(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là lần đầu tiên Túc Lê gặp mẹ mình ở kiếp này. Tuy là kí ức ngây ngô có bao gồm hình ảnh của người phụ nữ này, nhưng kí ức và hiện thực là hai chuyện khác nhau. Mẹ của cậu xinh đẹp hơn trong kí ức nhiều, chỉ đứng ở cổng thôi đã có một khí chất thoát tục vượt xa phàm trần.
Theo sau mẹ còn có một người phụ nữ trẻ tuổi khác, vóc dáng nhỏ xinh, mặt mày hiền hậu. Túc Lê có ấn tượng với cô ấy, hình như là thuộc hạ của mẹ, trước đó thường xuyên tới nhà.
Túc Lê lẳng lặng quan sát cả hai, Túc Minh mới còn khóc sướt mướt đã sải đôi chân ngắn lũn cũn chạy từ sô pha ra cửa, lanh lợi hô to: "Mama!"
Tiểu Lâm xách túi lớn túi nhỏ đứng sau lưng Túc Dư Đường: "Chị Đường, vẫn còn một ít đồ chuyển phát nhanh tối nay mới tới, chị nhớ..."
Sau đó cô thấy Túc Dư Đường lao cái vèo vào phòng khách, trước hết là bế Túc Minh lên, sau đó nhanh chân đi tới chỗ cái chăn lông trải ở chân ghế sô pha.
Lần đầu Túc Lê gặp Túc Dư Đường, còn chưa nghĩ ra nên cư xử với mẹ mình như thế nào, một bàn tay đã nhẹ nhàng xoa khóe mắt cho cậu.
Giọng người phụ nữ lành lạnh, cực khớp với khí chất của mình, nhưng ẩn trong giọng nói thanh thoát ấy lại là sự quan tâm: "Sao bé bé lại khóc?"
Túc Dư Đường đặt Túc Minh xuống, tiện tay cởi kính râm rồi bế Túc Lê lên, dỗ dành: "Kể mama nghe nào, con đau ở đâu à?"
Túc Lê có thể ngửi được một mùi thơm nhạt từ người mẹ, giống như là mùi tuyết bay đầy trời ở Thần Sơn. Cái ôm của mẹ Túc cũng khác với ba Túc, mang lại cảm giác gần gũi khác lạ. Thật kì diệu, rõ ràng là mùi tuyết, lại có cảm giác vô cùng ấm áp.
Túc Dư Đường bế con lên, quan sát từ trên xuống dưới, nhanh chóng bắt được dấu răng rõ rệt trên ngón tay đứa nhỏ.
Phong Yêu đang định giải thích, Túc Dư Đường đã tìm ra kẻ đầu sỏ.
"Minh Minh?" Túc Dư Đường liếc nhìn nhóc con lanh lợi đứng cạnh chân mình: "Con lại ăn hiếp anh?"
Túc Minh nghiêng đầu, nhảy qua vấn đề này, bám váy vòi Túc Dư Đường bế.
"Mama thổi cho bé bé nhé, thổi phù cái là hết đau này." Túc Dư Đường nâng ngón tay bé nhỏ lên, nhẹ nhàng thổi.
Túc Lê đang định nói, lại cảm giác có cơn gió lành lạnh thổi qua vết cắn, cứ như vậy mấy lần, cơn đau rát thế mà dịu lại thật. Cậu kinh ngạc nhìn Túc Dư Đường: "Mama?" Là ảo giác của cậu à?
Túc Dư Đường nghe Túc Lê gọi thì sửng sốt, đè nén kích động nói: "Bé bé, gọi lại đi nào."
Túc Lê không lạ gì chuyện này, vì ngày thường ba Túc cũng thích chọc cậu gọi đi gọi lại, thế là ngoan ngoãn gọi thêm lần nữa.
Túc Dư Đường xúc động ôm chặt con, run giọng: "Bé bé nhà ta sẽ khỏe lại, mama chắc chắn sẽ chữa khỏi cho con."
Người phụ nữ dụi đầu vào gáy Túc Lê, cậu cảm nhận được bàn tay ôm mình đang kiềm chế sự xúc động, không khỏi giơ tay nhỏ đặt lên tóc mẹ, như những lần trấn an đám tiểu yêu ở Thần Sơn, vuốt vuốt an ủi: "Mama đừng khóc."
