Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 59: Năm tháng dịu dàng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoắc Hàm vốn dĩ ngủ không yên giấc, khi Tiêu Gia Niên ở bên cạnh có động tĩnh, hắn liền mở mắt, ngay sau đó cũng ngồi dậy.

Nhìn Tiêu Gia Niên mồ hôi đầy đầu, hô hấp dồn dập, Hoắc Hàm lo lắng vỗ về lưng cậu: "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"

Tiêu Gia Niên nghe thấy giọng người đàn ông bên cạnh mới hoàn hồn, cậu lập tức xoay người qua nhào vào lòng Hoắc Hàm.

Giọng nói cậu rất nhỏ rất nhẹ: "Em mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy chính mình."

Hoắc Hàm cười: "Mơ thấy chính mình có gì đáng sợ? Sao lá gan lại nhỏ thế?"

Tiêu Gia Niên vùi mặt mình vào hõm vai Hoắc Hàm, giải thích nói: "Em cảm thấy người đó là em, nhưng cũng không phải em. Quỹ đạo cuộc đời cậu ấy hoàn toàn khác biệt so với em bây giờ, cả đời cậu ấy trôi qua rất hạnh phúc."

Ý cười trên mặt Hoắc Hàm nhạt đi, đây là...

"Em cảm thấy vừa vui vừa buồn, trong mơ cha vẫn còn sống, nhưng lại không có anh. Hơn nữa, sao em có thể thích Văn Thần Cảnh chứ?" Cho dù bây giờ đã tỉnh dậy, cậu vẫn thấy thật vớ vẩn: "Anh nghe xem, có phải rất buồn cười không, em với Văn Thần Cảnh á?"

Dường như cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, cậu lặp lại một lần nữa: "Em? Văn Thần Cảnh?"

Lời nói của Tiêu Gia Niên hoàn toàn xác nhận suy nghĩ của Hoắc Hàm, đây chính là cốt truyện gốc trong cuốn sách [Ai có thể không yêu vạn nhân mê] mà hắn đã viết.

"Tiêu Gia Niên" và Văn Thần Cảnh vốn là cặp đôi chính thức.

Tại sao Tiêu Gia Niên lại mơ thấy nội dung của truyện gốc?

Tiêu Gia Niên rời khỏi vòng tay hắn, cậu nhìn vào mắt Hoắc Hàm, hỏi: "Anh trai, em không chắc anh có biết hay chưa, Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm ba người này không còn là họ của trước đây nữa."

Hoắc Hàm sửng sốt, sau đó từ từ gật đầu, giọng khàn khàn nói: "Anh đã nhận ra rồi."

Làm sao hắn có thể không biết, mỗi người đều do chính tay hắn sáng tạo ra, bọn họ mang phẩm chất như thế nào, tính cách như thế nào, làm sao hắn lại không rõ chứ?

"Bọn họ tựa hồ như bị người khác chiếm giữ cơ thể vậy, giống như trong tiểu thuyết bị người khác hồn xuyên vào. Vốn dĩ em đã từng có ý nghĩ như vậy, nhưng lại lập tức phủ nhận, dù sao thì nó quá kinh hãi thế tục, em thấy chắc là đầu óc mình có vấn đề rồi. Nhưng anh có biết hôm nay Nam Tinh đến tìm em, nói với em cái gì không?"

Tiêu Gia Niên cười rất khó coi: "Anh ấy nói, thế giới này là hư cấu, còn đưa ra một từ khóa quan trọng, "sách". Nếu đúng là như vậy, thì mọi chuyện yêu ma quỷ quái kia đều có thể xảy ra, phải không?"

"Ong" một tiếng, Hoắc Hàm chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng một trận dữ dội, hắn chưa bao giờ muốn để Tiêu Gia Niên biết đến chuyện này.

Nếu một người biết thế giới nguyên bản của mình hóa ra là hư cấu mà thành, vậy còn gì có thể là thật nữa?

Con người sống trên đời này là vì cái gì?

Họ sẽ không ngừng suy nghĩ, liệu số phận của chính mình có bị người khác tùy ý thao túng hay không.

Hắn còn chưa kịp mở miệng giải thích gì, đã nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Tiêu Gia Niên.

