Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 61: Làm sao tôi có thể quên?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiêu Gia Niên ngơ ngác nhìn khoảng sân vườn trống trải, tại sao cậu lại ở đây?

Anh trai đâu?

Cậu nhớ ra rồi, anh trai đã biến mất.

Tiêu Gia Niên nhớ lại, đôi mắt đỏ hoe, nhưng ngay sau đó —

Anh trai, anh trai là ai?

À, anh trai là Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm......

Hoắc Hàm......

Trong đầu Tiêu Gia Niên đang liều mạng giãy giụa, cậu nhanh chóng nhận ra rằng những ký ức về Hoắc Hàm đang tan biến.

Cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, điên cuồng chạy vào phòng, mở tủ quần áo ra.

Không có, không có, quần áo của Hoắc Hàm không còn nữa.

Cậu quay đầu lại, nhìn vào đóa hồng pha lê trên tủ đầu giường, vội vã chộp lấy nó, nắm chặt đóa hoa hồng trong lòng bàn tay, nhưng chỉ có thể tận mắt nhìn bông hồng dần dần tan biến trong tay mình.

Khi bi thương đạt đến tận cùng, con người không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tiêu Gia Niên nhìn từng món đồ liên quan đến Hoắc Hàm trong phòng dần dần biến mất, cậu thầm khóc than không thành tiếng.

Trời cao thậm chí không để lại cho cậu một chút tưởng niệm nào.

Trong đầu cậu vẫn đang diễn ra cuộc giằng xé dữ dội, ánh mắt khi thì đau đớn, khi thì hoang mang.

Hoắc Hàm, Hoắc Hàm, cậu đọc đi đọc lại cái tên này, như thể muốn khắc sâu vào tận đáy lòng.

Hoắc Hàm là ai?

Hoắc Hàm là người yêu của cậu.

Tiêu Gia Niên chỉ cảm thấy một cơn đau nhói kịch liệt trong đầu, như thể có vô số cây đinh đâm sâu vào đấy.

Dưới cơn đau dữ dội, Tiêu Gia Niên không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Gia Niên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cậu mơ mơ màng màng bắt máy: "Alô."

Bên kia là giọng nói ồn ào của Lê Hân: "Sao giờ này cậu vẫn còn ngủ? Dậy đi, dậy đi, chúng ta phải ra ngoài đi chơi mà!"

Tiêu Gia Niên từ từ mở to mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, tại sao cậu lại ngủ trên sàn thế này?

Cậu đứng dậy, có hơi uể oải đáp lại: "Biết rồi."

"Cậu mau ra đây đi, tôi đang đợi cậu ở cửa đấy."

Tiêu Gia Niên rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo lại, rồi mới đi xuống lầu. Lê Hân đang đứng trong sân chờ cậu.

Nhìn thấy cậu ra, cậu ta hào hứng chỉ lên trên đầu: "Gia Niên, nhìn kìa, hoa nở rồi!"

Tiêu Gia Niên ngước đầu lên nhìn, ở ngọn cây cao, một đóa mộc lan trắng tươi tắn đang nở rộ trên cành.

Cả người cậu sững sờ, hoa đã nở rồi sao.

"Gia Niên, sao cậu lại khóc?!" Tiếng kêu có chút hoảng loạn của Lê Hân vang lên.

Tiêu Gia Niên ngơ ngác đưa tay sờ sờ gò má mình, phát hiện sớm đã đầm đìa nước mắt: "Tôi... khóc?"

Cậu có hơi ngượng ngùng lau nhanh mặt một phen: "Tôi cũng không biết sao lại rơi nước mắt nữa, không sao đâu."

Lê Hân thở phào: "Nếu anh Hoắc Ngôn mà thấy được, anh ấy chắc chắn lại hỏi có phải tôi bắt nạt cậu hay không rồi."

Anh... Hoắc Ngôn?

Tiêu Gia Niên đột nhiên thoáng cảm thấy có một loại cảm giác chia cắt lạ lùng.

Trong đầu cậu lập tức hiện lên hình ảnh một người đàn ông tuấn tú dịu dàng. Rất xa lạ, nhưng lại có sự quen thuộc mâu thuẫn kỳ quái, cảm giác như thể ai đó đã cưỡng ép nhét bức ảnh của người này vào trong não cậu.

Ngay sau đó cậu lại nhận ra, à, đúng rồi, đây là anh Hoắc Ngôn.

Sau khi Tiêu gia xảy ra biến cố, chính anh Hoắc Ngôn vì báo ân Tiêu Vệ Hoa, nên đã đón cậu về nhà, coi cậu như em trai ruột mà chăm sóc, anh Hoắc Ngôn đối xử với cậu rất tốt.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi."

