Bé Gái Mồ Côi

Chương 1




Buổi tối tắm rửa xong, lúc tôi đứng trước gương chải đầu, lại nhìn thấy tiểu Chi. Hơi nước trong phòng vệ sinh chưa tản ra, cô ấy ở trong gương, vẫn là dáng vẻ khi còn sống, nhìn tôi với đôi mắt to tròn trũng sâu.

Tôi lảo đảo lùi lại, nhắm mắt lại, vuốt bụng liều mạng hít thở, tôi đã mang thai sáu tháng, tôi không muốn ảo giác như này hù dọa đứa bé.

Khi tôi mở mắt ra, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Tôi thở phào một hơi, vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên trong căn phòng khách vắng lặng và rộng rãi, tôi giật mình nhảy dựng lên. ôm ngực đi trả lời.

Tôi nói: “Alo?”

Đối phương là một người đàn ông, khí thế hùng hổ, quát: “Kêu Kim Hồng nghe điện thoại!”

Tôi hơi sửng sốt, nói: “Không có ai tên như vậy hết, anh gọi nhầm rồi!”

Người đàn ông gần như đang rống lên: “Chính là số điện thoại này! Cô giả bộ cái gì? Tôi biết cô là ai, cô tên Hàn Lộ đúng không? Cô chuyển lời của tôi cho Kim Hồng biết, đừng tưởng rằng rời khỏi quê, đến thành phố rồi thì tôi không tìm được cô ta, tôi không phải ăn chay, có thể tra được điện thoại thì cũng có thể tra được địa chỉ, các cô đều coi chừng tôi!”

Dữ dằn quát một trận xong, ba~ cúp máy.

Tôi nghe tiếng tút tút trong ống tai nghe, ngây người mấy giây, lập tức gọi điện thoại cho Bác Sinh.

Hơn mười giây chờ đợi để kết nối làm cho tôi lo lắng vô cùng, lúc này đầu kia truyền đến âm thanh mơ hồ của Bác Sinh: “Lộ Lộ?”

Tôi kêu: “Bác Sinh, anh đến đâu rồi?”

Bác Sinh nói: “Xe lửa về muộn không nói được, đừng đợi anh, em lên giường ngủ trước đi.”

Tôi nói: “Em vừa mới nhận được một cuộc gọi đáng sợ, là một người đàn ông gọi tới, em ở nhà một mình thấy sợ.”

Bác Sinh nói: “Có phải là trò đùa dai không? Có mấy người rảnh quá, sẽ gọi điện thoại bừa.”

Tôi nói: “Nhưng mà anh ta biết tên của em, còn nói em coi chừng!”

Bác Sinh hỏi: “Thật hả? Anh ta còn nói gì nữa?”

Tôi nói: “Lúc đầu anh ta nói muốn tìm Kim Hồng, em nói không có người này…”

“Kim Hồng?” Giọng Bác Sinh hơi to chút.

Tôi nói: “Sao vậy? Anh biết cô gái này hả?”

Đầu bên kia chợt không có âm thanh.

“Alo alo?” Tôi kêu.

Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, cúp điện thoại mới định gọi lại, điện thoại bỗng nhiên vang lên, tôi bắt máy, quả nhiên là Bác Sinh.

“Vừa nãy không có tín hiệu.” Bác Sinh nói: “Em nói cho anh nghe xem, từ đầu tới đuôi người đàn ông kia nói như thế nào?”

Tôi nói: “Vừa vô là nói tìm Kim Hồng, em nói không có người này, anh ta liền nói kêu em đừng giả bộ, anh ta biết em tên Hàn Lộ, còn nói biết Kim Hồng từ quê vô thành phố, nói anh ta có thể tra được điện thoại thì cũng có thể tra được địa chỉ, nói em coi chừng.”

Tôi nói: “Cái người Kim Hồng này rốt cuộc là ai vậy? Anh biết người này đúng không? Cũng họ Kim, là người ở quê của anh à?”

Đầu kia trầm mặc, tôi nói: “Alo?”

“Kim Hồng.” Tiếng Bác Sinh truyền tới: “Là cháu gái của anh, con của chị gái anh. Lần này trở về xử lý việc ma chay của chị ấy, anh thấy con bé đáng thương, nên dẫn con bé về theo. Đột nhiên quyết định nên cũng chưa kịp thương lượng với em…”

“Con của chị gái anh?” Chuyện này tôi cũng không nghĩ tới, tôi hỏi: “Con bé bao nhiêu tuổi?”

Bác Sinh nói: “Mười mấy tuổi.” Còn nói: “Em cần nghỉ ngơi, không nói với em là anh sai, nhưng mà anh đã liên hệ với một trường học nội trú, vừa khéo có chỗ, ngày mai liền dẫn con bé qua đó, sẽ không ầm ĩ đến em.”