Tiểu Lâm đi theo Túc Dư Đường vào nhà thấy tình huống này cũng sững sờ. Trước đó nghe nói Túc Lê đã biết tự ăn cô còn rất kinh ngạc, giờ thấy ánh mắt sáng ngời linh động của bé con thì không khỏi xúc động.
Tốt quá rồi, cuối cùng nỗ lực của chị Đường cũng được đền đáp.
Tiểu Lâm quay đi, chợt nhận ra trong nhà còn có một người đàn ông xa lạ, trông cũng khá đẹp trai, nhưng có vẻ lạnh lùng. Cô nghe nói nhà họ Túc mới đổi bảo mẫu, hóa ra bảo mẫu mới là nam à?
Túc Dư Đường thu hồi cảm xúc hơi mất khống chế, nhìn sang Phong Yêu: "Làm phiền cậu rồi, chắc Túc Minh quậy lắm đúng không?"
Lần đầu tiên Phong Yêu được nói chuyện với Thần Loan Điểu Túc Dư Đường, thấy chị dịu dàng như vậy còn không quen lắm: "Đây là công việc của tôi."
Năm xưa Túc Dư Đường nổi tiếng đáng sợ, trời sinh thuộc tính lôi khiến linh lực của chị ta vừa bá đạo vừa hung tàn, ngàn năm trước còn là bá chủ một phương, có vô số tiểu yêu theo hầu. Về sau chẳng biết tại sao lại bắt đầu tu thân dưỡng tính, lời đồn về chị ta cũng giảm dần, nhưng chỉ cần nhắc tới tộc Thần Loan Điểu, kiểu gì cũng phải nhắc tới chị đại Túc Dư Đường.
Về sau nữa, tin tức chị ta kết thành yêu lữ với Cửu Vĩ Thiên Miêu Túc Thanh Phong gây chấn động toàn Yêu giới.
Túc Lê được mẹ bế, vẻ mất tự nhiên của Phong Yêu cũng rơi vào mắt. Là ảo giác của cậu à? Sao cậu thấy Phong Yêu có vẻ sợ mama vậy?
Phong Yêu nhìn Túc Dư Đường hiền thục, vẫn còn sợ, vội vàng giải thích chuyện vừa xảy ra.
Túc Dư Đường lẳng lặng nghe hết, đợi Phong Yêu giải thích xong mới chuyển sang nhìn Túc Minh: "Giơ tay ra."
Túc Minh sợ hãi vươn tay, Túc Dư Đường dùng hai ngón tay đánh vào lòng bàn tay đứa nhỏ, nghiêm giọng nói: "Con cắn anh đúng không?"
Phong Yêu muốn nói lại thôi.
Túc Lê thì ngạc nhiên nhìn mẹ mình, giây trước vẫn còn dịu dàng như làn gió, giờ đã nghiêm khắc vô tình.
Trong nhà bùng lên tiếng khóc mới, Túc Minh nức nở, vừa khoanh tay vừa khóc nhận lỗi: "Tay anh thơm, con đói."
"..." Túc Lê giơ tay lên ngửi thử, thơm chỗ nào?
Túc Minh bị mẹ giáo dục, chỉ biết gật đầu nhận lỗi, thề thốt sẽ không cắn anh nữa thì mới được thả. Sau đó thằng nhỏ bắt đầu ngồi trong góc cầm bình sữa, mắt vẫn còn treo nước, nhìn chằm chằm Túc Lê, vừa sụt sịt vừa hút sữa rột rột.
Túc Lê ngồi cạnh Túc Minh, tự dưng thấy ngón tay nhưng nhức, là ảo giác của cậu à? Sao cậu cảm giác thằng oắt Túc Minh này cứ dán mắt vào ngón tay cậu vậy.
Túc Lê quay đi nhìn những người khác trong nhà, mẹ Túc và người phụ nữ mới tới đang vội vàng bê đồ vào, ngay cả Phong Yêu cũng bị gọi qua giúp một tay.
