Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 62: Thế giới




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâu Hướng Thần nhìn Hoắc Hàm trân trọng cuốn sách này như vậy, cười cười nói: "Biết ngay là cậu thích nhất nhân vật chính trong cuốn sách này mà. Nếu mình nói với cậu một chuyện, có lẽ cậu sẽ tức chết mất."

Hoắc Hàm không mấy quan tâm nói: "Vậy thì không cần nói với mình nữa."

"Không được." Lâu Hướng Thần nhướng mày cười cười: "Trước khi cậu gặp tai nạn xe không phải mình đã phàn nàn với cậu qua điện thoại về việc hiện nay anti-fan quá quá đáng sao? Phiên bản mạng của [Ai có thể không yêu vạn nhân mê] đã bị đăng trên trang web lậu, hơn nữa kẻ đó là một anti-fan. Gã đã sửa đổi cốt truyện của cậu, nhân vật Kiêu Kiêu mà cậu yêu thích nhất đã bị sửa thành nhân vật lót đường."

"Choang —" Cái cốc vô tình rơi xuống sàn vỡ vụn.

Lâu Hướng Thần và Bùi Khương giật nảy mình, nhìn về phía Hoắc Hàm, sắc mặt hắn rất khó coi.

Lâu Hướng Thần hiếm khi lắp bắp một chút: "Sao, sao lại tức giận như vậy?"

"Cho mình xem bộ truyện lậu đó." Giọng Hoắc Hàm rất trầm.

Nhìn sắc mặt âm u của Hoắc Hàm, Lâu Hướng Thần vội vàng tìm kiếm trên điện thoại, rồi đưa cho hắn: "Cậu xem, cậu xem, chính là cái này."

Hoắc Hàm nhận lấy, sau đó ngẩng đầu nói với hai người trước mặt: "Xin lỗi, hôm nay không thể hàn huyên với các cậu được nữa."

Lâu Hướng Thần vừa định hỏi gì đó thì bị Bùi Khương kéo lại. Anh ta lắc đầu, rồi mới nghiêng đầu nói với Hoắc Hàm: "Được, vậy chúng tôi đi trước nhé. Đợi cậu dưỡng bệnh khỏe rồi chúng ta hẹn lại."

Trong khoảng thời gian dài tiếp theo, Hoắc Hàm đã dành vài giờ để đọc lướt qua toàn bộ bản sách lậu này.

Càng đọc sắc mặt Hoắc Hàm càng khó coi. Lồng ngực hắn phập phồng, tức giận đến mức hận không thể xé nát kẻ bịa đặt vô căn cứ này.

Bản truyện lậu này sửa đổi tiểu thuyết gốc của hắn đến mức không còn nhận ra nổi.

Có thể thấy rất rõ, kẻ sửa đổi cuốn sách này thực sự là anti-fan của hắn. Hắn thích nhân vật nào, đối phương sẽ bôi xấu nhân vật đó.

Nhân vật chính của bản sách lậu không phải là "Tiêu Gia Niên", mà là "Phó Hòa Quang".

Còn "Tiêu Gia Niên" biến thành một người từ nhỏ đã giỏi tính kế, tâm cơ thâm trầm, thường tỏ vẻ ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo.

Văn Thần Cảnh, Hàn Trạm và Nam Tinh lúc ban đầu, giống như trong cuốn sách gốc, âm thầm yêu thương cậu ta, quan tâm cậu ta, chăm sóc cậu ta. Cuối cùng, khi Tiêu gia gặp biến cố, họ đã dốc hết sức lực trợ giúp, nhưng kết quả là cả ba người đều bị "Tiêu Gia Niên" đâm sau lưng, leo lên cành cao hơn.

Quan trọng là, đây là một quyển truyện trọng sinh.

Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm trọng sinh.

Nghĩ đến sự thay đổi của Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm trong thế giới của mình, Hoắc Hàm chỉ cần suy nghĩ đơn giản một chút là có thể phát hiện ra chân tướng.

Đó là ba người sau khi trọng sinh từ bản sách lậu kia. Những gì bọn họ đã trải qua trong bản sách lậu là những trải nghiệm đau đớn thực sự, sau đó khi tỉnh dậy, họ tưởng đó chỉ là một giấc mộng Nam Kha*.

(Giấc mộng Nam Kha: Dựa theo tích chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ.)

Nhưng vấn đề là, nhân vật trong bản sách lậu của gã, dựa vào đâu mà lại trọng sinh vào thế giới sách gốc của hắn?!

Hoắc Hàm tức giận đến mức đỏ cả mắt, Kiêu Kiêu của hắn lại dựa vào đâu mà phải trải qua những tai ương vô cớ đó?

Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm dưới ngòi bút của hắn lại dựa vào đâu mà vô cớ bị chiếm đoạt thân thể, ý thức bị áp chế, bị buộc phải làm nhiều việc ghê tởm như vậy?

Đúng là hắn yêu Kiêu Kiêu nhất, nhưng có nhân vật nào trong ba người họ không phải là tâm huyết mà hắn dày công sáng tạo ra?!

Hắn cũng đã ban cho họ rất nhiều phẩm chất và tâm tính tốt đẹp như vậy.

Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm trong bản sách lậu là những nhân vật chính yếu, khi mấy nhân vật chính yếu này đến thế giới thật, mà nhân cách của nhân vật chính trong thế giới thật bị áp chế, tất nhiên sẽ dẫn đến sự mất cân bằng của thế giới thật.

Thế giới thật và thế giới giả dung hợp với nhau, cốt truyện của thế giới giả xâm nhập vào thế giới thật.

Hướng Dương chết không có bất cứ lý do gì, Tiêu gia gặp tai bay vạ gió, cùng với Tiêu Vệ Hoa xảy ra tai nạn xe cộ.

Đó là hai mạng người!

Rõ ràng gã anti-fan này thiếu kỹ năng viết lách, tính cách của ba nhân vật Văn Thần Cảnh trong bản sách lậu chỉ tỏ vẻ ngoài mặt. Gã cố gắng tạo ra hình ảnh ba nam chủ sau khi trải qua sự phản bội cực khổ, rồi từ tuyệt vọng phản công.

Nhưng rốt cuộc, thiết lập nhân vật vẫn không được xây dựng vững chắc.

Khi viết truyện, Hoắc Hàm chưa bao giờ cố gắng tạo ra một nhân vật hoàn mỹ phiến diện.

Văn Thần Cảnh cởi mở tươi sáng, mang cảm giác tùy ý phóng khoáng thanh xuân, nhưng đồng thời, anh ta cũng có vài phần bốc đồng của tuổi thiếu niên, tính khí không tốt.

Nam Tinh khiêm tốn lịch thiệp, chu đáo lại dịu dàng, nhưng bản chất của y mang chút do dự không kiên định, vì vậy, y mãi mãi chỉ có thể là người thầm yêu trầm lặng, một kỵ sĩ trung thành.

Hàn Trạm ưu nhã cấm dục, kiềm chế giữ lễ nghĩa, chính vì môi trường sống từ nhỏ đến lớn của hắn ta, trong xương tủy ẩn chứa vài phần kiêu ngạo và sự khôn khéo của thương nhân.

Một nhân vật đa chiều, từ đó tới giờ không nên chỉ có một mặt thiện lương hay độc ác, họ nên có tư tưởng của riêng mình, môi trường sống tạo nên tính cách và phẩm chất độc nhất vô nhị của họ.

Đối mặt với những sự việc khác nhau sẽ có cách xử lý khác nhau, họ sẽ có lúc mềm mại cũng có lúc cứng rắn.

Con người vốn dĩ là một sinh vật phức tạp.

Nhưng anti-fan này chỉ một mực theo đuổi sự lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn của nam chủ sau khi trọng sinh, hoàn toàn xem nhẹ tính logic hình thành tính cách bình thường của họ từ nhỏ đến lớn, liền dễ dẫn đến một kết quả - OOC*.

(OOC*: Out Of Character, dịch là "Không hợp với tính cách" có những hành động không hợp với tính cách, hành vi của nhân vật.)

Vì vậy, sau khi ba người từ thế giới giả trọng sinh vào thế giới thật, bọn họ sẽ không đi xác minh xem những sự kiện trong mơ có thực sự xảy ra trong thế giới thật hay không, sẽ không phân biệt được bản chất thật của Kiêu Kiêu, cho dù phát hiện điều gì không đúng, họ cũng theo bản năng bỏ qua.

Đây là khuyết điểm tính cách của họ sau khi nhân vật bị OOC, tự đại, cuồng vọng, không ai bì nổi, lòng bọn họ tràn ngập trả thù, phần mềm mại của bọn họ hoàn toàn bị bóp chết, chỉ còn lại sự lạnh lùng cứng rắn.

Đầu ngón tay Hoắc Hàm hơi run rẩy.

Ở thế giới trong sách, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, thăm dò rất lâu, hóa ra chân tướng là thế này.

Hoắc Hàm chỉ thấy thật buồn cười, vì một bản sách lậu mà làm tổn thương các nhân vật chính của hắn đến mức mình đầy thương tích.

Các nhân vật chính của hắn dựa vào đâu mà phải chịu đựng những điều đó?!

