Bé Mèo Cưng Dính Người Nhất

Chương 7: Bé yêu biến thành người, chủ nhân cho rằng mình đang mộng xuân




Không hiểu bản thân cảm giác gì đó, Cục Bột Nhỏ đột nhiên đứng lên, tung ta tung tăng chạy tới bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy một con mèo toàn thấy đen nhánh đang ở bên ngoài như hổ rình mồi nhìn mình.

Con mèo này chỉ đi ngang qua mà thôi, nhưng mà lại nghe thấy tiếng của Cục Bột Nhỏ, nhìn thấy một con mèo xa lạ trước nay chưa hề biết, lá gan liền to ra tò mò nhìn đối phương.

Tắm rửa xong, Cố Lương Tuấn đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Cục Bột Nhỏ luôn chăm chú nhìn gì đó ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Có đôi khi bé yêu rất thích xem phong cảnh ngoài cửa sổ, cho nên Cố Lương Tuấn cũng không để ý quá nhiều, với lại mèo đen còn rất dễ che giấu bản thân trong bóng tối nên không nhìn kỹ đều không phát hiện được.

Tuy rằng cực kỳ cảnh giác nhưng mèo đen cảm nhận được rằng Cục Bột Nhỏ không có địch ý với nó, liền tiến tới cửa sổ liếm liếm lông một tí, dù sao thì chỗ này vẫn ấm áp hơn rất nhiều.

Cũng không khó khăn gì, chỉ là mèo đen đã rất thích ứng với việc sống bên ngoài, cơ thể cực kỳ hung dữ, nếu Cục Bột Nhỏ cùng nó đánh nhau, không chừng còn bị cào đến kêu meo meo cơ.

May mắn lúc này còn cách một tầng kính cho nên Cục Bột Nhỏ rất tò mò mà nghiên cứu con mèo hoang này.

Chờ đến giờ ngủ, Cố Lương Tuấn chủ bị đem bế yêu bế lên nhìn thấy trên cửa sổ một bóng đen sau đó lại biến mất.

Tuy không nhìn thấy rõ ràng nhưng chỉ cần đoán liền chắc chắn được là gì ngay, là một con mèo đen bình thường.

Cúi đầu nhìn bé yêu, Cố Lương Tuấn lúc này mới hiểu được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bé nãy giờ vẫn nhìn con mèo đó hả?"

"Meo?" không rõ vì sao chủ nhân của mình lại bực tức như vậy, bé yêu biết điều mà liếm liếm cánh tay hắn kêu: "Meo meo...."

"Bé tra meo này, nếu không phải tôi khóa cửa sổ, có phải hay không bé đều bỏ đi với tình nhân rồi đúng không?"

Càng nghĩ càng tức, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của bé yêu, Cố Lương Tuấn có cảm giác thất bại, rốt cuộc thì bé yêu vẫn muốn sinh sản vì bản năng, hắn có ngăn cản thế nào thì cũng vậy, mèo chỉ là mèo, không thể nào là người được.

Tuy rằng không biết vì sao nhưng mà nhìn chủ nhân giống như cực kỳ đau lòng, bé chỉ biết kêu meo meo mà liếm cằm chủ nhân an ủi mà thôi.

Cuối cùng còn dùng mặt cọ cọ mặt chủ nhân, giống như muốn nói: Hong cần đau lòng nữa mà!

Chẳng qua Cố Lương Tuấn vẫn không có giận chó đánh mèo, chỉ là không biết nên làm gì bây giờ, ôm bé yêu nằm trên giường lại một đêm mất ngủ.

Chờ đến lúc sáng sớm, Cục Bột Nhỏ bỗng thức dậy, có chút mê mang kêu meo meo vài tiếng.

Bé cảm thấy cơ thể nóng quá đi mất, rất kỳ lại, không chịu được muốn tìm một nơi mát mẻ quá đi.

Cục Bột Nhỏ từ trên giường nhảy xuống, chạy vào phòng bếp, dán thân meo vào tủ lạnh để hạ nhiệt.