Hoắc Hàm cúi đầu, thì thấy tay phải vốn đang ôm Tiêu Gia Niên giờ đã xuyên qua cơ thể người kia, toàn bộ cánh tay trở nên trong suốt.

Gần như ngay lập tức, Hoắc Hàm che giấu bằng cách đưa tay ra sau lưng, vẻ mặt hắn hoảng hốt.

Nhưng không còn tác dụng nào nữa, toàn bộ cánh tay đều trong suốt, không thể che giấu được dù cố gắng thế nào.

Tiêu Gia Niên há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình giống như bị bóp nghẹt.

Cậu lúng túng, thật cẩn thận đưa tay ra, muốn chạm vào, sau đó lại trơ mắt nhìn tay mình xuyên qua làn không khí trong suốt đó.

Đáy mắt cậu đỏ lên, ngước mắt lên nhìn Hoắc Hàm, giọng nói run rẩy không thể tin được: "Đây có phải là lý do gần đây anh gấp gáp dạy em trưởng thành không?"

Hoắc Hàm cười khổ một tiếng, giằng co khoảng một phút sau, cánh tay phải của hắn mới hiện hình trở lại, hắn chậm rãi, nắm chặt lấy tay Tiêu Gia Niên.

"Vốn không muốn để em nhìn thấy."

"Vậy anh định không nói bất cứ điều gì với em cả, rồi đến một ngày nào đó anh hoàn toàn biến mất trước mặt em thì em mới được biết sao?! Anh không thể..."

Nói đến đây, Tiêu Gia Niên gần như kiệt sức, thanh âm lạc giọng nghẹn ngào: "Anh không thể... tàn nhẫn với em như vậy."

"Không phải, không phải vậy." Hoắc Hàm đỏ hoe mắt lắc đầu: "Anh đã định nói cho em biết."

Hắn chỉ là không muốn để Tiêu Gia Niên tận mắt chứng kiến, dù sao trơ mắt nhìn người yêu trong tình trạng này, sẽ chịu cú sốc và tổn thương lớn hơn rất nhiều.

Ban ngày, Tiêu Gia Niên đã hỏi Hoắc Hàm, liệu có thể ở bên cạnh mình cả đời không, câu trả lời của Hoắc Hàm là im lặng.

Thực ra Tiêu Gia Niên hiểu, bởi vì Hoắc Hàm cũng không chắc chắn, hắn không thể vì dỗ dành cậu mà đưa ra lời hứa trong khi chính mình cũng không thể quyết định được.

Lúc ấy, tuy Tiêu Gia Niên buồn bã bất lực, nhưng vẫn nghĩ rằng, họ còn rất nhiều rất nhiều thời gian bên nhau, biết đâu đấy.

Nhưng bây giờ, trời cao đã đập tan tia hy vọng cuối cùng của cậu, hóa ra họ không còn nhiều thời gian nữa.

Trời cao thậm chí còn tước đoạt quyền lợi được ôm người mình yêu của cậu.

Khi con người gặp phải chuyện vượt quá khả năng của mình, không thể giải quyết được, phản ứng đầu tiên là hoang mang.

Tiêu Gia Niên ngẩn ngơ cúi đầu nhìn tay phải của Hoắc Hàm, có phần bất lực, mang theo nỗi buồn nồng đậm, cuối cùng khàn khàn giọng hỏi: "Em có thể biết nó bắt đầu từ khi nào không?"

"Khoảng chừng một tuần trước."

"Phạm vi sẽ mở rộng sao?"

"Sẽ."

Căn phòng tối tăm lại chìm vào im lặng một lần nữa, Hoắc Hàm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má tái nhợt của Tiêu Gia Niên, đối phương như thể bị rút hết linh hồn, ngay cả đôi mắt cũng trở nên u ám.

"Kiêu Kiêu." Giọng nói Hoắc Hàm rất dịu dàng: "Em biết anh yêu em nhiều như thế nào, đúng không?"

Tiêu Gia Niên như được kéo ra khỏi nỗi thống khổ mênh mông vô tận, dù ngay tại lúc này, đáp lại tình yêu của Hoắc Hàm vẫn là bản năng của cậu.