Tôi nói: “Ừm.” Còn nói: “Vậy người đàn ông gọi điện thoại là ai?”

Bác Sinh nói: “Anh nghĩ là chồng trước của chị anh, nếu không cũng sẽ không có điện thoại trong nhà. Chắc là anh dẫn Kim Hồng về thành phố nên anh ta tức giận. Nhưng mà người nọ chỉ làm trò mèo, cùng lắm hù dọa người khác một chút, lá gan còn nhỏ hơn chuột, em đừng sợ.”

Bác Sinh bảo tôi nghỉ ngơi sớm một chút, tôi cúp điện thoại, nằm ở trên giường, chung quanh một mảnh yên lặng, ngay cả đứa bé trong bụng cũng yên tĩnh, tôi lại lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

Sau khi mang thai, tôi trở nên nhạy cảm rất nhiều, luôn trong trạng thái lo sợ, nhưng lại không biết đang sợ cái gì.

Tôi biết như vậy không tốt cho con, vì vậy tôi cố gắng thuyết phục mình bình tĩnh, vì đứa bé, phải bình tĩnh.

Tôi lấy thuốc ra ăn, viên thuốc bắc có tác dụng làm dịu thần kinh, có thể khiến tôi ngủ ngon hơn.

Tôi bắt đầu mơ mơ màng màng. Trong mơ mơ màng màng, lại nghe thấy tiếng của tiểu Chi, cô ấy nói: “Cô Hàn, mệnh của em không tốt như cô. Nếu có thể làm lại, em vẫn muốn trở thành người như cô.”

Câu nói này luôn hiện lên trong giấc mơ của tôi, câu nói này, là di ngôn của tiểu Chi.

Sau khi nói xong, cô ấy liền nhảy xuống lầu.

Tôi bỗng dưng mở mắt, khắp cả mặt đều là mồ hôi lạnh.

Chuyện của tiểu Chi, đã hành hạ tôi 5 tháng.

Tôi không thể đi làm, thậm chí không thể đối mặt với mọi thứ bên ngoài.

Cho dù Bác Sinh có nói đi nói lại nhiều lần, rằng chuyện đó không liên quan gì đến tôi, bảo tôi hãy quên tất cả những điều đó đi vì lợi ích của đứa bé.

Tôi cũng nói như vậy với chính mình, nhưng những giấc mơ lặp đi lặp lại cho tôi biết rằng tôi không thể làm được.

Với tư cách là một nhân viên xã hội tư vấn, tôi đã dẫn dắt tiểu Chi trong ba năm, nhìn cô ấy không còn uống rượu đánh nhau, đêm không về ngủ, đem một đầu tóc vàng nhuộm trở lại, buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy dài, có một công việc ổn định, có thể lẳng lặng ngồi ở kia, đọc một quyển sách, mỉm cười với tôi.

So với đứa con trong bụng của tôi, tiểu Chi càng giống như đứa trẻ mà tôi đã rất vất vả mang thai 10 tháng.

Là tôi cho cô bé này cuộc sống mới.

Nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng chết rồi, tay tôi chỉ còn cách cô ấy một gang tay, nhưng tôi không thể bắt được cô ấy.

Tôi nhìn cô ấy nhẹ nhàng rơi xuống, nặng nề rơi xuống, ánh mặt trời trắng lóa, máu của cô ấy thấm đầy đất, nhưng không phải đỏ tươi mà là màu thâm đen, đen khiến cho người sợ hãi, giống như đôi mắt không thể nhắm lại của cô ấy.

Trong bóng tối, tôi muốn khóc.

Lúc này, tôi bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh.

Nghĩ đến cuộc điện thoại buổi tối, tôi lập tức ngồi dậy, thần kinh căng thẳng.

“Chậm một chút, chỗ này có cầu thang.” Có người nói chuyện, rất khẽ, nhưng tôi nghe được, là giọng của Bác Sinh.

Bác Sinh trở về.

Tôi nhớ tới, Bác Sinh nói dẫn theo một bé gái về chung, tôi mở đèn bàn nhỏ ra, đứng dậy tính đi giúp đỡ, kéo cửa phòng ra thì thấy họ đang đi đến chỗ rẽ cầu thang, Bác Sinh đã đi lên, một cô gái tóc dài đi theo phía sau anh ấy, hình như nghe được âm thanh, cô ấy quay đầu nhìn, mặt hướng về phía tôi — “A!!” Tôi gào lên thất thanh — bởi vì cho dù ánh sáng mờ tối, tôi vẫn thấy rõ rõ ràng ràng — trên mặt cô bé — không có ngũ quan!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.