"Ồ, được." Tiêu Gia Niên mỉm cười, ngước nhìn đóa mộc lan trắng kia một chút, ngay sau đó theo Lê Hân đi ra cửa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, mùa hè đã đến rồi.

Tiêu Gia Niên khoác ba lô, bước chân nhẹ nhàng từ trên lầu đi xuống, Hoắc Ngôn đang ngồi ở bàn ăn sáng, nhìn thấy cậu xuống, hắn mỉm cười hiền lành: "Gia Niên, đến đây ăn sáng đi."

Tiêu Gia Niên sững người nhìn Hoắc Ngôn một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lịch sự từ chối: "Anh Hoắc Ngôn, không cần đâu, đã quá muộn rồi, em phải ra ngoài."

Trước khi Tiêu Gia Niên mở cửa ra ngoài, phía sau vang lên giọng nói của Hoắc Ngôn, mang theo sự dịu dàng rập khuôn, ngữ điệu không có chút biến động: "Ừ, đi đường cẩn thận."

Tiêu Gia Niên quay lại nhìn Hoắc Ngôn một lần nữa, sau đó biểu cảm vẫn nhàn nhạt bước ra khỏi cửa.

Mãi đến khi ra khỏi cửa, nhìn thấy hoa dâm bụt đang đung đưa trong gió ở khu vườn, trên khuôn mặt Tiêu Gia Niên mới xuất hiện nụ cười thật sự. Cậu tiến lại gần những bông hoa, từ từ ngồi xổm xuống, cực nhẹ nhàng đưa tay chọc chọc.

Ánh sáng ban mai rạng rỡ, len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống, những quầng sáng màu bạch kim rơi trên đầu Tiêu Gia Niên và trên cánh hoa dâm bụt.

Trong bầu không khí trong lành, hương hoa nhàn nhạt thoang thoảng. Không biết từ khi nào, Tiêu Gia Niên bỗng cực kỳ cực kỳ thích hoa dâm bụt.

Cậu đã chờ đợi từ mùa xuân cho đến mùa hè.

Việc hoa dâm bụt nở giúp Tiêu Gia Niên bắt đầu mang tâm trạng rất tốt cho cả ngày hôm nay, cậu bước đi nhẹ nhàng đến trường.

Lê Hân tính tình hay dính người, nhất định phải đi học cùng Tiêu Gia Niên, trong tay cầm một cuốn sách.

Tiêu Gia Niên cảm thấy mới lạ: "Sao tự dưng hôm nay cậu lại đang cầm theo sách?"

Lê Hân tỏ vẻ không phục: "Sao, tôi không được đọc sách à? Khinh thường người khác?"

Tiêu Gia Niên nhịn cười: "Được được được, xem nào, để tôi xem xem cuốn sách mà vị bạn học thích đọc sách này đang đọc là gì nào?"

Lê Hân có chút ngượng ngùng xoắn xít để lộ bìa cuốn sách cho Tiêu Gia Niên xem - [Sau khi buông xuôi nằm lười, tôi nổi tiếng rồi].

Tiêu Gia Niên:???

"Đây là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, mặc dù tựa đề nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng rất hay đấy. Chẳng qua người chỉ đọc các tác phẩm kinh điển như cậu chắc sẽ chướng mắt nó thôi."

"Không có." Tiêu Gia Niên ngơ ngác nói: "Không có coi thường, rất dễ thương mà."

Tiêu Gia Niên cũng không hiểu rõ bản thân lắm, trước đây cậu chưa bao giờ tiếp xúc với loại sách như vậy, theo lý mà nói, cậu không thể get được.

Nhưng không biết vì sao, cậu lại cảm thấy mình có khả năng tiếp thu loại sách này rất cao, hẳn là một quyển sách rất thú vị, cho dù cậu chưa bao giờ đọc qua.

"Gia Niên, sau giờ học cậu đi chơi với tôi nhé."

Tiêu Gia Niên đè nén lại cái cảm giác kỳ quái trong lòng, cười đáp: "Được."

Sau khi tan học, hai người Tiêu Gia Niên và Lê Hân chọn ngẫu nhiên một nhà hàng để ăn tối.

Ánh chiều chạng vạng phủ kín toàn bộ chân trời, ngày hè gió đêm thổi phơ phất, buổi tối có rất nhiều người ra ngoài đi dạo, cảm giác thật thoải mái.