Cậu nghẹn ngào nói: "Biết, còn anh, anh có biết em yêu anh nhiều thế nào không?"

Hoắc Hàm cười: "Anh đương nhiên biết, lại đây, ôm một cái nào."

Tiêu Gia Niên nhào vào lồng ngực hắn, gào khóc. Hoắc Hàm nhẹ nhàng thở phào, có thể khóc ra được là chuyện tốt.

Ngày hôm sau, khi Hoắc Hàm tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Tiêu Gia Niên.

Hắn rời giường, đi xuống lầu tìm người, liền thấy Kiêu Kiêu đang xoay quanh bên cạnh dì giúp việc trong bếp.

"Dì ơi, cháo này còn phải nấu bao lâu nữa ạ?"

"Gần xong rồi, cũng đã nấu chín, chỉ cần rắc thêm chút hành là được."

Tiêu Gia Niên cẩn thận học theo động tác xử lý thực phẩm của dì, sau đó vừa chỉ vào thớt vừa dặn dò một cách đáng yêu: "Dì ơi, anh trai không thích ăn hành lắm, lát nữa cho ít thôi ạ, rồi phiền dì đừng cắt quá nhỏ nhé."

Dì giúp việc hiền từ đáp lại một tiếng.

Hoắc Hàm khoanh tay dựa vào tường bếp, trong mắt mang theo ý cười nhìn Tiêu Gia Niên đang nghiêm túc hỗ trợ chuẩn bị bữa sáng.

Hắn tưởng rằng, Kiêu Kiêu sẽ phải suy sụp một thời gian.

Là hắn đánh giá thấp cậu, cậu kiên cường như vậy, dũng cảm như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị đánh gục chứ.

Tiêu Gia Niên dưới sự chỉ dẫn của dì giúp việc, đang chăm chú chiên một quả trứng gà.

Đêm qua sau khi tỉnh dậy, cậu đã không ngủ cả đêm.

Hoắc Hàm còn tưởng rằng mình đã dỗ cậu ngủ rồi, nhưng làm sao cậu có thể ngủ được chứ?

Nhìn khuôn mặt Hoắc Hàm ngủ say bên cạnh, Tiêu Gia Niên thậm chí không nỡ chớp mắt lấy một cái.

Cả đêm, cậu suy nghĩ rất nhiều.

Thời gian đã đủ gấp gáp rồi, cậu không có thời gian để buồn bã, không có thời gian để tìm kiếm cái gọi là chân tướng kia nữa.

Cậu chỉ muốn trong thời gian có hạn, cùng Hoắc Hàm sinh sống thật tốt, yêu thương nhau thật nhiều, cậu muốn trong khoảng thời gian này, trải nghiệm thật nhiều điều mà trước đây hai người chưa từng cùng nhau trải qua.

Cậu quay người lại, liền thấy Hoắc Hàm đang dựa vào tường.

Ánh nắng buổi sớm rực rỡ, căn nhà này có nhiều cửa sổ kính sát đất, cho nên bên trong rất thoáng đãng và sáng sủa, ngay cả những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí cũng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng óng.

Mùi thơm của cháo từ nhà bếp tỏa ra, đơn giản, ấm áp mà tốt đẹp.

Hai người nhìn nhau cười.

Hoắc Hàm dang rộng vòng tay, Tiêu Gia Niên đi đến đón nhận thu mình vào lòng hắn, ngầm hiểu ý ngẩng đầu lên, ngay sau đó Hoắc Hàm cúi xuống cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

"Chào buổi sáng."

Tiêu Gia Niên làm nũng cọ cọ cổ hắn, thân mật nói: "Chào buổi sáng."

Dì giúp việc quay đầu lại, thấy cảnh tượng của đôi tình nhân nhỏ này, vui mừng cười cười.

Trong những ngày tiếp theo, Tiêu Gia Niên không hề lơ là chút nào.

Cậu thậm chí còn thường chủ động yêu cầu Hoắc Hàm dạy mình nhiều hơn, để học hỏi những lĩnh vực mà cậu còn thiếu sót.

