóng rời đi.”
Hắn không chịu khuất phục đứng ngay tại chổ đáp: “Thái Thái Gia Gia, vì sao vậy?”
Lão Quốc Vương không trả lời, thay vào đó nhanh chóng đặt một viên đá ma thuật vào khoảng tối phía sau lưng hắn.
Sau đó hắn quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn Phù Thủy Bà Bà: “Bà phản bội ta, sửa đổi ma pháp trận, còn nói cho phu thê Ác Long cùng với Áo Tư Cổ như thế.”
Phù Thủy Bà Bà thản nhiên: “Bởi vì ngươi quá không nói đạo lý rồi.”
29.
Một loạt những nghịch chuyển khiến ta không thể hiểu nổi, chỉ có thể yên lặng nắm chặt tay của Đại Ma Vương.
Hách Á cũng nắm chặt tay ta lại, rõ ràng là không nói gì, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Nghe Phù Thủy Bà Bà nói như vậy, Lão Quốc Vương bỗng nhiên cười phá lên hung ác: “Nhưng ta là vì ngươi, ngươi không thể cản ta đâu.”
Vừa dứt lời, khế văn trên ngực của Đại Ma Vương lại bắt đầu lóe lên ánh sáng xanh.
Đồng tử của ta cũng theo sự nhấp nháy của ánh sáng trên khế văn dần chuyển từ màu đen sang màu xanh lam.
Đây là dấu hiệu cho thấy truyền thừa đã hoàn thành, cũng có nghĩa ta và Đại Ma Vương đã chính thức trở thành bạn đời của nhau.
Nhưng chúng ta vẫn còn chưa tuyên thệ.
Đồng thời lúc đó, một ma pháp trận uy lực kinh người cũng xuất hiện ngay dưới chân chúng ta.
Tiểu Vương Tử trà xanh đã cố gắng hết sức cắm thanh kiếm xuống đất nhưng cũng không thể ngăn cản được ma pháp trận mở ra.
Lão Quốc Vương ngạo nghễ cười lớn, cười đến nỗi tay chân của lão run lẫy bẫy.
Ta hoài nghi giọng cười trước đây của lão.
Nhưng cười được một lúc, lão lại không thể cười nữa.
Bởi vì ta và Đại Ma Vương vẫn đứng ở đây bình an vô sự, nhìn hắn điền cuồng như một kẻ ngốc.
Lão Quốc Vương sờ vào gương mặt gầy khô và đầy thăng trầm của mình không thể tin được sụp đổ hét lên.
“Sao lại không có hiệu quả, rõ ràng lần trước...”
Lão lẩm bẩm gì đó rất nhiều, nói lắp ba lắp bắp và không rõ ràng.
Ta nghe không hiểu, nhưng ta biết lão già này hẳn là rất xấu xa.
Ta đá lão văng xuống đất, sau đó giẫm lên lưng của lão để tra hỏi.
“Này! Lão già ngươi giở trò quỷ gì vậy hả?”
Lão Quốc Vương sắc mặt nguội lạnh đi.
Hách Á bước đến, từ trên cao nhìn xuống hắn một cách trịch thượng.
Giống như ánh mắt của Thần Linh nhìn xuống một con kiến bé nhỏ.
Ta trong chốc lát ngẩng ngơ, hình ảnh Đại Ma Vương bây giờ cùng với bức tượng được thờ phụng trong Thần Điện trùng hợp chồng lên nhau.
Hách Á đầu ngón tay hơi chuyển động nhẹ một chút, nói: “Thần linh sẽ không dung thứ cho ngươi đâu, ngươi nên đọa xuống địa ngục đi.”
30.
Lão Quốc Vương đột nhiên kêu lên đau đớn, và cơ thể gầy guộc của lão càng trở nên già nua và teo tóp.
Từng thớ thịt của lão nhanh chóng rơi ra thối r/ữ/a cho đến khi hắn biến thành tro bụi.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy khả năng biến một ai đó tan thành mây khói chỉ bằng một cái búng tay.
Đại Ma Vương thật sự rất đáng sợ.
Nhưng không thể không công nhận, cũng rất đẹp trai.
Trong lúc tâm trí ta đang mơ hồ suy nghĩ lung tung, Phù Thủy Bà Bà đã bước đến bên cạnh ta
Bà ấy trịnh trọng trao cho ta quả cầu pha lê tiên tri, âu yếm xoa đầu ta.