Tiêu Gia Niên tay chống đầu, phát ngốc nhìn những người muôn màu muôn vẻ bên ngoài cửa sổ. Trong ba tháng qua, Tiêu Gia Niên thường xuyên có cảm giác như thiếu mất thứ gì đó.

Dù hoàn cảnh xung quanh rất náo nhiệt, cậu vẫn thường cảm thấy cô đơn, trống rỗng.

"Gia Niên, tôi ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."

"Ừm."

Hai người lẫn vào trong đám đông, trên con đường này có rất nhiều cửa hàng nhỏ, có cả đồ ăn, đồ chơi, cửa hàng 10 xu, ở lối vào có đủ loại gian hàng lề đường, đám đông xung quanh rất nhiều người qua lại tay cầm đồ ăn vặt ven đường hoặc trà sữa.

Đây là một con phố tràn ngập khói lửa nhân gian.

Hai người dừng lại trước một gian hàng nhỏ, Lê Hân cười cười vỗ vai Tiêu Gia Niên: "Cậu mau nhìn búp bê này này, có thấy trông nó xấu lạ mà cũng cưng cưng không?"

Tầm nhìn của Tiêu Gia Niên dịch chuyển sang đó, cả người cậu cứng đờ, như thể một tia chớp vừa xẹt qua não cậu.

Tay cậu run nhè nhẹ cầm lấy búp bê mặc trang phục cung đình hoa lệ đó, trên đầu nó có ba cái sừng nhọn cong cong.

Con búp bê này được làm rất sơ sài, chất lượng kém hơn rất nhiều so với cái cậu từng sở hữu nhưng giờ đây đã tan biến.

Đây là......

Chủ gian hàng là một ông chú trung niên, nghe thấy Lê Hân nói vậy, ông phản bác: "Bạn học nhỏ đừng nói thế, con búp bê này nổi tiếng lắm đó, tên là cái gì tiếng Anh đấy, tôi không đọc được."

Ở bên cạnh, Tiêu Gia Niên khàn giọng lên tiếng: "TriAngel."

Mắt chủ gian hàng sáng lên: "Đúng đúng đúng, là cái tên này, đây còn là búp bê truyền thống của nước Y, nghe nói có thể bảo vệ duyên phận giúp con người, rồi có thể đưa..."

Tiêu Gia Niên nắm chặt con búp bê, ngơ ngẩn nói: "Có thể đưa người yêu đã mất đi quay trở về bên mình."

Nháy mắt sau đó, nước mắt cậu liền tuôn trào, bỗng nhiên, cậu vừa khóc vừa cười.

Lê Hân hoảng hốt muốn chết: "Gia Niên, làm sao vậy? Làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên khóc?"

Tiêu Gia Niên lau mặt, quay đầu lại nhìn Lê Hân, nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại như mưa trút nước.

Cậu chỉ vào con búp bê và nói: "Lê Hân, tôi có người yêu, cậu biết không? Người yêu của tôi tên là Hoắc Hàm."

Cậu nhớ ra rồi, có một người tên là Hoắc Hàm.

Là bạn bè, là anh trai, là ánh sáng của cậu, là hoa dâm bụt của cậu, là người yêu đã biến mất... của cậu.

Lê Hân lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cậu: "Hoắc Hàm? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói về người này?"

"Không, cậu biết anh ấy." Tiêu Gia Niên khóc lóc lắc đầu: "Không bao giờ là Hoắc Ngôn, mà là Hoắc Hàm, cậu biết anh ấy, cậu chỉ quên thôi, tất cả mọi người đều quên, tôi cũng suýt chút nữa quên mất, làm sao tôi có thể quên? Tôi không thể quên được."

Cậu nói năng lộn xộn, giọng nói mang theo nỗi hối hận tự trách vô cùng.

Lê Hân có chút không hiểu ý cậu, chỉ có thể lúng túng vừa lau nước mắt vừa an ủi cậu: "Được rồi, được rồi, là lỗi tại tôi, không nên quên, không được quên không được quên."

Có vẻ như lời này đã an ủi được Tiêu Gia Niên, cậu mỉm cười thực lòng, đôi mắt đẫm lệ sáng lên.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve con búp bê này, sau đó mua nó từ chủ quán.

Khi Tiêu Gia Niên về nhà, Hoắc Ngôn đang ngồi ở phòng khách, như thể được cài đặt sẵn một chương trình nào đó, hắn ta lên tiếng chào hỏi Tiêu Gia Niên với vẻ dịu dàng rập khuôn.

Tiêu Gia Niên nắm chặt TriAngel trong tay lại, cậu biết tại sao mặc dù trong ký ức Hoắc Ngôn rất tốt với mình, nhưng cậu lại không thể thân thiết được với hắn ta.