Có rất nhiều thứ, thùng to thùng nhỏ được xếp vào trong một căn phòng khác bên cạnh phòng khách, chỗ đó gọi là nhà kho, chứa rất nhiều đồ linh tinh. Túc Lê nhìn một hồi, bỗng thấy mẹ đi về phía mình, trong tay còn xách một túi đồ.
"Bé bé, mình thử quần áo nhé."
Thử quần áo? Túc Lê nhìn cái túi trong tay mẹ Túc. Cái túi đó in hình chú gấu đáng yêu, rất nhiều đồ trong nhà có hình này, cũng giống hệt hình vẽ ở đầu giường cậu.
Túc Minh đang ngồi uống sữa như nghe được cái gì đáng sợ lắm, đứng phắt dậy, cầm bình lon ton chạy thật xa, sau đó đứng ở cửa phòng nhi đồng cảnh giác nhìn sang phía bên này.
Túc Lê: "...?" Thằng nhóc Túc Minh này đã bao giờ chạy nhanh như thế đâu nhỉ? Mà chạy cái gì? Thử quần áo chứ có phải đánh tay đâu.
Túc Lê ngồi trên chăn, ngẩng lên nhìn mẹ Túc xách một túi đồ to bự đi tới, đặt xuống cách cậu không xa.
Trong túi là mấy bộ quần áo hình con thú, mỗi bộ đều thơm mùi sữa. Túc Lê ngửi thử, đống này hình như đã được giặt mấy lần, có mùi giống với bộ đồ cậu đang mặc, cũng là mùi quen thuộc luôn có trong phòng.
Mẹ Túc lấy ra một bộ áo ngủ in hình gấu nhỏ, đặt trước mặt Túc Lê cho bé con nhìn, thấy con không có vẻ gì là sợ hãi hay bài xích thì mới yên tâm. Mỗi lần đi công tác, Túc Dư Đường luôn mang về một đống quần áo mới. Để tránh bé bé bài xích quần áo lạ, chị luôn sai người giặt sạch trước, dùng loại hương liệu mà con non yêu tộc thích nhất.
"Bé bé, mama thay quần áo cho con nhé?" Mẹ Túc nhỏ nhẹ nói: "Đây là áo gấu nhỏ mà bé bé thích này."
Túc Lê gật đầu.
Mẹ Túc lập tức bế Túc Lê lên đặt vào lòng, nhẹ tay nhẹ chân thay đồ cho cậu. Trên quần áo có mùi hương khiến cậu yên tâm, nhưng Túc Lê mới mặc áo ngủ hình gấu xong, mẹ Túc đã lấy ra một bộ khác, tràn đầy mong đợi nhìn cậu: "Bé bé, thử cái này tiếp nhé?"
Túc Lê: "?"
Cậu có linh cảm không lành.
"Cái này cũng đẹp."
Tiểu Lâm ở đằng xa đang xếp đồ thấy thế hưởng ứng: "Đẹp mà đúng không chị, bộ này là mẫu mới năm nay đấy, mấy đứa nhỏ mặc đáng yêu cực."
"Thử cái này đi, bé bé giơ tay lên nào."
"Cái này cũng đáng yêu, tai mèo và đuôi mèo này."
...
Túc Lê nhiều lần ném cho Phong Yêu ánh mắt xin trợ giúp, trông cậy y dùng chút yêu thuật dời sự chú ý của mẹ. Nhưng Phong Yêu lại như không bắt được tín hiệu, nói là đi xem Túc Minh thế nào, chuồn ra khỏi tầm mắt của Túc Lê, hoàn toàn làm lơ lời cầu cứu của cậu. Thay liên tục mấy bộ quần áo, Túc Lê đã hiểu tại sao Túc Minh lại chạy nhanh như vậy, có thể thấy việc thử quần áo đã để lại bóng ma lớn tới mức nào trong trái tim non nớt của chú bé Túc Minh.
"Cái này quá đẹp." Tiểu Lâm khen ngợi.
Bé con mặc bộ đồ ngủ may hình rồng màu xanh nhạt, còn có những nhúm lông trang trí tô điểm bên ngoài cho thêm phần đáng yêu, đội mũ lên là trông như chú rồng con bước ra từ thế giới cổ tích. Tiểu Lâm cười nói: "Trông dữ chưa kìa, đúng là một chú rồng con xinh xắn."