Có một số việc không cần nói nhiều, họ đã có thể hiểu ý đối phương, biết đối phương đang nghĩ gì.

Tiêu Gia Niên nghĩ, cho dù Hoắc Hàm phải ra đi, cũng phải ra đi một cách nhẹ nhàng. Cậu không muốn Hoắc Hàm luôn lo lắng cho mình, cậu muốn Hoắc Hàm yên tâm rằng dù chỉ có một mình, cậu vẫn có thể sống tốt.

Hoắc Hàm hiểu, hắn hiểu Kiêu Kiêu quá rõ, làm sao có thể không biết ý của cậu chứ.

Nhưng chính vì hiểu được ý nghĩa sâu xa đằng sau đó, hắn lại càng thêm xót xa, càng thêm đau lòng.

Nhưng bọn họ vẫn thường xuyên cười, thường xuyên cười với nhau.

Nếu phải ra đi, những ngày cuối cùng trong ký ức của họ nhất định phải rực rỡ nắng vàng, không nên là nước mắt, là thống khổ, là hối tiếc.

Họ ăn ý che giấu đi nỗi đau khổ và bất an trong lòng, chọn cách đối xử dịu dàng với những tháng ngày cuối cùng hạn hẹp này.

Vào buổi tối, Tiêu Gia Niên mặc trang phục chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài đến buổi hẹn.

Tối nay là buổi hẹn hò của cậu với người yêu.

Khi cậu đến nhà hàng, người phục vụ đón tiếp, hỏi xem cậu đã đặt chỗ trước hay chưa.

Tiêu Gia Niên báo tên Hoắc Hàm, người phục vụ liền dẫn cậu đến vị trí có tầm nhìn đẹp nhất, nơi Hoắc Hàm đang ngồi đó trong bộ trang phục chỉnh tề.

Mái tóc đen của hắn được chải gọn về phía sau, để lộ vầng trán sạch sẽ và mặt mày đẹp như bức tranh thủy mặc. Khi nhìn thấy Tiêu Gia Niên, ánh mắt hơi lạnh lùng của Hoắc Hàm liền lộ ra ý cười.

Hắn đứng dậy, trao bó hoa hồng đã mua sẵn cho Tiêu Gia Niên: "Chào buổi tối."

Hai người vốn hàng ngày không rời nhau nửa bước, giờ lại làm như đã lâu không gặp, tạo nên một không khí trang trọng.

Tiêu Gia Niên nhận lấy hoa, không nhịn được cười.

Cậu lên tiếng với giọng điệu hân hoan: "Chào buổi tối nha."

Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn nhau đầy ý cười.

Ánh đèn trong nhà hàng mờ ảo lãng mạn, chỉ có ánh nến ở mỗi bàn chiếu bóng lung linh trên gương mặt mọi người.

Thực ra thời tiết hôm nay không được tốt lắm, khi Tiêu Gia Niên ra ngoài vào buổi tối, bên ngoài gió đang thổi mạnh, bầu trời tối sầm lộ ra một màu vàng đục, có vẻ như sắp mưa.

Đúng lúc này, một mạng lưới tia chớp sáng rực cả bầu trời, theo sau là tiếng sấm ầm ĩ.

Nhà hàng nơi hai người đang ngồi nằm trên tầng cao, lại gần cửa sổ, tia chớp đó trông như chỉ cách trong gang tấc, tiếng sấm vang dội bên tai.

Cả hai đều bị giật mình, nhưng người chơi đàn piano dường như lại càng hứng thú, giữa tiếng sấm sét, bản Giao hưởng Định mệnh của Beethoven được tấu lên trong sự cuồng nhiệt.

Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên nhìn nhau, không nhịn được bật cười thành tiếng.

___

Tác giả có lời muốn nói: Tôi cứ não bổ lung tung ra đủ thứ, sau đó tác giả vô dụng mít ướt của mấy người cứ vừa gõ chữ vừa lau nước mắt cả một buổi chiều. Thật không ngờ tới người đầu tiên không chịu nổi lại chính là tôi! Thật tức giận! Tôi quyết định chơi khăm Tiểu Hoắc bằng cách cho hắn rời đi, rồi lại đưa hắn trở lại!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.