Nhưng mà thật buồn là móng vuốt nhỏ của bé giống như không thể mở được cái tủ lạnh khổng lồ này á.

Chẳng qua là rất nhanh sau đó Cục Bột Nhỏ cảm giác được có gì không đúng đúng á, bé hình như cao lên rồi nè, tủ lạnh khổng lồ trước đây trở nên cũng không to lớn lắm á.

Có chút nghi ngờ nhìn "móng vuốt" trắng nõn của mình, Cục Bột Nhỏ hong hiểu gì nhưng vẫn rất phấn khởi mở tủ lạnh ra.

Bên trong có nước đá cùng trái cây, bé hong thích chút nào cả, nhưng mà mát thân meo là được rồi, chẳng qua là bé mất lông rồi, nên nhanh chóng cảm thấy lạnh đi.

Thế là Cục Bột Nhỏ đóng tủ lạnh lại, phát hiện bản thân mình thế mà cao như vậy, có thể lấy được thịt hộp giấy sau tủ bát kìa, lập tức thích thủ mở ra.

Ừ thì bé hong có biết mở đồ hộp, huhu, dùng răng cắn mà vẫn đau nè, siu đau luôn.

"Meo meo meo..."

Che lại răng kêu meo meo vài tiếng, Cục Bột Nhỏ vừa mới chuẩn bị đem theo thịt hộp về tìm Cố Lương Tuấn, xoay người liền thấy chủ nhân đang khiếp sợ nhìn mình.

Vừa rồi còn rất tức giận, lại nhìn thấy cầm đồ hộp cho mèo, nhìn vẻ mặt thiếu niên đang lấy lòng hắn, không nghĩ được bình tĩnh như nào nhưng hiện tại không biết phản ứng ra sao.

Nhìn ra thì còn nhỏ tuổi, thiếu niên vẫn chưa thoát khỏi sự trẻ con, lớn lên cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt màu lam kia, mặc dù không cần nghĩ gì cũng nhìn rất linh động.

Vốn dĩ lúc tỉnh dậy, thấy lòng ngực trống trơn, Cố Lương Tuấn liền cho rằng Cục Bột Nhỏ lại chạy đi nhìn con mèo đi kia, chuẩn bị tức giận đùng đùng đi "bắt gian", không nghĩ đến khi vào tới phòng bếp lại nghe thấy tiếng động, vào trong thì lại thấy bé yêu đi ăn vụng này đây.

Cục Bột Nhỏ thế mà biến thành người?!

Cố Lương Tuấn cảm thấy là do sáng nghĩ gì tối mơ thấy đó, này chắc chỉ là mơ thôi!

Nhìn thấy Cục Bột Nhỏ biến thành mèo còn thèm như thế, cảm thấy giấc mơ này còn rất thực tế luôn đó, làm hắn cảm thấy đáng yêu không chịu được.

Đem thịt hộp bỏ vào lòng ngực Cố Lương Tuấn, Cục Bột Nhỏ meo meo hai tiếng như đang lấy lòng cúi đầu liếm liếm tay hắn.

Mẹ nó...

Vốn dĩ Cố Lương Tuấn còn chưa hiểu rõ cảnh trong mơ này đang có ý gì, hiện tại hiểu rồi đấy, thiếu niên vẻ mặt mong chờ nhìn hắn, trên đầu lưỡi còn có gai nhọn, nhìn qua hồng hồng đáng yêu thật sự.

Cuối cùng vẫn là nấu ức gà cho bé yêu ăn, nhìn bé yêu ăn cực kỳ vui vẻ, Cố Lương Tuấn suy nghĩ gì đó, cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Chờ đến khi Cục Bột Nhỏ ăn no xong, Cố Lương Tuấn mới đi qua bế bé yêu lên.

"Meo...?"