Bởi vì hắn ta đã chiếm giữ vị trí nhân vật của Hoắc Hằm, hắn ta là một sản phẩm thay thế được đẩy ra để bù đắp lỗ hổng trong thế giới sau khi Thiên Đạo mang Hoắc Hàm đi.

Tiêu Gia Niên lạnh nhạt chào lại một tiếng, rồi đi lên lầu.

Cậu đặt búp bê TriAngle trong lòng lên tủ đầu giường, gương mặt dịu dàng, sau đó nằm xuống giường, nghiêng người co lại thành một cục.

Cậu nghĩ, cậu nhớ anh trai quá.

-

Chờ tới khi mở mắt ra lần nữa, Hoắc Hàm chỉ có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, mọi thứ xung quanh đều là một màu xám xịt.

Hắn nghe thấy bên cạnh có tiếng một người phụ nữ vui mừng kêu lên: "Hoắc Thanh, Tiểu Hàm tỉnh, nhanh gọi bác sĩ."

Rất nhanh, một nhóm bác sĩ và y tá kéo đến phòng bệnh, có người mở mí mắt hắn ra, dùng đèn chiếu vào, quan sát phản ứng của hắn.

Sau đó bác sĩ nói với Hoắc Thanh bên cạnh đang lo lắng không thôi: "Hoắc tổng, Hoắc tiểu tiên sinh đã không có gì đáng ngại, sau này chỉ cần chăm sóc cẩn thận là có thể dần dần hồi phục."

Hoắc Thanh nới lỏng cà vạt, thở phào một hơi, lúc này mới yên lòng.

Người vợ Diệp Thư bên cạnh y lau nước mắt, nhào vào lồng ngực Hoắc Thanh: "Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt."

Hoắc Hàm ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nghe giọng nói anh trai và chị dâu, một giọt nước mắt lăn dài rơi xuống gối đầu, hắn đã trở về.

"Hoắc Hàm, Hoắc Hàm!"

Hoắc Hàm phục hồi tinh thần lại, ngơ ngẩn nhìn vào người gọi mình là Lâu Hướng Thần, sau đó chuyển tầm nhìn sang Bùi Khương đang lo lắng nhìn hắn bên cạnh.

Đây là Lâu Hướng Thần và Bùi Khương trong cuộc đời hiện thực, trẻ hơn nhiều so với tiểu thuyết.

Mặc dù trong truyện đã trôi qua vài tháng, nhưng hiện thực mới chỉ qua vài ngày.

Lâu Hướng Thần nhìn Hoắc Hàm mang khuôn mặt tái nhợt ngồi trên giường bệnh, lẩm bẩm: "Đang nghĩ gì thế? Như thể hồn vía ném đâu mất vậy."

Hoắc Hàm miễn cưỡng kéo khóe miệng cười một chút, rồi nhìn sang Bùi Khương: "Cậu có đem đồ mà mình nhờ đến không?"

Bùi Khương lúc này mới nhớ tới, lấy từ trong túi của mình ra một quyển sách đưa cho Hoắc Hàm.

Bìa màu xanh nhạt, trên đó là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng nở nụ cười tươi tắn xinh đẹp, trong mắt như chứa những vì sao. Cậu nằm lên bàn, xung quanh khuôn mặt nở rộ muôn hoa.

Nụ cười của cậu lộng lẫy hơn cả nắng, ngập tràn sức sống hơn cả hoa.

Hoắc Hàm nhận lấy, thật cẩn thận dùng tay sờ nhẹ nhàng lên bìa sách, bên cạnh má lúm đồng tiền của cậu là con chữ nghệ thuật - [Lễ vật].

Đây là tên sách xuất bản biên tập viên đã đổi sau khi liên hệ với Hoắc Hàm, bởi vì đối với Hoắc Hàm mà nói, Tiêu Gia Niên là sự ban ân, là lễ vật.

Mà tên gốc của cuốn sách này là - [Ai có thể không yêu vạn nhân mê].

___

Tác giả có lời muốn nói: [Sau khi buông xuôi nằm lười, tôi nổi tiếng rồi] là một cái tên do tác giả bịa ra, nếu trùng hợp thì đó chỉ là tình cờ.

[Tâm sự ngẫu nhiên]: Đọc được bình luận của một vị độc giả, tôi hoảng sợ, hu hu hu mấy người chui vào hộc tủ của tôi hả? QwQ

Nhưng tôi đã dự đoán được sự đoán già đoán non của mấy người! Trong một chương, tôi đã để bạn học Tiêu nhớ lại rồi!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.