Hắn nghiến chặt răng, sau đó gọi điện cho Hoắc Thanh, vừa mở miệng giọng đã khàn đặc: "Anh, em có việc cần anh giúp."

-

Ánh sáng ban mai rực rỡ, tia nắng xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào, tạo thành một cột sáng chói lóa, những hạt bụi mịn nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí.

Tiêu Gia Niên từ từ mở mắt, điều đầu tiên cậu làm là nhìn lên tủ đầu giường, nơi đó trống trơn.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, có vẻ như chỗ đấy hơi trống trải, hình như hôm qua cậu đã đặt cái gì đó ở đấy, là cái gì nhỉ?

Quên mất rồi.

Cậu duỗi người một cái, rồi xuống lầu, chuẩn bị ra khỏi cửa như thường lệ. Cậu có một thói quen xấu, khi bận rộn thì không thích ăn sáng lắm, thường vội vàng đi ra ngoài.

Nhưng ngay trước khi sắp ra khỏi cửa, bước chân cậu khựng lại, cậu phải ăn sáng, hình như trước đây có người đã nói với cậu, phải nhớ ăn ba bữa một ngày.

Là ai?

Tiêu Gia Niên cảm thấy một cơn đau nhói từ não truyền đến, cậu đưa tay ôm lấy thái dương, cẩn thận xoa xoa, sau đó mới lấy một miếng bánh mì từ bàn ăn trước khi ra ngoài.

Gần đây sắp đến kỳ nghỉ hè, Đại học Q có một truyền thống, vào cuối mỗi học kỳ sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ nhỏ.

Những trường đại học hàng đầu thực sự không chỉ dạy sinh viên cách học tập, mà còn dạy họ học cách vui chơi như một môn nghệ thuật.

Tiêu Gia Niên từ trước tới nay vốn không thích không khí ồn ào như vậy, huống chi thời tiết gần đây không tốt lắm, phía chân trời u ám tối tăm, mưa mùa hè cứ nói đến là đến.

Nhưng vì Lê Hân thích tham gia những nơi náo nhiệt, nên đã khẩn khoản xin Tiêu Gia Niên đi cùng, cậu đành miễn cưỡng đồng ý.

Hai người ăn mặc chỉnh tề, đối mặt với gió lớn để đến địa điểm tổ chức ở trường, có người phục vụ giúp họ kéo hai cánh cửa lớn ra.

Bên trong ánh đèn sáng rực, các cô gái mặc váy dạ hội lộng lẫy, các chàng trai mặc đồ vest, cầm rượu hoặc đồ uống xen lẫn trong đám đông.

Dàn nhạc phối hợp ăn ý diễn tấu, có người chơi đàn piano, có người kéo violin và cello.

Lê Hân là đứa ham chơi muốn điên, vừa mới bước vào đã như một con bướm bay vào giữa đám đông.

Tiêu Gia Niên bất đắc dĩ tìm một ghế cao gần cửa sổ để ngồi xuống, khuỷu tay cậu đặt trên bàn tròn nhỏ, lòng bàn tay chống cằm, nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ.

Bên tai là tiếng người dẫn chương trình hào hứng tuyên bố buổi khiêu vũ bắt đầu, tiết tấu giai điệu nhẹ nhàng của dàn nhạc đột ngột chuyển biến như bảnGiao hưởng giật mình*, một khúc nhạc tango nhịp độ nhanh vang lên.

(Bản Giao hưởng giật mình*: Giao hưởng số 94 của Joseph Haydn. Sở dĩ lại có tên này vì ở chương chậm (chương 2) bất thình lình trống vang lên rất mạnh.)

Đúng vào lúc này, tia chớp dạng lưới lan tỏa khắp bầu trời, "Ầm —" một tiếng sấm sét đột ngột vang lên.

Đầu Tiêu Gia Niên đau nhói, trước mắt lóe lên những mảnh ký ức vụn vặt, mưa rền gió dữ đập vào cửa sổ, không gian mờ ảo không rõ ánh sáng, điệu tango cuồng nhiệt mờ ám của hai người.

Người đàn ông nhếch khóe môi lên, đôi mắt đào hoa chứa đầy ý cười ám muội.

Cậu đột ngột mở to hai mắt, hơi thở gấp gáp, sau một lúc mới ngẩng đầu lên với đôi mắt ửng hồng.

Ánh mắt cậu lạnh lẽo nhìn về phía chân trời u ám xa xăm.

Đây là lần thứ hai ký ức của cậu bị xóa bỏ.

Tiếp theo, việc này dường như rơi vào một vòng lặp vô tận, Thiên Đạo lần lượt xóa đi ký ức của Tiêu Gia Niên, nhưng nó không hiểu, tại sao đối phương vẫn có thể nhớ lại lần này đến lần khác.