Theo bản năng ôm lấy cổ hắn, Cục Bột Nhỏ dường như rất thích cũng không để bụng đối phương muốn làm gì cả, thuận chí còn thuận theo đó liếm liếm cổ hắn, một chút cảnh giác đều không có.

Đến khi bị đặt lên giường, Cục Bột Nhỏ còn đang liếm liếm tay, bé mặt vô tội nhìn hắn.

Muốn đem giấc mộng này trở thành mộng xuân, Cố Lương Tuấn nhéo nhéo mặt bé yêu, cảm giác rất tốt, cuối cùng liền nhéo một cái xong hôn xuống.

"A... meo...."

Không rõ Cố Lương Tuấn vì cái gì mà thích cắn bé luôn mà, không có mùi bạc hà gì trơn nên bé làm gì thích được cơ chứ, duỗi tay đẩy đẩy ra này.

Nhưng mà bé yếu quá, không thể tránh thoát được, chỉ có thể chịu đựng bị hôn đến thở không được, tay buông lỏng đặt trước ngực, vẻ mặt ngây thơ khó hiểu nhìn hắn.

"Meo..."

Bé hong hiểu được mà, tự nhiên ngủ một giấc dậy xong chủ nhân kỳ lạ dị nè, meo meo meo, bé hong có sữa mà, đừng mút núm vú bé mà.

Chẳng qua thì nó cũng rất dễ chịu, cuối cùng bé vẫn cho rằng đây giống như liếm lông đi, suy nghĩ một lát, liền đáp trả lại, liếm tóc cho hắn.

Chờ đến khi Cố Lương Tuấn ngẩng đầu nhìn bé, Cục Bột Nhỏ liền thuận theo liếm liếm gương mặt hắn, từ trán đến cằm, không chú ý đều đôi mắt đang ngày càng nặng nề, dùng âm thanh của con người mới lạ kêu lên meo meo, một chút cảnh giác đều không có

Cứ thế chờ đến khi Cố Lương Tuấn bắt đầu xoa nơi hồng hồng đằng sau kia, Cục Bột Nhỏ còn rất ngờ vực không hiểu chuyện gì meo một tiếng, vẫn ngoan ngoãn tùy ý Cố Lương Tuấn nâng hai chân bé lên.

"Meo ----- "

Đôi mắt màu xanh đột nhiên trừng lớn, Cục Bột Nhỏ cúi đầu, cảm giác như có cái gì đó chui vào sau mông bé ý.

"Meo...meo meo..."

Lỗ đít của Cục Bột Nhỏ hiển nhiên là màu hồng nhạt, nhìn rất xinh đẹp, Cố Lương Tuấn dùng một ngón tay đâm vào thăm dò trước, bé yêu không phản ứng gì lớn, chỉ khó hiểu nhìn hắn, không biết làm gì.

Bé cái gì cũng hong biết hết trơn, bé chỉ cảm thấy có gì trong mông bé dị nè, ê ẩm, còn làm đầy khó chịu nữa, meo meo!

Nhưng lại rất kỳ lạ, không chỉ cảm giác căng đầy khó chịu, mà còn có cảm giác sung sướng khó tả, làm bé yêu không chịu nổi cả người đều run lên.

"Bé yêu thật nhạy cảm nha, khó trách nhanh như vậy liền bắn rồi.

Vẫn không rõ hắn nói gì, nhưng lúc *** nhỏ đáng yêu của bé bị chạm vào, Cục Bột Nhỏ vẫn theo bản năng hoảng sợ meo một tiếng muốn tránh né.

[Tác giả có lời muốn nói: Không phải cố ý bỏ thịt nhưng mà hôm nay có việc ý, ngày mai lên 2 chương dài 8000 chưa nhen!]

[Bánh bao có điều muốn nói: À~~~

Qua chương 8 mới dài 3500 chữ. Chắc sẽ như thông báo ban đầu là chia đôi nhen~~~]

Nay toi dui nên toi lên luôn nà =))

Ú ào bị dụ ùi chưa có dduj =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.