Túc Lê: "..."
Rồng? Cậu là Phượng Hoàng, không phải rồng!
Mẹ Túc nghe Tiểu Lâm nói vậy lại hơi cau mày, lục từ trong túi ra một bộ may hình chim non cũng có đính lông: "Đổi sang cái này đi."
Tiểu Lâm nghi hoặc, mặc dù chim non cũng xinh, nhưng rõ ràng bộ rồng này mới lại càng đáng yêu chứ?
Thay xong bộ đồ hình chim non, mẹ Túc để ý thấy Túc Lê cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhớ ra mấy hôm trước chồng gọi có nói là bé con dạo này thích ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Chị nhìn lên đồng hồ treo tường, nhẹ giọng hỏi: "Bé bé có muốn đi đón ba tan làm không?"
-
Trường trung học phổ thông Tức Linh, ba Túc bị học sinh níu lại hỏi bài nên ở văn phòng tới hơn 12 giờ, nhìn đồng hồ mới biết đã muộn vậy rồi. Buổi trưa đồng nghiệp không về nhà nghỉ, họ cũng mới ăn trưa xong, thấy ba Túc thu dọn đồ thì khuyên: "Thầy Túc, hơn 12 giờ rồi thôi đừng về nữa. Chiều nay thầy có tiết 1 mà đúng không?"
"Kịp mà, tôi phải về xem mấy đứa nhỏ." Ba Túc dịu dàng nói.
Đồng nghiệp nghe vậy cũng không khỏi nghĩ đến tình trạng mấy đứa nhỏ nhà thầy Túc.
Thầy Túc có ba đứa con trai, chuyện này ở thôn Tức Linh không phải bí mật. Con trai lớn lớp 9, con trai thứ hai và con út là song sinh, mới tròn 2 tuổi. Nghe nói vợ thầy quanh năm đi công tác, rất hiếm khi xuất hiện trong thôn. Nhà họ Túc còn nằm ở sâu trong núi chứ không gần trung tâm thôn. Đó là một tòa biệt thự rất đẹp, rất nhiều thôn dân hàng ngày đi ngang qua, dần cũng lan truyền những lời đồn về họ.
Thỉnh thoảng người ta sẽ gặp thầy Túc mang con ra trước cửa chơi, con út nhảy nhót tưng bừng, nhưng tình trạng của con thứ hai thì không được tốt lắm.
Có đôi khi thôn dân cũng sẽ thấy thầy Túc dẫn con tới công viên, đứa út tung tăng chạy khắp nơi, nhưng đứa thứ hai sẽ luôn được ba bế, cẩn thận trêu đùa, lại chưa bao giờ có phản ứng. Người ta đồn đoán đủ kiểu, có người nói con trai thầy Túc bị bệnh tự kỉ, có người lại bảo là trí não có vấn đề... Nhưng thầy Túc chưa bao giờ đứng ra đính chính, thỉnh thoảng nghe người ta nói cũng chỉ bảo là con trai mình học đi học nói chậm hơn bé cùng tuổi.
Mỗi buổi trưa thầy Túc sẽ về nhà, các đồng nghiệp đều biết là thầy về chăm sóc con, nghe nói có mời bảo mẫu, nhưng chủ yếu là không yên tâm.
Ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng giày cao gót, cộp cộp vang dội trong phòng làm việc yên tĩnh.
Mấy thầy cô đang nằm ra bàn nghỉ ngơi lập tức ngẩng lên, tưởng là có phụ huynh học sinh tới, ai dè là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Chị đeo kính râm, tay bế một đứa bé mặc bộ đồ hình chim non màu trắng, đứa nhỏ còn đang giơ tay nâng mũ, để lộ khuôn mặt xinh xắn đáng yêu. Một lớn một nhỏ nhìn quanh văn phòng.
Thầy giáo ngồi ở ngay cửa ra vào bèn hỏi: "Chào chị, chị là phụ huynh học sinh à?"
Người phụ nữ mỉm cười: "Chào thầy, tôi là người nhà của giáo viên, cho hỏi thầy Túc có ở đây không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");