Lần đầu tiên, đã trải qua ba tháng, bởi vì TriAngel, Tiêu Gia Niên đã nhớ lại.

Lần thứ hai, kéo dài một tháng, vì một khúc tango.

Lần thứ ba, 20 ngày, vì đi ra ngoài dạo phố, nhìn thấy một cửa hàng trưng bày món đồ trang trí hoa hồng pha lê ở cửa sổ.

Lần thứ tư, nửa tháng, khi thảo luận với Lê Hân về việc đi du lịch ở đâu vào kỳ nghỉ hè, nhìn thấy bức ảnh đường Ngàn Hoa ở nước N.

Lần thứ năm, một tuần, đóa hoa dâm bụt cuối cùng của mùa hè trong sân đã rụng xuống.

Lần thứ sáu, ba ngày......

......

Lần thứ mười, Tiêu Gia Niên từ trên giường mở hai mắt, cậu nghiêng đầu nhìn ánh nắng ban mai rực rỡ ngoài cửa sổ.

Cậu nhớ ra, mình có một người yêu, tên là Hoắc Hàm.

Tình yêu của một người cứ mãi sinh sôi, giống như mặt trời vẫn mọc ở phía đông mỗi ngày.

Mỗi buổi sáng, trong khoảnh khắc mở mắt, cậu sẽ biết, có một người rất yêu cậu.

Thiên Đạo có chút tức giận, tại sao thời gian mất trí nhớ của Tiêu Gia Niên ngày càng ngắn lại, thậm chí đến cuối cùng, khi nó âm thầm tước bỏ ký ức của cậu trong giấc mơ, làm sao cậu có thể nhớ lại ngay khi mở mắt?

Rõ ràng cậu chỉ là một nhân vật trong sách, sống đơn giản theo quỹ đạo cuộc đời vốn có của mình không tốt sao?

Cậu biết quá nhiều có nghĩa đã vượt qua giới hạn, sẽ phá vỡ sự cân bằng của thế giới, Thiên Đạo không cho phép cậu nhìn thấu thiên cơ, không cho phép cậu thách thức quyền uy của nó.

Qua nhiều lần mất trí nhớ, một lần lại thêm một lần đấu tranh để nhớ lại, trạng thái của Tiêu Gia Niên ngày càng trở nên tệ hơn.

Không ai có thể chịu đựng được việc ký ức về người mình yêu nhất bị rút đi lặp đi lặp lại, mà mỗi lần rút đi cứ như thể rút cạn một thùng nước.

Chờ tới khi cậu đấu tranh để nhớ lại, không khác gì dòng lũ chảy xiết bất ngờ đổ ào ạt một vào một thùng gỗ trống rỗng.

Biết bao ký ức chua chát, ngọt ngào, biết bao tình yêu sâu đậm như nước lũ cuồn cuộn đổ vào.

Nhưng, cậu chỉ là một thùng gỗ nhỏ bình thường, cậu không thể chịu nổi, cậu sẽ vỡ.

Đúng lúc này, Tiêu Gia Niên lại nhận được cuộc gọi từ quản gia Văn gia là chú Ngô, giọng nói bên kia đầy lo lắng.

"Niên Niên à, mấy ngày trước Thần Cảnh đột nhiên ngất xỉu, hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại thì ôm chú khóc nức nở nói "xin lỗi cậu, xin lỗi Tiêu tiên sinh", rồi cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, cả ngày rồi chưa về, chú thực sự lo lắng quá, muốn hỏi con, thằng bé nó có đến tìm con không?"

Tiêu Gia Niên sững người, nhìn cơn mưa to tầm tã bên ngoài, cậu chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn đặc: "Chú Ngô, con nghĩ con biết anh ấy đang ở đâu rồi."

___

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng đã viết đến chân tướng của thế giới rồi! Xin các bạn đọc đến chương này đừng spoil trong phần bình luận nhé, cảm ơn rất nhiều!

Hai ngày trước nhìn thấy bình luận tôi lại giật mình, phương hướng suy đoán về bản sách lậu đúng rồi.

Điểm khác là, ba người trong bản sách lậu đã trọng sinh vào thế giới của bản chính.

Vì vậy tương đương với việc có ba cái thế giới, thế giới dung hợp thuộc về Hoắc Hàm và Kiêu Kiêu, thế giới thật của Văn Thần Cảnh và Niên Niên, và Tiêu Gia Niên phản diện hắc hóa trong thế giới giả.

Đọc vui vẻ, ngày mai gặp! [Hôn gió 1 cái.jpg]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.