Ta có thể cảm nhận được sự day dứt đầy ắp trong ánh mắt của bà ấy.
Phù Thủy Bà Bà quay lại nhìn Hách Á, khom lưng cúi đầu chào một cách kính cẩn cùng với giọng điều cực kỳ khiêm nhường.
“Thần Tử Điện Hạ, ta có thể mang tr/o c/ốt của Lão Quốc Vương đi chôn cất được không? Ta sẽ đến Cực Hàn Biên Cảnh, vĩnh viễn không bao giờ bước chân vào Áo Tư Cổ nữa.”
Ta tròn hai mắt ra, Đại Ma Vương sao lại biến thành Thần Tử rồi? Có nhiều thân phận quá vậy.
Còn Phù Thủy Bà Bà nữa, sao lại phải đi đến Cực Hàn Biên Cảnh, đó là một vùng đất ma quỷ mà không ai có thể sống nổi.
Tiếc là, bà ấy đã không giải thích quá nhiều.
Trước khi Công Chúa Lão Nương cùng Ác Long Lão Cha của ta vội vội vàng vàng đến, Phù Thủy Bà Bà đã mang theo tr/o c/ốt của Lão Quốc Vương rời đi.
Hốc mắt của Công Chúa Lão Nương dần đỏ lên, muôn vàn lời nói hóa thành một tiếng thở dài.
Ta cũng muốn thở dài, vì sao không có ai nói cho ta biết, rốt cuộc là những chuyện gì đã xảy ra.
31.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Công Chúa Lão Nương tiếp tục thay cho Lão Quốc Vương hoàn thành trọng trách.
Thông báo với tất cả người dân của Áo Tư Cổ rằng, tiểu Vương Tử trà xanh sẽ kế thừa Vương vị, chính thức trở thành người trị vì mới.
Về phần ta và Đại Ma Vương, chúng ta đang chuẩn bị đặt chân lên đường trở về Đảo Rồng dưới sự thúc giục của Ác Long Lão Cha.
Lẽ ra mà nói, ta nên vui mừng vì đã ôm được một phu quân đẹp trai về nhà.
Nhưng ta luôn cảm thấy hơi hụt hẫng, ôm hiu quạnh một mình.
Ta còn chưa nghe được lời tuyên thệ của Đại Ma Vương, còn chưa nghe thấy chàng ấy nói thích ta, khế ước được kết thành một cách khó hiểu.
Vả lại, chàng ấy cũng chưa giải thích về thân phận Thần Tử của mình.
Ta, rất, không, thấy, vui.
Ta tức giận nói: “Ta sẽ không trở về Long Đảo, cũng không muốn đi Thâm Uyên Ma Giới.”
Hách Á: “Vậy nàng muốn đi đâu?”
Ta: “Ta chỉ muốn làm một con rồng đi vòng quanh Đại Lục.”
“Cho nên, nàng cũng không muốn ta nữa?” – Hách Á bày ra dáng vẻ đáng thương hề hề nhìn ta.
Những gì tinh túy nhất của tiểu Vương Tử trà xanh chàng ấy đã triệt để tìm hiểu.
Hừ, ta sẽ không bị bản mặt này lừa đâu.
“Rõ ràng chàng vẫn chưa nói với ta bất cứ điều gì, hơn nữa cũng chưa bao giờ tỏ tình với ta.” – Ta trong lòng chua xót đầy ủy khuất nói.
Hách Á sau khi nghe xong, liền ôm lấy mặt ta, thấp giọng nói: “Ta không có giấu nàng, quả cầu pha lê của Phù Thủy có tất cả những gì mà nàng muốn biết, chỉ cần hỏi nó.”
Ta mới vừa biết quả cầu pha lê còn có chức năng này, dừng ngay biểu cảm ban nãy. Đúng lúc ta định hỏi quả cầu thì Đại Ma Vương ôm ấy eo ta kéo lại.
Mặt của Hách Á chậm rãi tiến đến gần: “Về phần tỏ tình...”
Chàng ấy đặt lên môi ta một nụ hôn, chầm chậm, nồng nàn.
“...Thần Linh sẽ mãi mãi thiên vị nàng!”
[HOÀN CHÍNH TRUYỆN]